Ngoài trời đang mưa,những cơn mưa đầu mùa như muốn chút giận lên ai đó...nằm một ḿnh trong pḥng ,cái cảm giác cô đơn hiện hữu bao chùm cả không gian,gió lành lạnh thổi qua cánh cửa sổ lớt phớt vài hạt mưa...
12g đêm trằn trọc măi không ngủ được,nằm trên giường ôm con búp bê vải chị tặng hôm c̣n trong bệnh viện,sao lúc này mong có ai đó ở bên tâm sự nhỉ,quay sang hỏi nhỏ con búp bê bé có biết buồn là ǵ không?tṛn xoe đôi mắt nó nh́n tôi cười im lặng,tôi mỉm cười lại với nó rồi ngước đôi mắt nh́n lên trần nhà vài ngôi sao dạ quang phát sáng,nh́n xung quanh chỉ có 4 bức tường và bóng tối vây quanh...
Tôi lặng lẽ bước xuống giường,đến bên chiếc vi tính mở bài hát "Mưa Rừng" mà tôi thích,tiếng hát ca sĩ Như Quỳnh vang lên...
Mưa rừng ơi mưa rừng...hạt mưa nhớ ai mưa triền miên...phải chăng mưa buồn buồn v́ t́nh đời,mưa sầu v́ ḷng người...
Tiếng mưa đêm ḥa cùng lời bài hát như đang nhắn gởi điều ǵ đó,bất chợt trong tôi nhớ lại một kỉ niệm xa xưa...
Ngày ấy tôi và anh t́nh cờ quen nhau,biết anh đă có người yêu nên giữa chúng tôi đơn thuần chỉ là t́nh bạn,những lời chia sẻ động viên nhau khiến mọi người nghĩ tôi là người t́nh mới của anh...những bức thư email gởi tới với những lời nói không tốt về tôi,họ hỏi tôi về nhiều vấn đề,hỏi tôi là người t́nh thứ bao nhiêu của anh,tôi chỉ cười và nói đùa lại,chắc là người t́nh thứ 101... và rất nhiều câu hỏi thật buồn cười,tại sao họ lại ṭ ṃ đến thế nhỉ,là bạn hay là người yêu ǵ th́ mắc mớ ǵ cơ chứ,họ làm tôi khó chịu...
Không biết v́ lư do ǵ anh và người yêu chia tay,anh buồn và bỏ đi đến một nơi xa,lao vào công việc như con thiêu thân để quên đi mọi chuyện...
Lúc đó tôi trở thành người bạn tâm giao cùng anh chia sẽ buồn vui,dần dần giữa chúng tôi đă bắt đầu có t́nh cảm với nhau...
T́nh yêu nào rồi cũng có sóng gió,có những chuyện không may xảy ra mà chính những người trong cuộc không thể nào biết trước được,dần dần giữa chúng tôi ít dần những lá thư qua lại,t́nh cảm xa dần rồi chúng tôi quyết định chia tay,dù trong ḷng mỗi người vẫn c̣n t́nh cảm với nhau...
Khi tiếng hát "Như Quỳnh" kết thúc cũng là lúc cơn mưa ngoài trời đă tạnh,tôi dứt ra khỏi nỗi nhớ trở về với hiện tại,xung quanh tôi màn đêm vẫn bao trùm,rời khỏi chiếc máy vi tính trở về lại giường,tôi vẫn thao thức không ngủ được,tôi tự hỏi ḷng ḿnh,không biết giờ này anh đang làm ǵ,anh có nhớ đến tôi như tôi đang nhớ anh không...?
hoanguyenmp