lyannam
member
ID 30173
09/28/2007
|
Lá thư không gửi
Viết mà không gửi, có chăng là vô nghĩa?
Không! Viết đi, viết cho nhẹ ḷng, vậy thôi!
T́nh yêu là ǵ nhỉ? Có lẽ có quá nhiều định nghĩa nhưng sao vẫn ḿnh chưa thể t́m thấy cái định nghĩa nào đúng với ḿnh cả!
Cuộc sống sau hôn nhân càng khó hơn gấp nhiều lần! 7 năm yêu nhau, đến với nhau bằng t́nh yêu, bằng sự quyết tâm cao, ḿnh chưa từng hối hận về quyết định đó.
Nhưng sao gần đây, ḿnh thấy có cái ǵ đó không ổn. Chính xác là suy nghĩ của ḿnh không ổn chút nào, có lẽ mệt mỏi th́ đúng hơn. T́nh yêu là sự cho đi, dâng hiến không so đo. Ḿnh đă làm thế 7 năm yêu và 3 năm chung sống. 10 năm - quăng thời gian đâu phải là ngắn, hay v́ thế ḿnh mệt mỏi chăng? Không. Nhiều cặp vợ chồng vẫn có thể sống với nhau mấy chục năm cơ mà.
Chẳng biết trong mấy chục năm đó, họ có bao nhiêu năm hạnh phúc thực sự? Hay họ cũng cố gắng sống cho vẹn toàn trong cái vỏ bọc hạnh phúc? Chắc không phải đâu, làm sao sống như vậy được chứ?
10 năm qua, ḿnh đă cho, đă dâng hiến không mệt mỏi. Mọi người đều nói ḿnh chiều ông xă. Ḿnh hạnh phúc khi làm điều đó. Nhưng sự cho đi không đ̣i hỏi bất cứ điều ǵ đă đến giới hạn của nó! Ai ai cũng nói ông xă ḿnh quá tốt, quá yêu ḿnh. Nhưng sao sự thể hiện t́nh yêu của anh ấy khác quá, khác đến mức nhiều khi ḿnh không cảm nhận nổi.
Sự mệt mỏi bắt đầu xuất hiện khi bé Bee yêu chào đời. Vừa chăm con, vừa chăm sóc chồng, nhiều lúc thấy quá sức nhưng t́nh yêu chồng con khiến ḿnh vượt qua được.
Tuy nhiên, có lẽ nỗi muộn phiền cứ t́m mọi cách len lỏi vào suy nghĩ của ḿnh. Ḿnh cố gắng gạt nó đi mà không thể! Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Lúc con mới được hơn 2 tháng.
***
Con c̣n nhỏ nên quấy khóc lắm. Nhà có người giúp việc nhưng họ chẳng giúp được ǵ nhiều. Bố đi làm về, tối con quấy khóc nên không ngủ được và cáu gắt vô cớ. Mẹ buồn lắm! Con đâu có lỗi, mẹ lại càng không! Sao bố không nghĩ cho mẹ? Mẹ tuy ở nhà nhưng chăm con vất vả, cũng muốn được nghỉ ngơi chứ!
Mẹ chồng lúc đó cũng ở cùng chăm cháu. Bà nói hai mẹ con phải sang pḥng khác ngủ riêng để bố ngon giấc! Bà thương con trai lắm nên mẹ lẳng lặng bế con sang pḥng đối diện. Thức trắng đêm trông con.
Con ngủ hay giật ḿnh, cứ khoảng 15-30 phút con lại khóc. Một đêm, hai đêm... mẹ đă trông con như thế, một ḿnh, không ai hỗ trợ. Bố bật điều ḥa ngủ ngon lành! Mẹ đă khóc rất nhiều trong lúc trông con, bố con chẳng cần biết (vô t́nh ư?)...
Thế rồi mọi chuyện cũng qua đi, bố mẹ chỉ giận nhau v́ những chuyện nho nhỏ. Thỉnh thoảng sự vô t́nh của bố lại làm mẹ nhói đau, nhưng mẹ chậc lưỡi cho qua. Cứ thế, sự buồn phiền của mẹ được chôn chặt, giấu kín! Mẹ cố gắng làm cho nó biến mất khỏi suy nghĩ nhưng càng ngày nó càng lớn thêm, lần sau lớn hơn lần trước.
Và cái ǵ đến tất sẽ phải đến! Bây giờ đây, tâm hồn mẹ thực sự chai sạn, mẹ không cảm thấy yêu hay ghét bố nữa. Mẹ sợ cái cảm giác ấy vô cùng. Mẹ thờ ơ đến vô cảm. Có bao giờ bố hiểu được điều đó Bee nhỉ? Mẹ tự lập luận rằng bố yêu mẹ 7 năm. Thời gian quá dài để hiểu con người mẹ!
Quăng thời gian gần đây, mẹ không được khỏe, mẹ thường xuyên mệt mỏi mà nguyên nhân là do tinh thần không tốt. Tối hôm kia cũng là một ngày như thế.
9 giờ tối mẹ đi nằm sau khi uống mấy viên giảm đau. Mẹ đau đầu kinh khủng. Cô Phượng cho con ăn xong, bố xuống đón con lên ngủ. Đang ngủ, con bật dậy, khóc thổn thức, mẹ nghe thấy nhưng mệt quá không dậy nổi, mẹ nựng con nhưng con không nín. Bố vùng vằng: "Con khóc mà mẹ cứ lặng thinh như không ư!". Mẹ thấy con khóc to hơn, mẹ gắng ngồi dậy bế con, nhưng không kịp nữa. Con trớ hết ra giường, ra nền nhà và đầy người mẹ suốt từ trên cổ xuống.
