xoaingoc
member
ID 65901
01/17/2011
|
ẢO ẢNH ....
Cố động đậy cặp mắt, không lấy được vẻ linh hoạt và chắc chắn rằng cũng chẳng thể nào u ám hơn được nữa , nó đờ đẫn cố tạo một vẻ " đang ngước lên" cho mí mắt. Vô hiệu ! Chẳng có ai ở đó để đánh giá hay khích lệ cho một cố gắng thầm lặng. Kể cả nó, nó chưa bao giờ ư thức được điều này và cũng không có lấy một lần trong đời tỏ ra bận tâm, sốt sắng với chúng. Có trời mới biết được tâm trí nó giờ đang chu du phương nào, bay bổng nơi đâu.
Khẽ nhắm hờ đôi mắt, rồi như chợt tỉnh, bằng một cố gắng cuối cùng nào đó, nó mở mắt thật nhanh nh́n chăm chăm vào khoảng không mịt mù trước mặt.
"ǵ vậy nhỉ?"
thoáng nghĩ, đưa ngón tay trỏ lên quẹt ngang má và từ từ áp vào đầu lưỡi, nó đờ ra. Một cơn rùng ḿnh lướt lạnh qua sống lưng.
"mặn"
"nước mắt?"
Khoé miệng khẽ nhấc lên th́ phải, tựa hồ như chưa hề có, chưa hề xuất hiện.
"quả là một điều bất ngờ đầy thú vị!".
Vẻ mặt nó giăn ra tí xíu có vẻ tự hào măn nguyện lắm. Những giọt nước mắt hiếm hoi lừ lừ lăn xuống từ cặp mắt đang hằn lên những tia nh́n quái đản hướng vaog khoảng không vô định trước mặt.
_một...hai...ba....!
Đôi mày nó chau lại ra chiều không được hài ḷng. Ḍng lệ im bặt như có một bàn tay vô h́nh đầy quyền năng nào đó chặn lại, bóp nghẹt lại,tắc nghẽn, không thở nổi,không thoát nổi.
"nhanh thật! Cứ như bị chặt đứt phựt một cái". Dù nó cố gắng đến đâu cũng chẳng thể nào nặn thêm ra được một giọt nào nữa cả.
"ḿnh thật gàn dở".
Nó quạu cọ.
"chẳng có đứa điên nào cố ngồi rặn ra nước mắt để đếm như ḿnh hết".
"đúng là điên thật".
có tiếng thở dài thật khẽ,
"bận tâm làm ǵ nhỉ?"
ở đây chỉ có ḿnh nó. đây đâu phải lần đầu con bé lẩn ra sân thượng ngồi vắt vẻo lên lan can như thế này và tất nhiên cũng không thể nào là lần cuối được. dĩ nhiên đêm nay nó ngủ một ḿnh.
"ờ, tự do muôn năm"
"tuyệt!"
nhóc đă tót sang nhà hàng bạn ngủ từ chập tối
"giờ này có khi mấy cô ả đang rúc rích với mớ chuyện t́nh iu lít nhít của tuổi mới lớn cũng lên."
"chà!"
"nó ít hơn ḿnh sáu tuổi mà có cái đầu của một bà cụ".
đôi khi một ḿnh cũng không hẳn đă là xấu, dù nhóc không đáng ghét và không có vẻ ǵ là làm phiền nó bằng một chuỗi những câu hỏi linh tinh, trẻ con, sau đó là đưa ra một phán quyết xanh rờn nào đó kiểu cụ non vốn có của nhóc."
"à, c̣n bố mẹ nữa mà?"
bố mẹ đang ở dưới pḥng kia nhưng chẳng lấy đâu ra có việc ǵ quan trọng đến nỗi đêm hôm lần ṃ lên đây kia chứ?
"mười hai giờ đêm"
nó toét miệng ra đầy thích thú khi nhai đi nhai lại cái suy nghĩ vừa rồi. bao giờ nó cũng tự cho rằng những lập luận của ḿnh là rất logic.
"ờ, sai th́ phải trả giá,"
" thế thôi"
ít ra năm nay nó cũng đă bước qua được cái tuổi 22, không dễ dàng cho lắm nhưng cũng có thể gọi là khá an nhàn được,
"gọi vậy cũng đâu mất mát gi?"
"có khi c̣n được ấy chứ"
"đời mà".
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
kelthai
member
REF: 585522
01/18/2011
|
@Xoai:
Mùa này ít mưa nên cóc nhái nhà X đi đâu mất hết nhỉ! hihi
Chuyển thể loại rồi hén
Hết c̣n iu thơ rùi.
Vậy là nàng X thơm nhà ta chắc đang mọc kế cây Xoài Tượng rùi
Hihi
Thôi dọt lẹ!!!!! Ha.. ha.. ha..
|
|
xoaingoc
member
REF: 585589
01/18/2011
|
eo!
x mà túm được th́ liệu chừng nhá
heeeee
hông nương tay đâu ah nha
miền bắc hum nào cũng 10 độ
rét lắm cóc nhái trốn sạch rùi kẹo ah
x thử viết văn xuôi
mừ khó quá
đọc lại thấy chả ra sao cả
dẹp tiệm lun
heeeeeeeeee
x c̣i cọc thế này
nhăm nhe mọc kế cây xoài tượng
xoài tượng che hết mặt trời c̣n ǵ?
cái ước mơ ngắm bầu trời xanh, hít hà ánh nắng tiêu tùng lun thui
hỏng dám đâu ạ!!!!!!!!!!
mừ ở đâu có xoài tượng nhỉ?
để tránh á
heeeee
|
|
xoaingoc
member
REF: 590231
02/19/2011
|
27 tuổi nó chợt hiểu rằng buồn là không biên giới, tức là chẳng có cái giới hạn nào cho cái sự buồn cả. chắc chỉ hết buồn khi hết thở,hihi
có nghĩa là trước tới nay nó chỉ buồn lăng xẹt mà thôi, những nỗi buồn vu vơ không tên tuổi hay làm nó u uẩn và co chặt trái tim lại, nó thích được sống trong thế giới của riêng ḿnh, ở đó chả ai chạm tay tới hoặc làm phiền, nó cười và khóc trong cái vỏ ốc, khép chặt tất cả, lắm lúc lẩn thẩn nó nghĩ, vỏ ốc vỡ nó sẽ thế nào nhỉ? chắc là ngô nghê lắm lắm. hihi
rồi cũng đến một ngày nó chợt hiểu từ trước đến nay nó chưa bao giờ chạm chân đến điểm cuối cùng của sự buồn, dù mỗi ngày nó thêm u uất, thêm chán nản,điều này đáng ngao ngán thật chứ không phải đùa chơi đâu, bởi nó không thích nhưng vẫn thở dài mỗi ngày. hay thở dài là khổ, u bảo thế, hê hê hê
nó là một kẻ đầy mâu thuẩn, nó nghĩ thế, nhưng không thích xê dịch bất cứ thứ ǵ. kệ vậy, thường thường là tặc lưỡi bằng ḷng với hai từ đó.híc híc
27 tuổi nó ngỡ ngàng, bởi không thể ngờ nó có thể sống với những nỗi buồn lâu đến thế, mỗi lần trải ḷng nó lại thu về chỉ là những tiếng thở dài mệt mỏi và chán nản, nó chán tất cả, chán cả chính ḿnh, ấy vậy mà lúc nào nó cũng như một chú chim chích bông ấy,
27 tuổi nó gật gù khi phát hiện ra rằng con người c̣n một trạng thái khác, ngoài buồn, ngoài cay, th́ là đau, cái đau khiến nó chết lặng , trái tim nó băng giá, và tâm hồn nó cay độc hơn bao giờ hết, cay độc ngay với cả chính bản thân ḿnh, có người kêu nó hăy khóc đi, nhưng nó chỉ cười, chẳng biết đứa mít ướt như nó nước mắt trôi tuột đi đâu nhỉ? khóc được chắc nó không quá cay độc với họ như vậy, đúng không? nhưng sự mệt mỏi làm nó trở lên lú lẫn rồi hay sao ấy. và bây giờ nó thấy bực ḿnh hơn bao giờ hết,
27 tuổi nó lọ mọ đi t́m kiếm một nụ cười, nụ cười của ai? hay nụ cười của chính trái tim nó? chính bản thân nó cũng không có câu trả lời chính xác xem ḿnh cần ǵ kia mà!đúng không?
27 tuổi, nó chợt hay ngắm cảnh hơn, để í đến cảnh sắc xung quanh ḿnh hơn, và chợt nhận ra lắm lúc ḿnh cũng lăng mạn ghê.hihi. mấy hum nay, sắp tết rồi, xuân rồi mà nó băn khoăn lắm, cây hồng măi chẳng đâm chồi, vẫn khẳng khiu cành , trông thật thảm hại, nhớ lại những năm trước, lúc nó nh́n th́ chồi non đă bung ra xanh mướt ngỡ ngàng tự bao giờ rôi. phải chăng nó đang chờ đợi một điều ǵ đó xa xăm lắm phải không? rất xa xôi.
phải chăng là vậy?
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|