titinho
member
ID 59781
04/02/2010
|
KỂ CHUYỆN DỌC ĐƯỜNG...
TRỜI ƠI
( Người ta chỉ biết nói C Đ mà không nói đến T Đ thật bất công)
Trời ơi!
Trời...ơi!
Trời........ơi!
Hầu như lần nào cũng vậy .Đi đâu về T đều mang theo một túi hoa quả to tướng, cẩn thận đến nắn nót, dựng cái xe máy cà tàng mà chỉ ḿnh T biết cách nổ máy dưới gốc cây Lộc vừng và gọi trời như vậy.
và bao giờ cũng thế. Xoan là người đầu tiên te tái chạy đến
-Chúng mày ơi! Anh T về rồi....mau ra xơi "trời" của anh T nào...
- Ấy ! Chạy chậm thôi em! kẻo lại rơi cả hai quả ǵ của em ḱa! khà khà..Kh.! mang cho anh chai nước, đầy vào...
Khi biết tất cả đă nhét vào mồm những quả cà nhăn chua loét. T nh́n một lượt
- H khoá kho chưa?
-Dạ rồi!
-K bật đèn nháy chưa?
-Gồi!
-Xoan lần sau mà quên tắt máy lạnh pḥng anh đá cho đấy!
-dạ em vâng! Cho thầy anh cũng chẳng dám đá!
-Cô lẩm bẩm ǵ?
-Dạ em không..
-X, với N đâu? Nhớ để phần cho bọn nó.
Thế là tất cả như đă chờ đợi, T. lại giơ tay lên trời, chém mạnh xuống đát:
-Trời ơi!
Cái con ...
..................
T cao một mét bảy nhăm, tóc khô thẳng đuỗn, mũi dọc dừa hơi vẹo, người gầy khẳng ,khi cười trơ lợi, những cái răng trắng và khoẻ như răng ngựa,,,T nói chuyện rất có duyên ngôn ngữ đặc quê , chất phát đến ngu ngơ ,lời lẽ rất sôi nổi ,nhiệt thành. Khi nói chuyện T dùng tất cả mọi cơ quan trên thân thể để minh hoạ cho lời kể, làm cho cả bọn vừa háo hức nghe vừa cười ḅ ra..Mấy cô gái sợ nhất là T tả mèo v́ T vừa cúi xuống ,mắt làm lồi ra, nháy nháy,mồm kêu ngoao ngoao ,,hai tay quào quào như tới ngực đến nơi...Tả Vịt đẻ T làm mông cong lên như đẻ thật, đến nỗi suưt toạc cả đũng quần ...
..................
-Trời ơi!
Cái con ...vợ anh, sao chán hết chỗ nói , ngu hết chỗ nói...bọn em có biết sao không? Có biết nó đập cái ǵ ra không? T lại vung tay ném một nắm không khí vào bức tường bên cạnh. Thế mà nó đập ra ,Anh tức không chịu đựoc ,đă định giơ tay chưởng cho nó một chưởng nhưng lại phải hạ xuống .Anh nỡ ḷng nào đánh vợ cơ chứ ? Anh thương hết ḷng ,cả hai đứa anh đều thương như nhau..Vợ cả, vợ hai cũng đều là vợ .”Thương vợ như thể thương thân, vợ hai ,vợ cả cũng gần bằng nhau”
- Ủa anh hai vợ hả? Mà ai? Đập cái ǵ vậy anh? K trố mắt hỏi
-C̣n con nào nữa? con vợ hai chứ c̣n con nào?
Xoan cong cớn
-Sao anh gọi vợ là con? Em phản đối ,nghe nó thô bỉ
-Ui dời! quê anh tất cả gọi thế! Nghe quen lại thấy dễ thương! Lúc khoe vợ, bọn anh vấn thường tự hào nói là “con vợ tao khá lắm nhá!”. Chứ, có đứa c̣n gọi là: “Con đĩ vợ tao cơ”! Đấy là chỉ khi nói giữa đàn ông với nhau thôi . chứ c̣n ở nhà, anh toàn gọi: “ Bống ơi!’ hoặc: “Mẹ Bống ơi!” hoặc trên giường anh gọi: Em Bống yêu ơi! Khà..khà..khà.. Ở làng anh mà lúc nào cũng; " Anh ơi! Em ơi!" họ bảo là: "vợ chồng nhà nó dợ dẫn,dâm tặc..." . Lạc hậu đzéo chịu...
Ấy chết xin lỗi! Nhỡ mồm. Lạc hậu không chịu được.
T lại ch́a cái răng ngựa ra hết cỡ, lại quơ tay vớ chai nước một lít; tu một hơi hết sạch...
cái H nhả vội quả cà nhăn khỏi mồm .Xịu mặt!
-Khiếp! Trông anh phong thái thế mà toàn nói tục..
-Th́ tha lỗi cho anh đi! Cũng tại anh từ bé đă phải lăn lộn kiếm sống với đủ các loại ngựi, từ đầu đường, xó xóm đến các dân anh chị, hiền và ỏn ẻn có mà chết dấp xác lâu rồi. Bọn các em biết không? nhà anh nghèo lại bẩy anh em, anh lại là anh cả, Sáng ra bố mẹ đi làm xa, anh phải cho lợn ăn, xay một thúng thóc, rửa đít cho 3 đứa em ,Hồi dó làm ǵ có bỉm trẻ em như bây giờ? Nên ngay hồi đó anh đă biết áp dụng "khoa học kỹ thuât tiên tiến" bắt ba đứa phải ị cùng một lúc, Và cũng cùng một lúc hai tay anh rửa đít hai thằng, chân rửa con út...
Đến đó T liền đứng trên chân trái, hai tay xà xuống đất ,chân phải ch́a về phía mông cái N làm nó hét toáng lên lăn ra xa, c̣n T th́ loạng choạng suưt ngă chúi
- Khà..khà..khà...Lúc đó có điểm tựa sao mà ngă được? Không tin bọn em cứ hỏi chúng nó! Xong rồi, trống vừa dứt anh lại một mạch phi thẳng tới trường. đến của lớp các bạn cười ồ..Th́ ra anh quên mặc quần dài..khà..khà..không tin các em cứ hỏi cô M quản lư mà xem. Anh nói có đầu trên cổ làm chứng. Xoan! Kiếm cho anh ít nước nữa, chai thật to vào..Đúng là "Thay mặt bố, củng cố đời các em". Thế rồi đứa nào cũng phương trưởng có gia đ́nh. Con út Na nhờ có chân anh nâng đít mà bay bổng đến trường "đại học bác sĩ" nhá! Nó thương anh nhất vẫn phàn nàn v́ chúng em, mà đến lớp bảy rưỡi, anh đă phải bỏ học. Cũng tại v́ hồi đó bố anh mất. Không th́ được học á ! Bây giờ anh đă là "chủ tịch hội đồng bộ trưởng"...à quên! "Chủ tịch hội đồng quản trị" của công ty này cũng nên..Đă ăn nói lịch sự ,đàng hoàng chứ đâu có ăn nói "dùi đục chấm mắm cáy" lấy tục tĩu làm phong lưu như bây giờ! Chứ đâu anh thèm làm quân cho cô M quản lư, xuốt ngày bà sai chạy cong mông? Cô ấy là "bạn học tuổi thơ,t́nh hờ hồi bé: của anh đấy! khà..khà..khà...
Xoan trố mắt ,nuốt vội miếng cà nhăn:
-Ủa sao ngày xưa anh không lấy chị M ? Chị ấy xinh đẹp, ăn diện vậy, da trắng, mắt nâu, lại nghiêm trang ... Bao nhiêu đàn ông, kể cả Sếp phó cũng phải ḷng?
-Duyên số! Duyên số em ơi!
T lại băm băm tay xuống đất như chém không khí nát ra
- Thứ nhất. lỗi tại anh, có một đêm trăng sáng nọ, anh vô t́nh đi câu cá bắt gặp cô ấy tắm ở cầu ao, anh đă nhắm mắt không nh́n, thế mà M giận anh từ đó, không thèm nói chuyện với anh nữa. K cho anh hỏi: Nếu cậu vô t́nh ngă xuống ruộng Dưa lê nhà hàng xóm ,họ nh́n thấy họ sẽ nói sao?
-Dạ ! Có đứng đắn như tiểu chùa họ vẫn bảo là ḿnh ăn cắp dưa ạ! k rụt cổ trả lời.
-Thấy chưa? Đấy! Anh chết dở là ở chỗ đó!Thứ hai là:" Thứ nhất cự ly, thứ nh́ cường độ". khi anh bỏ học th́ cô ấy tiếp tục tiến lên và sau đó quen chồng và lấy chồng cùng trường trên Hà nội..Nhưng cũng là số phận em ơi! Cuối cùng cô ấy lại ly dị chồng và quả đất quay tṛn ,Nàng với anh lại cùng làm một chỗ ...Mà cũng may, M mà lấy anh th́ lại thành như bà vợ cả của anh bây giờ...
-A..a..Anh kể cho chúng em nghe về bà vợ cả của anh đi?!
-Trời... ơi! Buồn và thương lắm các em ơi! Tại mẹ anh bắt anh lấy cô ấy về để chăm sóc gia đ́nh là chính. Chớ có "t́nh yêu, t́nh báo" ǵ đâu? Cô áy lại hơn anh những bốn tuổi. Đùng một cái ăn hỏi. Đùng một cái cưới. Đùng một phát đứa con gái đầu ḷng. Đùng phát nữa đứa con gái thứ hai..tất cả cứ đùng, đùng...đùng đùng..đến tận cùng cuộc sống. Nhà anh tăng lên thêm ba cái tàu há mồm , vị chi tất cả là mười một cái....mà lao động chính lại chỉ có bốn người,
Bốn người không lương nuôi mười một cái "tàu há mồm" các em thử tưởng tượng xem..Xoan! Lương tháng này của em c̣n không?
-Dạ..dạ em tiêu gần hết rồi ạ! Cũng tại em ..tại em thích cái.. cái coóc-.. ,,
-Tôi không quan tâm Xoan mua ǵ! Có nghĩa là có lương, mà cô nuôi một ḿnh c̣n chưa đủ, trong khi nhà anh một lao động chính không lương lại phải cung cấp từ a đến z cho hai phết bảy lăm người (2,75)
Thế rồi một hôm nằm ở bờ ao suy tính cho sự tồn tại của gia đ́nh th́ vô t́nh một quả sung rụng trúng mồm .Khi đói quả sung chát mà cũng ngon làm sao. Nhưng rồi anh giật nẩy ḿnh khi bên kia bờ ao vừa rụng một trái dừa .Các em hăy tưởng tượng xem nếu trái dừa đó cũng rơi trúng mồm... ? Vậy là anh đă hiểu ra rằng: Không thể chờ đợi vào cái ǵ khác ngoài sự lao thân vào cuộc mưu sinh. Anh đă làm tất cả những ǵ có thế làm được cày, cấy, mót khoai, ṃ cá, buôn chó, mèo,chim cảnh, lợn giống ...ngày ngày miễn sao buổi chiều về nhà cả gia đ́nh quây quần quanh mâm cơm độn bốc khói. Tất cả im lặng ăn ,rồi im lặng ai về chỗ lấy tất cả len lét thương nhau,rồi mai lại tiếp tục im lặng công việc của ḿnh...
Anh không biết ḿnh có tuổi trẻ chỉ biết ḿnh phải làm sao cho các em, con ḿnh có ăn, được học hành để sau này khỏi khổ, người anh như cây sào, đen đúa , chứ đâu được đẹp dai như bây giờ!
T lại vớ chai nước tu một hơi. Đôi mắt T chợt một thoáng buồn.rồi lại ánh lên chút cuồng nhiệt ,đập gót dày xuống đất như một con ngựa đực đứng lâu một chỗ
= Một đêm trời mưa to, mưa rất to , bóng tối đen kịt như có thể xắt ra từng miếng. Anh lần xuống bếp nơi Chi. Vợ cả anh đang ôm hai con ngủ. bế Chi ra ổ rơm bên cạnh,,Khà khà... Định "làm cái" cho đỡ buồn..
Tấ cả bọn con gái đều nhoài cổ kêu lên:
=Khiếp! anh đúng là thô bỉ. Cứ làm chị ấy như là dụng cụ để giải quyết sinh lư.. Nhưng rồi sao anh?
Cậu D nhanh nhảu:
=C̣n sao nữa!? Đùng,,Đùng.. chứ c̣n sao! Ủa mà không rửa ráy ,tắm táp, vũ khí ǵ hả?
=Im! Anh đạp cho một cái bây giờ. Vùa chạm vào... đă thấy Chi ướt nhoẹt. Anh hỏi: Sao cô khóc? Chi nói trong nấc nghẹn: " Anh ơi!"
Cứ bao giờ cô ta nói: "anh ơi!" là y như rằng có chuyện quan trọng. Anh hỏi: Có chuyện ǵ vậy mẹ Bống yêu? Nói sau được không?
= Hí.hí.. Bố Bống đang đang máu. Cái H xen vào.
=Im ! T cắt hai ngón tay như cái kéo về hướng cái H. Cô ta tiếp: " Có chuyện quan trọng em muốn nói với anh. Em đă suy nghĩ rất nhiều...Nói ra ḷng em cũng đau khổ lắm lắm. Nhưng em cần phải nói, cho ḷng em được nhẹ nhơm. Em vụng về ,không biết nói cái trong ḷng ḿnh muốn nói, sống bấy nhiêu năm anh cũng hiểu em như thế nào với gia đ́nh, với anh...Thấy anh vất vả ,lo toan, em thương anh nhiều lắm! Thương nhiều lắm!...Mà cái quan trọng nhất em không làm được là đẻ cho anh một đứa con trai. Ở quê ḿnh gia đ́nh không có con trai th́ bất hạnh nhường nào, như gia đ́nh ḿnh mà không có anh th́ sẽ ra sao? Giờ em già rồi ,bốn hai rồi,tuy ngực thế, nhưng em măn kinh một năm nay rồi, em không c̣n đẻ được nũa anh ơi!... Bây giờ các em cũng đă lớn, các con ḿnh cũng đă cứng cáp, Anh hăy nghĩ xa một chút. Hăy t́m lấy thêm một cô nào nũa để có con trai, để có t́nh yêu thực sự không khổ ải, khô cằn như những tháng năm qua...Em chỉ xin anh cho em ở lại đây chăm sóc mẹ, các em, các con ...Không bao giờ làm ảnh hưởng đén riêng tư của anh..."... Bây giờ anh muốn th́ em chiều anh, chứ c̣n ...
=Anh nghiến răng: Ngốc! sao cô ngốc thế! Rồi hai người ôm chặt lấy nhau mà khóc, Chưa bao giờ trong đời anh mưa nhiều đến thế, mưa xối nát đêm, mưa ngập ḷng, hai người như đang sắp chết ngộp trong mưa... Bỗng một tiếng sét kinh thiên động địa vang nên, một luồng gió mạnh lật miếng tôn trên nóc cong như tờ giấy . không hiểu một sức mạnh nào, anh vọt một phát chui qua đó đứng trên nóc nhà .Trong ánh chớp xanh lè Chi trần truồng đưa cho anh cái búa và đinh, C̣n anh trần truồng ở trên đóng tấm tôn lại. cả nhà vẫn đang ngủ say...
Xoan thốt lên:
=Xời! Thật là hoành tráng và lăng mạn c̣n đẹp hơn cả t́nh yêu, em ước ǵ cũng như chị ấy. Nước đây anh ,uống đi người anh hùng không quần áo!
= Đêm tối thế mà không đóng nhầm đinh vào "cái ǵ" cũng lạ! Cái D bịt mồm chêm vào
=Im! T giật chai nước ra khỏi mồm, nước vung ra tung tóe, rồi lại ngửa cổ nhắm mắt như bú nước chứ không phải tu, nước không c̣n một giọt trong chai
Cậu H hỏi:
= Anh T ơi! Bọn em luôn bàn tán nhau từ khi anh vào làm ở đây. Sao anh uống nước nhiều thế? Ngày nào cũng vậy? Chắc anh bị bệnh ǵ?
= Bệnh ǵ? " Bệnh cù kỳ trong lỗ". Anh nói thật với bọn mày,ấy chết! Bọn các em. Từ lâu rồi, từ cái ngày mưa gió đó. Anh quyết tâm làm một cái ǵ đó để thay đổi cuộc sống gia đ́nh. Các cụ bảo" "buôn tàu bán bè không bằng ăn dè, tiêu sẻn" Tiêu sẻn th́ chưa có tiền, vậy trước hết anh thực hiện ăn dè. Hồi đó với tŕnh độ lớp bảy rưỡi anh hiểu xơ xơ rằng:" trái đất ḿnh bảy phần nước ,một phần đất. Cơ thể ḿnh cũng gần như thế! Vậy tại sao ḿnh không ăn nước ,mà cứ phải ăn cơm? Thế là anh ra chỉ thị cho ḿnh. Từ nay sẽ ăn sáng, ăn trưa bằng nước, chỉ tối với ăn cơm. Nh́n anh đây này! Bảy năm anh ăn hai bữa nước ,mà người cứ khỏe như trâu, chẳng bệnh tật chi cả ,tối nào cũng "làm cái' đều đặn Khà..khà...
=Khiếp! dâm tặc. Cái H thủ thỉ
= Hồi ấy không hiểu sao ở quê anh lại có nhiều người giàu bột phát thế không biết! Có những tay rất vớ vẩn trước đây thuộc loại "ba trợn, ba trạo" nay tự nhiên mua đất, lên nhà tầng, xe tay ga, thậm trí mua xe hơi...và học lối "trưởng giả làm sang " có những chuyện buồn cười đzéo chịu được. khà..khà.. xin lỗi!
(C̣n tiếp,,)
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
nguoihaiphong1
member
REF: 530319
04/02/2010
|
Chuyện rất hay, nhân vật chính trong câu chuyện là T có nghĩa là Tư phải không anh? hihihi. Nhưng sao không có nhân vật M nhỉ hihi.
|
|
mtbha
member
REF: 530361
04/03/2010
|
Vào phá anh chơi!
Để anh c̣n tiếp
|
|
titinho
member
REF: 530400
04/03/2010
|
nguoihaiphong1 -REF: 530319 -Date:04/02/2010
Chuyện rất hay, nhân vật chính trong câu chuyện là T có nghĩa là Tư phải không anh? hihihi. Nhưng sao không có nhân vật M nhỉ hihi.
**************************
TITINHO:
Hi! Tư Khoẻ không?
Cảm ơn Tư đă đọc và động viên anh nhá!
Anh T ở đây. Thực ra là một mẫu người có thật mà anh được sống và làm việc cùng, hồi ở Thành phố Vinh. Tất nhien là có chút nhân cách hóa thêm cho sinh động..
Chứ anh mà tả Tư thế có mà mấy M ở Hải pḥng chẳng cho anh uống no nước biển.Tư đẹp zai. phong độ các em HN +HP chẳng xúm vào bênh khi..khi.. nhưng mà anh T này cũng hát Karaoke hay lắm!
Luôn vui nhá Tư
|
|
nguoihaiphong1
member
REF: 530401
04/03/2010
|
Cám ơn anh titinho.
Anh nói vui quá hihi. Chúc anh luôn vui
|
|
titinho
member
REF: 530402
04/03/2010
|
mtbha -REF: 530361 -Date:04/03/2010
Vào phá anh chơi!
Để anh c̣n tiếp
******************************
Hi MT Phá tâm lư quá!
Mang ngay cái cô ăn mặc khêu gợi thế này có chết không?
nhớ đọc hết và luôn vui nhá!
|
|
titinho
member
REF: 530625
04/04/2010
|
" Thương vợ như thể thương thân
vợ hai, vợ cả thương gần bằng nhau" "
-ca dao của xóm Nhộn, làng Vui, xă Híc híc, huyện Hề hề ,
|
|
titinho
member
REF: 531610
04/08/2010
|
Ta khóc cho số phận
bằng tiếng nức nở cựi
Ôi đời người, đời ngựi
Là tiếng cười nức nở
|
|
titinho
member
REF: 532446
04/12/2010
|
CÀ PHÊ ĐẮNG
Ở cái thị trấn nhỏ xa xôi này thế mà có nhiều quán cà phê thật, dễ đến ba chục cái chứ chẳng chơi.Cái th́ nghễu nghện trên nóc nhà đội vài cái dù xanh xanh, đỏ đỏ,nơi mà thường tụ tập các cô ,cậu trẻ tuổi, hiếu động, lấy ca phê làm cớ để tán tỉnh nhau rồi ṭ ṃ tḥ cổ nh́n người qua đường xuưt xoa .Cái th́ hỗn xưọc dô ra lề đường, phanh những cái ghế đĩ thoă như chặn lại, đ̣i ôm nghiến lấy người đi qua, đấy là nơi những công chức nhà nước chờ giờ vào sở, những kẻ hóng chuyện,mấy tay thầy dùi,xào xạo khoắng cà phê đá Có cái lại thụt lùi vào trong một khu vựn đầy hoa lá,cây cảnh,thoang thoảng mùi phân chim,khi chúng thấy mấy gă dừng xe hơi bàn chuyện làm ăn,mấy tay trốn vợ ở dưói tỉnh đầu bóng mượt khoác tay mấy cô môi dẩu, mắt xâm luôn mồm đay nghiến th́ chúng lại nhảy lên loạn xạ trong dăy lồng bằng thép sơn son. Lại c̣n có cái lại đi nhẹ dạ chung chạ với dăy bàn bida ĺ lợm, phía trưóc có xích một chú khỉ già ngồi ôm diết lấy thân cây khô,nó cũng chẳng đoái hoài chi đến mấy quả chuối lăn lóc mà buồn bă nhin mấy con ngựi đang chọc chọc,đẩy đẩy rồi đem má ra chửi thề...
C̣n Xoan lại thích cái quán nhỏ này không hẳn v́ sự độc đáo của nó mà ở đó vô t́nh Xoan được uống một cốc cà phê ḱ lạ, cốc cà phê này sẽ nhớ xuốt đời.
Đây Xoan sẽ kể lại cho các bạn về cái quán nhỏ ấy và nhũng điều ǵ đă sảy ra ở đó nhá!
Thực ra nó là một cái quán sàn nho nhỏ tḥ xuống những cái chân cà khẳng cà kheo ,đằng sau th́ dài ngoẵng rồi ngắn dần theo triền dốc xao bằng ngọn tre ở ŕa làng có vài cái th́ khuỳnh ra,vài cái lại kḥng vào trong; Tất cả như khuỵu xuống đến nơi,ấy thế mà chúng vẫn cố sức đẩy và nâng,như đẩy và nâng một một niềm kiêu hănh rất nặng nề bằng gỗ ghép t́ cái cằm là sàn quán vào hông con lộ vậy; Con lộ này c̣n rất trẻ nên nó để hở hai sựn ra làm duyên,nhưng mà sao da nó lại màu đỏ? Hay là nó mắc bệnh sốt kinh niên cũng chẳng biết. C̣n mái quán rất ngộ nghĩnh nó được lợp bằng lá dừa khô nên hao hao giống bộ đầu của một chàng lăng tử thị trấn tóc rối bù xù,chàng ta chắc hẳn luôn để tâm hồn về nơi xa xôi huyền bí nên không chịu gội, những lá khô và bụi đỏ bám đầy này nhất định chỉ có nước từ đaị dương xa xôi mà mây và gió nhọc nhằn gánh về mới xứng được gội cho chàng. Chỉ khổ cho cây dừa tơ mỏi cành giơ những cái lược khổng lồ cứ chăm chăm chực chải ...
