linh999
member
ID 62760
08/18/2010
|
Mệt..
Ḿnh yêu mỗi sáng đứng trước gương chăm chút, chỉnh đốn cho cái mũi, cái miệng, bầu má, làn mắt… trước khi đi làm. Theo đường chạy mềm mềm, mịn mịn của ch́ kẻ trên viền mắt, một cảm giác thích thích, sướng sướng lan tỏa mạnh từ gốc tóc đến móng chân. Ḿnh yêu cảm giác ngón tay thoa nhẹ làn son màu cam cam, phảng phất hương của một trái quít chín lên bờ môi. Ḿnh yêu đôi mắt to với hàng mi chuốt mascara kỹ lưỡng, có nét thỏ và lẩn khuất chất cáo. Ḿnh yêu đôi môi căng mọng, óng óng như trái anh đào. Nh́n muốn cắn!
Ḿnh yêu mỗi tối đứng trước gương tẩy sạch lớp màu vẽ trên mặt. Ḿnh yêu nh́n đôi viền mắt mộc mạc với những cọng lông mi cái cong, cái thẳng. Ḿnh yêu làn da thoáng đăng, sạch không kem dưỡng da, không phấn, không cả nước giữ ẩm. Ḿnh yêu cái tưởng tượng từng lỗ chân lông được tự do hít hà không khí. Thật thà và tinh khiết tối đa!
Ḿnh yêu nhón chân trên những đôi giày cao gót. Gan bàn chân hơi tê, đầu ngón chân hơi mỏi, nhưng đẹp! Ḿnh yêu đôi bàn chân ḿnh được ôm ấp duyên dáng trong đôi giày cao gót. Ḿnh yêu từng sải bước với đôi gót chân nhỉnh cao hơn mặt đất 5-10 cm. Một chút chông chênh. Nhiều chút nữ tính. Một chút ră rời. Nhiều chút kiêu kỳ.
Ḿnh yêu giày thể thao nhẹ tâng và thoải mái. Ḿnh yêu những bước chân nhanh như bay trên phố. Ḿnh yêu nhảy chân sáo lên xuống cầu thang, tung tăng và hồn nhiên như một cô bé. Ḿnh yêu cảm giác đôi bàn chân gần thật gần mặt đất. Vững vàng và tự tin.
Ḿnh càng yêu đôi chân trần nhẩn nha từng bước trên bờ cát dài. Mê mệt cảm giác những hạt cát đùa nghịch với móng chân, với kẽ chân, với mu bàn chân, với gót chân… Thế mới hiểu v́ sao con người luôn cuống cuồng t́m về Bà mẹ Thiên nhiên mỗi khi bị lối sống nhanh-gấp-vội-tham hù cho hoảng hốt.
Ḿnh yêu việc tắm xong ngồi thoa sữa dưỡng thể khắp người. Nh́n lớp sữa trắng mịn, thơm phức tan dần và thấm sâu vào làn da, tự nhiên đôi má ḿnh hây hây. Mười đầu ngón tay mơn man trên da thích thật thích! Cảm giác được yêu thương, nâng niu và chiều chuộng. Thế mới hiểu v́ sao con gái thích ôm và được ôm đến thế!
Ḿnh yêu chuyện đôi lúc lười biếng, phớt lờ chai sữa dưỡng thể. Ḿnh yêu làn da để thô, để mộc, không chăm bẵm. Không trơn mướt đều đặn, không thơm, không ẩm nhưng lại phát sáng chất tự nhiên, sống động và trần tục.
Ḿnh yêu lên yêu xuống, yêu trái yêu phải. Yêu chuyện logic và yêu chuyện trái khoáy. Yêu thế này và yêu thế kia.
Ḿnh ứ yêu là con gái. Là con gái thật mệt, nhưng mà mê!
22-4-2010
(Nhân những phút chờ lớp sữa dưỡng thể khô trên da.)
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
normal88
member
REF: 567933
09/30/2010
|
Chuyện đời thường
Cưới nhau được hai năm, chồng tôi bàn với tôi về quê đón mẹ anh lên ở với chúng tôi để bà được sống an nhàn những ngày cuối đời. Bố anh ấy mất sớm từ khi anh c̣n nhỏ, nên bà mẹ gửi gắm tất cả mọi hy vọng vào anh, một ḿnh bà chắt chiu thắt lưng buộc bụng nuôi anh khôn lớn cho tới ngày học xong đại học.
Tôi đồng ư ngay và lập tức dọn dẹp dành riêng cho bà căn pḥng có ban công hướng Nam, vừa có thể sưởi nắng vừa có thể bày vài chậu cây cảnh. Bước vào căn pḥng chan ḥa ánh sáng vừa dọn xong, anh ấy chẳng nói chẳng rằng bất chợt bế xốc lấy tôi và quay một ṿng quanh pḥng. Khi tôi sợ quá cào cấu anh xin anh bỏ xuống th́ anh bảo:
- Nào, chúng ḿnh về quê đón mẹ nhé!
