quocquang
member
ID 67504
04/28/2011
|
ANH BƯỚC ĐI EM NHÉ.
Ở BÊN KIA CON ĐƯỜNG
Trong mơ hồ anh nghĩ rằng, hay mình cứ đứng mãi ở đây đừng đi đâu hết, biết đâu khi thấy nhớ… em sẽ quay lại và gặp được mình. Thế là anh vẫn đứng đó mà không hề bước đi, lá đã rơi đầy xung quanh nhưng em đã không về. Mỗi bước chân ta đi qua là một kí ức, một khoảng thời gian in dấu trong đời, vì thế hôm nay anh quyết định bước đi tiếp trên con đường của mình sau một thời gian dài anh dừng chân nghỉ mệt để rồi ngủ quên và chìm đắm trong một giấc mơ. Trước khi cất bước, anh muốn một lần nữa hồi tưởng về đoạn đường mà anh đang đứng, nơi đã ngập tràn những kỉ niệm về em. Có lần anh đã nói với một người về thói quen đã hình thành từ thời nhỏ của anh, không biết là anh có nói cho em nghe chưa, đó là mỗi khi đi qua một nơi nào để lại trong anh nhiều ấn tượng, anh luôn ngoái lại nhìn thật lâu, nhìn mãi cho đến khi nơi ấy đã xa khuất không còn thấy nữa, giờ thì anh vẫn chưa từ bỏ được thói quen ấy, có lẽ như vậy mới chính là anh.
Ngày ấy sao mọi chuyện đến tình cờ quá, nhẹ nhàng quá, ngày em bước đến để từ đó trên đoạn đường anh đi đã in thêm đôi dấu chân. Em đến đã mang theo một làn gió mát thổi bay những chiếc lá khô đã ngủ yên, khiến nơi ấy trở nên đẹp và lãng mạn vô cùng. Anh đã thầm cảm ơn và ước mong được cùng em đi đến về phía cuối con đường, nhưng giấc mơ của anh không có thực, em chỉ đến thăm và an ủi một thằng ngốc đang bước đơn độc một mình cùng những nỗi đau. Những khoảnh khắc có em thật ngắn ngủi, em đi gió cũng ngừng thổi, cảnh vật chung quanh anh giờ lại như trước kia, tất cả đã yên ấn ngủ vùi nhưng trên mặt đường vẫ còn đó dấu chân của em, đó là điều duy nhất em để lại cho anh cùng biết bao kỉ niệm và cảm xúc vui buồn, mỗi cảm xúc ấy mang mỗi sắc màu mà anh yêu quý vô cùng. Đứng nhìn mãi dấu chân anh không biết mình khắc lên bao nhiêu chiếc lá hai chữ: “ Nhớ em”. Anh tiếc nuối khi để em ra đi, chỉ biết đứng đó mà dõi theo em dần rẽ sang một hướng khác, anh ngồi gục xuống và buồn thật nhiều, nhưng nỗi buồn của anh sẽ không thể làm phai nhạt hình ảnh của em trong tâm trí. Ngày ấy cứ lặng lẽ trôi qua như tình cảm của anh, như ánh mắt luôn kiếm tìm bóng hình em.
Trong cái tĩnh lặng, ngột ngạt, anh bỗng thấy ghét gió, sao gió chỉ thổi khi có em, lá cứ rơi, rơi trên vai anh, trên tóc anh ngày một nhiều. Anh không nhớ mình đã đứng đây bao lâu rồi, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế anh sẽ bị chôn vùi mất thôi. Sợ quá…anh vụt thoát khỏi và chạy về phía trước, vừa chạy anh vừa nghĩ đến em. Khi em đi, em đã căn dặn anh rất nhiều, em dặn anh phải mạnh mẽ, phải bước tiếp vậy mà anh đã không nghe lời em, nếu biết được điều này, chắc em buồn anh nhiều lắm. Anh chẳng mong nhìn thấy em buồn, anh muốn thấy em vui vẻ và thật hạnh phúc. Thoát ra khỏi nơi ấy, anh mới biết rằng phía trước con đường dành cho anh vẫn rộng mở và còn dài lắm, khung cảnh quanh anh đẹp dịu dàng, anh chợt nhận ra gió vẫn luôn tồn tại quanh đây, gió vẫn làm mát cho cây cối, cho con đường và cả cho anh. Nhịp sống vẫn đang hối hả, những người bạn song hành cùng anh giờ đã đi trước anh thật xa, vậy mà anh vẫn ngồi đây chẳng biết để làm gì. “ Không được đâu, phải tỉnhh lại thôi, đừng đắm chìm trong cơn mê mãi” anh đã tự thức tỉnh mình như vậy. Anh chuẩn bị bước đi đây, anh sẽ nói lời chào tạm biệt với đoạn đường tràn ngập kỉ niệm đẹp nhưng cũng rất đau thương và tạm biệt những dấu chân của em. Khi anh quay lại, anh biết mình cũng xa em hơn, nhưng anh sẽ lưu lại những hình ảnh ấy vào một nơi thật kín trong tim mình, tình cảm ngày nào anh dành cho em anh sẽ chôn thật sâu, thật sâu…. vào trong tận đáy lòng để trái tim mình được ngủ yên. Nếu tim có thể nói, chắc tim sẽ trách anh nhiều lắm em à, nhưng biết làm sao đành xin lỗi, xin lỗi tim thật nhiều vì anh đã để em vào quá khứ. Nơi đây vẫn còn đủ gần, để anh một lần nữa có thể hướng theo em và nhìn thấy con đường của em. Em vẫn đang đi, đang hướng về phía trước, anh cũng muốn nhìn mãi cho đến khi em mất khuất, ở phía trước của anh là chiều ngược lại của em, cất bước đi là anh không còn nhìn thấy em nữa, cất bước đi giữa anh và em sẽ còn lại gì? Anh nhớ mình còn lại một lời hứa, dù anh biết điều đó thật hoang đường, dù biết mình rất ngốc, nhưng anh vẫn muốn mình tin rằng quay lưng lại con đường của anh vẫn thênh thang đang chờ anh tiếp tục hành trình con đường của mình. Con đường của anh hướng anh đến một cuộc sống không còn cô đơn nữa, anh bước đi gió mát thổi nhè nhẹ, ngước nhìn lên cao ánh mặt trời vẫn chiếu sáng ghẹo người, tâm hòn anh lân lân một niềm tin về tương lai xen lẫn một chút gì có thể gọi là xót xa. Nhưng kể từ nay anh biết mình nên đi về phía trước. Một lần và mãi mãi anh cần cho mình một lối đi…không có em.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|