songngan42
member
ID 29582
09/18/2007
|
TÔI....PHẢI VƯỢT QUA.......
Ngày ...tháng.....
9:30 Mưa bắt đầu từ từ kéo đến,từng giọt... từng giọt...rơi tí tách..tí tách .Dần dần mỗi lúc càng nhiều hơn.Tôi cảm thấy trái tim ḿnh càng nặng và nặng nề trong mỗi nhịp thở.Sáng nay tôi đă không vui như mọi ngày.Tôi nhớ nhà và nhớ ngừoi thân của ḿnh.Ngôi nhà cũ mà cha tôi để lại đă không c̣n thuộc về tôi từ lâu lắm rồi.Để chọn đi xuất cảnh tôi phải nhượng quyền chủ hợp đồng thuê nhà cho người mẹ kế.Nếu tôi mua nhà theo NĐ 61 tôi phải cam kết là không đi xuẤt cảnh.
Tôi trở nên người không nhà,tôi không biết mẹ con tôi phải đi đâu,nơi đâu có thể an toàn cho tôi và hai con.Daddy lần nào gọi phone về cũng bảo"con gái ráng chịu đựng tới ngày con xuất cảnh,mấy mẹ con của con mà dọn đi chổ khác,cha không yên tâm""số phận con đă vậy con cố gắng vượt qua" "SỐ PHẬN" nghe sao mà cay đắng quá.Nước mắt tôi đă lăn dài trên má,tôi nghe tim ḿnh thổn thức.Tôi gắng gượng tự nói với ḿnh"tôi phải vượt qua".Một câu nói mà tôi đă tự nói với chính ḿnh không biết bao nhiêu lần mỗi ngày.
Có người nói tôi khi thế này khi thế khác ở trên NET ,không biết ở ngoài đời tôi là người thế nào?
Thật sự tôi chỉ c̣n phân nữa của tôi ở trên NET.Tôi dùng phân nữa cái tôi của tôi thành một nguời khác để tự an ũi một nữa c̣n lại của chính ḿnh.Nếu không vậy,tôi làm sao vượt qua "nỗi đau"
Nứoc mắt tôi đă khô ,trái tim tôi đă lạnh và tôi..lại phải trở về thực tại"tôi ..phải vượt qua.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|