Chồng tôi cao lớn, c̣n tôi th́ bé nhỏ và thích được nép đầu vào ngực anh. Những lúc ấy, tôi có cảm giác như anh có thể nhét gọn tôi vào túi áo. Những bận hai người tranh căi nhau mà tôi không chịu thua, anh bèn nhấc bổng tôi lên ngang đầu và quay tít cho đến khi tôi sợ hết hồn xin anh buông tha mới thôi. Tôi thích cái cảm giác vừa sợ vừa sung sướng ấy.
Mẹ anh sống ở thôn quê lâu năm nên rất khó có thể sửa ngay được những tập quán của người nhà quê. Chẳng hạn, thấy tôi hay mua hoa tươi bày ở pḥng khách, bà có vẻ khó chịu. Cực chẳng đă, một hôm bà bảo:
- Các con thật chẳng biết chi tiêu ǵ cả. Hoa có ăn được đâu mà mua làm ǵ kia chứ?
Tôi cười:
- Mẹ ơi, trong nhà có hoa tươi nở rộ th́ ai nấy đều vui vẻ cả.
Bà cúi đầu lầu bầu ǵ ǵ đấy. Chồng tôi bảo:
- Đây là tập quán của người thành phố, mẹ ạ. Lâu ngày mẹ sẽ quen thôi.
Bà không nói ǵ nữa, nhưng sau đấy mỗi bận thấy tôi mua hoa về, bao giờ bà cũng không thể im lặng mà cứ hỏi mua hết bao nhiêu tiền. Khi tôi nói giá cả th́ bà chép miệng tiếc rẻ. Có lần thấy tôi xách về túi to túi nhỏ các thứ mua sắm được, bà gặng hỏi giá tiền từng thứ một. Tôi kể lại giá mỗi thứ. Nghe xong bà chép miệng thở dài thườn thượt. Chồng tôi véo mũi tôi và th́ thầm:
- Ngốc ơi, nếu em đừng nói giá thật với mẹ th́ sẽ chẳng sao cả, phải không nào?
Cuộc sống đang vui tươi thế là dần dần có những ḥa âm trái tai.
Điều làm bà khó chịu nhất là thấy con trai ḿnh ngày ngày dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Đàn ông mà chui vào bếp nấu ăn cho vợ th́ coi sao được, bà nghĩ vậy. V́ thế mà bữa sáng nào bà cũng nặng mặt không vui. Tôi giả tảng không thấy ǵ th́ bà khua đũa đụng bát tỏ ư không bằng ḷng. Làm giáo viên dạy múa ở Cung Thiếu niên, ngày nào tôi cũng phải nhảy nhót mệt bă người nên khi ngủ dậy thường nằm rốn tận hưởng chăn đệm ấm áp, coi đó là một thú hưởng thụ. V́ thế tôi đành giả câm giả điếc trước sự chống đối của bà mẹ chồng. Đôi khi bà cũng làm giúp tôi một ít việc nhà, nhưng thật ra chỉ làm tôi thêm bận bịu mà thôi. Chẳng hạn, những túi ni lông đựng đồ, mọi khi tôi đều quẳng vào thùng rác th́ bà tích cóp lại, bảo là để hôm nào bán cho đồng nát. Thế là khắp nhà đầy những túi ni lông. Mỗi lần rửa bát hộ tôi, bà đều hà tiện không dùng nước rửa chén thế là tôi phải rửa lại, dĩ nhiên phải kín đáo để bà khỏi tự ái.
Một tối nọ, khi tôi đang rửa chén trộm như thế th́ bà nh́n thấy. Thế là bà sập cửa đánh sầm một cái, nằm ĺ trong buồng khóc gào lên. Chồng tôi cuống quưt chẳng biết làm ǵ. Cả tối hôm ấy anh không nói với tôi câu nào. Tôi làm nũng với anh, anh cũng chẳng thèm để ư. Tôi điên tiết lên vặn lại:
- Thế th́ rốt cuộc em sai chỗ nào ạ?
Anh trợn mắt:
- Tại sao em không thể phiên phiến một chút nhỉ, bát không sạch th́ ăn cũng có chết đâu, hả?
Một thời gian dài sau đấy, bà chẳng nói chuyện với tôi. Không khí trong nhà bắt đầu dần dần căng thẳng. Chồng tôi rất mệt mỏi, chẳng biết nên làm ai vui ḷng trước.
Không muốn để con trai làm bữa sáng, bà cả quyết nhận lấy “nhiệm vụ nặng nề” này. Rồi khi thấy anh ăn uống ngon lành, bà lại nh́n ngó tôi với ư trách móc tôi không làm tṛn bổn phận người vợ, khiến tôi rất khó xử. Để thoát khỏi cảnh ấy, tôi đành không ăn bữa sáng ở nhà mà mua túi sữa trên đường đi làm, mang đến cơ quan ăn. Tối hôm ấy lúc đi ngủ, anh bực bội bảo:
- Có phải là em chê mẹ anh nấu ăn bẩn nên mới không ăn sáng ở nhà, đúng không?
Rồi anh lạnh nhạt nằm quay lưng lại, mặc cho tôi nước mắt đầm đ́a v́ ấm ức. Sau cùng anh thở dài:
- Cứ coi như là em v́ anh mà ăn sáng ở nhà, được không nào?
Thế là sáng sáng tôi đành ngồi vào bàn ăn với tâm trạng ê chề.
Một hôm, khi đang ăn món cháo bà nấu, tôi chợt thấy buồn nôn, mọi thứ trong bụng muốn oẹ ra, gắng ḱm lại mà không tài nào ḱm được, tôi đành quăng bát đũa chạy ù vào pḥng vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Sau một hồi hổn ha hổn hển thở, khi tôi b́nh tâm lại th́ nghe thấy bà bù lu bù loa vừa khóc vừa đay nghiến oán trách tôi bằng những từ ngữ nhà quê, c̣n anh th́ đứng ngay trước cửa pḥng vệ sinh căm tức nh́n tôi. Tôi há hốc miệng chẳng nói được ǵ, thật ra nào ḿnh có cố ư nôn đâu. Lần đầu tiên chúng tôi căi nhau to. Mới đầu mẹ anh c̣n giương mắt đứng nh́n, sau đấy bà thất thểu bỏ ra ngoài. Anh tức tối nh́n tôi rồi đi ra theo bà.
Ba ngày liền không thấy bà và anh về nhà, cả đến điện thoại cũng không thấy gọi. Tôi tức điên người mỗi khi nghĩ lại từ hôm bà lên đây ở ḿnh đă phải chịu bao nhiêu nỗi oan ức, thế mà anh ấy c̣n muốn tôi thế nào nữa đây? Không hiểu sao dạo này tôi hay buồn nôn thế, ăn ǵ cũng không thấy ngon, lại thêm trong nhà bao nhiêu chuyện rắc rối, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cuối cùng, vẫn là các bạn ở cơ quan bảo:
- Sắc mặt cậu xấu lắm, nên đi khám bệnh thôi!
Kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho thấy tôi đă có bầu. Bây giờ mới rơ tại sao sáng hôm ấy tôi bỗng dưng buồn nôn. Niềm hạnh phúc sắp có con pha trộn với một chút buồn giận oán trách: Tại sao chồng ḿnh và cả bà mẹ chồng nữa lại không nghĩ tới chuyện ấy nhỉ?
Tôi gặp anh tại cổng bệnh viện. Xa nhau mới có ba ngày mà trông anh tiều tụy quá chừng. Tôi định quay đi, nhưng bộ dạng ấy khiến ḷng tôi xót xa, không nén được, tôi gọi anh. Anh nh́n tôi như người xa lạ, ánh mắt không giấu nổi nỗi chán ghét như một mũi kim lạnh buốt đâm vào ḷng tôi. Tôi tự nhủ “đừng nh́n anh ấy, đừng nh́n anh ấy”, và chặn một chiếc taxi lại. Thật ra lúc ấy tôi chỉ muốn hét to: “Anh yêu của em, em sắp sinh cho anh một cục cưng đây!” rồi được anh bế xốc lên sung sướng quay một ṿng. Ước muốn ấy đă không xảy ra. Khi ngồi trên taxi, nước mắt tôi ứa ra lă chă. V́ sao chỉ một lần căi nhau đă làm cho t́nh yêu của chúng tôi trở nên tồi tệ tới mức này cơ chứ?
Về nhà, tôi nằm trên giường nghĩ tới chồng, tới nỗi chán ghét đầy trong mắt anh. Tôi nắm lấy góc chăn khóc nấc lên. Nửa đêm, có tiếng lạch cạch mở ngăn kéo. Khi bật đèn lên tôi trông thấy khuôn mặt đầy nước mắt của anh. Th́ ra anh về nhà lấy tiền. Tôi lạnh nhạt nh́n anh không nói ǵ. Anh cũng làm như không thấy tôi, lấy xong các thứ liền vội vă bỏ đi. Có lẽ anh định thật sự chia tay với tôi đây. Thật là một người đàn ông có lư trí, biết tách bạch t́nh và tiền rạch ṛi như thế đấy. Tôi cười nhạt, nước mắt lă chă tuôn rơi.
|
|
normal88
member
REF: 567934
09/30/2010
|
rất hay đấy bạn ah. c̣n nửa câu chuyên chuyện ngày sau ḿnh send nha
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|