Mẹ giận bố, mẹ buồn cho t́nh cảnh của chính ḿnh và mẹ xót con. Trong lúc giận dữ, mẹ không ḱm chế được nữa, mẹ hét lên: "Sao tôi khổ thế này! Cho tôi chết đi cho bớt khổ!". Rồi mẹ phát vào mông con 3 cái liền, đau đau lắm: "Trớ đi, trớ nữa đi này!" Mẹ ân hận lắm!
Trong suy nghĩ của mẹ lúc đó chỉ quẩn quanh một điều "Tại sao, tại sao bố không thể chăm sóc con thay mẹ khi mẹ ốm? Tại sao bố độc ác thế? Sự quan tâm của bố đâu? T́nh yêu đâu? Sự chia sẻ đâu? Bố chỉ biết nhận thôi mà không biết cho đi bao giờ sao?" Tột cùng của sự giận dữ ấy là sự căm ghét!
Ngày hôm sau, mẹ lạnh lùng nhưng chẳng thể hiện điều ǵ. Chương tŕnh tối hôm đó 19h30 sẽ cho con đi chơi Trung thu ở Box bé sinh hè. Vậy mà, mẹ đi làm về, cơm nước xong19h vẫn chẳng thấy bố đâu. 19h20 mới thấy bố về, loanh quanh 20h mới định cho con đi. Sao mẹ cảm thấy chán thế! Đối với mẹ giá trị của món quà nằm ở cái tâm của người tặng món quà đó! Bố h́nh như thiếu cái đó th́ phải?
Mẹ thất vọng. Việc đi chơi, giải trí vào các dịp nghỉ của gia đ́nh toàn mẹ đứng ra lo hết, bố quen thế rồi! Ngay cả sinh nhật mẹ hay dịp ǵ cũng thế, bố đều tuỳ hứng, không có chương trinh, kế hoạch kỹ lưỡng từ trước. Mẹ không thích thế!
Ngày xưa mẹ yêu bố v́ thấy bố chu đáo! Mẹ chẳng bao giờ quên giỏ hoa tầm xuân bố tặng mẹ nhân dịp sinh nhật hồi lớp 12. Mặc dù lúc đó mẹ chưa biết yêu là ǵ? Bố đă t́m hiểu và biết mẹ rất thích hoa tầm xuân. Loại hoa này rất khó mua, nó chỉ mọc leo ở ven hàng rào! Vậy mà, bố đă đặt được cho mẹ một giỏ hoa tầm xuân rất đẹp!
Cả sau này khi c̣n yêu nhau, bố cũng vẫn chu đáo như thế! Nhưng tất cả giờ đây cứ tự mất đi như thể bị đánh cắp vậy. Mẹ cảm thấy bị tổn thương ghê lắm! Chính điều đó giết chết t́nh yêu mẹ dành cho bố! Hôm qua, mẹ đă bế con sang pḥng khác ngủ! Nh́n con ngủ ngon lành, mẹ xót xa lắm. Mẹ nằm măi 1 giờ 30 sáng rồi vẫn không ngủ được. Mệt mỏi! Hai viên thuốc an thần cũng không giúp ǵ được mẹ!
2 giờ sáng mẹ nghe tiếng bước chân, tiếng mở cửa pḥng, bố sang xem hai mẹ con thế nào? Mẹ giở vờ nhắm mắt! Giọt nước mắt lăn xuống khóe miệng mằn mặn. Bố lại quay về pḥng rồi! Bố ngủ ngon đấy! Bố tài nhỉ?
Mẹ suy nghĩ nhiều và quyết định từ ngày hôm qua sẽ là ngày mẹ con ḿnh bắt đầu ra ngủ riêng nhé! Hôm nay đi làm về, mẹ sẽ dọn cái giường ngủ bên pḥng đó (vốn là pḥng làm việc của bố). Mẹ sẽ trải đệm ga chứ không như tối qua, mẹ thấy lạnh lắm! Mẹ ho suốt đêm v́ lạnh!
Hôm nay bố lại đi trực không về rồi. Một tuần 7 ngày th́ ngày nào bố cũng phải đi đâu đấy. Với mẹ con ḿnh, bố chưa có ngày nghỉ nào trọn vẹn. Cả việc chờ cơm tối đến 8 giờ là chuyện thường ngày! Mẹ mệt mỏi quá con trai ạ! Người ta cũng đi làm, thiên hạ người ta cũng bận rộn chứ đâu chỉ riêng bố nhưng họ vẫn có thời gian cho gia đ́nh mà. C̣n bố, mẹ cảm giác điều đó khó khăn quá! Mẹ không c̣n sức để tiếp tục chịu đựng, và chờ đợi như thế nữa!
Hôm nay, nếu trời không mưa, mẹ sẽ cho con đi chơi Trung thu bù ngày hôm qua con nhé ! Bây giờ mẹ chỉ có con, chỉ có con là hiểu mẹ thôi!
Những tâm sự này mẹ viết ra chẳng biết để cho ai nữa? Để cho bố, có lẽ bố chẳng bao giờ đọc đâu. Bố c̣n bận nhiều việc mà! Vậy con hăy đọc và hiểu mẹ con nhé!
---------------------
Thông điệp của yêu thương !
http://Vneshop.com
Hoa và quà tặng gửi đến Việt Nam !
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat