cuudaianhhung
member
ID 26247
07/10/2007
|
doc va suy luan
Có một em gái thường qua chỗ tôi chào mời khách đánh giầy. Nó không c̣n trẻ con nhưng cũng chưa là thiếu nữ. Vào một ngày mưa tầm tă, thấy nó đi qua rồi dừng lại và ngồi bệt xuống hiên hè nhà kế bên, đôi mắt u tối nh́n mung lung lên bầu trời sũng nước có vẻ như buồn đau một điều ǵ đó khiến tôi vốn là một khách quen động ḷng thương. Tôi liền gọi nó vào và chỉ vào giá để giầy:
- Cháu xử lư cho bác những giầy, dép đó. Nhớ đánh thật cẩn thận. Con bé nh́n theo tay chỉ của tôi, đôi mắt vụt sáng mừng rỡ:
- Vâng ạ! Cháu sẽ làm cho đến khi nào vừa ư bác.
Thấy vậy tôi gợi chuyện xem hoàn cảnh nào khiến nó phải lang thang kiếm sống. Và trong lúc thoăn thoắt đôi tay, cháu đă kể cho tôi nghe câu chuyện của ḿnh.
Ở quê, cha mẹ gọi cháu là cái Tư, nhưng tên cháu là Hiên. Gia đ́nh cháu nghèo lại đông miệng ăn, cha cháu ra thành phố đi “chợ lao động” được mấy năm th́ lâm bệnh hiểm nghèo rồi qua đời. Người làng bảo cha cháu chết do Si đa. Mẹ cháu không thể chăm sóc ông bà nội già yếu lại luôn tật bệnh nên bỏ nhà ra đi. Cháu nghe nói mẹ cũng lên thành phố này nên cháu đi t́m. Cháu phải đi t́m v́ mẹ mang theo 2 thằng em cháu. Nếu bà ấy đi một ḿnh th́ cháu quyết ở nhà nuôi ông bà và 2 em. Ra đến thành phố hết tiền cháu đă phải đi ăn xin. Rồi có một bà cô tốt bụng nhận cho cháu quét nhà rửa bát, phục vụ tại cửa hàng ăn của bà ấy. Được bà chủ cho mặc cho ăn nên cháu trắng trẻo xinh đẹp ra (ấy là khách hàng quen của bà ấy nói vậy). Và cũng chính v́ ưa nh́n nên cháu thường bị khách hàng, nhất là đám con trai quấy nhiễu. Rồi một ngày nọ, có một ông to béo bệ vệ đến cửa hàng. Ông ta mắng đám choai choai và thậm chí c̣n tát tai một thằng được gọi là đàn anh của bọn kia. Rồi ông chỉ tay vào cháu: “Tao cấm chúng mày từ nay không được động vào con bé. Nếu sảy ra điều ǵ đừng trách tao”. Thế rồi ông ta đi, và cũng từ hôm ấy tụi choai có đến cũng không dám “ǵ” với cháu. Không hiểu sao từ ngày ấy cháu cứ mong được gặp lại ông ta. Rồi ông ta đă trở lại. Bước ngoặt của cuộc đời cháu bắt đầu từ đó. Cháu được ông ta cho tiền mua váy áo đẹp và được đem tới một hàng cà phê. Ở đây cháu linh cảm thấy có ǵ đó rất nguy hiểm, nó như chuyện mà cháu được đọc thấy trên mấy tờ báo. Được một thời gian ăn trắng mặc trơn, cháu bị chính ông già mà cháu tưởng tốt ấy nhốt vào pḥng đ̣i … quan hệ. Ông ta dúi vào tay cháu một xấp tiền toàn giấy 50 ngàn. Cháu cầm tiền và nghĩ “ừ th́ cho ông ta muốn làm ǵ th́ làm”. Nhưng khi ông ta định … th́ cháu sợ quá hét lên và vùng chạy vào nhà tắm, đóng chặt cửa. Ông ta ở ngoài cứ gọi bắt cháu mở cửa. Cháu liền doạ sẽ báo công an, thế là ông ta bỏ xuống gác.
Sau vụ ấy cháu phải cải trang ăn mặc rách rưới, thậm chí phải bôi bẩn lên mặt ḿnh để không ai nhận ra. Cũng từ ngày ấy cháu hay mua báo để biết được các thủ đoạn của bọn “dê xồm”. “Dê xồm” là từ cháu đọc được trên báo. Bác biết không tụi con gái như cháu lang thang thành phố gặp không biết bao nhiêu là chuyện rắc rối. Cũng có đứa bằng tuổi cháu mà đă phải đi nạo hút thai. Có đứa thành gái bán dâm chuyên nghiệp phải đi tập trung cải tạo. Cháu biết vụ một con nhỏ cùng quê chỉ hơn cháu 2 tuổi bị đánh ghen bằng mấy nhát dao lam rạch mặt. Ở thành phố lớn như thế này chẳng ai biết mà bảo vệ chúng cháu. Mà có được người bảo vệ th́ cháu cũng chẳng tin. Cha cháu chết do Si đa nên tan cửa nát nhà. Cháu đă hiểu được các tệ nạn xă hội như nghiện hút, tiêm chích và nhất là mua bán dâm sẽ dẫn đến lây nhiễm HIV. Cháu không bao giờ sa vào. Mặc dù cũng có khá nhiều gă trai đàn ông giàu có dụ dỗ cháu vào con đường bán dâm nhưng cháu đă chửi thẳng vào mặt bọn họ, v́ ở chỗ đông người th́ chẳng việc ǵ phải sợ. Mà bây giờ nh́n cháu đen đúa, rách rưới thế này th́ “dê xồm” cũng phải chán. Cháu cố thêm một thời gian nữa, cuối năm tết đến là cháu về quê ở với ông bà. Cháu đă dành được một số tiền nhất định cuối năm là cháu về.
Tôi đùa: “Về cưới chồng chứ”. Cháu không trả lời chỉ cười cười.
Ghi chép của Huỳnh Đường
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat