kimiyo
member
ID 80569
08/13/2015
|
Truyện t́nh cờ đọc được trong ngày..
BIẾT "CÚI XUỐNG" MỚI LÀ TRƯỞNG THÀNH, BIẾT "HẠ M̀NH" MỚI LÀ CAO THỦ!
************************************
Bất luận là người có dă tâm nào đi nữa, khi đứng trước chính nghĩa th́ đều không cách nào trụ vững nổi.
***
Cách đây rất lâu, có một chàng thanh niên người Nauy đă vượt biển đến nước Pháp để ghi danh thi vào học viện âm nhạc Pari nổi tiếng.
Trong giờ thi, mặc dù anh ta đă cố gắng hết sức để thể hiện khả năng của ḿnh với một trạng thái tốt nhất nhưng vẫn không được ban giám khảo tuyển chọn.
Chàng thanh niên không một đồng xu trong người, đi đến con phố phồn hoa cách học viện đó không xa, đứng dưới một thân cây, và tiếng vĩ cầm vang lên theo nhịp kéo của anh.
Anh ta chơi hết bản nhạc này đến bản nhạc khác, thu hút rất đông người dừng chân lắng nghe.
Chàng thanh niên đói khát cuối cùng nâng hộp đàn của ḿnh lên, những người xem xung quanh xúm lại lấy tiền ra và bỏ vào hộp đàn.
Có một tên ngạo mạn khinh thường anh ta và ném những đồng tiền xuống dưới chân của người thanh niên.
Người thanh niên nh́n kẻ ngạo mạn rồi cúi người xuống nhặt những đồng tiền trên mặt đất, đưa cho người đó và nói: "Thưa ngài, tiền của ông rơi xuống đất này".
Người ngạo mạn cầm tiền rồi lại một lần nữa ném xuống dưới chân của người thanh niên và nói: "Tiền này đă là của ngươi rồi, ngươi phải nhận lấy".
Người thanh niên lại một lần nữa nh́n người ngạo mạn rồi cúi người thật sâu xuống cám ơn người ngạo mạn và nói: "Thưa ngài, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài, vừa rồi tiền của ngài rơi xuống mặt đất, tôi đă cúi người xuống nhặt lên, bây giờ tiền của tôi rơi xuống mặt đất, xin phiền ngài cũng nhặt lên giúp tôi".
Người ngạo mạn kinh ngạc trước hành vi của người thanh niên, nhưng cuối cùng cũng nhặt những đồng tiền trên mặt đất bỏ vào hộp đàn của người thanh niên, rồi bước đi với bộ mặt xám xịt.
Những người vây xung quanh đều yên lặng dùng ánh mắt chăm chú mà theo dơi người thanh niên này, người ngạo mạn đó chính là vị giám khảo ban năy.
Cuối cùng vị giám khảo đó lại đưa chàng thanh niên về học tại học viện. Chàng thanh niên này tên là Bill Sardinia.
Trong cuộc sống có thời điểm mà chúng ta lâm vào ngưỡng thấp nhất của cuộc đời, có thể sẽ gặp phải một số sự khinh thường vô duyên vô cớ. Khi chúng ta ở vào giây phút khó khăn cùng cực nhất của cuộc sống, có thể gặp phải sự chà đạp nhân phẩm của người đời. Phản kháng lại một cách gay gắt là bản năng của của chúng ta, nhưng thông thường sẽ khiến cho hành động của những người thiếu hiểu biết, thiếu đạo đức đó càng thêm tệ hại hơn. Chúng ta không dùng lư trí để phản kháng, mà dùng một loại tâm thái khoan dung độ lượng để đối đăi cũng có thể bảo vệ được danh dự của ḿnh.
Khi đó, bạn sẽ phát hiện ra rằng, bất luận là người có dă tâm nào đi nữa, khi đứng trước chính nghĩa th́ đều không cách nào trụ vững nổi. Đôi khi "cúi xuống nhặt lên" lại thể hiện phẩm chất vô giá của bạn! Biết "cúi xuống" mới là trưởng thành, biết "hạ ḿnh" mới là cao thủ.
Sưu tầm
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
cafekho
member
REF: 698938
08/13/2015
|
Thứ tự yêu thương! (Không biết tên tác giả.)
2. Thiên đường.
"10 năm sau nữa em sẽ là ai trong cuộc đời này".
"Nếu hạnh phúc đến tay mà em lưỡng lự không nắm th́ cái giá cho 1 phút lưỡng lự mà một sự ân hận đến suốt đời".
"Nếu em không dành thời gian để nói yêu thương mỗi ngày th́ cứ như Chị đă chẳng thể vượt qua ngần đó năm với bệnh tật"
"Chị sẽ đi để ở sau nh́n thấy em thành công và hạnh phúc".
"Chị tin là người ta chỉ ghét khi nghe lời oán giận chứ không ai chán khi mỗi ngày được nghe tiếng yêu thương".
Vậy mà Chị đi cũng ngót nghét gần 5 năm trời. 5 năm chỉ được nh́n thấy Chị 1 lần, 5 năm cho những ân hận về sự hời hợt của bản thân thời điểm đó, cứ nghĩ, chỉ cần cười với nhau, đi ăn cùng nhau, ngồi học với nhau là trọn nghĩa mà nào nghĩ đến chuyện nên cho người đối diện được nghe lời yêu thương của ḿnh mỗi ngày để đến khi Chị không c̣n th́ cái duy nhất người c̣n lại như em làm được đó chỉ là nh́n vào tấm ảnh Chị cười, cắm vụng về vài bông hoa hồng vàng, thắp nén nhang rồi nhắn nhủ vội vă. Bài học về chia ly như c̣n đâu đó văng vẳng, trí nhớ em như khắc ghi từng lời chị dạy, về những đêm không ngủ trằn trọc cùng những chao đảo của em, về những cái cốc đầu như trời giáng hay la chửi "Mày ngu quá, chắc phải tăng thêm tiền v́ giảng thêm", là những dặn ḍ "Bạn bè làm em đau th́ em bỏ, đừng ôm hết vào ḷng chỉ nhọc thân" và mọi điều, mọi điều về cái con người ốm ốm, cười duyên và nhẹ nhàng đó. Em không quên.
...
Là anh, cung đường đó, hoa vàng đó, nén nhang đó vẫn chưa một ngày thiếu hương, quá nhanh cho một kiếp người, quá trẻ cho một người nhiều khao khát và quá sớm cho một yêu thương chưa trọn vẹn. Lại thêm một người để bản thân tiếc nuối v́ những ngang bướng trong trái tim, những hờ hững trong cư xử và những lần coi nhẹ yêu thương. Ở đâu đó, hăy mỉm cười anh nhé.
Thiên đường - mĩ từ này dành cho những yêu thương của tôi và nó xếp thứ hai trong góc ḷng, xếp vào ngăn nhớ, ngăn thương, ngăn vĩnh cửu và có chứa cả sự ân hận.
(ST)
----
Đọc muốn rớt nước mắt. Thân phận của một đứa em út rồi sau này sẽ chứng kiến những cảnh này , ḿnh chỉ muốn .. khóc thôi!
|
|
kimiyo
member
REF: 698939
08/13/2015
|
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|