raine0211
member
ID 72507
06/19/2012
|
Tại sao chỉ riêng nước mắt con người tạo nên những nỗi đau...?
Gió thổi qua mặt biển mang theo hơi lành lạnh. Có tiếng sóng vỗ bờ ŕ rầm. Đêm không trăng sao, mặt biển cũng trở nên thẫm hơn. Không gian yên ắng hơn. Một tiếng gió trôi ngang cũng thành vang vọng. Một tiếng chân người bước trên cát sũng không c̣n êm.Cô gái cố bước chân thật nhẹ. Gió tàn nhẫn thổi tung mái tóc suôn dài, xuyên qua da thịt cô buốt lạnh. Buốt hơn cả những làn nước sóng đưa đến tạt vào chân cô. Biển đêm lạnh và buồn quá. Buồn như ḷng người vậy. Hết... tất cả với cô đă hết rồi... Chẳng c̣n ǵ để lưu luyến. Chẳng c̣n ǵ để chờ đợi. Chẳng c̣n ai để yêu thương... Chẳng c̣n ǵ cả...Biển như mặn hơn bởi nước mắt cô gái đang rơi ḥa vào mặt nước…
"Anh có biết v́ sao nước biển lại mặn không? V́ biển đă ôm vào ḷng quá nhiều nỗi đau và nước mắt của nhân loại. Biển vốn rất dịu dàng..."
Những vọng âm quá khứ đan xen nhau trong tiếng nấc…Sai rồi, biển không hề dịu dàng. Biển tàn nhẫn lắm... rất tàn nhẫn... Biển làm ngơ trước nỗi đau của con người. Nước biển mặn không bởi nước mắt loài người đă khóc. Nước biển mặn để cười cợt, để đánh lừa những trái tim yếu đuối... Biển vô t́nh... Biển đang để tôi khóc...
"Anh biết không, em yêu anh nhiều lắm, nhiều như em yêu biển vậy. Nếu có thể, em mong được sống bên anh và chết trở về bên biển..."
Đau...
Rất đau...
Quá khứ quay cuồng trong tiếng biển thở dài và tiếng gào thét của trái tim
Đau...
Rất đau...
"Anh này, nếu có 1 ngày em không c̣n ở bên anh..."
"Đừng nói vậy, sẽ không có ǵ chia cắt được chúng ta đâu"
...
"Ừ"
….
Những cơn sóng nổi bọt trắng xóa. Rất nhiều bong bóng nước phồng lên rồi bể tan.Những chiếc bong bóng biển em thích chúng lắm, bởi đó là t́nh yêu, linh hồn của thủy nữ.Phải ! t́nh yêu cũng như bong bóng biển, vỡ tan hết rồi...
"... Ngoài anh ra, em sẽ không bao giờ khóc trước mặt người khác "
"Tại sao?"
"V́ em muốn anh là một tồn tại đặc biệt của em. Em sẽ tựa vào anh để khóc mà thôi"
Và giờ nước mắt tôi đang rơi
Đau...
Biển vẫn vỗ sóng tung bọt trắng xóa trong giấc ngủ b́nh yên của dải cát vàng trải dài. Gió vô ưu cười đùa. Con người vẫn khóc...
V́ quá đau...
"Làm ơn, ai cũng được. Đừng để tôi bị tổn thương. Đừng để tôi một ḿnh. Tôi không muốn..."
Những tiếng thổn thức được cô gái thốt lên th́ thầm. Năn nỉ mà làm ǵ khi đă biết rằng biển vô t́nh? Nhưng nước mắt đă rơi quá nhiều rồi... rơi quá nhiều .Nỗi đau vẫn đang âm ỉ... đau quá nhiều...Con người thật hạnh phúc khi có t́nh cảm. Có thể yêu, có thể hận, có thể nhớ nhung... Nhưng liệu có đúng là hạnh phúc không khi con người đang đau...Sóng vẫn theo nước tạt vào bờ. Tại sao nước lại lạnh như vậy? Em đă sai rồi .Nước biển không phải là nước mắt. Biển chưa bao giờ là nước mắt. Biển mặn thật nhưng nó quá lạnh lùng .Biển không ấm nóng nỗi xót xa. Biển không an ủi được ai... không an ủi được em... Người duy nhất đă chết rồi...
Yêu là không nói lời rất tiếc. Nhưng nếu được bắt đầu lại, tôi sẽ vẫn muốn yêu anh. Nếu được bắt đầu lại, có lẽ tôi vẫn muốn bị tổn thương...thay cho anh…
Con người cảm nhận được biển vô t́nh v́ họ có t́nh. Trách biển vô t́nh chẳng thà tự trách ḿnh đă quá đa t́nh. Tôi đă sai rồi... sai trong tất cả...lỗi lầm vẫn thuộc về em….
Yêu anh là sự sống…
Khóc v́ anh là một sự sống
Nỗi đau này là một sự sống...
Nhưng tại sao nước mắt vẫn rơi ?
Vẫn đau...?
"Anh này, Anh... vẫn yêu em chứ?"
...
Đau...
Tôi đau...
Nước mắt mặt trăng tạo nên những v́ tinh tú. Nước mắt biển tạo nên những đợt sóng ŕ rầm. Nước mắt vạn vật tạo nên cái đẹp. Tại sao chỉ riêng nước mắt con người tạo nên những nỗi đau...?
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat