aidonhi
member
ID 35591
01/17/2008
|
Những kỷ niệm xa.
Đêm nay ngồi chỉ một ḿnh đối diện với chính bản thân ḿnh trong căn pḥng nhỏ này tôi mới thấy hết nỗi cô đơn, nỗi cô đơn hiện hữu khiến tôi có cảm giác ḿnh có thể cầm nắm được.Thời tiết mấy ngày qua thật lạ lùng, đă từ rất lâu rồi tôi mới thấy lạnh như vậy, lạnh ngọt ngào và êm ái. Tôi đă từng nghe ai đó nói rằng : T́nh đầu th́ khó quên, c̣n t́nh sau th́ đậm đà...Tôi chợt nhớ tới em, nhớ tới cái ngày đầu tiên tôi quen em trong sân trường ngập đầy nắng đầu hè, tôi đă đến với em bằng sự dại khờ nhưng đầy nhiệt huyết và nông nổi, tôi tặng cho em những câu thơ học tṛ ḅn rút, c̣n em im lặng nh́n tôi và tôi đă nắm bàn tay em, đôi bàn tay mảnh và dài, ngân và sâu, trái tim tôi đă đập nhịp đầu như vậy. Em im lặng nh́n tôi một cái nh́n sâu thẳm, tôi đọc được trong ánh mắt đó một niềm tin thuỷ tinh mong manh và dễ vỡ. Rồi v́ cuộc sống, v́ lư do cơm áo gạo tiền tôi và em phải xa nhau. Khoảng cách có thể đốt lên ngọn lửa lớn nhưng nó cũng sẽ làm tắt đi những tàn lửa nhỏ, tôi và em mỗi người nh́n về một hướng. Thật lạ kỳ khi con người ta không đạt được những ǵ như ư họ đều đổ lỗi cho số phận, tôi cũng vậy phải xa em tôi cũng cho là số ḿnh như thế, không vượt qua được mọi khoảng cách để trở về bên em tôi và em cũng cho rằng cái số của ḿnh là vậy ... Ngày gặp lại em đă là một phần của người khác, nh́n em bươn trải với cuộc đời tôi thật xót xa. Tôi không dám lại gần mà chỉ đứng xa nh́n, nh́n em vất vả vật lộn với cơm áo gạo tiền tôi không thể nén ḷng. Tôi làm như t́nh cờ gặp em giữa chợ. Em cũng vẫn im lặng nh́n tôi...ánh mắt của em vẫn một ánh nh́n sâu thẳm, trong ánh mắt đó tôi biết niềm tin thuỷ tinh mong manh của ngày xưa đă vỡ vụn thành trăm ngh́n hạt bụi tan chảy theo thời gian. Tôi biết ḿnh không thể giúp ǵ được cho em. Cuộc đời vẫn vậy, niềm tin th́ chóng qua c̣n nỗi buồn sao măi đọng??? trên đoạn đường thời gian đó những kỷ niệm xưa đă như những nấm mồ hoang dọc đường, trên những nấm mồ đó cỏ đă xanh và hoa đồng đă nở Tôi đă muốn quên đi quá khứ và hôm nay tôi thấy ḿnh thật dại khờ như thời trai trẻ v́ rằng tôi có thể quên đi người này hay người khác chứ sao tôi có thể quên đi được chính bản thân ḿnh???
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat