Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ý mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ý

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ý mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Nhật ký >> Chẳng bao giờ, em hết yêu...

 Bấm vào đây để góp ý kiến

1

 hongnhung86
 member

 ID 68663
 07/18/2011



Chẳng bao giờ, em hết yêu...
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
Chẳng bao giờ, em hết yêu cả.. bởi lúc nào, tình yêu cũng cháy sáng rực rỡ thiêu đốt trái tim em, nóng bỏng, nồng nàn, kể cả khi không có anh bên em, hay em đang ở bên ai đó mà không phải là anh. tình yêu không thể nói trước được phải không. Em ngã vào vòng tay tình yêu quá sớm, khi em mới là một con bé 19 tuổi ngơ ngác bước vào đời.
Yêu anh, em thấy mình lớn hơn, già đi mới đúng. Em không còn chạy nhảy vô tư trên phố như ngày trước với đám bạn cấp 3. em không còn trèo tường đi đá bóng với đám con trai, cái đám hay gọi em là em út. Em không còn la hét ầm ĩ ngoài ban công nhà nhỏ bạn mỗi khi hai đứa có điều gì vui vẻ hay buồn bã. Em không còn lang thang với mưa chỉ để thấy mình cũng lãng mạn giống mấy diễn viên hàn quốc, rồi về nhà quay ra cảm lạnh, ho sù sụ mấy ngày. Nói chung, em thay đổi.
Yêu anh, em lớn lên. Em biết thức dậy thật sớm, để ngắm mặt trời mọc phía đằng đông đỏ thẫm như màu của trái tim như anh đã tả. em biết ngửi mùi hương bông hồng nhung mà em đã trồng từ rất lâu trong vườn, có mùi hương của tình yêu như anh đã nói. em biết nấu những món ăn thật ngon, mang hương vị của sự yên ấm như anh đã kể cho em về giấc mơ anh. em biết sống vị tha, bao dung, chia sẻ và yêu thương mọi người vô điều kiện. em biết làm dáng với những váy hồng môi xinh để em đẹp như anh đã thấy.
Yêu, em biết mình đã đổi thay nhiều lắm. em biết mình đã đi qua những ngày tháng có anh , để hiểu thế nào là hạnh phúc , niềm vui, thế nào là vị ngọt đôi môi lần đầu tiên được hôn. Yêu, em biết mình đã có được nhiều hơn những gì mình mong đợi. yêu, em biết mình đã lớn hơn nhiều. yêu, em hạnh phúc.
Rồi một ngày, tình yêu anh đi xa. Em ngơ ngác, không hiểu vì sao lại thế. Em khóc lóc, gục ngã, chơi vơi, không biết bấu víu vào đâu.. em trốn vào góc công viên nơi ngày xưa em và đám bạn hay trèo tường vào chơi. Khóc rất nhiều, khóc đến đỏ hoe đôi mắt đại dương mà anh nói đã bị đắm tàu trong đôi mắt đó. Ngồi một mình nơi góc ấy, em cô đơn, em đau đớn, em tủi hờn, em trách móc, nhưng không thấy lòng hối hận.
Đám bạn tìm em, lôi em ra ướt sũng từ nước mắt. không nói một lời, tất cả im lặng, đưa em đi khỏi thành phố nhỏ đầy những dấu chân anh dang dở đâu đây. em khóc trên vai từng người bạn, những người bạn thuở cấp 3 nghịch ngợm.
Đau, em trốn tránh mọi người, tìm niềm vui trong học tập. lao vào học để quên, để không rảnh rỗi, để không phải nghe tiếng thở dài của mẹ, và ánh mắt lo âu của bố. mối tình đầu, đâu dễ quên được nhanh đến thế. Đêm về, em vẫn vật vã với những cơn mê vương vấn tiếng nói anh. bước chân em chênh vênh, nghiêng về một phía. Giấc mơ giật mình thảng thốt. em gầy như một cái xác ve.
Em đi du học. mang theo hình ảnh chập chờn của anh trong va li, đem theo một miền ký ức đau đau, nhức nhối, mênh mang. Đi đến một miền đất lạ.
Bốn năm trôi vèo qua kẽ tay. Em trưởng thành, chai sạn. em đã là người của nhiều người mơ ước. em mỉm cười nhận tấm bằng tốt nghiệp loại ưu, trong lòng vẫn chênh vênh, nghiêng nghiêng, mà không hiểu vì sao.
Em chưa định trở về, không phải vì em chưa quên được nỗi đau đầu đời thổn thức, không phải vì em chưa đủ dũng cảm đối mặt với mảnh đất đã một thời in dấu yêu thương trên từng góc phố, con đường mà chúng ta đã đi qua. Em chưa muốn trở về, vì em đã lưu luyến mảnh đất nhỏ này, nới có một mầm tình yêu đang dần lớn lên, tự nhiên, em muốn một lần nữa trèo tường vào công viên như ngày cấp 3 em vẫn thường nghịch ngợm.
Anh bạn người thái có nụ cười của nắng hawai, làn da con trái rám nắng vì dân tộc. anh bạn vốn chẳng ưa những chiều em thả mình lang thang qua từng con phố nhỏ của luangprabang, vì biết là em sẽ lại ngồi bên bờ sông, im lặng đếm hoàng hôn đi qua trong từng nhịp thở ngắt quãng bởi ký ức ùa về nhức nhối.
Anh bạn ngồi bên em, tư lự không hỏi han gì, im lặng, không phải vì bất đồng ngôn ngữ, mà vì hiểu , cần phải thế.
Bốn năm đại học, không một lần em nhắc tới anh, không một lần em nhắc tới tình yêu. Không một lần, em nói về những giấc ngủ chập chờn , tiếng gọi từ một miền dĩ vãng.
Chỉ Keo là hiểu, sự im lặng của em là có ý nghĩa riêng, hoặc anh ta đoán vậy.
Chạy mãi trong những nhức nhối, cuối cùng, em cũng phải quên anh. để bước ra đối diện với chính mình. Keo đưa em trở lại với nụ cười của một thời em quên lãng.
Em lưu luyến chưa trở về, vì thế đấy, anh biết không, em đang yêu, và yêu một người không phải là anh, không phải là ký ức đau đau nơi lồng ngực mỗi khi có cơn gió nào thổi lại, không phải là những giấc ngủ mộng mị . em bình yên.
Rồi em cũng phải trở về, Keo hiểu. im lặng ngồi bên em, một buổi chiều thứ bảy tháng mùa thu, lần đầu em nhìn thấy, đôi mắt keo cũng mênh mang như đại dương, còn đôi tay nóng ấm vô vàn day dứt. Luangprabang bây giờ đang trở thành một miền đất mang đầy kỷ niệm.
Mùa thu tháng chín. Em đứng trong công viên, nơi 5 năm trước, đám bạn lôi em ra khỏi góc tường đó, và đi về phía biển. bây giờ ở đó có một đám hồng nhung đỏ rực, thơm nồng, mùi thơm của tình yêu, em bất giác nhớ cồn cào… anh..
Vội vã bỏ đi, không dám đứng đó lâu, sợ mình lại bật khóc như đứa trẻ con lạc lối. em lôi mình ra khỏi dòng ký ức đau đau. Lau vội giọt nước vừa ứa ra khỏi đại dương của em. Tìm kiếm lại mình hôm nay, đầy chai sạn. chợt thấy, hóa ra mình vẫn chưa vượt qua được, chỉ là giả vờ quên.
Em trốn khỏi chính mình, mà quên mất, em vẫn cứ là em, dù đổi thay và lì lợm thế nào. Em vẫn cứ là con bé, khi trở về đây, nơi từng có anh.em vũng vẫy chạy trốn kỷ niệm, vùi mình nơi miền đất xa xôi, để rồi khi trở về, tất cả vẫn cứ vẹn nguyên như mới ngày hôm qua, anh còn đứng đợi em bên cây sấu nhỏ cạnh nhà. Sấu bây giờ đã mấy lần nở hoa.
Buồn. vì nhận ra mình vẫn chưa thể nào thoát khỏi ký ức, bước chân em vẫn chênh vênh, nghiêng nghiêng..em lang thang , không biết mình đang đi qua từng góc phố ngày xưa, chân bước đi trong mộng mị.
Giật mình vì một bàn tay nóng ấm, ôm chặt lấy bờ vai. Em vũng vẫy cố thoát, nhưng vòng tay càng chật lại. em nghe tiếng một trái tim đang đập rất bồi hồi… Keo.
Phải, người con trai mang nụ cười của nắng đã đi tìm, vì hiểu hạnh phúc không dễ đến, đến rồi không thể để nó ra đi đơn giản với một lời chia tay không lý do. Em chơi vơi, dựa vào bờ vai mạnh mẽ, mùi ấm áp lan tỏa trong từng mạch máu. Em đã trở lại ngày hôm nay rồi. ký ức lại tan ra thành muôn ngàn hạt bụi, bay đi…
Bây giờ em mới hiểu, hạnh phúc không chỉ là cho nhau những kỷ niệm ngọt ngào, những nụ hôn nồng thắm, mà còn có cả sự hy sinh và nang niu gìn giữ.
Em vỡ òa như một bong bóng xà phòng, để mặc cho yếu đuối lên ngôi trong em một lần, để em được là chính mình một lần và mãi mãi, đưa anh vào kỷ niệm. keo vỗ về, an ủi.
Bình tâm lại, em biết mình phải sống nhiều hơn cho chính mình.nhìn trong đôi mắt Keo sự ân cần, quan tâm, em hiểu, đây mới là thực tại em cần, và đang sống, trái tim em dần ấm lại những yêu thương.
Bây giờ, em đang sống, trên mảnh đất của một miền ký ức. em bình yên đến lạ kỳ, khi chạm tay vào gốc sấu đã bao mùa thay lá ,trổ bông, nơi một thời em – anh đã đặt dấu tình yêu đầu lên đó.
Hạnh phúc không quá khó, khi ta biết hy sinh và chờ đợi. cũng như em , như anh, như Keo, như bao người đã yêu đến thiết tha cần phải biết, rằng tình yêu luôn có ngôn ngữ riêng của nó, và trái tim sẽ đến được với trái tim, chỉ cần ta thực sự trân thành với nó.
Chiều nay, thứ bảy. em đi bên người con trai có nụ cười của nắng, bàn tay đầy day dứt cứ nắm chặt tay em. Em ngạc nhiên ngước nhìn, đôi mắt màu nâu lấp lánh. Em hiểu em được yêu nhiều hơn những gì em đang đợi. chợt nhận ra mình đang đi qua góc phố ngày nào, sao trái tim lại bình yên đến thế. thế có nghĩa là, anh giờ đã thực sự đi, em là hiện tại, Keo là hiện tại và anh là dĩ vãng đã đi xa. Bình yên nơi ấy, anh nhé!




Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 maibennhau
 member

 REF: 606804
 07/18/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Bình yên !
Chúc các bạn luôn hpBình yên !
Chúc các bạn luôn hp


 
  góp ý kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đã đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ý kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | Hình ảnh | Danh Sách | Tìm | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network