LOLEMSAIGON
member
REF: 697206
07/03/2015
|
Kỳ 1: Lá thư tuyệt mệnh dang dở và cái chết tức tưởi của hai mẹ con
Vụ tự tử có thể nói là kinh thiên động địa, ở một ngôi làng vùng ven quận Hà Đông (Hà Nội) diễn ra đă 10 năm, mà đến nay vẫn c̣n nóng hổi. Dưới những tán tre, bờ ao, sân đ́nh, góc chợ, thi thoảng người dân ở ngôi làng T. này vẫn nhắc đến vụ tự tử quá đau ḷng ấy.
Người đàn bà và đứa con nhỏ đă được chôn chặt một cách tàn nhẫn trong một khối bê tông vĩnh cửu, dù đă được nhà chồng xây tường bao kín, song người dân đi qua con đường ấy vẫn cứ rờn rợn.
Người chết th́ cũng đă chết, người sống đau đớn suốt bao năm nay, nên chúng tôi xin được giấu tên những nhân vật liên quan trong sự kiện đau ḷng này. Chỉ mong rằng, câu chuyện sẽ là bài học cảnh tỉnh cho mọi người về mối quan hệ vợ chồng, gia đ́nh, lối sống.
Chục năm trước, con đường vào làng T. rợp bóng tre xanh, với những thửa ruộng rau muống xanh rờn tít hút. Những mái nhà gianh, nhà ngói, với cổng làng cổ kính rêu phong, mang đặc trưng của những ngôi làng ở Hà Tây.
Giờ đây, xă đă lên phường, làng T. đă thành một tổ. Nhà cửa san sát. Ruộng lúa, ao đầm thả muống cũng đă được cắt mảnh chia lô, mọc lên nhà cao tầng. Chợ làng T. xưa nằm ven cánh đồng, có vài ba gian hàng, với mớ rau, con cá. Giờ chợ sầm uất hơn, người đi chợ tấp nập. Cây đa vẫn c̣n, nhưng nhà cửa quây kín. Giếng làng lọt thỏm giữa những ngôi nhà cao tầng.
Tôi tạt vào quán trà đá cạnh giếng làng ngồi hóng chuyện. Bà bán nước kể chuyện nửa to nửa nhỏ với mấy bà hàng xóm ngồi vỉa hè: “Bà biết chuyện cái H. hiện hồn về báo oán chưa? Sợ thật đấy! Phen này chắc nó t́m về trả thù gia đ́nh nhà chồng đây. Không rơ rồi chuyện này sẽ c̣n tiếp tục như thế nào”.
Một bà khác chen vào: “Tôi th́ không tin chuyện ma quỷ lắm. Hai cái nhà ấy cũng một chín một mười, kẻ chín lạng người một cân, lắm thủ đoạn lắm. Có khi rồi lại mượn chuyện linh hồn cái H. ra hành nhau đây. Thôi th́ cứ nghe ngóng xem tuồng chèo tiếp diễn ra sao. Đến là tội cho con H., chết rồi mà vẫn không được yên. Đúng là người sống c̣n đáng sợ hơn người chết”.
Tôi lang thang ra đầu chợ, đem chuyện bà chủ quán trà đá kể chuyện có "hồn ma thiếu nữ" về báo oán, tức th́ mấy bà, mấy chị buôn thúng bán mẹt xúm vào kể thêm. Người th́ bảo hồn chị H. hiện về kêu nóng quá, không chịu được ngôi mộ bê tông, người th́ bảo chị H. không chỉ nhập hồn vào người khác, mà c̣n liên tục ngồi trên nóc mộ khóc cười dọa nhà chồng chết khiếp.
Thôi th́ đủ các chuyện, toàn đồn đại nhảm nhí. Chuyện linh hồn chị H. qua miệng người nọ, người kia, được thêm mắm dặm muối, nên cứ méo mó, hoang đường, liêu trai dần lên.
Theo sự chỉ dẫn của mấy chị bán thịt, tôi t́m vào con đường, xưa kia là trục chính từ quốc lộ dẫn vào làng. Giờ nhà cửa san sát, nhiều đường lớn được mở ngang dọc, các đô thị mọc lên, nên con đường làng này trở nên nhỏ hẹp, như một cái ngơ.
Thấy tôi dừng xe trước một bức tường cao đến 3m, lôi máy ảnh ra chụp, rất nhiều người kéo ra ngó nh́n. Một bà gọi lại bảo: “Nhà báo phải không? Định t́m hiểu chuyện cái H. tự tử hở? Ngôi mộ mẹ con nó ở trong bức tường này cơ.
Đau ḷng ngôi mộ bê tông chôn chặt đầy hận thù ở ngoại ô Hà Nội
Ngôi mộ bê tông chôn 3 mẹ con chị H. nằm phía trong bức tường này
Ngày trước chưa xây tường, c̣n có cả bàn thờ sát đường làng. Cứ ngày mùng một, ngày rằm dân làng chúng tôi lại mua hoa quả, thắp nén hương cho mẹ con nó đỡ tủi. Nhưng giờ nhà ông N. xây tường bao kín rồi, nên muốn chia sẻ nén hương với mẹ con nó cũng không được nữa. Nghĩ lại chuyện xưa mà đau ḷng quá chú ạ!”.
Người phụ nữ này tŕnh bày một hồi, rồi chột dạ không nói nữa. Dường như bà sợ những lời nói của ḿnh sẽ lại gây tổn hại t́nh làng nghĩa xóm. Bà chỉ tôi vào nhà ông T., bà L., là bố mẹ đẻ của H., thiếu phụ xấu số, hiện đang nằm trong ngôi mộ bê tông, được bao kín bởi một bức tường cao gần bằng mái nhà.
Nhà ông T. cách ngôi mộ của mẹ con chị H. chỉ chừng 100m, ngay đầu làng. Tôi gọi cửa một hồi, th́ người đàn ông ḷ ḍ ra mở cổng. Thấy người lạ, ông không tỏ ra ngạc nhiên. Dường như bao năm qua, ông vẫn phải đón tiếp khách lạ viếng thăm như tôi.
Tôi giới thiệu là nhà báo, ông lôi tuột vào trong nhà. Đă bao năm trôi qua, ông T. vẫn c̣n giữ nguyên những bức xúc như ngày đầu. Nhắc đến cô con gái xấu số, đứa cháu ngoại chết uổng, ông không ḱm được xúc động.
Ông chỉ tay lên tấm giấy chứng nhận là chiến sĩ Thành cổ Quảng Trị treo trang trọng trên tường bảo: “Đồng đội tôi chết sạch sẽ, hóa ra lại may mắn. Tôi sống trở về tưởng may mắn hơn đồng đội, nhưng nào ngờ, lại phải chịu một nỗi đau c̣n hơn cả mất mạng.
Người ta không cầm dao giết con tôi, cháu tôi, nhưng người ta đă ép con tôi, cháu tôi phải chết. Thử hỏi, hoàn cảnh đó rơi vào anh, th́ anh có chịu được không? Tôi đă mất một năm làm ông từ trông đền, mong được tĩnh tâm, trút bỏ thù hận, nhưng mối thù này quá lớn, không gỡ bỏ được”.
Rồi ông T. lọ mọ mở tủ, lôi ra bọc nilon với những giấy tờ phủ bụi. Ông vẫn c̣n giữ rất nhiều đơn kiện, giấy tờ liên quan đến cái chết của con gái và cháu ngoại. Đọc lại những ḍng thư tuyệt mệnh của con, đôi mắt ông lại rưng rưng.
Trước khi chết, chị H. viết hai bức thư. Một bức gửi cho mẹ, một bức không đề gửi cho ai, mà có lẽ để tố cao người chồng, cũng như gia đ́nh chồng, để mọi người hiểu v́ sao H. phải chết tức tưởi, chết đau đớn cùng con ḿnh.
Ông T. đau buồn kể về cái chết của con, cháu
Ông T. bảo: “Dù cái chết của con tôi đă 8 năm rồi, nhưng đến nay các cơ quan chức năng vẫn chẳng xử lư ǵ cả. Con tôi chết oan uổng, c̣n những người liên quan th́ vẫn ngoài ṿng pháp luật. Tôi nhờ chú đăng lên báo để mọi người cùng hiểu tại sao con tôi, cháu tôi phải chết oan, và v́ sao đến nay tôi vẫn không xóa được hận thù”.
Lá thư này chị H. viết với tâm trạng b́nh tĩnh, kể tỉ mỉ, đầu cuối v́ sao phải chọn con đường chết: “Tôi và anh X. lấy nhau từ năm 1999. Từ ngày tôi sinh cháu thứ hai, vợ chồng chúng tôi luôn ngh́ ngoặc với nhau. Anh X. đi làm ở Phú Xuyên, có bồ bịch. Mỗi lần anh về đối xử với tôi như là con ở, như là người thừa. Tôi cũng chấp nhận, thôi th́ cho thời gian nó trôi qua để sống v́ con.
Mùng 2 tháng 9 năm 2003, anh X. đưa bồ về nhà, chúng tôi lại ngh́ ngoặc với nhau. Từ hôm đó, anh X. giăy ra đ̣i bỏ tôi và bắt tôi kư đơn ly hôn. Tôi không chấp nhận.
Tôi cố níu kéo anh X. nhưng càng ngày mâu thuẫn càng diễn ra kịch liệt. Anh X. cho chị Ng. là chị chồng tôi hành hạ tôi và cho chị muốn đánh tôi th́ đánh, muốn làm ǵ th́ làm...
Ngày 12 tháng Giêng năm 2004, chị Ng. đánh tôi. Bố mẹ chồng ra can và nói chồng tôi ra can. Chồng tôi bảo: “Chúng nó đánh nhau kệ chúng nó, không liên quan ǵ đến tôi!”. Bố mẹ chồng tôi nói anh X. không được.
Đến tháng 7-2004, ông bà quay ra đuổi đi hết: “Bao giờ chúng mày sống được bên nhau th́ tao cho về!”. Tôi uất ức, tôi nghĩ lung tung, tôi nói với ông bà và anh X: “Mùng 10-8-2004 con sẽ đi”.
Tôi không làm ǵ nên tội. Tôi không nói láo, không hư. Anh cứ bắt ép tôi kư đơn ly dị. Ngày 6-8-2004, anh X. về hành hạ 2 đứa nhỏ. Hai đứa sợ quá, khóc. Tôi đứng gần cháu, anh X. đạp tôi một cái ra vỉa hè, chửi bới tôi và đùng đùng gấp quần áo ra đi...
Vài hôm sau, anh lại về xúi bẩy gia đ́nh ép tôi phải đi, nhưng tôi không đi v́ chúng tôi chưa giải quyết xong. Ngay tối 13-8-2004, 3 mẹ con tôi đưa nhau đi chơi khoảng 9h về. Gia đ́nh anh X. đă đóng cổng và khóa trái cửa hàng.
Không mở được, tôi gọi từ 9h đến 12h đêm mà không ai ra mở. 3 mẹ con dắt nhau về bà ngoại. Tôi gửi cháu lớn ở nhà bà ngoại rồi lại ra gọi cửa cho đến 1h sáng. Hàng xóm nghe tiếng, ra xem thấy 2 mẹ con tôi ở ngoài đường, liền quay về lấy cho tôi mượn màn và chiếu. Thế là đêm hôm ấy 2 mẹ con tôi ngủ ngoài đường bê tông.
Đêm hôm đó, con tôi bị sốt. Tối hôm sau, ông bà lại không mở cửa cho tôi vào nhà. Hai mẹ con tôi lại ngủ ngoài hè. Nửa đêm, cháu sốt cao. Tôi cho cháu uống thuốc, cháu khóc. Ông ra mở cửa, nh́n thấy mẹ con tôi cho nhau uống thuốc, ông lại đóng cửa vào đi ngủ.
Hôm thứ ba, con thứ hai của tôi sốt quá, tôi vào hỏi: “Bố mẹ cho con xin ch́a khóa để con mở cửa lấy gạo thổi cơm cho cháu”, nhưng bố mẹ chồng tôi bảo: “Không biết!”. Tôi đứng măi... Tôi không c̣n cách nào bèn sang hàng xóm mượn kéo về cắt khóa để vào nhà. Thấy vậy, bố chồng tôi bảo: “Mày bảo mùng 10 mày dọn đi, nếu hôm nay mày không mang đồ ra khỏi nhà th́ tao thuê người chuyển đồ của mày ra đường!”. Tôi im lặng không nói ǵ.
Hôm sau, ngày 15-8-2004, anh D., là anh chồng tôi, bảo: “Tối nay mày không chuyển đồ th́ tao thuê người chuyển đồ của mày ra, trả tao nhà!”. Tôi nói: “Thôi th́ bố mẹ và anh chị hăy để từ từ để em nói chuyện”... Anh X. th́ tránh mặt tôi, không có nhà...”.
Lá thư chỉ dừng lại ở đó, chưa có hồi kết. Có lẽ, viết đến đây, cảm xúc tuyệt vọng lên cao, chị chuyển sang viết thư cho mẹ. Lá thư người con gái hiền dịu, nết na của ông T. gửi cho mẹ, tức cho vợ ông, như xoáy vào tim ông đau đớn.
Lúc viết thư gửi cho mẹ, có lẽ không c̣n giữ được b́nh tĩnh, nên chị H. viết nguệch ngoạc, chỉ được vài câu: “Mẹ ơi, con không thể sống được nữa, v́ con không thể chịu đựng được. Cả nhà chồng ức hiếp con. Nếu con mà sống th́ con điên mất. Mẹ ơi, con xin lỗi bố, mẹ, anh, chị, họ hàng, cô bác… Kiếp sau con sẽ là đứa con ngoan. Hai cháu cũng sẽ là cháu ngoại ngoan của ông bà”.
Sau những ḍng thư xúc động tột độ, chị H. đă dùng xơ-ranh bơm những lọ thuốc diệt chuột vào hộp sữa tươi, đánh thức 2 cậu con trai thức dậy, ép hai con uống. Số sữa pha thuốc diệt chuột c̣n lại, chị dốc nốt vào miệng ḿnh…
C̣n tiếp...
|