mhpaul
member
ID 47632
11/27/2008
|
Ánh nắng chiều sưởi ấm t́nh yêu
Nghĩ rằng trong cuộc sống, những giấc mơ chưa trọn vẹn là những giấc mơ buồn. V́ không thành không trọn vẹn nên mới buồn. Những giấc mơ buồn lại thường là những giấc mơ lớn. V́ lớn nên mới khó trọn vẹn và không có giới hạn. Như con đường t́nh yêu không bao giờ có giới hạn và không bao giờ cuối cùng. Đường t́nh yêu càng dài th́ giấc mơ t́nh yêu càng sâu. T́nh yêu càng sâu th́ trên đường ấy càng miệt mài đi măi.
Nghĩ rằng đường đi không khó th́ đường t́nh yêu cũng không khó, nhưng khó v́ ḷng người e ngại ước muốn không thành và ngại ngùng đường xa xăm, núi cao ngót, biển rộng mênh mông. Ta nên cởi mở đường đi của ḿnh bằng yêu thương nhau nhiều hơn từng chút mỗi ngày. Bạn hăy hứa đi. Bạn sống với người và cho người ḿnh yêu. Và bạn có thể cho mà không yêu, nhưng không ai yêu mà không cho. Khi bạn cho đi chính là lúc bạn biểu lộ t́nh yêu với người ḿnh yêu thương. Khi yêu ai th́ cho đi tất cả những ǵ ḿnh có. Yêu và được yêu chính là niềm hạnh phúc. Khi yêu th́ phải có đối tượng để yêu, và khi được yêu th́ phải có người trao tặng hay dâng hiến t́nh yêu. Nguời ấy có thể là những người đang sống gần gũi, chung quanh bạn, hoặc họ đang ở xa gần nửa trái địa cầu này. Và càng xa càng yêu, càng thương nhiều, càng nhớ mong, nhưng cũng mang theo nỗi buồn mang máng.
Chiều nay! Một nỗi buồn xâm vào ḷng, một nỗi buồn nho nhỏ lửng lơ như chiếc lá thu cuối cùng cố bám víu vào cành, một chút vấn vương bay theo gió lạnh, một chút nhớ thương hoà trong nắng, một chút t́nh trải dài về biển Đông. Trên con đường vắng lặng, ḷng bỗng tha thiết nhớ, muốn t́m hơi ấm, t́m lời nói dịu dàng, t́m cảm giác thân yêu, hương thơm, môi hồng, t́m con đường đi về…và…như là càng t́m càng xa lạ, càng thấy vắng, càng cô đơn và buồn.
Chều thu ấy! Có hai người yêu nhau đang đi trên con đường rải lá vàng lưa thưa, tay nắm tay, vai kề vai, nhịp bước bên nhau, ắnh mắt trao nhau những ánh t́nh tứ. Đôi chân chợt dừng lại. Môi em hồng như hoa hé nụ…đợi chờ…một nụ hôn ngọt ngào hương yêu.
Một ư nghĩ chợt đến! Ánh nắng chiều nay bỗng quyến rũ lạ thường, đẹp như mộng, nhưng không đẹp bằng em trong giấc mơ. Anh sẽ đi, biển chiều nay hiền hoà. Đang mơ ngắm nắng chiều hoàng hôn trên biển. Biển rộng mênh mông như giấc mơ. Ngắm nắng chiều mà như mơ, để rồi bất chợt nhận ra màu ánh hồng tươi của mặt trời hoàng hôn như ẩn chứa một kỷ niệm không quên. Anh như ánh nắng, ánh nắng chiều để em sưởi ấm t́nh yêu. Khi nắng chiều dần tắt, ở nơi xa xôi, có em đang mong chờ.
Chiều tàn, đêm đến! Tiếng dế kêu trong đêm vắng đă từng thổn thức bao trái tim đang yêu, tiếng th́ thầm của ngọn gió đă từng làm ai mất ngủ, gom góp ánh sáng đom đóm thành một ánh sáng hoà nhịp đôi tim. Một đêm rằm, ánh trăng thu quyến rũ đến không nỡ ra đi hay đă lạc lối về.
Và anh, mới qua đó đôi lần thôi mà đă say đă mang nợ suốt cuộc đời: t́nh yêu.
Minh-Hoàng
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
xukathao
member
REF: 407465
11/28/2008
|
T́nh yêu đẹp thật nhưng nhưng ngôi nhà hoa hồng không bao giờ dành cho chúng ta, đôi khi tưởng nhu tất cả đă trong tay nhưng chỉ v́ một chút sai lầm của tuổi trẻ mà đánh rơi tất cả trong chốc lát.Bây giờ ngoảnh lại ta tưởng như vừa mới hôm qua nhưng thực sự th́ đă trải qua một thời gian dai đằng đẵng.Người ấy đă sang một bến mới c̣n ta th́ măi vẫn gặm nhấm nỗi đau và quá khứ về người. Cầu cho ta cố quên người đi....
|
|
mhpaul
member
REF: 407503
11/28/2008
|
Khi nào người ta c̣n yêu, người ta c̣n tha thứ lỗi lầm nhau - Francois de La Rochefoucauld
Khi tôi gởi một lá thơ đi là tôi gởi ḷng tôi ở đó. Gởi nỗi ḷng ḿnh th́ bao giờ cũng có thương yêu, nhớ mong…và…hồi hộp, âu lo.
Trong ḍng đời!
Đôi khi tự hỏi sao ḿnh lại làm người ta buồn thế nhỉ? Con người là thế mà. Lúc ḿnh đang có một cái ǵ đó…th́ lại không biết quí trọng. Đến lúc đánh mất rồi th́ lại ngồi mà nuối tiếc. Tại sao không biết quí trọng nó từ khi ḿnh đang có?
Có loài hoa nào mà không tàn úa, có buổi tiệc nào mà cuối cùng không đưa đến chia tay tạm biệt. Dù muốn hay không, cuộc đời sẽ qua đi không đợi chờ. Ngày có ánh mặt trời, đêm có ánh trăng. Một ngày chỉ có 24 tiếng. Ngày hôm nay sẽ trở thành ngày hôm qua, ngày mai sẽ len lén vào hiện tại, và ngày hôm qua đă đi vào cơi quá khứ lăng quên. Xuân, hạ, thu, đông thi đua nhau xoay ṿng theo tháng ngày.
Rồi thời gian sẽ xoá lấp đi những nỗi đau những muộn phiền này. Rồi thời gian sẽ cho tôi nghị lực để bước tiếp con đường phía trước. Ngày ấy, tôi sẽ có một t́nh yêu.
T́nh yêu là món quà quí nhất mà con người nhận được của nhau – Spencer Johnson/The Precious Present = Món Quà Quí Báu
Mến chúc bạn luôn luôn có niềm tin, hy vọng và thương yêu.
Minh-Hoàng
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|