Thật ra cũng đă lâu và cũng coi là một mối t́nh đầu, nhưng nếu để thời gian quay lại tôi sẽ chọn......
Em là bạn học cùng lớp ở quê (Dalat) với em gái tôi. Lúc đó tôi đang tham gia khoá học của trường đại học ở Sài G̣n, c̣n nhà em th́ ở cạnh nhà tôi. Thoạt đầu tôi không nghĩ là em lại có cảm t́nh với tôi. tôi có rất ít thời gian về nhà, hầu như chỉ vào những diệp lễ tết trong đại th́ tôi mới có thời gian về nhà. nhưng những lần tôi về ít ỏi ấy lại là những lần làm người con gái ấy lại thương lại yêu tôi hơn, và tôi lại khăn gói trở lại thành phố th́ để lại trong em những niềm vui và nỗi buồn, nỗi nhớ da diềt của người đang yêu.
Và ở thành phố tôi lại gặp người con gái khác(người sài g̣n) cũng đă đem ḷng yêu tôi... cuộc sông sinh viên nhà quê lê thành phố vốn không được đầy đủ nên tôi phải vật lộn với cuộc sống và mọi thử thách, làm rất nhiều việc, nào giữ xe, nào la phụ quán Bar nào là đi làm vài tiép thị lớn để mong sao có đủ số tiền trang trải cuộc sống.người con gái này cũng đă yêu tôi v́ thế, và sau những thời gian xong việc tôi quay lại nhà trọ th́ em lại là ngựi mang sự diệu dàng ấm áp của một gia đ́nh đến cho tôi, em giúp tôi nấu an, giặt giũ, và thay tôi trang trí lại căn pḥng (trọ). và tôi đă yêu em từ đó.
Cuộc đời trớ trêu với tôi... Cho đến một ngày... Em (người con gái sài g̣n) nói:"Em phải xa anh một thời gian" tôi lúng túng và quay hỏi gắt cô ấy. "v́ sao ?" cô ấy tâm sự :" Gia đ́nh em thuộc diện được đi nước ngoài, mọi thủ tục đă xong hết, chỉ c̣n 1 tháng nữa là em sẽ lên máy bay. Nếu anh không muốn xa em th́ chúng ta cùng qua Mỹ nha anh." Tôi như có tiếng sét ngang tai, đứng im ngực đập th́nh thịch như không thở nổi... từ đó tôi không gặp em...tôi suy tư đến điên cuồng. mọi công việc và học tập tôi để bỏ bê và không màng đến, tôi nằm lỳ cả tuần, đắp trăn kín mặt, em đến gơ cửa nhưng tôi không mở cửa và cũng không nới với cô ấy một câu ǵ. suốt tháng ấy tôi không gặp em. em gọi điện cho tôi tôi không nghe, em tâm sự với những người bạn tôi để họ khuyên tôi nhưng tôi không màng đến. đến ngày em ra sân bay em đă đến nhà tôi và để lại một phong b́.
Nước mắt tôi giàn dụa cả tháng trời. nhưng dù sao cũng phải chấp nhận để em ra đi... một tháng trôi qua... tôi lại quay lại với công việc thường ngày của ḿnh... khi trở về căn pḥng nỗi cô đơn của tôi lại dân trào... th́ người em gái cùng bạn(là ngựi ở quê thầm thươn trộm nhớ tôi lại vào Sài G̣n thi Đại Học)tất nhiên ở cùng pḥng trọ với tôi, tôi đă chau dồi thêm kiến thức cho 2 ngựi em. Cuộc sống gần bên em (người con gái dalat) lại khiến tôi bị lạc vào t́nh yêu nữa. tôi chấp nhận dân hiến con tim để yêu thật ḷng...và quyết sẽ không bao giờ xa em. Em thi 3 trường(ở Daklak, ĐàLạt và TP.HCM) em đậu 2 trường (Đàlạt và TP.HCM) ba mẹ em khuyên em nên về Đàlạt học gần nhà, ba mẹ lên thăm cho dễ và cũng là trường em mơ ước được vào từ lâu. Lúc ấy tôi cũng ra trường, có rất nhiều nơi cũng muốn tôi vào làm, nhưng tôi lai quyết định về quê lập nghiệp.. thời gian cứ thấm thoát trôi đi tôi cũng có công việc ổn định ở quê nhà và với hi vọng em ra trường chúng tôi sẽ suy nghĩ đến chuyên tương lai của chúng tôi.Kỷ niệm của hai chúng tôi trải dài trên từng con phố. từng giây phút của cuộc sống, những đêm mưa phùn tôi đón em đi học về, cả hai thân h́nh đều ước đẫm cơn mưa nhưng trong ḷng th́ thật ấm áp, những kỹ niệm của một t́nh yêu vốn là đẹp nhất được chúng tôi ghi thắt vào ḷng nguyện suốt đời sẽ không quên.
