phanduchoa
member
ID 36235
01/31/2008
|
Em đi trong giấc ngủ
Ngày xưa, tôi thích viết chuyện vui, ngày nay, cũng như Minh-Hoàng, cuộc sống luôn thay đổi, tôi viết chuyện t́nh buồn nhiều hơn vui, có chia ly, có nưóc mắt và thương đau. Như hôm nay đây, tâm sự với bạn chuyện một em trai nhỏ tôi quen chưa tới 3 tuần, nhưng cả cuộc đời sẽ không quên em.
Tay rung rung cầm cây viết, món quà Tết năm ngoái anh ấy tặng tôi, cứ mỗi lần đặt xuống trang giấy trắng, th́ gịng suy tư chợt trống rỗng biến mất, c̣n con tim nhịp nhỏ nhịp lớn bồng bềnh không cho tôi viết. Không thấy, nhưng nghĩ em đang đùa giỡn với tôi. Tôi hứa em là ngày mai sẽ chơi với em.
Hôm nay lại là ngày 13. Một con số có mấy ai ưa mấy ai yêu mến, hay c̣n rủa nó xui xẻo mồi lần nó đem đến điều không lành không may trong ngày thứ sáu. Mưa rơi xuốt đêm, vẫn không thôi rơi cơn mưa phùn buồn năo nuột tận con tim trong tâm hồn. Nhiều nhạc mưa thương nhớ ai, cơn mưa chiều, thành phố mưa bay, mưa ngoại ô, mua bụi, v.v. , nhưng tất cả cơn mưa này không bằng cơn mưa hôm nay. Một cơn mưa buồn thật dài tiễn đưa một người đi.
Ngoài kia, có hai tâm hồn đứng giữa trời đất. Một người đứng, một người qú gối trong bùn lầy, đôi vai liên tục rung rinh, nước mắt chan hoà với cơn mưa đang cấu xé da thịt nát tim. Người đứng cũng chẳng hơn, hơn người kia với sự trầm tĩnh, nhưng có lẽ những giọt lệ nhỏ đang chen thêm vào ḷng nỗi đau mới nhất. Tôi bỗng thấy ghen với cái người đang đứng đó, rồi lại thương người ấy nhiều hơn tôi. Anh ấy v́ người chớ không v́ ḿnh, không đ̣i hỏi, không than phiền oán trách ai. Anh hy sinh rất nhiều, luôn luôn đem niềm vui, hạnh phúc cho người ta, c̣n ḿnh vẫn chẳng có ǵ, được ǵ. Anh không sợ không e ngại mùi hôi thúi, mùi rất khó chịu khó ngửi cho người không quen mùi da thịt của các em nằm liệt trên giường bệnh, vẫn đến gần, vẫn ôm ấp, vẫn đùa vui với các em. Vẫn biết có thể các em không c̣n sống được bao lâu, một tuần, hai tuần, 2-3 ngày, một ngày cũng ch́u em, để em thật sự có niểm vui, an ủi, yêu thương. Tại sao tôi không làm được như vậy? Không tin tưởng chính ḿnh, không đủ can đảm hay tôi sợ? Sợ bị nhiễm HIV hay chăng? Có lẽ tôi đă hiểu, t́nh người cũng là t́nh thương: xoá bỏ tất cả lắng lo, sợ sệt, nghĩ suy trong đầu, không ngăn cách người bệnh vẫn là con người.
Trong pḥng, tiếng kinh cầu hoà nhịp với hương trầm buồn, thỉnh thoảng tiếng gơ mơ “cốc’ một cái nhói đau tận con tim. Sau đó, tất cả ch́m đắm trong im lặng, sự yên lặng của tang thương. Đâu đây c̣n dấu chân chim sẻ em tung tăng bên tôi rồi lại bay nhảy sang bên anh ấy ngồi không yên. Chiều hôm qua mở tiệc ăn mừng em không c̣n HIV nữa. Em được tái sanh. Tiệc nào không tan, anh ấy ở lại chơi, ru em ngủ say. Không ai để tâm, em nói sẽ gặp lại cha-mẹ em. Em đă xum họp với cha mẹ. Em đi trong giấc ngủ, giấc ngủ b́nh an. Trên môi c̣n dính nụ cười, đôi má c̣n đọng vài giọt sương ban mai.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
anhhoanhat
member
REF: 294655
01/31/2008
|
theo nàng xuân, én t́m về chốn ngủ
ngày mùa đông, đi qua rồi ánh mắt
bờ môi xinh, nàng xuân gọi gió về
trong khoẳng khắc xuân t́nh dâng ngập lối
Chúc bạn hạnh phúc sống vui!!!
|
|
phanduchoa
member
REF: 294689
01/31/2008
|
Xin cám ơn anh! Chúc anh cuộc sống luôn có vui và có hạnh phúc. PDH
|
|
anhhoanhat
member
REF: 294697
01/31/2008
|
bỗng chạnh ḷng, em đi trong giấc ngủ
những mảnh đời, ôi quá đỗi thân thương
nghe xót xa, đau nhói tận đáy ḷng
tương lai ơi, cùng chung giúp xây đời
chúc bạn hạnh phúc sống vui, yêu đời!!!
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|