Ngày thứ nhất, ngày thứ hai... ai cũng có cách của riêng ḿnh để đếm ngày tháng và tất nhiên chúng luôn gắn với những lư do mà bạn và tôi phải làm điều này mỗi ngày. Nó... tôi nghĩ, một phần lớn là đến từ nỗi buồn nhiều hơn những thứ thuận lợi, ư tôi là cái gọi là lư do làm ta phải ra đi,,, một nơi ta chưa từng đến,,, một nơi rất xa,,, xa tất cả những ǵ đă từng có và cả những ǵ mà có thể ta đă từng nghĩ rằng sẽ có,.
Hăy nghĩ những ǵ xung quanh ly coffe buổi sáng của ta, không là góc phố ấy, không là hương vị ngày nào, cũng chẳng phải luôn cái cảm giác quen thuộc khi thời tiết chạm vào da thịt và ngay cả phía đối diện của bạn, phía sau... một bức tranh hoàn toàn mới, chất liệu và trường phái.
Ngày thứ nhất, ngày thứ hai... và chúng ta vẫn cứ đếm, cứ đang hỏi tiếp ngày thứ bao nhiêu, ngày thứ bao nhiêu là ngày ta nhận ra ḿnh ở đó và từng đêm ta vẫn đâu đây những giai điệu này...
Sài g̣n vẫn mưa nhiều ngày nay,,, hôm qua nghe tin Hà Nội ngập, hôm nay Sài G̣n cũng mưa tầm tă. Và dù đă nắng, đă mưa th́ khi một ngày qua đi, sau những ǵ đă lùi vào đêm từng cơn... nỗi nhớ và năm tháng. Không cầm ḷng được trên từng ngón tay... Ngắn dài trên con đường từ hôm qua tới ngày mai, là lựa chọn và quyết định những điều không thể và có thể, những tội t́nh và thứ tha, cho người và cho ḿnh.
pipen
member
REF: 466037
07/23/2009
Bao ngày ướt sũng mới có vẻ hôm nay tạnh ráo,,, có lẽ với một bầu trời quang đăng hơn th́ những suy nghĩ cũng theo đó mà vắng những đám mây đục. Ngồi nhâm nhi ly coffe buổi sáng và nghĩ về câu chuyện tối qua với mấy cô út và cậu em... Dường như tất cả đều đang ở trong một sự chuyển tiếp cái gọi là quá độ trạng thái thiếu tập trung... luôn thường trực một hay nhiều mục tiêu,,, có cái ở trong tầm với, có cái không, chúng khác nhau về mọi ngả nhưng giống nhau ở chỗ bản thân ta không quyết định được. Rồi anh nghĩ tới một điều... "Quyền được lựa chọn". Uh, đúng rồi đó! Quyền đựa lựa chọn, t́nh yêu,,, tự do,,, công việc,,, con đường sống... quyền được quyết định cuộc đời ḿnh. Có lẽ chúng ta đă chưa bao giờ phải lựa chọn thay v́ đặt ḿnh vào t́nh huống đă rồi. Một cách không chủ động, chúng ta lo sợ, chúng ta ngại ngùng và chúng ta vẫn nói "vẫn thế...!"
Well, well, well... Hăy h́nh dung về một ván cờ,,, hôm qua có người hỏi, "liệu cuộc đời có giống một ván cờ?". Giống! Giống lắm! chỉ khác là cuộc đời không phải là một ván cờ mà là cùng lúc nhiều bàn cờ đều chơi dở dang. Tất cả chúng ta đều tránh được 2 nước đi đầu tiên không tạo thành thế nhưng có vẻ các nước đi sau đều vội vàng bởi quá nhiều những sự chờ đợi và mong mỏi...
Thôi một đêm lại qua rồi... chúng ta lại đặt câu hỏi cũ... liệu ngày hôm nay có ǵ mới không? Đừng bao giờ mong đợi nh́n thấy rơ ràng ngày mai trong sự dàn dựng của lư chí, hăy cứ nghĩ, hăy bước đi, cho nhiều hơn những ǵ nhận được để một ngày ta nhận ra ḿnh đă đi trọn được một con đường thật đáng tự hào...
datinh18
member
REF: 466052
07/23/2009
Anh,
Anh khỏe không ?
Đêm qua Paris cũng mưa... sau nhiều ngày nắng bức ḷng... Nhà bên, tiếng đàn piano, quen thuộc...
pipen
member
REF: 466066
07/23/2009
Anh không biết nên dùng từ "khỏe" hay từ "Phẻ" nữa :) Em có hứng thú viết nhật kư th́ vô viết cùng anh,,, nhưng h́nh như em đâu có xa nhà :)
datinh18
member
REF: 466107
07/23/2009
Có chứ anh, em xa nhà từ 12 tuổi cơ, anh quên rồi ư ? Nhưng như anh nói : Ngày thứ nhất, ngày thứ hai... rồi dần quen thôi hà... Như em đây tưởng chừng không sống nổi, nhưng vẫn "nhăn răng" cười duyên nè...
Anh biết không, niềm vui của em là biết "bạn" ḿnh vui...
Chúc anh giữ vững niềm tin nha anh.
Em.
pipen
member
REF: 470590
08/03/2009
Thật tuyệt vời khi lại được "ở nhà",,, và làm một việc là viết nhật kư xa nhà :) Đúng là khi xa ta mới hiểu được chữ gần... Tự nhiên trong ḷng thấy vui vui. Vui không phải v́ những ǵ tích cực có thể sẽ tới,,, chỉ vui v́ "Ồ, dường như mọi chuyện đă qua..." Không biết các bạn thế nào, Pip thích được nghe nhạc thật Louder ở bất kỳ đâu và hát bất kỳ lời hát nào ḿnh thuộc... Hẹn gặp lại Sài G̣n!
pipen
member
REF: 471518
08/05/2009
Chỉ c̣n vài ngày nữa là lại phải xa các em rồi,,, muốn nói nhiều điều nhưng chẳng kiếm được cái bắt đầu nào... anh ghét phải đi như thế này, ghét phải xa mọi người như thế này... anh làm clip này để dù ở đâu anh cũng có thể được thấy các em của anh.
pipen
member
REF: 476252
08/17/2009
Ngày mai Anh đi... ước ǵ anh có thể đánh đổi tất cả để được hàng ngày trông thấy các út, thấy các em hạnh phúc và vui cười... được thấy và lắng nghe tiếng chuông chờ quen thuộc trên điện thoại... "cần thêm...", đúng! chúng ta luôn "cần thêm...", cần rất nhiều... Và chính v́ chúng luôn thiếu nên chúng ta vẫn buộc phải lựa chọn và quyết định. Giờ đây mỗi người một phương, rồi những đời sống khác, những con đường khác... Dường như anh đă, đang và sẽ vẫn làm một việc... anh không biết nữa... nó có hay không là đáng cho một đời người... anh muốn mọi cái khác sẽ trở về cùng, anh ra đi cũng là để cho một ngày trở về cùng, mọi ngả rồi cũng quay lại cùng... cùng bên nhau.
Anh sẽ nhớ lắm! nhớ lắm! Trước giờ đi xa người ta thường làm ǵ nhỉ! thực sự là anh luôn gặp khó khăn với những giây phút cuối và ngày mai sẽ là một ngày như thế. Luôn là không bao giờ đoán biết trước được...,,, không bao giờ phải cần có một lư do...,,, đó là anh! phải không nhỉ! và một cái không bao giờ nữa,,, không bao giờ muốn nói lời tạm biệt.
pipen
member
REF: 477769
08/23/2009
Nỗi quạnh hiu bao giờ nguôi, đến bao giờ vơi... Dù mai sau ḿnh gặp nhau th́ hồn nhiên như chưa bắt đầu...
pipen
member
REF: 478035
08/24/2009
Bất chợt một giai điệu đă từ rất lâu...
pipen
member
REF: 478901
08/26/2009
pipen
member
REF: 480890
09/05/2009
Ở hai đầu nỗi nhớ...
pipen
member
REF: 481256
09/07/2009
...ai từng nghe tiếng dương cầm trong đêm... hẳn phải từng yêu thêm nhiều lắm!
pipen
member
REF: 494963
10/31/2009
Pip đă đặt chân tới một thành phố, một thành phố văn minh bậc nhất của Việt Nam và cũng là nơi cư ngụ của một cộng đồng loài người đông nhất đất nước. Ở nơi đó Pip đă thấy những điều kỳ lạ, đă gặp những con người kỳ lạ và biết đến những câu chuyện kỳ lạ được tạo bởi hai chủ thể kỳ lạ đó.
Một thành phố mà ở đó người ta di chuyển bằng những cách giống nhau với những trang phục giống nhau. Họ thích đi ra đường vào những giờ cố định và bằng cách ấy họ lại hẹn nhau cùng một giờ để về cho đông vui như không thể thiếu nhau vậy đó, thật là những con người có tính cộng đồng cao. Họ đều ưa thích những chiếc mũ cứng làm bằng nhựa và lư do để coi đó như một thời trang bắt buộc là dường như không ai chịu đi chậm hơn người khác dù chỉ một chút. Pip thực sự đă phải cố gắng h́nh dung cái đích mà họ đang nhắm tới, chắc nó phải hấp dẫn và thú vị lắm nên họ mới phải cuống cuồng lao nhanh đến như vậy, thật là một cộng đồng yêu thích tốc độ. Lạ lắm, họ gọi đụng xe là hôn nhau, và cứ sau mỗi nụ hôn mọi người đều nói chung một thứ ngôn ngữ ǵ đó... ah "Đụ Mạ" và để đảm bảo người đối diện sẽ hiểu họ không quên chỉ thằng tay vào mặt tiền của nụ hôn bất đắc dĩ đó.
Một thực tế khá tàn nhẫn mà Pip được chứng kiến về quan hệ giữa người và người ở nơi này. Người ta rất thản nhiên trước cảnh một cô gái bị bóc lột sức lao động nghiêm trọng, không được mặc đủ ấm thậm chí là tả tơi, những cô gái bị bắt buộc lau đi lau lại một cái cột cho tới khi nó bóng loáng lên mà vẫn không được nghỉ. Có những con đường, những cây cầu... có những cô gái bị bắt đứng làm biển báo trên mỗi cây cột đèn hoặc cột hành lang trên cầu, điều tệ hại là các cô phải đứng ở đó hết ngày này qua ngày khác đến nỗi dường như các cô đă quen hết mọi người trên đường. Tuy nhiên điều đáng khâm phục t́m thấy là các cô luôn mỉm cười với những người qua đường, đặc biệt là những quư ông và ư thức chấp hành luật lệ giao thông của các cô th́ tuyệt vời, mặc dù đi bộ nhưng các cô không bao giờ quên cầm theo chiếc mũ nhựa cứng mà người ta vẫn gọi là mũ bảo hiểm. Thật đáng học tập lắm thay!!!
Bạn đă từng bao giờ lắng nghe âm thanh của một chiếc phản lực bay thấp trên đầu chưa? Ồ! xin nói luôn, nếu bạn là một trong những ḍng người tấp nập trên phố kia th́ Pip dám chắc cả phi đội bay qua bạn cũng không thể nào biết được. Thứ âm thanh mà bạn nghe thấy không có một thứ nhạc Rock nào sánh bằng. Nó là bản giao hưởng của đủ loại động cơ từ 2 bánh đến 22 bánh ngay sát bên tai.
Có nghe, Sài G̣n nóng lắm... ấy vậy mà ở đây mọi người phần đông ăn mặc hệt như mùa Đông đă về với miền Bắc vậy. Hỏi ra mới biết, họ mặc thế không phải v́ lạnh mà v́ bụi. Pip đă cố gắng một thử nghiệm nhỏ, và sau khi thử nghiệm kết thúc, Pip đă hiểu ra được rằng tại sao tất cả bột giặt ở Việt Nam đều "Trắng ǵ mà sáng thế!". Một buổi sáng đầu tuần, như bao ngày làm việc b́nh thường khác, Pip ra đường với một chiếc áo sơ mi trắng mà một người bạn mới mua tặng, tất nhiên Pip không sử dụng bất kỳ một phương pháp bảo vệ nào cho nó. Các bạn biết không, chỉ mới đi hết con đường Xa Lộ Hà Nội từ Thủ Đức vào tới Hàng Xanh thôi Pip đă không thể nhận ra chiếc áo của chính ḿnh nữa, và cuối ngày hôm đó, chiếc áo đă được nhuộm một màu ghi mà ta vẫn gọi là lông chuột.
Bạn đă từng thấy một chiếc máy in tiền mà không phát ra tiếng động chưa? mà xin nhấn mạnh, tiền mệnh giá cao! công nhân in ấn họ thường mặc những bộ quần áo màu vàng giống nhau và đôi khi là cả màu xanh lá cây nữa. Để khởi động máy, họ giơ lên một cây gậy ngắn chừng một cây gậy mà ngày xưa Pip hay dùng để chơi Khăng và việc in tiền kết thúc ngay sau khi cây gậy được hạ xuống. Có một số người nước ngoài đă gọi họ là những thầy phù thuỷ với "đôi đũa thần kỳ" (Magic Chopsticks)
(c̣n tiếp...)
phamngat
member
REF: 558896
08/19/2010
Nắng thu h́nh như đậm đà hơn những mùa khác...
thynguyen81
member
REF: 558918
08/19/2010
Hải Pḥng ...ngày ...năm...
Trên con đường em đi có nhiều người cùng bước. Em sẽ bước về phía trước như anh đă bước đi.HP mưa tầm tă. Em không dám nh́n lại đằng sau v́ biết đâu một chút hi sinh ngày cũ làm nhức nhối cơn đau.Tin rằng anh đă đúng và cầu mong anh vững đi trên đôi chân của ḿnh.
(...) Em ghé viết đôi lời cho người ấy của em. Ko liên quan đến chủ nhà đâu nhỉ?