violet13
member
ID 79774
03/04/2015
|
Giọt nước mắt muộn màng
Nó là con của ba má nó, nhưng chưa bao giờ ba má nó xem nó là con
Ngày nó sinh ra đời, ba nó đả trốn mất tiêu theo người đàn bà khác
Mẹ nó căm ghét ba nó phản bội, mẹ ghét lây luôn cả nó, và cuộc đời nó từ đó chỉ toàn màu đen thui
Nó sống cùng bà ngoại, bà là người lo lắng cho nó mọi thứ, từ ăn uống, tới chuyện học hành
Nó lớn lên trong sự mất mát, thiếu vắng t́nh thương gia đ́nh, đi học nó bị bạn bè ghẹo là đứa con rơi
Nỗi buồn trong nó ngày càng hiện lên nét mặt, nó chẳng buồn nói cười với bất ḱ ai, chỉ biết học và học
Mỗi lần thấy bạn bè có ba mẹ đón đưa đi học, nó chỉ nhủ thầm giá như và giá như nó chẳng tồn tại th́ hay biết mấy. Nó thương ngoại, v́ nó mà ngoại vất vả cả ngày, cả những tiếng nói xấu sau lưng về bà ngoại và nó
Lớn lên nó chán cái cảnh thấy bạn bè cặp kè yêu đương, yêu đương rồi cũng sẽ như nó sinh ra chỉ là đứa con rơi, nó chẳng thèm để ư tới bọn con trai nào, dù bên cạnh nó có nhiều người theo, có người thật t́nh, thật ḷng đó chứ, nhưng tim nó vẫn lạnh như băng
Ba nó, người đàn ông khốn khiếp đă bỏ mẹ con nó. Ông trở về Việt Nam sao bao nhiêu năm lưu lạc xứ người,giờ ông mới t́m nó...
Đứng trước mặt nó giờ đây chỉ là người đàn ông xa lạ, người mà nó không đội trời chung, người mà nó nên lên án, nên chút hết cái bực tức lên
Nó nh́n ông nghẹn ngào chẳng nói nên lời, ông ta cũng chẳng nói được câu nào, ông ngồi trên chiếc xe lăn, hai tay cũng chẳng làm được ǵ, chỉ có ánh mắt nh́n nó rơi lệ
Nước mắt có thay đổi được ǵ, có hàn gắn được mọi vết thương bao năm nó phải chịu...?
Nó quay lưng bước đi chẳng thèm để ư đến chuyện ǵ đang xảy ra, với nó từ lâu mọi thứ đă không c̣n tồn tại, với nó giờ đây chỉ biết trên thế giới nó là nó
Điện thoại reo, đầu dây bên kia vọng lại một người đàn ông, một người rất lạ, nhưng... Một tin mà nó chưa thể tin được và gần như không muốn nghe
Ba nó, người mà nó đă gặp ngày hôm qua, người mà từ ngày nó sinh ra tới nay chỉ duy nhất một lần đầu tiên biết mặt, nó chưa thể h́nh dung, chưa thể nhớ hết khuôn mặt, chưa được gọi một tiếng ba cho trọn vẹn, th́ ông đă ra đi...
Trái tim nó gần như ngừng đập, một nỗi buồn dang trào, và nước mắt rơi... Nó khóc như chưa từng bao giờ được khóc, nó khóc như lỡ bị lạc mất ba mẹ giữa đám đông người, khóc rồi khóc
Ngày đưa tiễn ông về đất Thánh, đôi bàn tay nó ôm chặt h́nh ông vào ḷng, máu trong nó đang chảy, ḍng máu của ông cho nó lớn lên, cho nó biết thế nào là đau khổ, lúc này nó hiểu ra giọt nước mắt ông dành cho nó khi ông gặp lại nó
Có lẽ chỉ có người trong cuộc mới hiểu hết được những giọt nước mắt
dành cho nhau
Violet13
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|