Hôm đầu Xoan cũng ngại vào v́ c̣n sớm quán vắng tanh. Nhưng khi nh́n thấy cái biển cắt mỏng từ thân một cây gỗ quư treo ṭong teeng bằng một đoạn dây xích,nhờ gió xoay ṿng ṿng,đỏng đảnh một tư nhưng mà kiên nhẫn mời gợi. Mặt bên này biển viết bằng lối chữ như thư pháp; M và; c̣n bên kia độc một chữ đứng đắn: TÔI. Ồ ! ở đây không ngờ lại có quán cà phê mang tên M và TÔI mới thú vị chứ! Chả là ở trên mạng Xoan cũng biết một trang Web tên như vậy! Thế là chính sự ṭ ṃ đă kéo tuột Xoan vào...
Anh chủ quán ( Ít khi Xoan gọi các lăo chủ quán bằng anh)xăng xái chạy ra; Trên đường chạy từ sau quầy đến điểm dừng trước mặt Xoan,anh ta đă tranh thủ đưa hai tay kiểm tra xem bộ ria h́nh dấu mũ (^) đă đội ngay ngắn trên cái miệng h́nh chữ O hay chưa? Trông đẹp dai ra phết lại nói bằng một giọng miền nam rất truyền cảm :
-Mời em!
Giây phút Xoan thành người máy bị điều khiển bởi một loại sóng siêu mềm. Liền sẽ sàng ngồi xuống cái ghế khung sắt chằng chéo nhau bằng dây nhựa. Lập tức cái ghế doăng ra kéo Xoan ngồi thụt xuống,lưng như bị đỡ ngả ra sau,đầu gối tự động mở ra hai phe,làm Xoan sợ hết hồn vội vàng vịn thành ghế định đứng ngay dậy.
-Ấy ..Ấy,,! Em hăy b́nh thân và đừng nao núng! Đây là quán anh chủ ư thửa loại ghế này; Người uống cà phê chân chính phải ngồi loại ghế như vậy mới sướng,mới thả hết hồn và gân cốt như một lễ nghi hiến ḿnh cho Ca phê,mới thưởng thức hết cái ngon,cái đậm đà dư vị,cái bí mật vạn niên của ḷng đất...em ở ngoài bắc hả ?!
-Dạ vâng ạ! Xoan lại bị lời thí dỗ của đàn dai làm mủi ḷng toàn phần. Thân và ư chí đều ngường ngượng ngồi theo kiểu: "Nghi lễ Cà phê " của anh chủ quán .
-Gái bắc mà ghiền cà phê kể cũng hiếm; Mà hiếm hơn nữa lại vào quán anh ...Cách đây hàng tỷ năm khi trái đất được sinh ra th́ trong ḷng nó đă luôn phun ngút những ḍng nham thạch nóng hàng ngàn độ...em ngồi dịch ra một tí nữa cho thoải mái...hàng ngàn độ ,trùm lên mặt đất đen lởm chởm ,hoang dă,rồi gió từ các đại dương c̣n nóng sút thổi những cơn cuồng phong bao phen h́ hục để làm nguội...Anh ta liếc xéo vào ngực Xoan...Thổi nguội và làm nên những quả đồi màu mỡ...Bằng đây nước là vừa đấy! Chắc em không dùng đá lạnh phải không?...Màu mỡ và cao nguyên đă được h́nh thành,nhưng chỉ có trung nguyên mới có thể sản sinh ra loại ca phê ngon nhất! Cà phê là sữa nâu của đồi trọc. là u uẩn của ḷng người, Kéo ta suy tưởng về ngọn nguồn trái đất ,gốc tích Lịch sử nhân loại ...Thôi em ngồi uống nha! Anh có khách rồi...Chào Bác ...Chào em ... Nóng hay đá...???
Xoan ngỡ ngàng đưa lên môi nhấm ngụm cà phê đặc sánh như mật,thứ cà phê được một tay pha diệu nghệ,pha bằng ḷng ngưỡng mộ thành kính thần linh ngự trị trong hang sâu; Có cái nhiệt cuồng đắm say tuyệt vọng của t́nh yêu một phía có ḷng sợ hăi ma thiêng nơi rừng sâu nước độc; Có chát mặn mồ hôi của người vun trồng; có mơ ước vô vọng của kẻ tha hương mơ ước có một ngôi nhà. Hẳn rằng người pha khi rót nước vào phin cũng tự nguyện nhúng hồn ḿnh vào ấm ,giăy nảy lên,rên rỉ,bóp chặt vào,thả lỏng ra,cho nước chảy xuống như tiếng suối reo,thác đổ,tiếng gầm rú của hổ báo ...
-Cô ơi !Cô mua cho con một cái vé số đi cô! Từ sáng con chưa bán được cái nào,cô mở hàng cho con nha!?
Trước mặt Xoan bỗng xuất hiện một bé gái chừng tám chín tuổi. Hai tay lễ phép nâng về phía Xoan mấy tập giấy loè loẹt, bé khum khum cái vai nhỏ ḥng che cho gió khỏi tung nên,đôi mắt nâu thẫm như màu cà phê đang nh́n Xoan như năn nỉ..
-Cháu ơi! Cô không biết chơi vé số! Xoan nh́n bé ái ngại
-Con trông cô thế này chắc là tốt phước,cô cứ mua đi một vé của con, rồi cô sẽ trúng số độc đắc cho mà xem! Vé này có số cuối là 36 nè cô ...giá có 5 ngàn thôi à...
-Thực ḷng là cô không biết chơi,nếu biết cô mua cho cháu ngay!
- Dễ thôi cô à,cô cứ mua đi,mai con lại qua đây đưa kết quả cho cô so...Bé nhe hai hàm răng đều đặn trắng như ngô non cười cười rồi th́ thào: Nếu trúng con chỉ xin cô 30 ngàn tiền hên để mua một cái cặp sách thôi cô à! con rất thích cái cặp màu hồng có hai con thỏ ...
-Ủa! Vậy cháu phải bán bao nhiêu vé số mới đủ? Ḷng Xoan bỗng se lại
-Dạ con phải đi bán sau giờ học và cả dịp nghỉ hè nữa cô à! Nếu dư tiền sinh hoat th́ Má mới cho ..
Bé vuốt bàn tay nhỏ bé lên tập vé số như đang vuốt ve chú thỏ non vậy,th́ ra những mảnh giấy này đang cất dấu một hy vọng khó khăn,mờ mịt cho người ta ...và mong ước của bé mới ngây thơ và khắc khoải biết bao. Bé nh́n tôi thoáng thất vọng định quay đi
-Này cháu! Đây cô cho cháu 30 ngàn để cháu mua cặp mới,cháu có thích không?
Bé mở to đôi mắt ngạc nhiên,lưỡng lự nh́n Xoan rồi sáng lên. bé sán lại giọng rất là già dặn nói:
-Cô à! Vậy th́ con...Bé cầm lấy số tiền cẩn thận cất vào túi...con xin cô nhé! Nhưng mà cô cứ cầm lấy 6 cái vé này..không! không! Cô cứ phải cầm,cô mua dùm con là quư rồi,chứ con không dám lấy không của cô đâu ...Má biết la con chết. Rồi nó dứt khoát nhét vé vào ḷng Xoan ...Thế cô nhá! Mai con đến cho cô so,nếu con đến muộn một tí cô cố chờ nghe !
Bé tất tưởi đi. Xoan nhổm lên nh́n xiết theo dáng bé. Đôi chân nhỏ trắng trẻo bám đầy bụi hồng đang đi dọc theo sườn con lộ về phía bùng binh (ngă tư ) của thị trấn.
Mặt trời lúc này đă lên vượt những lùm cây,ánh nắng chớm gay gắt. Người ở đâu cứ túa đến rồi dừng khựng trước các quán ăn,.Các cửa tiệm ngoác mồm,dang cửa lưới vét những đồng bạc mơ ước xuốt đêm. Xe máy oằn lưng rú lên không hài ḷng bởi những tải trọng quá mức, Giọng bé vẫn len lỏi,thơ ngây: - Ai có mua vé số h,,ô,,ông?! Đôi mắt t́m kiếm,đôi tay nhỏ nâng cái hy vọng mơ hồ đến bao người mua,nó lờ mờ đến chiều rồi tắt lịm. Sáng mai nó lại hiện ra trên những lá vé mới in. Giá rất rẻ. Chỉ có năm ngàn.
.
Những bà chủ cổ đeo đầy vàng,những anh công chức ngái ngủ, mấy bác làm mưón,vài cậu sinh viên tóc rối,mấy tay nghiện ngật ngưỡng,vài gă phóng đăng du côn gườm gườm.. có người mua một cái,có người mua cả tập,,,vất đi rồi mua tiếp..để săn lùng cái vận may ở đâu đó trên tay những người bán vé số..."-Ai có mua vé số h..ô..ông.." Chắc sáng nào cô bé cũng kiên nhẫn đi dọc hai vỉa con lộ này nó cóp nhặt từng mẩu hy vọng ấy cho một ước mơ cuối mùa hè là cái cặp màu hồng có hai con thỏ..
Sáng hôm sau với tâm trạng khấp khởi,tự hối thúc Xoan mau đến quán caphê M và TÔI. Anh chủ quán hôm nay không hiểu sao lại đứng lặng lẽ sau quầy tay trái đưa lên bẻ cái ria bên phải cong lên như h́nh dấu hỏi lộn ngưọc. Xoan thản nhiên ngồi xuống cái ghế " Cố ư thửa " của anh ta háo hức nh́n về phía bùng binh
-Mời em! Anh chủ quán khe khẽ đặt tách ca phê lên bàn,cái giọng trầm buồn là lạ của anh làm Xoan ngơ ngác ngước nh́n lên
- ÔI! Sao kiếp người thật mong manh mà hy vọng ta mơ ước ta lại trắc trở, xa vời...sự vô tâm của con người mới ghê sợ làm sao? Nó nuốt chửng không thương tiếc ngay cả sinh mạng của bạn ...dù bạn la ai..Chắc em ghiền ca phê quán anh rồi hả?... Những giọt cà phê tí tách này như nước mắt,,như máu,,uống vào nó ngấm đến từng tế bào và ngóc nghách tâm hồn ta..
Im lặng một lúc anh ta lại đưa tay phải uốn cái ria bên trái thành h́nh dấu hỏi lộn ngược thứ hai..
- Thôi em đừng chờ cô bé bán vé số hôm qua nữa!...
-Sao vậy anh? Như một linh tính Xoan thảng thốt hỏi
-Nhỏ ấy bị xe cán chết rồi...hôm qua ..tại chính cái bùng binh kia...Giọng anh ta như nghẹn lại rồi lầm lũi đi vào phía trong
Xoan như chết lặng ,,
Một bác luống tuổi chậm dăi lên tiếng:
-Tôi ở cái thị trấn này đă hơn 30 năm rồi ...không biết cái thằng cán xe vào con bé nó là loại người ǵ nữa? Các cô cậu thấy có oái oăm không? Chính ba nó lại là người trúng vé số độc đắc khi mua vé của mẹ con bé này hơn chục năm về trước,nhờ đó mà có vốn mua đất rồi gặp thời phát lên thành giàu có nhất nh́ thị trấn này. Ấy thế mà đồng tiền đă ngay lập tức thay đổi con người,hắn khinh người như cỏ rác ,đến Mẹ con bé nhà ngay cạnh cũng không biếu người ta chút tiền hên th́ c̣n ǵ để nói. Mà thằng này đâu cũng có bằng đại học,nhưng chẳng để làm ǵ,ngoài chuyện xuốt ngày thay xe mới; Trèo lên xe nó cậy nhà giàu cứ phóng như điên,có quan tâm ǵ đến tính mạng của ai? Nó chết! Đấy mà xem! Đám ma rồi cũng to nhất thị trấn, có ông nọ bà kia đến viếng ...Chỉ thương con bé không biết mẹ nó vượt qua sao nổi?...Tôi gần nhà nó tôi biết,ba mẹ con nó nghèo lắm! Chỉ sống bằng bán vé số thôi à...con bé ngoan ngoăn và học giỏi lắm...nhưng mà...phận nghèo th́ biết làm sao?
MỘt cậu trẻ tuổi bàn bên tóc nhuộm vàng dựng ngược như cái chổi chà bị ṃn,tay soay soay cái điện thoại đắt tiền ...
-Ui dà !Chuyện đó là: "chuyện thường ngày ở huyện".Chết th́ chôn,hơi đâu mà lo chuyện bao đồng?
-Thôi mà anh!
Cô bạn gái xinh đẹp có cái mũi nhỏ nhồi bên giật tay cậu ta trách móc .
- Ai cũng như anh,như cái thằng đó th́ có ngày em cũng chết non. Anh xem đấy ngày nào cũng có người chết oan trên đường v́ những kẻ vô tâm như các người. Thật thiệt tḥi đáng thương biết bao cho những em nhỏ như vậy? Em ngày xưa cũng đi phụ Má bán hàng rong để kiếm tiền ăn học, em thấu hiểu sự nhục nhằn tuổi thơ ...ngoài ra c̣n bao nguy hiểm cạm bẫy khác ŕnh rập ...
- Bị tai nạn nặng chết luôn như vậy c̣n hơn,chứ sống tàn tật cả đời có khi lại là một dày ṿ khủng khiếp. Một người bàn cạnh chen vào.
Cả quán caphê bỗng im bặt. Một cơn gió oà đến làm bụi tung mù...rồi mưa xối xuống ào ào. Hai sườn con lộ nước đỏ ngầu. Người ta dạt vào quán đông hơn ồn ă chuyện làm ăn,nợ nần,gía cả,bóng đá,chơi hụi,ngoaị t́nh...Tiếng nói,tiếng mưa xen nhau nghe ràn rạt và h́nh như không ai c̣n nói đến câu chuyện thương tâm của cô bé bán vé số nữa...
Xoan ngồi bất động nh́n giọt ca phê cuối cùng chậm răi thót ngực rồi bé dần ở phía trên giống h́nh một trái tim bé tí rơi ngược xuống.Cà phê trong cốc không một gợn sóng,lặng lẽ dâng lên chờ đợi môi người...
/ 2008
|
|
sunrise2010
member
REF: 532453
04/12/2010
|
Ta khóc cho số phận
bằng tiếng nức nở cựi
Ôi đời người, đời ngựi
Là tiếng cười nức nở (anh Titinho)
Chuyện mà em thấy bất b́nh
Là đám trai xóm rập ŕnh ngó em
Méc cỡ mắt mũi tèm nhem
Khóc cho chúng biết em thèm b́nh yên...hu...hu...
Chúng nh́n...em sợ kém duyên
Anh nh́n...chúm chím cười duyên một ḿnh
H́nh như vướng một chữ t́nh
Từ nay ...cười chỉ một ḿnh anh thôi... hic...hic...
Anh Titinho khóc & cười khác Mít à nha!
Coi Mít khóc & cười nè! hic...
Mít ghé nhà anh & hoạ thơ phá anh chút
xiú cho zui nhà zui cưả nha.
Truyện ngắn anh viết tếu & hay ghê. Đọc cười đă lun! hic...
Chúc anh & khách nhà zui wài heng.
|
|
titinho
member
REF: 532501
04/12/2010
|
MÍT SUN REN
Chuyện mà em thấy bất b́nh
Là đám trai xóm rập ŕnh ngó em
Méc cỡ mắt mũi tèm nhem
Khóc cho chúng biết em thèm b́nh yên...hu...hu...
Chúng nh́n...em sợ kém duyên
Anh nh́n...chúm chím cười duyên một ḿnh
H́nh như vướng một chữ t́nh
Từ nay ...cười chỉ một ḿnh anh thôi... hic...hic...
Anh Titinho khóc & cười khác Mít à nha!
Coi Mít khóc & cười nè! hic...
Mít ghé nhà anh & hoạ thơ phá anh chút
xiú cho zui nhà zui cưả nha.
Truyện ngắn anh viết tếu & hay ghê. Đọc cười đă lun! hic...
Chúc anh & khách nhà zui wài heng.
**************************
TITINHO:
Cảm ơn ! Mít động viên anh viết và họa thơ nhÁ!
Thơ Mít muội, mềm mủn, mong manh. mơ màng, mêu mếu. Có cảm tưởng hơi động vào là khóc liền ..
Làm anh TTN phải nắn nót họa
Chúng nh́n...em sợ kém duyên
Anh nh́n...chúm chím cười duyên một ḿnh
H́nh như vướng một chữ t́nh
Từ nay ...cười chỉ một ḿnh anh thôi... hic...hic...(Mít sun)
Thế th́ anh thích quá rồi
Nhưng mà chúng nó lại ngồi chê bôi
Bảo anh chân đất, đầu hôi
Chăn trâu ,căt cỏ lôi thôi áo quần
C̣n em từ tóc đến chân
Chỗ nào cũng đẹp trăm lần kiêu xa
Nụ cười em tặng thành ra
Nỗi đau, nỗi khổ thật là oái oăm.. kha..kha..
Đừng ướt nhá Mít!
|
|
titinho
member
REF: 533662
04/15/2010
|
ĐI CÀ PHÊ NỌ
Ở đây. nếu đang đi dạo chơi ,bất chợt thèm uống cà phê th́ thật là bối rối, có khi bạn phải đi bộ hàng ngàn mét mới t́m thấy một cái quán nho nhỏ, nh́n vào thậm chí làm cho bạn phải hoài nghi v́ nó vắng tanh.
Nhưng cũng rất bất ngờ, lại có cả một dăy phố dài toàn ca phê là cà phê. Cái ngay đằng trước, cái leo lên trên, cái ṿng đằng sau, cái chui xuống đất, với đủ các tên hiệu ướt dượt mẹo quảng cáo, cứ y như tranh nhau và cẳng cổ căi rằng: " Em bé nhung Cà phê em ngon nhất" hoặc "to, đẹp thế này mới gọi là ca phê xịn" hoặc " tất cả chúng nó nói phét! Ở đây mới là chính hiệu" hoặc "Chúng em rất chiều khách" hoặc " Cưỡi lưỡi dong ruổi lên trời" hoặc "Tay bóp, môi hóp"... Hoặc này hoặc nọ... Thôi th́ có thể nói là loạn ca phê nọ..nọ...
Một hôm nọ. H́nh như hôm ấy tôi rất buồn về một chuyện nọ. Lang thang dọc một vỉa hè trơ trụi, ư là tôi muốn tả rằng: Không hề có một cây xanh ,lác đác vài bóng người, chỉ có xe máy đứng dịt vào nhau đủ gương cho tất cả người đi đường soi mặt. Một cô gái nọ đi cùng một chàng trai nọ, trên một chiếc xe màu đỏ nọ . Chàng trai? Không một lăo trai th́ đúng hơn, Mắt quầng thâm, mông tóp rất trụy lạc
C̣n tiếp..
|
|
titinho
member
REF: 533994
04/17/2010
|
Tiếp...
Cái mũi cao chun lên như luôn hít một cái ǵ? Cô gái mặc một cái quần rất mốt,không có cạp như sắp tụt đến nơi, để ch́a ra một khoảng mông trắng nơn đầy lông tơ ,giữa hai cái hơm như lúm đồng tiền, xăm một bông hồng vàng bé tí mà cái gai th́ lại như một trái tim nhọn hoắt . Có lẽ cô này mà người ta hay gọi là "chân dài" chăng? Cô nàng ôm chặt lấy lăo trai, đầu gục lên lưng c̣n hai chân trên bàn đỡ th́ giang rộng ra hai bên rất thỏa măn. Cứ như một con nhái xinh đẹp đang ôm một cây đũa cũ nh́n rất kỳ khôi
Lăo trai dừng xe nói:
=Tới nơi rồi!
Cô gái liền bỏ hai chân khỏi bàn đỡ, đặt đôi dày gót cao ngất nghểu xuống đất đứng thẳng lên, cái yên xe lập tức lọt thỏm dưới cặp đùi. Cô gái vỗ vào mông lăo trai nọ rồi đẩy nhẹ . Cái xe rồ máy lao vụt đi..
Cô gái
|
|
titinho
member
REF: 534725
04/20/2010
|
(tiếp"
Cô gái liền bỏ hai chân khỏi bàn đỡ, đặt đôi dày gót cao ngất nghểu xuống đất đứng thẳng lên. Cô gái vỗ vào mông lăo trai nọ rồi đẩy nhẹ . Cái xe rồ máy lao vụt đi..để lại cuộn khói sặc sụa giữa cái h́nh tam giác cân mà hai cạnh là là hai cặp gị của cô giá nọ. Tôi thầm nghĩ: "Đúng là chân dài có khác ,xuống xe thật là tiện chẳng như chân ngắn nọ, mỗi lần xuống xe cứ phải dạng một cẳng hết cỡ để vắt ngang.."
Cô gái ngần ngừ rồi tí tởn chạy đến dăy xe, chọn cái gương to nhất chúi mặt vào . Tôi nh́n rơ một đôi mắt tṛn xanh như hai cái chén, hai hàng mi dày, cong và cứng như mi mắt ngựa chớp liên hồi... rồi cái mũi to như mũi sư tử, đôi môi như hai quả chuối đỏ chót ngắn mà mũm mĩm, cố che hết mấy cái răng cũng của ngựa, rất trắng...Tôi hốt hoảng " không có lẽ?' th́ cô gái quay phắt lại nh́n tôi.
Có lẽ lần đầu tiên trong đời tôi được chứng kiến một phép biến hóa của phù thủy...Mụ phù thủy đó chỉ là cái gương lồi.
Cô gái thật là đẹp..nh́n kỹ th́ cũng chẳng đẹp lắm!...
Cô gái nh́n tôi như soáy vào mặt, ánh mắt rực lên như phân tích và đánh giá một đối thủ hay một đối tượng . Xem có đáng sợ ,hay đáng bắt nạt. Rồi bất chợt nhếch mép,:
= Bọn đàn ông các anh là đồ dối trá! đồ đểu! đồ..
Tôi há mồm, trợn mắt ngạc nhiên,ngoái nh́n đằng sau xem có ai không? Chỉ có bụi và xe máy, đằng xa một bà cụ đang rao " Ai bánh hấp nóng... đơ,,,ơi!"
=C̣n không à? Lũ dâm tặc! Đồ ti tiện, chỉ biết yêu bản thân ḿnh! Hèn nhát và bỏ chạy..
Cô gái h́nh như đọc được sự phản ứng của tôi. Lại càng xối sả hơn
=Ngạc nhiên chưa? Oan ức hả? Định căi hả? Thử mở mồm ra bà xem nào? Bà tống guốc vào mồm, bà gang họng lũ chúng mày ra..
C̣n tiếp..
|
|
titinho
member
REF: 535103
04/22/2010
|
Không hiểu sao lúc đó tôi lại tự tin đến thế!? À cô ấy có chửi ḿnh qoái đâu? Ḿnh chỉ là một kẻ đi đường vô t́nh. Mà cô ấy chửi chung tất cả, mà chửi chung th́ rơ ràng ḿnh cũng phải có trách nhiệm nghe hộ , Có sao đâu? Tôi vốn rất tôn trọng những người dám phát biểu chính kiến của ḿnh.
Thế rồi chẳng hiếu sao tôi bỗng thốt lên:
Vâng!
Gót giày em
giẫm lên lưỡi anh
Nên lời thét gào anh chảy máu...
=Ủa thơ hả? Cô nàng co ḿnh lùi lại một bước ,đặt hai tay gh́ vào ngực. Rồi th́
thào:
= Bọn nó dí cả một tập đô vào bướm em, mà em không hề súc động. Nhưng thơ ?! Trời ơi! Có khi chẳng đáng giá một xu. Khi chạm nhẹ vào hồn là làm em run lên sợ hăi!
Tôi cũng chẳng nghe thấy cô ta nói ǵ? lẩm nhẩm tiếp:
Mà sao em
Mà sao hương thơm, hương thở tuổi đôi mươi
Lại mang mùi hương khói?
Mà sao
Hàng mi em như lưỡi hái
xén những ước mơ xanh như xén cỏ trên mồ?...
=Ôi tuổi trẻ của em. Những ngày tháng ngây thơ đâu? Cha thằng bố cái thằng mất dạy đó...
Tôi vẫn bước đi.
Mà đây em
Những khoảng trẽn trơ
Những mảng cong quến rũ
khuôn ngực gợi t́nh
Chông gai rào lại , khóa t́nh cài lại
Trả giá bán mua..
Anh
Gă ngây thơ
Gă trắng trong
Đi dọc chiều ham hố
Bị một người đàn bà vô t́nh phỉ nhổ
C̣n tiếp
|
|
hoami09
member
REF: 535185
04/23/2010
|
Vâng!
Gót giày em
di lên t́nh Anh
Nên lời yêu thương ... chảy máu...
-----
Cho em xin câu này được sưả lại há . Đâu rồi những ngày c̣n ngây thơ vụng dại , bây giờ đọc chuyện này cuả Anh ,em thấy ḿnh như nhân vật cô gái trong truyện cuả Anh vậy ...hic . Viết tiếp nhé Anh Tí nhỏ . Em chờ để đọc đấy ..hí
|
|
titinho
member
REF: 535226
04/23/2010
|
hoami09 -REF: 535185 -Date:04/23/2010
Vâng!
Gót giày em
di lên t́nh Anh
Nên lời yêu thương ... chảy máu...
-----
Cho em xin câu này được sưả lại há . Đâu rồi những ngày c̣n ngây thơ vụng dại , bây giờ đọc chuyện này cuả Anh ,em thấy ḿnh như nhân vật cô gái trong truyện cuả Anh vậy ...hic . Viết tiếp nhé Anh Tí nhỏ . Em chờ để đọc đấy ..hí
********************************************
TITINHO:
Hi Mén! Mén sửa câu thơ. Làm aTiTiNho hăi quá!
Đầu tiên cứ tưởng là "Đi" ai ngờ cô M lại: "Di lên t́nh anh".Khiếp thật! Thế là t́nh nát bét rồi c̣n ǵ? chẳng kịp chảy máu nữa..kh́..kh́.
Luôn vui và b́nh tĩnh nhá Mén!
|
|
titinho
member
REF: 535227
04/23/2010
|
(Tiếp..)
Anh
Gă ngây thơ
Gă trắng trong
Đi dọc chiều ham hố
Bị một người đàn bà vô t́nh phỉ nhổ
= Sorry! Xozi !Em xin lỗi! Em xin nhỗi! Em không cố ư!
Thơ anh
Làm khăn giấy rất mềm
Hấp mồ hôi,hấp cả nỗi buồn
Lau bọt, lau lệ, lau máu
Lau rất nhiều... trên ngưc này vẫn để
đôi tay lần nứt nẻ,
Thấm nhiều mà vẫn xé luôn luôn..
=Mời cô, cậu ăn bánh hấp nóng này! Mở hàng cho bác nào! Bà cụ bán bánh h́nh như đứng sau tôi tự lúc nào, nhẹ nhàng đặt gánh hàng xuống vỉa hè xởi lởi: "Bánh hấp bao năm giữ thói nề, này đây hương vị của thôn quê"
=Ôi Bánh hấp! Hêlô bánh hấp! Cô gái hấp tấp chạy lại, ngă sơng soài, đôi dép cao tuột khỏi chân . Cô đứng phắt dậy, cô nhảy c̣ c̣ như chơi bàn dê hồi nọ. Tay vẫn giữ chặt cái xắc nhỏ màu xanh. Miệng rối rít:
=Anh ǵ ơi! À chú ǵ ơi! Lại đây! Lại đây! Ngồi đây ăn bánh hấp với em đi! Em van chú đấy!
=Cứ từ từ cháu! Cụ già mái tóc bạc phơ đôi mắt hiền từ nh́n cô bé
(C̣n tiếp..
|
|
titinho
member
REF: 535407
04/24/2010
|
Tiếp..
Cô gái ngước đôi mi mắt bên dài, bên ngắn nh́n tôi chờ đợi
=Ủa Chú hả? Nhưng chú là nông dân!
="Nông" không quan trọng. "Dân" mới quan trọng, cháu cũng là "Dân" đây! Ai là "Dân" đều có quyền ăn bánh hấp
Tôi lưỡng lự chợt nhớ lời cô bạn gái ở một làng vùng quê biển dặn rằng: "Khi ra tỉnh, anh đừng có vớ vấn với cái bọn con gái hư ngoài ấy nha! Léng phéng có mà chúng dóc xương anh ra .Rồi mà hết đường về quê mẹ, chứ chưa nói đường về với em!" . Cô ta c̣n kể cho tôi nghe đủ các thứ ví dụ nghe đến rùng ḿnh ..Tôi thầm nghĩ: Chà Nông dân mà được "chân dài" mời ăn bánh hấp cơ đấy! Mà không! Chân dài đ̣i ăn bánh hấp của nông dân mới đúng Kha..kha..Ủa mà trong túi ḿnh có mỗi năm mươi ngàn, mà bánh hấp bao nhiêu tiền một cái không biết!? Nhỡ không đủ tiền để làm "đại gia" "" th́ ngượng chết. Bỗng trong tôi cái "Thằng Thơ Chủng Dịch Nọ" lại th́ thào:
Khi ai đă van nài ta
là họ đă trở về ḿnh yếu ớt
Như con ốc không vỏ ngoài nương tựa
Mưa, gió kéo cưa
kim nhọn và a xít
Trụi trần da thịt
chuối xanh
Ư là hắn xui tôi:"vớ vẩn mà lại khong vớ vẩn"
C̣n nữa..
|
|
saothenhi
member
REF: 535425
04/24/2010
|
ANH MẠNH ơi cách viết truyện của anh làm em buồn cười quá.
Cho em hỏi nhỏ cí cô cô này này (Tôi lưỡng lự chợt nhớ lời cô bạn gái ở một làng vùng quê biển dặn rằng: "Khi ra tỉnh, anh đừng có vớ vấn với cái bọn con gái hư ngoài ấy nha! Léng phéng có mà chúng dóc xương anh ra .Rồi mà hết đường về quê mẹ, chứ chưa nói đường về với em!"
Có đúng cí cô em đoán trúng không nhỉ?mà anh chưa trả thưởng cho em đó nhé.
HIHIHIHI
Anh viết truyện vui và hay lắm viết tiếp nha anh.
|
|
titinho
member
REF: 535473
04/25/2010
|
Yến Hồng mến!
YH Thật là tinh ư và khéo quá!
Th́ đúng là cái cô ấy đấy! Cô Hoa xoăn ở làng quê miền biển. Vườn nhà cũng có mấy cây đu đủ hẳn hoi Khơ..khơ,,.
(Mà cẩn thận nhá! Đoán nhầm là bị aTTN phạt vạ đấy!)
Cảm MYH đă đọc và động viên aTTN viết!
|
|
titinho
member
REF: 535543
04/25/2010
|
Tiếp..
Bỗng trong tôi cái "Thằng Thơ Chủng Dịch Nọ" lại th́ thào:
Khi em đă van nài ta
là em đă trở về ḿnh yếu ớt
Như con ốc không vỏ ngoài nương tựa
Mưa, gió kéo cưa
kim nhọn và a xít
Trụi trần da thịt
chuối xanh
Ư là "hắn" xui tôi: "vớ vẩn mà lại ra vấn vở, thở thân mà lại ra thẩn thơ" láu cá có hạng.
= Anh ngồi đây! Ngồi đi..
Cô gái đặt một cái guốc cao gót ngay ngắn mời tôi vui vẻ. Trong khi cô ngồi trên một cái khác.
Chà! Tôi thầm nghĩ: "Đàn ông ngồi lên được cái guốc đă khó , chứ chưa nói là đi.. Phụ nữ có thể làm được những cái mà đàn ông không thể làm nổi".
Cụ già chậm dăi mở cái nồi đất được cuốn rơm vàng óng xung quanh. Khói phà lên thơm nức rồi loăng dần, lộ ra những cái bánh trắng mịn, tṛn trặn xếp lên nhau như một ổ trứng mềm mại . Cụ lấy ra tấm lá chuối sấy khô, sạch sẽ ,xanh ngắt. Lựa đôi đũa gắp ra một cái không hề làm cho bánh thương tích. Cô gái vồ lấy đưa lên miệng , rồi hai tay vội đưa về phía tôi:
=Mời chú! Em hư quá phải không?
cô lại chộp lấy cái thứ hai cắn ngon lành ,
= Anh ơi! Ngon quá! Mấy năm rồi từ khi ra thành phố. Em toàn ăn ḿ gói, rồi sơn hào, hải vị trong các nhà hàng, đồ siêu thị... Sao em lại có thể quên những cái bánh quyến rũ của ngày xưa này.. Anh có biết những cái bánh này trông giống ǵ không?
= Trông giống ,,giống.. ư là tôi muốn nói rằng: Bánh giống vú của phụ nữ. Nhưng tôi ngượng không nói được.
=Hoàn toàn sai! Cô gái nh́n tôi láu lỉnh như lại đọc được ư nghĩ của tôi. Nó là cả đồng quê chụm lại...
C̣n tiếp...
|
|
titinho
member
REF: 535853
04/26/2010
|
Tiếp..
=Hoàn toàn sai! Cô gái nh́n láu lỉnh, như lại đọc được ư nghĩ của tôi. Nó là cả đồng quê chụm lại...Đây anh xem!..Cô gái bẻ đôi chiếc bánh. Này mùi cỏ cúc mập non có những cái hoa vàng li ti bên bờ ruộng, bùi thơm ngầy ngật như tóc mẹ hong nắng trưa, Này đỗ xanh như mùi mồ hôi của cha .Mùi hành chiên này thơm và đắng cay như chị gái đi làm dâu cả nhà người mà đẻ toàn con gái,có vị hơi ngọt buồn như bà cô quá lứa chẳng lấy chồng. Ôi bột nếp, thứ trắng trong, tinh túy của đất, trời? Thế nhưng giờ đây. Lũ đàn ông khốn na....Các người, bị yểm, bị tiêm nhiễm vào đầu những tư tưởng hủ bại phong kiến, cộng với cái thói dâm dục, ṭm tem của giống đực chỉ biết đàn áp và bắt nạt phụ nữ ..Nh́n bánh dầy, bánh hấp lại tưởng tượng ngay ra ngực con gái, nh́n đôi chân chúng tôi đứng trên đất, lại nghĩ ra h́nh tam giác cân...các anh hiện đại nhỉ? Nghĩ cái ǵ cũng có thể trả bằng tiền và áp đặt?
Các anh luôn bắt chúng tôi từ bỏ tự do của ḿnh , côi cút làm nô lệ tự nguyện trong những căn nhà ,chỉ biết nuôi con, giặt giũ , nấu nướng, nũng nịu ,Làm t́nh bằng những kiểu khỉ gió học ở đâu về..
Tôi thấy nóng bức không chịu được, khẽ xoay mông trên cái guốc để đổi thế ngồi .V́ biết cô nàng nói sẽ hơi dài, ai ngờ lại giáng mông xuống gạch đau điếng..
=Các anh chiếm hết tự do và quyền lực và cả lăng mạn cũng đ̣i độc quyền..
c̣n tiếp..
|
|
bimbim118
member
REF: 535881
04/26/2010
|
h́, anh Titinho dạo này hay viết ghê, giọng văn của anh vẫn vậy, tếu táo một chút, hihi.
|
|
titinho
member
REF: 535933
04/27/2010
|
Chào M BimBim118
lâu rồi mới thấy M ghé thăm, M có khỏe không bé Bimbim có ngoan không?
THực ra là aTTN cũng không hay viết lắm đâu v́ không có nhiều thời gian , nên tranh thủ vào viết ít một lúc rảnh..
Không thấy BB nói đến vấn đề chính tả là aTT hơi yên tâm rồi!
Luôn vui nha BB
|
|
titinho
member
REF: 536053
04/27/2010
|
tiếp..
Tôi thấy nóng bức không chịu được, khẽ xoay người trên cái guốc để đổi thế ngồi .V́ biết cô nàng nói sẽ hơi dài, ai ngờ lại giáng mông xuống gạch đau điếng...Cụ già đưa tôi cái ghế nhựa Trung quốc màu đỏ, cái ghế ṭe bốn chân khuỵu xuống. Cụ già mỉm cười: " Tướng anh chỉ ngồi đ̣n gánh tre là chắc nhất. Đây! bác cho mượn." Tôi kê cái đ̣n gánh lên hai ḥn gạch .Cô bé vội bỏ guốc chuyển sang ngồi bên cạnh, để nhường chỗ cho một đôi trai gái khác. Cái đ̣n gánh oằn xuống ,nhún nhảy thật là thích...
Bên cạnh tôi một bác nọ có đôi mắt to, đeo kính lồi, trán hói, tóc dài khoác tay một cô trạc tuổi băm nhăm (35) choe choét son phấn
=Mim..mim... của em ơi! Mim..Mim ăn nhanh rồi ḿnh đi đến đấy nhé! Bụi bẩn thế này mà ngồi ăn được sao?
Người đàn bà nọ bĩu môi nh́n sồng sộc vào hai chúng tôi buông lời:
=Khiếp đời sao mà lắm đĩ thế không biết!?
Chuông điện thoại của bác nọ reo lên rất lạ: " Bép..bép ...teeng... Con ngan nó mổ con gà, sau đây đối thoại chúng ta bắt đầu. Bép...bép..teeng..."
=Chậc! Mụ vợ già nhà anh đấy ! Ư em hả? Ư anh đang bận họp với bọn nhân viên ư mà. ừ cả nhà ăn trước đi, ư Chiều anh rẽ qua đón cháu,,,ư em đón cháu ngoại, anh cháu nội hả?..Ư,,Ư..Rồi..
|
1
2
Xem tat ca
- Xem Tung trang
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|