Nhưng chuyện đến lúc cũng phải đến... Ba mẹ em nói "Ba mẹ chỉ có 1 đứa con gái duy nhất" sau này tôi nếu có cưới con gái của họ tôi sẽ phải ở nhà họ và một thời gian nữa là họ sẽ dời về quê.Tất nhiên là em sẽ theo gia đ́nh về quê... tôi lại đau đầu cho những t́nh cảm éo le của ḿnh. tôi không thể tự quyết định cuộc sống của ḿnh, bên cạnh tôi c̣n có một gia đ́nh đang cần tôi chăm sóc hàng ngày (cha tôi th́ tàn tật trong chiến tranh và đă mất đi một cánh tay một con mắt. mẹ tôi th́ đă ly hôn, tôi c̣n 5 em nhỏ đang phải ăn học nên cuộc sống trong gia đ́nh đè nặng lên đôi vai của tôi.)
Vốn dĩ cuộc sống không khó khăn với tôi nếu tôi có được chọn lựa, dù theo ai (người con gái Sài G̣n hay người con gái Đà Lạt). Thế là tôi đă từ chối t́nh yêu thêm một lần nữa để em sau này yêu một người mà người đó có thể gần gủi em hơn tôi.
Tôi lao vào cuộc sống điên đảo để em không c̣n nhận được t́nh yêu của tôi mà rời xa tôi, sáng tôi làm, tối về khuya và trong cơn say vô bờ bến, em th́ tuy ở cạnh nhà tôi. tuy biết tôi làm thế là v́ em. nhiều lần em đă ra nâng đỡ tôi dậy kéo vào giường ngũ và săn sóc cho tôi, nhưng tôi không màng, đem lời mắng mỏ cô ấy để cô ấy phải xa tôi. Mặc dù cô ấy rất yêu tôi nhưng cô ấy không thể không nghe lời cha mẹ. Cô ấy ra trường gia đ́nh chuyển về quê và cô ấy nhận công tác làm giáo viên cho một trường ngoài miền trung.
Tôi tan nát cơi ḷng thật sự sống không bằng chết, xong công việc là tôi lại đàm tiếu bạn bè và rủ nhau đi nhậu, đêm khuya mới ṃ về.. cuộc sống không tránh khỏi những sai lầm mà chúng ta sau khi có thời gian suy nghĩ lại th́ thấy những sai lầm làm tổn thương cho chính ḿnh, cho những người con gái yêu ḿnh....
Tôi quyết định ra nước ngoài làm việc. một phần để suy nghĩ lại cách sống của ḿnh, một phần t́m ra cho ḿnh một hướng đi tốt trong tương lai... hiên giờ gia đ́nh tôi th́ các em của tôi cũng đă lớn đă nên người ai cũng có công việc, cũng làm ra được tiền. nên tôi không c̣n phải bận tâm nhiều về gia đ́nh nữa, nhưng tôi suy nghĩ lại những ǵ tôi đă trăi qua, và đă mất đi, tôi muốn t́m lại cũng không được nữa.
Nếu các bạn đọc hết tâm sự của tôi. tôi xin các bạn một lời khuyên :"Lúc đó...... tôi nên làm ǵ? và làm thế nào?"
Em đă đọc hết bài viết của anh và cũng không có ư định khuyên anh điều ǵ, nhưng em đang t́m thấy một phần của ḿnh ở người con gái Đalat mà anh đă nhắc đến nên muốn viết vài ḍng thôi anh ạ, người ta bảo cuộc sống có nhiều lựa chọn nhưng khó khăn nhất vẫn là phải chọn giữa bên t́nh - bên hiếu, em th́ không nghĩ như thế v́ t́nh dù có lớn đến đâu cũng k thể so sánh được với chữ hiếu, với bổn phận làm con và với t́nh yêu của gia đ́nh, k có cha mẹ th́ làm sao có bản thân ḿnh nên những người con gái đă bước qua đời anh không lựa chọn anh cũng k có ǵ lạ, có điều giá mà lúc đó anh để người ta ra đi một cách thoải mái hơn một chút...
quangvien19
member
REF: 509080
12/28/2009
Cảm ơn rainwater đă đọc những lời tâm sự của ḿnh.
Thật ra lúc đó ḿnh cũng chưa nghĩ ra yêu là ǵ, nên đă làm như vậy.
Trong ḷng ḿnh không muốn người ấy đau khổ nhưng lại phải làm người ấy đau khổ, ḿnh bị rối loạn nên đă làm nên một cuộc t́nh đau khổ, và người mang đau khổ hơn lại là người ấy chứ không phải là chính ḿnh.
Cũng đúng như bạn nói. Ḿnh rất ân hận giá như "Yêu Nhau hay Đừng Quen Nhau"
Thời gian cũng qua lâu rồi, kỷ niệm ngày đó sẽ không quên trong mỗi con người chúng tôi. nhưng tin chắc rằng sẽ có một ai đó có lạc vào t́nh cảnh như tôi th́ nên chọn một hướng đi khác nha.... đừng lạc vào "Đường xưa Lối củ" của ḿnh nữa.