ngaymh13
member
ID 52723
06/05/2009
|
Cho bằng cả tấm ḷng
Mẹ tôi đă dạy tôi một bài học quư giá mà tôi không bao giờ quên.
Một ngày nọ, chúng tôi đang ở trong một cửa tiệm bán bánh Tây bánh ḿ th́ thấy một người đàn bà và một đứa bé gái bước vào. Trông có vẻ như bà mẹ cùng một đứa con gái đi chung với nhau. Quần áo của họ tuy rách và phai màu nhưng sạch sẽ. Họ là hai mẹ con nhà nghèo.
Mẹ tôi, bạn gái tôi và tôi đă chọn xong những ổ bánh ḿ, vài cái bánh ba-ti-sô với lại ba ly càfê, và đi tới quầy trả tiền. Khi đến đó, tôi thấy hai mẹ con người nọ đứng trước, rồi tới một người nữa và ba chúng tôi. Tôi nghe người mẹ liên tục hỏi người tính tiền về các thứ bánh được tŕnh bày bên ngoài và bên trong cái tủ kiếng. Việc này đương nhiên là tốn kém thời gian và người khách đứng trước chúng tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, tôi thậm chí c̣n nghe ông ta lẩm bẩm điều ǵ đó. Khi người tính tiền tính xong tổng cộng số tiền, bà mẹ không đủ tiền trả cho nên bà bắt đầu chỉ tay vào những món khác nhau để trả lại. Mẹ tôi mở ví, lấy ra tờ 20 đô-la và dúi vào tay bà. Bà ta có vẻ ngac nhiên và nói: “Tôi không thể nhận được.” Mẹ tôi nh́n thẳng vào mắt bà ta và hiền từ nói: “Đương nhiên là bà có thể nhận được chứ. Hăy coi như đây là một món quà. Những món mà bà đă chọn lựa đều cần, vậy bà hăy vui ḷng nhận món tiền này đi.” Bà ta nhận tiền, nắm tay mẹ tôi và những giọt nước mắt từ từ lăn trên má bà: “Cám ơn bà nhiều lắm. Từ trước đến giờ chưa có ai làm như thế với mẹ con tôi cả.”
Ngaymh13
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat