minhhoangmh
member
ID 66504
02/20/2011
|
Cô bé đă yêu
Dạo ấy tôi không hề có ấn tượng nào về cô học tṛ này. Hoa là nữ sinh đại học. Khiếu âm nhạc và y-học. Cũng như bao học tṛ khác, cô dịu hiền và chăm chỉ học. Khi hè gần đến, lớp sinh viên năm thứ nhất có tổ chức liên hoan và văn nghệ vào chiều chia tay thầy cô, bạn bè.
Tôi rất ấn tượng với dọng hát miền Tây “ruộng lúa bao la bát ngát những cánh đồng xa…lúa thơm…nước ngọt…ven sông hàng dừa nước xanh mát…” Cô cuốn hút theo vấn vương dọng ḥ đầy t́nh cảm, đầy ấm áp. Trong thời gian biểu diễn, dường như thỉnh thoảng ánh mắt của Hoa hướng về phía tôi. Khi đó tôi chỉ cảm nhận được sự nét đẹp dịu dàng và say ḷng bao người chứ không nghĩ là cô học tṛ đó đang để ư đến ḿnh. Buổi liên hoan kết thúc, khi tôi đang chuẩn bị đến chia tay các bạn đồng nghiệtp th́ bất ngờ Hoa chạy đến, chẳng kịp để tôi hỏi một câu, Hoa dúi vào tay tôi một phong thư rồi chạy biến mất trong đám đông.
Buổi sáng bên ly càfê, tôi mở thư ra xem. Thật sự bất ngờ đối với tôi và với những ḍng chữ hiện ra trước mắt. Một lá thư tỏ t́nh, mà người tỏ t́nh với tôi đây lại chính là học tṛ của tôi, một nữ sinh…. Đọc xong hết lá thư, tôi cảm thấy trong người có một cảm giác xôn xao là lạ. Không phải tôi xốn xang như kẻ đang yêu, mà bởi v́ những ǵ trong bức thơ khiến tôi thật sự xúc động. Hoa viết rằng cô rất quư tôi, là một giáo viên tận tâm chu toàn với nghề, với trách nhiệm của một một “giảng viên t́nh nguyện,” thương yêu, giúp đỡ học sinh và đặc biệt rất “đàn ông.” Tôi không hiểu lắm từ “đàn ông” là như thế nào trong trang thư này. Tôi chợt thấy vui và mỉm cười nghĩ đến cái thuở học tṛ không ít nhiều mộng yêu đương.
Xa quê tha hương, tôi không c̣n dịp gặp lại Hoa cũng như các học tṛ khác của ḿnh. Công việc bận rộn cứ tới tấp nay đây mai đó. Cũng v́ thế mà tôi chóng quên đi chuyện cũ.
Mấy năm trôi qua. Tôi trở về trên đôi vai nặng ghánh mùa lũ lụt tràn về. Như vẫn c̣n duyên, tôi t́nh cờ gặp lại Hoa. Cô học tṛ năm nào. Nh́n nhau như nghẹn ngào và như cô đă gởi cho tôi những lời trách móc bằng ánh mắt long lanh. Khi tôi ra đi mà không hẹn một ngày về. Và cũng chính v́ thế mà cho đến giờ phút ấy cô bé vẫn c̣n yêu tôi. Yêu tôi trong suốt mấy năm qua. Một t́nh yêu thật cao quư.
Giờ đây, nàng đă có cuộc sống mới, với t́nh yêu hiện tại, trở thành một con người mới và hạnh phúc. Rất coi trọng những phút giây hạnh phúc. Là người phụng sự cho người, nàng luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ những kẻ khốn cùng, chia sẻ vui buồn với người ta, b́nh tĩnh với những việc những điều bất ngờ xảy ra, làm việc hết ḿnh với tinh thần yêu thương, tha thứ cho người khác, hoà hợp với những người không cùng ḍng máu, màu da, khác ngôn ngữ, nhưng cũng cùng ḍng máu chảy về tim yêu thương đồng loại.
Minh-Hoàng
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
minhhoangmh
member
REF: 590368
02/20/2011
|
Anh biết em thích ngắm hoàng hôn
Thích ngồi để nghe gió nhẹ bay
Hay chợt để gió hôn lên má
Em thấy mắc cở, má đỏ hồng.
Anh hứa với em lần này thôi
Không để cho em phải bồi hồi
Lần sau em có trông mong nhớ
Anh gở mây trời, em chịu không?
Chiều nay anh nhớ quá nhỏ ơi
Mắt bâng khuâng ngồi ngắm nh́n trời
Biển rộng sao bằng nhỏ hờn dỗi
Để cát thương ai, rồi th́ phải.
Anh biết ngàn hải lư nhỏ mong
Hứa làm t́nh khúc “slideshow” tặng nhỏ nè:
MHP
|