bigbangbang
member
ID 52502
05/28/2009
|
SỐ PHẬN KHỐN KHỔ
Hắn tên Vui.
Hắn được sinh ra tại 1 làng quê nghèo miền trung nắng gió, cái xóm nhỏ nơi hắn được sinh ra là "mảnh đất lắm người nhiều ma", ngồi cả ngày tuyền thấy chó chạy qua, gà chạy lại......thế mà chả hiểu sao cha mẹ hắn thông qua "kênh" thẩm nhận nào về mảnh đất, về hắn, mà đặt được tên hắn là..... Vui, thế mới tài!
Hay chắc tại hắn ra đời nên bố mẹ hắn vui..???
Có lẽ vậy! Nhưng có điều họ bỏ hắn đi sớm quá, khi Vui vừa ....cai sữa. Đấy là khoảng thời gian sau những năm chiến tranh, vừa hoà b́nh thống nhất đất nước.
Bố hắn như măn nguyện khi sinh được thằng con trai là hắn hay sao mà luôn để mặc vợ con "yên vị" trong gian nhà vách đất, cùng với xó bếp mà đến gio bếp cũng đă bay hết từ thuở nào để ngày ngày đắm ḿnh cùng "liêu linh thần tửu".
Rồi trong 1 dêm rằm say xỉn, t́m đường về nhà, do nh́n nhầm hồ nước là .....sân trượt băng nghệ thuật, và ḿnh là nghệ sỹ.....để rồi....bố hắn bỏ mẹ con hắn đi từ đó.
Chắc cũng chỉ v́ .....vui quá!!!
Mẹ hắn do đói khổ và suy nhược rồi cũng chẳng lấy ǵ làm....vui, và cũng chẳng có ǵ nuôi Vui, nên cũng bỏ hắn đi nốt.
Vậy là Vui mồ côi, nhưng Vui lớn lên bằng những giọt sữa nhạt của các bà mẹ xóm làng, bằng những bát nước cơm ( cơm nấu nhiều nước, khi sôi chắt ra bát, bỏ dăm hạt muối cho đủ mặn, sang ra....có tư đường th́ .....ok) của bà con, xóm làng......
Vậy mà Vui dần lớn.....tuy không khoẻ. Nhưng hiện Vui đang có những tháng ngày hạnh phúc, dịu ngọt trên mảnh đất và căn nhà hương hoả mà bố mẹ để lại v́.....Vui đang yêu!!!!
Người Vui yêu chuyên nghề.....đổi kem lấy đồ phế liệu!!!
Vui yêu bởi tiếng rao khỏe khoắn, lảnh lót đến lạ kỳ của nàng như xé tan......cái nắng gió đổ lửa miền Trung những trưa hè.(Gớm mặt!!!!)
"Ai ....có dép xanh, dép đỏ, dép bỏ bờ rào, các cháu nhặt vào đem đổi lấy kem ....n...à..o!!
Tuyệt!!!!!!- Với Vui- lời rao như 1 bản t́nh ca mà Vui chưa 1 lần được thưởng thức, như 1 khúc hát ru mà thửơ lọt ḷng Vui được nghe không trọn vẹn và vẫn thầm mong ước....
Mỗi tội, Vui....không vui!!!! V́ ngay lần đầu tiên làm quen với nàng, lần đầu gặp mặt mà nàng đă cười và bảo:..." trông anh vui quá"!!!???
Vui biết, Vui hiểu, sao nàng ....vui.
Bởi nhẽ, chắc do ủng hộ cái tên Vui mà toàn bộ "hàng tiền đạo" của Vui có màu như được.... "mạ vàng" đua nhau phi hết ra khỏi ranh giới ....bờ môi để nhao ḿnh ra cổ vũ.
Thế nên.....lại chả vui???? Vui chửi thầm- Mẹ kiếp.
Cộng với kiểu nh́n đời bằng 1 con mắt của Vui nữa chứ ( 1 con bị "xịt" từ bé)
Khốn nỗi:
..."con mắt c̣n lại là con mắt ....nai" do Vui thiếu i-ôt và suy dinh dưỡng từ bé nên con mắt cũng bị....lồi ra. tuy không như mắt trâu, nhưng nó cũng nhang nhác.....mắt con nai.... già tuổi.
Vậy thử hỏi, Vui lấy ǵ mà vui??? Trông tướng Vui...."đểu" lắm!
À, vậy mà họ lại nên vợ chồng mới hay chứ!!!
T́m hiểu kỹ "profile" và xem "ảnh" của nàng th́ nàng thuộc dạng là người.......thích bóng tối và sợ soi gương v́ lư do....sắc đẹp....
Quả là đôi lứa xứng đôi!!!
Vợ chồng Vui sống nghèo,nhưng khá chăm chỉ, mỗi tội.......vẫn nghèo!!!!
Vui tính kế sinh nhai bằng cách chở 2 sọt rau lớn lên chợ phố Huyện cách nhà đến ...15km để bán.
Tính nhanh mỗi ngày Vui cũng kiếm được......ít kinh nghiệm, v́ toàn lỗ vốn!
Đúng là "chó cắn áo rách", cứ 2 sọt rau mỗi ngày bày bán trước mặt th́ Vui chỉ trông và bán được.....mỗi sọt.
Do.....thiếu mắt, nên sọt rau kia thiên hạ cứ tự nhiên nhặt như là đi sắm siêu thị trên thành phố ấy, mỗi tội họ không trả tiền v́ ....khi lấy rau họ chỉ thấy Vui cười ( thế mới đau chứ) và không nói ǵ...(mà thấy đâu mà nói chứ??? Rơ khổ)
Rồi, Vui bỏ nghề rau.
Vợ Vui sắm đâu được cho vui "quả" xe đạp thống nhất gióng ngang đang c̣n nguyên biển số trông oách lắm.
Ngày ngày, 2 vợ chồng chở nhau ra cổng bến xe Huyện để Vui làm xe đạp ôm (xe lai), c̣n nàng th́ chuyển sang kinh doanh thuốc lào, nước vối....ngay cạnh đấy để tiện..... trông chồng.?? ( chắc vợ Vui có tính ....hay ghen!!!)
Khách đi xe đạp ...ôm cũng có, mỗi tội mắt th́ có mỗi một con mà dạo này bỗng dưng Vui hay bị những cơn đau ở đầu ập đến đột xuất kéo cho con mắt c̣n lại của Vui....."giờ đây, đă lác càng thêm lác, muốn tiến mà sao cứ... ḷng ṿng" nên chiếc xe mỗi lần như vậy cứ đâm vào bờ dậu......
Ngẫm, cứ bị măi vậy, Vui mà đi từ Gia Lâm sang Hà nội có mà hết đời không qua nổi cầu Chương Dương - v́ cầu Chương Dương có bùng binh tṛn ở phía đầu cầu Hà nội......
Vui lại bỏ nghề.
Vợ th́ măi không sinh đẻ được, lại phải nuôi và hầu Vui nên sinh ra cáu bẳn, muốn chia tay, và coi Vui như cục nợ. Không tiền, không sức khỏe, mà dạo này bệnh đau đầu hay hành hạ, sức khỏe Vui sút hẳn.
Vui buồn v́ với t́nh h́nh ....nội, ngoại thất và linh kiện như vậy của ḿnh th́ Vui không làm được ǵ hết....và Vui đột nhiên trầm mặc đi và hầu như không nói chuyện với ai nữa....
Rồi chả hiểu Vui kiếm đâu ra bao nhiêu là bút màu, giấy vẽ. Thế là ngày ngày vui chỉ ngồi ...nghuệch ngoạc ...vẽ.
Vui vẽ nhiều lắm, và tranh Vui vẽ như.....tranh cá heo vẽ ở xiếc thú Tuần Châu - Hạ Long vậy - Trừu tượng phết.
Vui trân trọng và ǵn giữ những "tác phẩm" ghê lắm.Dặn vợ nếu nhỡ Vui có chết đi xin đừng vứt tranh, mà hăy để là kỷ niệm bởi đây là thứ duy nhất Vui làm được cho vợ dù với phong cách ....cá heo.
Những cơn đau đùa ngày 1 dữ hơn mà Vui th́ lấy đâu ra tiền mà đi chữa bệnh??/ Rồi chính những cơn đau đó đưa Vui đi mất vào một ngày đầu đông.
Vui ra đi để lại cho vợ Vui chỉ căn nhà rách nát và tập tranh mang phong cách.....cá heo.
Vợ Vui khóc tợn lắm!
Cứ..."Ôi, làng nước ơi....Vui ơi là Vui..."
Kẻ nagng, người dọc không biết chẳng hiểu vợ Vui khóc Vui hay là khóc v́ vui mừng khi trút được gánh nợ.???......
Thế rồi nagỳ nọ, có mấy ông "mắt xanh, mũi lơ" , nghe bảo là đi du lịch hay t́m hiểu khám phá ǵ đó vào nhà vợ Vui chơi và thăm quan.
Họ vô t́nh nh́n thấy những bức tranh mang phong cách....cá heo của Vui, họ hỏi chuyện về Vui.....và họ trả cho vợ Vui rất nhiều tiền để sở hữu những bức tranh đó....
Mấy tháng sau, trên mảnh đất hương hoả nhà Vui, một gian nhà ngói khang trang mọc lên. Nhằm ngày giỗ đầu của Vui, kẻ trên , xóm dưới lại nghe vợ Vui khóc to hơn trước.
Vẫn....."ôi, Vui ơi l....à.....Vui, Ôi giời ơi.....sao Vui ....thế ..hả ...Vui ơi"...
Thật khó xác định??? Bởi vợ Vui khóc....- Nước mắt đàn bà!!!!!
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
soluuhuong1
member
REF: 452292
05/28/2009
|
Hắn tên Buồn,
Vào một đêm trời không trăng sao, tối như bưng, ếch nhái kêu tùm lum, hắn lay thằng bạn thân... Tao có 1 nỗi buồn, cố quên, lại càng nhớ thêm, không dám nói với ai, chỉ biết tâm sự với mày thôi, vì mày là thằng bạn thân nhất của tao, mong mày hiểu cho tao... mặt hắn lúc đó đau khổ khẩn khoản đến nao lòng, vẻ thành thật buồn đến tội nghiệp...thằng bạn cảm động, cảm ơn mày đã tin tao, có tâm sự gì mày nói đi tao giữ bí mật không nói cho ai biết đâu, mày cứ tin tao.
... Hắn rơm rớm nước mắt, kéo thằng bạn ra ngoài, nói ở đây mấy thằng kia biết hết bí mật của tao, nếu chúng nó biết tao sẽ không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa, mày đi cùng tao qua bãi đất trống trong công trường xây dựng tao kể mày nghe chuyện dài lắm... mặt hắn lúc đó méo xẹo ra vẻ vật vã lắm... thằng bạn xúc động gật đầu động viên rồi hăng hái bước nhanh theo hắn...
... Tới khu đất trống, mày ngồi đợi ta xong liền tao kể mày nghe một nỗi buồn vô hạn, dai dẳng suốt cuộc đời đến chết mới hết buồn... bỗng hắn kéo quần ngồi thụp xuống nghe tiếng phèn phẹt át tiếng ếch nhái... thằng bạn hồi hộp đến run người tập trung nghe hắn kể nỗi buồn không dám thổ lộ với ai... vừa dứt tiếng phèn phẹt...
Hắn kéo quần lên mặt tỉnh bơ: TAO BUỒN ỈA. TAO SỢ MA.... (HÚ HỒN)
(sáng tác by Soluuhuong dựa theo 1 chuyện có thật)
Chúc bạn tốt lành hạnh phúc yêu đời... hihihi
|
|
bigbangbang
member
REF: 452296
05/28/2009
|
Anh nọ nghe tên và trông h́nh th́ hoành tráng. Mỗi tội....nhát...gái.
Bao nhiêu mối mai và tác hợp như dă tràng se cát....của bạn bè.
Anh yêu và thích 1 cô ở cơ quan, mà cả 2 người đều yêu thích nhau, mặt trong như đă nhưng t́nh ngoài c̣n e.
Cô kia th́ đợi câu tỏ t́nh, anh này th́ nhát quá.
Mọi nguời cũng sốt ruột.
Rồi cơ hội đến, cơ quan có 1 buổi đi tham quan dă ngoại. Đêm đến, mọi người rủ anh chị này vào rừng chơi. Và lần lượt rủ nhau....trốn sạch, khi c̣n lại mỗi 2 người dưới tán rừng già...th́ họ vẫn yên lặng rảo bước....và thẩn thơ ngắm trăng bên nhau.
Cô gái th́ sốt ruột và chỉ mong anh này tỏ t́nh, bởi đây quả là cơ hội quư hiếm và rất lăng mạn để tỏ t́nh.
Vậy mà, anh nầy không sao có đủ dũng cảm để bày tỏ....vẫn lặng yên không nói!!!
Cô gái vẫn chờ đợi và cầu mong 1 lời tỏ t́nh, hoặc cầu mong 1 cơ hội đụng chạm là cô sẽ chủ động cũng đc - v́ cô biết tính anh nhát.....thế mà anh vẫn yên lặng và đi măi cùng nhau...
Đột nhiên ,anh dừng lại. Anh gọi khẽ tên cô. "Thu, Thu à...'"
Trống ngực cô đánh liên hồi v́ giây phút chờ đợi chắc đă đến, cô quay hẳn mặt lại, nh́n sâu vào mắt anh.
Anh vẫn đứng đấy, ngượng nghịu, mặt cúi gằm, chân di di xuống đất. Rồi anh cầm tay cô đang run rẩy đợi chờ, anh khẽ nói: "Em à..."
"dạ, anh nói đi"- Thu thổn thức....
"em à, anh....anh....dẫm phải.... "kứt" rồi"!
Và anh lại cúi gằm mặt, chân di di!!!!!
|
|
soluuhuong1
member
REF: 452453
05/29/2009
|
anh rất mê gái, mê nhất là em, nhưng không dám tỏ, sợ bị chửi như mấy truờng hợp kia, nên anh liều viết thư t́nh gửi em, nếu em hiểu viết thư t́nh khó khăn gian khổ, thử thách nguy hiểm thế nào em sẽ bỏ nặn mụn để theo anh... !!!
Anh biết em chi mê nặn mụn thôi, em không quan tâm anh, bỏ mặc anh đạp cứt đứng duới trời mưa, em tần nhẫn vậy sao!!! em có biết lúc đó ḷng anh đau khổ vật vă, anh không hận v́ đạp cứt, không hận em, anh chỉ hận trời mưa, làm uớt lá thơ t́nh hay nhất gửi về em... anh chợt nhận ra rằng... điều quan trọng không phải là đạp cứt hay trời mưa, mà đó là em... hăy cho anh một ân huệ, dù chỉ một lần trong đời em nhớ về anh, dù chỉ một lần trong lúc nặn mụn em hăy nghĩ về anh...
(sáng tác by Soluuhuong)
Chúc bạn tốt lành hạnh phúc thân ái... hihihi
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|