trangmit
member
ID 39650
04/08/2008
|
aaaaaaaaa
Đă trôi qua … 6 ngày … Vẫn c̣n nặng nề … Vẫn thấy nhói đau … thấy buồn … Mọi sinh hoạt … dường như ngừng lại … để suy ngẫm … để tiếc nhớ…
Đă 6 ngày trôi qua. Có cách nào hơn là phải học cách chấp nhận.
Khóc ư? Khóc cũng chẳng thể giải quyết được điều ǵ? Tưởng là nước mắt có thể cuốn trôi tất cả. Nhưng không thể. Khóc để không c̣n nghĩ ngợi ǵ nữa. Khóc để quên tất cả. Nhưng càng khóc càng thấy nhớ … nhớ da diết … cồn cào …
Vẫn c̣n ngơ ngác … ngỡ ngàng … ngỡ như chỉ là giấc mơ … tỉnh dậy … mọi thứ lại trở lại … Nhưng không phải thế. Nhiều lúc muốn ngủ quên … nghĩ rằng cần phải ngủ quên … để không phải nhớ nhung, không c̣n tiếc nuối, không c̣n kỉ niệm, không phải cô dơn và trống vắng … để lại được quan tâm, được ôm ấp, được nương tựa, được thủ thỉ và ủ ấm bàn tay … nhưng tất cả chỉ như một giấc mơ ngắn ngủi. Nhiều lúc đă cố ḱm nén, để không bật khóc, nhưng rồi cổ họng cứ nghẹn lại, và nước mắt trào ra lúc nào không hay. Nhiều lúc đă cố gắng để chai ĺ vết thương. Nhưng h́nh như … vết thương như bị trúng độc … càng cố xoa dịu th́ nó càng tím đen … đau nhói …
Đêm xuống … chỉ c̣n ḿnh nó đối diện với sự cô đơn … nỗi nhớ … Nó co rúm lại … và khóc … khóc âm thầm … nó thấy ḿnh thật yếu đuối …
6 ngày trôi qua. Đầu óc nó trống rỗng … vô thức … nó không tập trung vào việc ǵ cả. Tất cả trong nó chỉ có h́nh ảnh của anh, nỗi nhớ anh ám ảnh nó trong từng miếng ăn, giấc ngủ. Trước kia nó chưa bao giờ nghĩ 6 ngày lại dài đến thế. Mỗi ngày đi qua, sự nhung nhớ càng chất chồng, quay quắt…
Giờ đây không c̣n được nhớ, được khen, không c̣n được quan tâm … chỉ c̣n lại sự lạnh lùng … và im lặng. Nó không hiểu tại sao cả … tất cả chỉ là im lặng …
Có lẽ có điều ǵ đó đă xảy ra, tại sao anh không nói với nó. Chắc rằng mẹ đă nói ǵ với anh … Có lẽ vậy … Nó chẳng trách ǵ anh … Nó biết anh là người của gia đ́nh … Cuộc sống của anh chịu ảnh hưởng rất lớn từ gia đ́nh. Anh không có lỗi. Mẹ anh cũng không có lỗi. mẹ anh cũng chỉ muốn tốt cho anh, muốn anh được hạnh phúc. Thật tiếc người đem lại hạnh phúc ấy lại không phải là em…
Em đă không múôn đến nhà anh. E đă nửa đùa nửa thật khi nói rằng em sợ sau khi đến nhà anh em sẽ không c̣n được gần anh, được dựa vào bờ vai anh nữa. Và anh bảo rằng anh không phải là người đàn ông như thế, anh có chính kiến của ḿnh. Điều đó làm em thấy vui, em thấy ḷng dịu lại. Nhưng không phải thế phải không anh….
Trách anh sao không dành t́nh cảm cho nó, trách anh sao nỡ đối xử với nó như thế … Nhưng là trách chính nó … Tại nó thôi. Chỉ là v́ nó đă dành cho anh quá nhiều t́nh cảm.
Tại sao vậy anh??? Một thứ t́nh cảm chưa kịp gọi thành tên. Vừa mới nhen nhóm đă bị dập tắt.
Tại nó đă tự huyễn hoặc, tự mơ tưởng, hi vọng, để rồi thất vọng. Nó thấy đau. Nỗi đau tinh thần đâu dễ vượt qua. Trái tim đứa con gái như nó thật khó để gượng đứng dậy. Nó không muốn ḿnh yếu đuối. Nó muốn gượng đứng dậy. Nhưng không thể. Nó buồn … và khóc … Nó chỉ biết khóc … và khóc …
Tết hàn thực người ta ăn tết với vị ngọt của đường, c̣n nó chỉ thấy vị mặn chát. Nó bị tổn thương. Anh làm nó tổn thương. Mà không. Tự nó làm nó bị tổn thương thôi.
Nó muốn được anh quân tâm, được anh hỏi thăm, chỉ đơn giản là em đang làm ǵ đấy? Hay chúc em ngủ ngon. Nhưng h́nh như bây giờ điều đó là quá sức với anh. Em lại không thể nói với anh. Cái tôi của em quá lớn. Tính kiêu ngạo khiến em không thể nói với anh. Và em phải chịu đựng. Phải học cách sống không c̣n sự quân tâm của anh. Làm quen với cuộc sống một ḿnh … không anh …
Nó không muốn nghĩ về anh nữa, nó muốn vùng vẫy, muốn được giải thoát. Nó muốn xoá anh ra khỏi trí nhớ của nó. Nhưng không thể. Ấn tượng về anh đă khắc quá sâu trong nó rồi, không thể nào lấy ra, không thể xoá đi được nữa. Nó sợ đi qua những con đường, những hàng quán, nơi mà anh và nó đă từng ngồi bên nhau. Nó sợ sẽ gặp cảnh anh đang vui vẻ với người con gái khác … Nó sẽ không chịu được mất …
Giờ th́ nó đang cố ḱm nén t́nh cảm của ḿnh …
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat