sambagitas
member
ID 36706
02/10/2008
|
Chỉ Là......!
Một buổi sáng thức giấc, chợt thấy ḿnh bỗng dưng khác lạ. Những níu kéo của ngày hôm qua như những ṿng xích sắt nặng nề quấn chặt tâm hồn, bỗng trở thành những sợi tơ mỏng manh thật nhẹ. Ta nh́n người, nh́n đời bằng một khía cạnh đổi mới hơn. Ta nh́n ta bằng ánh mắt vui vẻ hơn. Ta đă biết chấp nhận. Ừ, ta đă biết chấp nhận sự thật..Anh không yêu ta !
Một lần nh́n sâu trong mắt người, ta thấy được vết hằn sâu của những tháng ngày hư hao vụn vỡ. Ta xót xa chợt hiểu rằng người không yêu ta. Ḷng ta chùng xuống, để rồi phải suy nghĩ mông lung. Để rồi ta đành chấp nhận những ǵ đă dành cho ta.
Ta không c̣n tuổi trẻ nữa đâu để mà măi đi t́m những cái đam mê và say đắm. Đă qua rồi thời yêu dấu ấy. Ta vui với những niềm vui chợt đến bên ta mỗi ngày. Ta t́m đến nhau và trao cho nhau những Ân T́nh đạm bạc. H́nh như chỉ là thế thôi.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
sambagitas
member
REF: 299422
02/10/2008
|
Mưa... Nh́n những hạt mưa bay bay bên ngoài khung cửa , ḿnh em ngồi trong trong pḥng làm việc, nghe những bản nhạc buồn, để hồn em lang thang qua miền kư ức, ráng t́m lai những ǵ đă qua, để gọi là kỷ niệm, kỷ niệm của anh và em... Nhưng hay nói đúng hơn đó chỉ là kỷ niệm của riêng em mà thôi !...
Tiếng hát nức nở của một ca sĩ nào đó vang vọng xuyên qua đầu óc em. Làm em thổn thức, tim nhói đau ...
T́nh là một chuyện âu sầu
T́nh là một nỗi thương đau
T́nh là một truyện chia ĺa
T́nh là ḿnh thổn thức đêm khuya...
Yêu nhau chi cho tan mơ
Yêu nhau chi cho mắt hoen mờ
Yêu nhau chi cho thương đau
Yêu nhau chi cho măi u sầu
Đành rằng t́nh là đau buồn
Đành rằng lệ ḿnh ướt rơi tuôn
Đành rằng t́nh là đau ḷng
Đành rằng t́nh là măi chờ mong
Nhưng sao ta mơ yêu măi
Nhưng sao ta vẫn nhớ thương hoài..
Lang thang khi mưa rơi rơi..
Mơ yêu đương mơ măi suốt đời.
Ngoài trời chiều nay buồn lắm anh à, mưa bay lất phất cùng những cơn gió thổi nhẹ qua làm cho lá vàng rơi, để sửa sọan cho một mùa đông xắp đến, một cái lanh đột nhiên bao trùm lấy em. Nh́n cảnh vật thật là một nơi lư tưởng, của một chốn hẹn ḥ, của những người đang yêu và được yêu.nỗi cô đơn đó làm em càng nhớ tới anh... nhiều hơn bao giờ hết ... Em ước ao ǵ, có anh ở đây để xua tan đi nhưnng nỗi buồn cô lẻ đang lắng đọng trong ḷng và anh sẽ mang lại hơi ấm trong ṿng tay của anh, để sưỡi ấm tim em, chúng ḿnh cùng chia xẻ buồn vui của cuộc sống này.
Mọi chuyện quá bất ngờ, khiến em chới với. Em không tin rằng anh ra đi vội vàng thế... rất nhẹ nhàng ...Một lư do không tưởng.
Em chỉ biết càng ngày, em càng thấy ḿnh yếu mềm, yếu mềm không lối thóat.
|
|
sambagitas
member
REF: 299463
02/10/2008
|
Ǵ Là Xa Nhất ?
Trên đời khỏang cách xa nhất không phải là sống và chết mà là gần nhau mà không hiểu nhau.
Trên đời khỏang cách xa nhất không phải là ở ngay trước mắt mà là mến nhau lại không giữ được.
Khoảng cách xa nhất trên đời không phải mến thương lại không giữ được mà là t́nh thương không được đáp....
Khoảng cách xa nhất trên đời này không phải là t́nh thương không được đáp mà là đem trái tim lạnh giá của ḿnh để đối với người yêu thương ḿnh.
Người sống bên cạnh ḿnh mà không thể hiểu ḿnh, lại không thể yêu mến nhau và yêu mến nhau lại không thể nói ra được ...đó mới là xa.
Phải thế không anh ?
|
|
sambagitas
member
REF: 299761
02/11/2008
|
Anhhhh....!
Trời u ám .... gió từng cơn ... lạnh .... rất lạnh.... Ngoài đường vắng lặng.... rất vắng.....
Trong căn pḥng nhỏ này .... đơn lẻ .... buồn tênh .... Nhớ..... nhớ ǵ ? ... nhớ ai ...? giận ǵ ....? hờn ai....
Thời gian đă xóa tất cả ??? không .... tất cả vẫn hiện hữu .... như ngày hôm qua ..... !
Tất cả đă xa vời tầm tay với ...... hụt hẫng .... lẻ loi....
Chỉ c̣n tôi với tôi ......
Tôi muốn hét lên, hét thật to, hét thật to để rồi gục ngă... Tôi lo âu và mệt mơi đến cực độ...
Đêm ... đêm như một bóng ma cứ ôm lấy nổi đau của tôi ... Từng cơn, từng cơn đau nhói của con tim. Tôi ôm gh́ chặc nó ...Mệt mơi... ră rời ....
Trước mắt chỉ toàn một màu đen... Rồi đây tôi sẽ đi về đâu ? .... về đâu ? .... Cuộc đời và số phận sẽ dành cho tôi những ǵ ???? ..... Cơn đau tim lại trổi dậy .... Ai hiểu, ai thấu, ai chia sẽ .... Chỉ tôi và tôi ..... Ước ǵ tôi được vĩnh viễn một lần nhắm mắt để để lại những nỗi buồn phiền lo âu .... vĩnh viễn ....
|
|
sambagitas
member
REF: 299765
02/11/2008
|
Đêm... Sao thấy ḷng nằng nặng... Buồn? Không hẳn. Lẻ Loi? Không biết, nhưng lại chẳng muốn long bong ngoài đường ... Thấy trong ḿnh trống vắng, thấy cuộc sống nhạt nhẽo, thấy nước mắt mau rơi, thấy tim ḿnh rướm máu... Thấy mắt ḿnh cay cay... Tự dưng thấy lười biếng, lười vui, lười cười, lười nói... Ước ǵ tâm hồn có thể thanh thản lại... không phải ưu tư thế này...
Cuộc sống giữa thật và hư... Có lẽ ta mơ mộng quá nhiều, nên đến cuối cùng, mộng cũng hoàn mộng, mơ trả lại mơ... Ta c̣n lại đây một ḿnh một bóng bơ vơ... Không biết nhớ ǵ, đau ǵ nữa... Không biết đâu là điểm thật, đâu là chiêm bao... Cứ măi u sầu măi sao, con tim của ta... Mai sớm tỉnh dậy thấy b́nh minh, ta sẽ vui, để rồi khi bóng mặt trời lặn khuất, ta trở về làm con người đầy sầu thương?
Buồn, lật trong kư ức, t́m ḿnh trong ấy... Con bé phá phách, loay chay ngày xưa sao cứ măi u sầu... để đôi mắt mùa thu càng đậm nét lệ rơi? Thấy ḷng yếu đuối quá. Mệt mơi rồi, đau khổ rồi, tủi thân rồi...ai thương tiếc cho ta? Mai rồi ta c̣n biết nhớ ǵ, chờ ǵ? Tự nhiên thấy ḷng ḿnh giận dỗi, giận mọi người, hay giận...bản thân ta? Mệt quá nhưng sao không cho con tim, trí óc ta chút nghĩ ngơi?
Buồn quá, lười không muốn làm ǵ cả... Một ḿnh, một bóng, một chiếc chăn... thế mà vẫn lạnh... Cái lạnh tâm hồn dập tắt ngọn lửa ấm nồng đi... Co ro, một góc...ḿnh ta với ḿnh...
Lại ngă bệnh..chẳng biết phone cho ai..nói những ǵ ..có ai để mà phone nhỉ ?..Chơi vơi..đơn lẻ...công việc bỏ ngỏ...
Dù lư trí luôn bảo..Hăy cố mà đứng lên...nhưng con tim mềm yếu..không thể .. không có lối thoát.
Ứơc ǵ em yêu anh ít hay bằng em yêu bản thân ḿnh th́..có lẽ em sẽ không thế này...
Sambagita...! Sambagita ... ! Sambagita....Loài hoa của lời ước hẹn ,của lời thề t́nh yêu... Em măi măi yêu anh..
Mọi sự ra đi điều có lư lẽ riêng của nó, chúng ḿnh không ai có lỗi cả. Em đă trao cho anh ḷng tin yêu em dành cho anh...nhưng anh không nhận được nó... th́ không phải lỗi ở anh.
|
|
sambagitas
member
REF: 300226
02/12/2008
|
Hôm nay em sẽ kể cho anh nghe về những rộn ràng trước ngày lễ T́nh Nhân, của xứ sở Sambagita anh nhé
Sáng trên đường đi làm, em thấy thành phố như khác lạ anh ạ. Các ngă đường điều thoang thoảng hương hoa Nhài, cả một màu trắng buốt... đâu đâu em cũng thấy loài hoa này cả.. nhà hàng, hàng quán hay những bác tài xế taxi cũng dành một lẵng hoa Sambagita treo trên xe của ḿnh..
Hiếm loài hoa nào có mùi thơm quyến rũ . Nó được coi là hoa của những người đang yêu, của sự khát khao say đắm Hoa nhài có tên khoa học là Jasmin Sambac, Ait. thuộc họ: Nhài (Oleaceae).
và có tên khác là Cây lài, nhài đơn, mạt lợi.
Cây nhài có nguồn gốc từ Ấn Độ. Ở VN, hoa nhài thường dùng để ướp trà. Chén trà nhài mùi hương thơm nhẹ nhàng thư thái, ngoài ra c̣n dùng để chữa bệnh. C̣n ở phương tây, hoa nhài được chiết xuất làm nước hoa
Cây hoa nhài là loại cây bụi, nhỏ nhiều cành x̣e ra. cành non có lông mềm. Lá bóng cả hai mặt, phiến lá h́nh bầu dục hơi trái xoan, mọc đối. Hoa tự mọc ở đầu cành có ít hoa, hoa sắc trắng có mùi thơm. Quả màu đen có hai ngăn h́nh cầu, quanh có đài phủ lên.
Ở quốc đảo Philippine, hoa nhài Ả Rập "Sambagita" được chọn làm Quốc hoa. Trong tiếng Tagalog, "Sambagita" có nghĩa là một lời bày tỏ t́nh yêu nam nữ, rằng "em măi măi yêu anh". V́ thế, hoa nhài ở Philippines c̣n được gọi là "hoa thề t́nh yêu". Và đă có không ít du khách t́m đến Philippines v́ đây là "xứ sở của hoa nhài".
Hoa nhài là thứ hoa lăng mạn, ngây ngất, chỉ nở về đêm.
Không khí thật lăng mạn anh ạ ! Làm em nhớ đến anh vô cùng...Wish you were here honey ạ !
I miss you !
|
|
sambagitas
member
REF: 300676
02/13/2008
|
Anh yêu em
Cô bé xoay phắt lại. Trợn tṛn mắt. Hỏi với vẻ bất ngờ.
- Anh vưà th́ thào cái ǵ thế???
- Anh yêu em! – Tôi nheo mắt lẩm bẩm đủ âm lượng để một ḿnh cô bé nghe. Nhưng h́nh như thất bại, anh thu ngân café đang nhoẽn miệng cười thầm.
- Thậm chí ta chỉ vưà gặp ba phút trước đây và tôi chỉ cười với anh một cái ư?
- Ừ. À … Ừm … Đừng nghĩ anh dễ dăi. Thật ra anh không phải là con người đó… Anh biết thế này là nhanh… nhưng… - tôi bước theo chân cô bé và phân trần sau khi trả vội tiền cho 2 ly Capuchino của tôi và bé. Anh thu ngân vẫn c̣n cười khi nh́n tôi.
- Nhưng anh đang show ra anh là người như thế đó! – Cô bé xoay mặt lại, nh́n thẳng vào tôi và nhún vai – Anh đâu biết ǵ về tôi. Rồi anh sẽ noí chúng ta không hợp nhau sau 2 tuần lễ. À không, có lẽ lâu quá. 1 tuần cũng nên. Đúng không?
- Đúng. Hả, không. Hoàn toàn không! Ư anh là anh sẽ không như thế và trên đời này làm ǵ có cặp t́nh nhân nào hợp nhau 100% bao giờ. Nhưng anh sẽ chấp nhận những cái không hợp nhau ấy… - tôi chẳng hiểu ḿnh đang noí cái quái ǵ.
- Cô bé ngừng một chút, vẫn nh́n thẳng vào mắt tôi* Tôi chỉ sẽ quen anh 1 tuần. Anh có chấp nhận không?
- Tại sao? Cho anh một lư do?
- Không có lư do nào cho câu noí ấy cả.
- Anh có thể làm em chấp nhận wen anh hơn 1 tuần chứ?
- Không. Chỉ được 1 tuần. Sau đó anh đừng quay lại mà chỉ được phép đi về phiá trước. – cô bé lắc đầu dứt khoác.
- Tôi suy nghĩ, suy nghĩ* Ừ, thế vậy. Anh chấp nhận!
- Anh hứa chứ?
Tôi gật đầu.
- Vậy ta yêu nhau đi…
---
Ngày thứ nhất
Như đă hẹn ngaỳ hôm qua. Tôi gặp cô bé đúng 9 giờ sáng tại quán kem Goody. H́nh như cô bé đến từ sớm và cũng chẳng ngạc nhiên mâư khi cô bé là khách duy nhất vào giờ này.
- Chào bé! – tôi ngồi phịch xuống.
- Thứ nhất, em không phải là bé. Thứ hai, chào anh! – Cô bé bỏ quyển sách dầy cộm với cái tên Another Summer của Georgia Bockoven xuống bàn và nhoẽn miệng noí.
- Thế em tên ǵ?
- Chưa noí anh biết, một ngày anh chỉ được hoỉ em 7 câu hoỉ. Sau đấy, em có quyền không trả lời. Và, em tên Ki. Anh c̣n 6 câu hỏi.
- Anh hoỉ tên thật mà? – tôi nheo mài
- Th́ đó là tên thật. 5 câu. – Ki đưa quyển sách ngang mặt như lúc ban đầu.
- Ăn gian thế? Không đươc tính. Làm ǵ có ai tên thật là Ki chứ? – Tôi rống họng căi.
- Không ăn gian và có, em tên Ki. Xem như 2 câu này không tính, không anh lại bảo chơi gian. Nhưng nếu anh vẫn hoỉ những câu đại loại thế này em sẽ tính đấy nhé. Vẫn c̣n 5 câu. – Ki noí mà mắt vẫn nh́n vào quyển sách. Sao tôi biết ư? V́ quyển sách vẫn nằm trước mặt, không dịch chuyển một milimét.
- Thế anh tên Văn, 18 tuổi. – Tôi bắt đầu chịu thua – Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu? Ah em bao nhiêu tuổi? Học trường nào thế?
- Hôm nay em muốn anh dẫn em đi xem phim và chơi game ở Diamond plaza. Em gần 18 tuổi. Cách đây 3 tuần em học ở BIS. Anh c̣n 2 câu, chúng ta đi hay anh hoỉ rồi mới đi? – Ki đă chịu để quyển sách xuống, nh́n tôi cười và trả lời.
- Thế đi nhé? Mà trời ạ… - tôi hạ giọng từ từ khi kịp nhận ra ḿnh vưà chỉ c̣n đúng 1 câu hoỉ cho sự lỡ miệng này.
Ki phá lên cười khi mặt tôi tỏ ra tiếc nuối một cách quá rơ ràng. Tôi chợt nhận ra em cười trông thật xinh. Một kiểu xinh xắn làm tôi cảm giác quen thuộc và liên tưởng đến một ai đó, không nhớ rơ. Nó làm tôi cũng cười khẩy v́ sự ngu ngốc của ḿnh. Lấy tay găi đầu, tôi hưá từ nay sẽ chẳng bao giờ lỡ miệng nữa.
Sau đấy chúng tôi đi bỏ xe lại Goody mà đi bộ đến Diamond. Nói là đi bộ cho oai, chứ thật sự chỉ là bước vài bước qua con đường nhỏ. Sài g̣n muà hè nắng thật ấm. Dù xe cộ có vẻ hơi tấp nập, nhưng… không sao. Chỉ cần Ki đi cùng tôi như thế này, đến đâu cũng cố mà ḅ. Tôi nhe miệng cười toe toét cho cái tưởng tượng của ḿnh. “Anh điên à? Đừng cười kiểu ấy giữa đường hoặc tránh xa em ra ngay.” _ Ki đánh vào vai tôi. “ Anh có nên dùng luật 7 câu hỏi như em không?”
Tôi ra vẻ huưt sáo, mặt ngước lên trời. “Thế anh nghĩ em có nên tính câu hoỉ naỳ vào không?”. “Xem như anh chưa noí ǵ nhé!” _ tôi găi đầu lắp bắp, lung túng. “Đồ anh ngốc!” _ Ki nhoẽn miệng cười. “Ngốc thế có…yêu không?”_ Tôi th́ thào dù đă cố hết sức chỉnh âm thanh cao hơn. “Hỏi thêm 1 câu nào nữa là hết luôn đấy nhé!”. “Vẫn cứ hoỉ, không hoỉ hôm nay nữa cũng được. Thế có yêu không?” _ Tôi cố chấp lặp lại. “Có lẽ…” _ Ki lẩm nhẩm. Tôi chợt phát hiện mặt cô bé đỏ lự lên từ lúc nào.
Rồi chúng tôi đi xem một bộ phim hài. Cả hai đưá cười sặc sụa văng popcorn tứ tung. Thậm chí xém đổ cả ly cokes to tổ chảng ở giữa 2 ghế ngồi.
Ki chứng tỏ ḿnh nhảy Pump kém hơn tôi qua việc hai đưá battle bài Beethoven Virus. Tôi được S c̣n Ki được A. “Cũng không tệ!” _ tôi giơ tay chữ V và noí với Ki sau khi hiện ra điểm. “Phải noí là không được quá giỏi.” _ Ki lắc đầu. “Đúng vậy thưa chị Ki.” _ Hai đưá cười to, bỏ mặc mấy người đang đứng đằng sau theo dơi tụi nó nhảy năy giờ một cách chăm chú.
Chơi chán và cả mệt. Tôi và Ki kéo vào nhau KFC. Không thắc mắc nếu có ai tưởng đang gặp hai con heo biết đi, noí, cười và… yêu nhau.
Thắng xe trước cổng nhà Ki. Tôi găi đầu, lúng túng. Miệng định hoỉ “em vào nhà nhé?” nhưng cũng thắng lại kịp v́ tôi c̣n một câu khác quan trọng hơn.
- Anh vẫn c̣n một câu đấy. – Ki ngừng lại một tí – không hoỉ là em vạ nhà nhé! – Ki bắt đầu bước đi về phiá cổng.
- Khoang, Ki… - tôi như tỉnh giấc – à, ừm… ừ. Anh có thể hôn em không? – tôi cảm nhận được mặt ḿnh đang nóng bừng.
- Nếu em noí không th́ sao? Ngốc. Lần sau phải noí “Để anh hôn em nào” và sau đó mới hoỉ “Anh có thể thử lại 1 lần nữa không?” nhé! - Rồi không để tôi kịp phản ứng, Ki bước đến đặt môi tôi vào bờ môi mềm đến ngọt lịm của em.
Cô bé đứng nh́n tôi, mĩm cười. Trong khi tôi đứng ngơ ra đó, dường chẳng hiểu chuyện ǵ xăy ra.
- C̣n chưa hỏi nữa à? – Ki lườm tôi lẩm bẩm.
- Anh… anh có thể hôn em… một lần nữa không? – Tôi lúng túng nh́n vào mắt em nói.
Ki chẳng noí ǵ. Gật đầu và nhắm mắt. Tôi buông hai tay năy giờ nắm chặt cái cổ xe. Tiến lại. Vén vài sợ tóc vương trên má em. Rồi nhẹ nhàng để môi tôi giữ chiếc hôn em – như tôi đang giữ một cuộc t́nh với em vậy…
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm và ngaỳ thứ sáu. Chúng tôi đă đi khắp Sài g̣n, những nơi mà Ki bất chợt nhớ. Ăn hết những món ăn mà Ki thích. Xem hết những bộ phim Ki chưa xem, đă xem và muốn xem. Rất vui, chưa bao giờ tôi cảm giác Sài g̣n lại đẹp như thế. Trong nắng, mưa, thậm chí bầu trời chỉ là mây… Sài g̣n có em bên tôi vẫn đẹp như nhau.
Mưa, tôi và Ki chạy xe không một chiếc áo mưa. Hậu quả là chiếc Piaggo LX dính đầy bùn. Một lần tôi định đem đi rửa lại nhưng em không cho.
Nắng, Tôi và Ki ra công viên Tao Đàn. Đẩy xích đu, cầu tuột và cả ăn kẹo g̣n. Như hai đưá con nít cao trên 1m70. Bỗng em lấy điện thoại của tôi ra, bảo tôi xích đầu gần lại rồi nhe răng cười và bấm chụp…Tackk… Tôi bảo tôi sẽ rửa tấm h́nh ấy ra, nhưng em cài password khoá nó lại và không cho.
Trời mây, không bị lạnh bởi những giọt mưa và ướt áo bởi cái nắng gay gắt. Tôi và Ki cầm cây kem đi khơi khơi giữa đường Đồng khởi. Tôi vốn hậu đậu, ăn kem làm dính đầy cả mép. Em lấy khăn tay lau mà chẳng nhớ là khăn tay em màu trắng c̣n kem chúng tôi đang ăn là Chocolate Peanuts. Ki đưa tôi, tôi noí ḿnh sẽ giặt nó, nhưng em không cho.
~~~
01 : 30 sáng ngày thứ bảy.
Tôi đưa em về đến cổng nhà sau khi đánh mấy ṿng Nguyễn Trăi và chén đầy bụng. Tôi hôn em từ biệt chẳng cần hoỉ nữa. V́ thật sự hôm nay tôi cũng đă xài hết 7 câu hỏi mất rồi. 7 câu hoỉ chỉ trong 1 giờ 30 phút, chủ yếu là những thông tin nhảm nhí về Ki. Lúc tôi leo lên xe, rồ gaz chuẩn bị phóng xe về. Ki bắt đầu noí.
- Hôm nay là ngày cuối.
- Ngày cuối…
- Em noí chỉ quen anh 1 tuần thôi mà?
- Chẳng lẽ những ǵ anh làm không đủ để kéo thêm dù chỉ 1 ngày nữa hay sao?
- …
- Em trả lời anh đi!!!
- Anh đă hết câu hoỉ cho ngày hôm nay. Em định tối nay em sẽ noí cho anh nhưng…– Ki mĩm cười, nụ cười như ngày đầu tôi gặp em ở quán café – À, cho câu hoỉ đầu tiên. Em tên Như, Quỳnh Lâm Như. Em học Lê Quí Đôn, trường anh học chứ không phải BIS. À, anh vẫn c̣n một câu hỏi bù cho câu hôm ấy em ăn gian anh…
- … - Tôi vẫn chống chân ngồi trên xe - Tại sao lại chia tay?
- Ngaỳ mai em chết.
- Em điên hả Ki? Sao lại noí gỡ như thế? – Tôi gần như hét lên.
- Em không giỡn. Đó là sự thật. Mai em chết. Em bị ung thư. – Ki vẫn cười, nụ cười mĩm làm tôi có cảm giác bất an gấp ngh́n lần – Thật ra lần ở quán café là lần thứ 43 em gặp anh. Lần đầu là cách đây 2 năm, anh đă cười với em ngaỳ đầu tiên em vào trường, đi ngang lớp anh. Lần thứ 2 là trong căn tin trường, anh đă trả cho em ly nước v́ em quên tiền. Lần thứ 3 là…
- …đừng noí nữa…. – tôi cắt ngang – anh…
- Hôm nay là lần thứ 50 em gặp anh, anh đă hoỉ em 49 câu hỏi. Anh cho em câu thứ 50 nhé? – Ki lay tay tôi ná nỉ.
- Ừ, em cứ hoỉ - tôi noí trong vô thức v́ măi lẩn quẩn v́ những chuyện em noí năy giờ. Tôi chẳng hiểu.
- Em thật sự bị ung thư, và không sống đến hết ngaỳ mai. Anh sẽ yêu một người sắp chết như em chứ?
Ánh mắt Ki đă đỏ hoe. Tôi bỗng bối rối. Trong tôi giờ rối bời. Tôi chọn giải pháp im lặng, v́ bản thân thật sự chẳng biết noí ǵ… Bất th́nh ĺnh Ki móc trong túi ra một lá thư. Bảo tôi về suy nghĩ và đọc nó. Nếu ngày mai 9 giờ sáng tôi đến th́ xem như câu trả lời là có. Tôi phóng xe như điên về nhà…
Đó. Lá thư trước mặt đó. Tôi đă ngồi nh́n nó. H́nh như moị chuyện diễn ra quá nhanh, quá vội và quá ác. Tôi chạy về chi cho nhanh mà chẳng dám mở nó ra, chẳng biết quyết định của ḿnh là ǵ. “Thôi, tới đâu tới…!” _ Tôi tự nhủ. Mở lá thư ra.
"Anh, cảm ơn anh đă mở lá thư này.
Em nghĩ ḿnh đă noí với anh moị chuyện rồi. Tên em, trường em, và moị thứ thật sự.
Ừ, em bị bệnh ung thư. Em không sống qua hai mươi bốn giờ sau khi anh đọc bức thư này. Cảm ơn anh v́ những nơi em đă đến, những thứ em đă ăn và cả những ǵ em và anh đă cùng trăi qua. Một tuần qua thật sự là những ǵ đẹp nhất của quăng đời ngắn ngủi của em. Em biết, em biết em có lỗi. Đáng lẽ em không nên gặp anh lần thứ 43, đáng lẽ em không nên cho anh biết 49 điều về em. Và đáng lẽ em không nên hoỉ anh câu hoỉ thứ 50. Nhưng… em làm sao để chết mà không thấy anh lần cuối? Em làm sao chết khi mỗi ngày em cứ nhớ đến anh nhiều hơn mỗi ngày…? Anh sẽ trả lời sao… em không cần biết kết quả. V́ anh đă cho em nhiều hơn niềm vui cả đời em trước một tuần nay.
Ngaỳ mốt là sinh nhật của anh. Em không thể chính tay tặng quà cho anh. Anh hăy đi rửa chiếc xe của ḿnh vào ngày đó nhé Văn. Xem như là món quà em tặng cho anh vào sinh nhật đầu tiên chúng ta quen nhau. Ngày mốt, vào năm sau, anh hăy đi rưả tấm h́nh chúng ta đă chụp, pass của nó là “Kikivanvan”, ngố quá nhỉ? Nhưng đành chịu, em đă đặt rồi… rưả xong rồi th́ cười lên, đây là món quà năm thứ hai sinh nhật anh của em đấy. C̣n năm thứ ba, anh có nhớ chiếc khăn trắng đầy chocolate của em tặng anh không? Đem nó ra và giặt đi. Em tin những vết chocolate sẽ phai mau thôi.
Và…kết thúc nhé! Sau ba năm em nghĩ rồi mối t́nh này sẽ phải phai như vết chocolate ngày nào. Sinh nhật năm thứ tư, anh phải có một cô gái xinh hơn em, cho anh hoỉ nhiều câu hoỉ trong 1 ngày hơn em, và… yêu anh hơn em. Anh nhé!
Ừ, chào anh."
18 năm nay là giấc mơ, 1 tuần qua là giấc mơ hay 1 giờ đồng hồ trở lại đây là giấc mơ???
~~~
Tôi thẩy chiếc piaggo ra khỏi cổng. Chạy một mạch lại nhà Ki. Tôi đủ tĩnh táo để biết bây giờ là sớm quá nhưng… tôi không đủ dũng cảm để chờ đến ngaỳ mai. Biết đâu bây giờ Ki đang cần tôi nhất? TÔI KHÔNG ĐỦ 24 TIẾNG ĐỒNG HỒ CHO EM!!! Tôi thật sự không c̣n đủ thời gian…
Ki đă đứng trước cổng từ lâu trước khi tôi đến. Tôi buông xe, ôm chầm lấy em.
- Anh sẽ bên em dù em sẽ xa anh 1 giây sau câu noí này – tôi noí, vô thức – c̣n em? Em có bên anh không???
- Em… em… có… - Ki lắp bắp, nước mắt chảy rơi vào lưng tôi.
- Vậy ta yêu nhau đi… - tôi đẩy Ki để nh́n thẳng vào mắt em.
Bất giác Ki cười. Cười thành tiếng. Cười với thái độ không dừng được. Tôi tṛn xoe, một người chỉ c̣n sống hai mươi bốn giờ nữa th́ lư do ǵ để cười như thế?
- Tại sao em cười? – tôi hét lớn, lay em.
Chi ngước lên, nh́n tôi. Đôi mắt em đầy nước mắt. Em vẫn cười.
- V́ anh… tất cả v́ anh. Anh đă làm em hạnh phúc và nước mắt cứ rơi. Anh đă làm em… buồn cười đến không kềm chế được ḿnh, chàng ngốc à!
- Em noí ǵ? Ai ngốc? Anh… không hiểu… – Tôi hiểu tí ǵ tôi không phải là Văn.
- Anh có bao giờ thấy ai ung thư mà cả tuần này có thể dăi nắng dầm mưa với anh không? Anh có bao giờ thấy một người gần chết có thể đứng chờ anh 30 phút năy giờ không? Không chứ ǵ? Ừ, em không bị ung thư. Em chỉ thử anh…
- CÔ ĐIÊN À??? – Tôi gần như không tự chủ, hét toáng lên – Sao em có thể lấy chuyện này ra đuà? Sao em có thể làm chuyện ngu ngốc thế chứ? Em điên à Ki???
- Ừ… em điên… - Ki nh́n thẳng vào tôi bằng ánh mắt ướt đẫm, và khóc lên từng tiếng - Vậy… ta yêu nhau đi…
Ki chạy đến ôm chầm và hôn tôi. Bất giác tôi thấy ḿnh yêu Ki là vô hạn bằng cảm giác nhẹ ḷng khi moị chuyện là không có ǵ…
- Vậy ta yêu nhau đi… - tôi th́ thầm vào tai em
Dành cho ngày Lễ T́nh Nhân !
(ST)
|
|
sambagitas
member
REF: 301114
02/14/2008
|
Ngày Lễ T́nh Nhân đă đi qua, mang theo cả những giận hờn vu vơ của chúng ḿnh. C̣n lại nổi nhớ lớn dần theo thời gian anh ạ !
Trước ngày lễ,em không biết tặng anh món quà ǵ nữa....v́ anh không thích ăn chocolat ..mà em ở tận nơi xa không thể mang cho anh một đóa hoa yêu...
Thế mà trước ngày lễ một ngày, em đă có một món quà thú vị và ư nghĩa tặng anh. Em không nghĩ rằng bài thơ em viết cho anh lúc xa vắng nhớ thương lại được đăng báo nửa... Mà đúng vào dịp lễ T́nh Nhân....em thấy vui v́ điều đó anh ạ .
Em rất nhớ anh,và em hiểu ở nơi xa ấy ..anh cũng như em vậy...Em nghẹn lời mỗi khi nghe anh bảo " Ôi ! anh nhớ em quá "...
T́nh yêu trong xa cách đă thổi bùng thêm ngọn lửa yêu thương trong anh ,trong em. Và chúng ḿnh hiểu nhau hơn... quư giá hơn những giây phút gần bên nhau.
Wish you were here !
|
|
sambagitas
member
REF: 306050
02/24/2008
|
Bóng chiều tắt dần, vương răi nơi góc pḥng một vài tia nắng c̣n sót lại ! Cái nắng yếu ớt của buổi chiều ḥa vớI làn gió nhè nhẹ Như ru ḷng người . Một ngày nữa sắp ra đi, đọng lại ở ḷng ngụi những nuối tiếc ngu ngơ ! Màu trời trong buổi hoàng hôn mang màu tím biếc, nhung nhớ. Vài chú chim vội vă quay về tổ, bỏ lại sau lưng tiếng gọi ríu rít .Cảnh chiều d́u dịu, sâu lắng !Tâm hồn ai cũng lắng dịu, mông lung !Bao nỗi nhớ cứ theo những áng mây ào ạt kéo về làm ḷng ai nức nỡ .Mong sao nét đẹp của hoàng hôn măi không phai nhạt. Mong giây phút thầm lặng măi tồn tại trong ai ?Thế nhưng, ánh mặt trời vụt tắt, trả lại cho không gian cái yên tĩnh đến lạnh buốt của bóng đêm ?Bầu trời không c̣n những áng mây tím hồng, tia nắng chiều không c̣n le lói ...Tất cả đă ra đi ?Có c̣n chăng là những hư âm mờ ảo quay vù torng kư ức !Sự Ra đi của một ngày đă mang theo nỗi xao động của một tâm hồn ? C̣n hằn ghi trong tâm năo ai ?Có cái ǵ như sụp đổ, vụt tắt ?Những ǵ đẹp đẽ đă trôi qua, cho tâm hồn măi vấn vương, lưu luyến. Thời gian dẫn trôi, kỷ niệm chồng chất ?C̣n lại những ǵ khi thế giới này vốn không ngừng thay đổi ? Xin giữ măi cho nhau chút bồi hồi, thương tiếc của ngày qua !
|
|
sambagitas
member
REF: 306056
02/24/2008
|
!!!
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|