MB
guest
ID 14302
07/31/2006
|
áo bông chần đỏ _ Phan Hồn Nhiên
Gă tóc nâu đứng chếch ngưỡng cửa, đầu thuốc lá lóe sáng khi gă rút từ dưới áo ngắn khẩu súng lục, điềm tĩnh nheo mắt ngắm bắn hai phát. Người trúng đạn vẫn ngồi trên yên cho tới khi con ngựa rống lên một tiếng thảm thiết, ngă lăn ra đất hất theo người kỵ mă xấu số. Anh ta nằm ngửa, cặp mắt mở hé phản chiếu ánh mặt trời. Một nhánh hoa dại đu đưa trước gương mặt dần dần b́nh thản. Người kỵ mă gượng hé mắt lần nữa, cười nuối tiếc, th́ thào: “Số phận an bài. Nhưng đời đẹp quá!” Các vệt mây trắng và ḍng chữ cuối phim chạy dọc màn ảnh. Những người trong pḥng chiếu lục tục đứng dậy, tiến về ô cửa sáng.
Cô gái đi cùng khoác nhẹ tay Vinh. Dư vị u hoài từ bộ phim vương vất trong anh: đồng cỏ hoang, ngựa, các cuộc sống lang bạt ngắn ngủi. Ra khỏi rạp, Vinh mới t́m thấy một câu khả dĩ: “Em thích bộ phim chứ?” An mỉm cười, giọng hơi khàn của người nhiễm lạnh: “Em sẽ không quên buổi chiếu này…” Rất nhiều lúc trong cuộc sống, đoạn cuối bộ phim cao bồi hiện ra trước mắt Vinh, và âm vọng tiếng An lặp lại câu thoại kỳ lạ: “Số phận an bài. Nhưng đời đẹp quá…”
*
Ở bất cứ đâu, những pḥng chờ sân bay càng về khuya càng trở nên trống rỗng. Tiếng ầm ́ ngoài đường băng khiến các khối không khí giao động mạnh, như thể cả thế giới chao đảo bay trong khoảng không ướt át thốc đầy gió. Giọng nói trên loa vang lên đột ngột cho biết máybay vừa tiếp đất an toàn. Cho tới khi hành khách mệt mỏi cuối cùng ra khỏi trạm kiểm soát, vẫn chưa thấy người cộng sựï xuất hiện. Vinh lo lắng ṿng qua mấy cây cột. Anh đón một cộng sự chưa biết mặt bay ra từ phương Nam. Cô gái mảnh khảnh ngồi trên cái va-li xanh da trời, mớ tóc thẳng vén qua tai. Vẻ như cô ta không c̣n trông đợi ǵ cả. Vinh tới gần, hỏi: “Chuyến vừa rồi có ai bỏ bay, tên An, cô biết không?” Cô gái lắc đầu: “Không rơ. Nhưng tôi cũng tên An…” Cảm giác ngạc nhiên v́ nhầm lẫn tai hại. Tuy nhiên Vinh chỉ nói đơn giản: “Xin lỗi. Thật khó nhận ra cô là người cần đón.” “Có hề ǵ. Nhiều người nghĩ tên tôi như đàn ông.”- An đáp.
Taxi chở họ vào thành phố. Cô gái lẩm bẩm trong bóng tối: “Ban năy tôi cứ nghĩ máy bay đi lạc…” Anh đưa cô ta mảnh khăn chùi mắt. Các mẩu thông tin rời rạc giữa họ xóa mờ cảm giác xa lạ. An vừa ra trường nhưng làm thiết kế đă ba năm. Chưa bao giờ cô đi xa. Vinh là trưởng pḥng, phụ trách thiết kế đồ họa. Anh sẽ liên hệ mật thiết với người cọâng sự này, theo yêu cầu công việc. “Hăng đang phát triển. Việc chúng ta sẽ nhiều và nặng- Anh nói b́nh thản- Cô kham nổi chứ?” Ánh tự hào lan trên mặt An: “Tôi 23 tuổi rồi!” “Bằng vợ sắp cưới của tôi.- Vinh nhận xét- Nhưng cô ấy can đảm hơn cô nhiều…” Cô gái cười. Nụ cười trong trẻo giữa bóng tối mùa thu khiến Vinh bàng hoàng. Xe vào nội ô. Những mái ngói trĩu nâu. Loáng thoáng cây như người xanh tái mất ngủ. Tất cả bao phủ bởi vô số làn gió dính nước. Khi taxi đỗ trước khách sạn, cô thảng thốt: “Mùi ǵ thế?” Vinh hiểu ra: “Hoa sữa. Cô sao vậy?” An cho biết hơi khó thở rồi đẩy va-li vào thang máy cổ, cảm ơn Vinh đă tới đón và đóng chốt, chậm răi bốc lên cao sau dăy chấn song cũ xưa.
Hai tuần tiếp sau Vinh không nói chuyện riêng với An. Cô ngồi giữa các nhân viên đồ họa, làm quen một số yêu cầu thiết kế chuyên biệt, viết chương tŕnh làm việc phối hợp cho văn pḥng đại diện ở phương Nam. Một cách kín đáo, người chung quanh cười giọng nói du dương cùng cử chỉ hơi khác thường nơi An. Sáng An tới hăng sớm, áo khoác cũ, tha cái túi lớn đựng bản vẽ. Hết giờ, cô chạy đón xe bus về khách sạn tồi tàn.
Một buổi chiều rời văn pḥng muộn, Vinh phóng sượt qua cô gái xanh cóng v́ gió. Anh dừng lại, gọi: “Đi uống chút ǵ chứ?” Cô giữ khoảng cách lặng re sau anh. Cơn mưa ngắt quăng từ sáng đến giờ tạnh hẳn. Những vệt mây ướt sũng tan ra thành làn hơi xam xám. Đám lá khô như tờ báo cũ vụn vỡ cuốn tung theo gió… Mùa đông lờ mờ phía chân trời. “Bây giờ cô thích nghe ǵ?”- Vinh chợt hỏi. “Rock- An thở dài- Mấy tuần tôi chưa nghe nó.”. Họ vào phố trung tâm, lên gác một ngôi nhà cổ, luồn vào căn pḥng đầy người. C̣n hai ghế ở ban-công nh́n xuống mặt hồ lặng im xanh. Các bản ballad giống ḍng nước màu hổ phách xuyên qua các câu chuyện. An uống cốc cà phê to, bối rối trả lời vài câu hỏi từ Vinh. Cô không tự tin. Cô có vài bạn thân. Ở trong kia cô sống một ḿnh…
-Anh gần kết hôn ư?-An hỏi khẽ.
-Hai tháng nữa- Vinh bật cười- Vợ của tôi rất đẹp, giỏi nữa. Cô thấy lạ ư?
Cô gái lắc đầu:
-Sống với một người, điều ấy thật đáng kể.
Vinh cười to hơn. An co lại, gương mặt ửng đỏ.
-Cô yêu ai bao giờ chưa?- Vinh ṭ ṃ.
Không có trả lời. Bản ballad dâng cao trong quán tối. Lúc xuống cầu thang, điều ǵ xui khiến anh cầm cánh tay An buông lơi?
Họ đi bộ chậm răi đường quanh hồ. Gió mỏng. Một cơn mưa không nh́n thấy, chỉ ướt. “Mùa lạnh thích quá!”- Cô gái th́ thào, rồi run run nắm chặt bàn tay anh. Hơi thở nhẹ. Nụ cười yên tĩnh tinh khiết. Trạng thái tự do. Tuổi trẻ. Kinh nghiệm non nớt… Nhưng cùng chuỗi xúc cảm tha thiết ấy, sự trống trải mọc lên trong Vinh. Anh biết đừng làm sai lạc thứ tự đă xếp đặt trong cuộc sống. Gắn bó với một người là tṛ chơi nguy hiểm… Hồ như đọc được ḍng suy nghĩ im lặng, An rùng ḿnh, khẽ khàng: “Tuần sau tôi bay về th́ hơn. Công việc tạm ổn rồi.” Họ lên xe. Chẳng có vấn đề ǵ được đặt ra. Nhưng tất cả bắt đầu thay đổi...
Những ngày mùa đông, trời xám xanh như bọc thép. Các trận gió tràn về làm huyên náo mọi đỉnh cây cả đêm và ngày. Không khí lạnh buốt đầy hơi ẩm. Vinh đưa người cộng sự tới trạm xe hàng không, từ đấy cô sẽ ra sân bay một ḿnh. Trạm chờ vắng hoe. Ông tài xế ngồi quán chè chén ven đường rít thuốc lào, bảo nửa giờ nữa xe mới chạy. Vinh điện thoại hoăn giờ họp chiều, ở lại với An những phút cuối cùng. An ngồi im dưới tấm bạt, nh́n mưa lưa thưa trên các chùm dâu gia xoan chảy xuống ngói cũ. Nhận ra cô gái run rẩy dưới áo khoác mỏng, Vinh phóng vội về nhà, t́m thấy một áo bông chần nằm cũ đáy rương. Áo bông chần quả trám đỏ, gấu cũng cạp điều. Anh mua cho An thanh kẹo lạc và nhắc cách thức phối hợp công việc. An gật đầu, đôi mắt xám tro tựa hai mặt hồ thảng thốt. Họ bồn chồn, cùng dự đoán sự lăng quên nay mai. Người ra trạm xe đông dần. Cô gái trùm tấm áo cổ xưa kỳ dị, lên xe, vẫy Vinh. Tài xế nhấn hồi c̣i buồn rầu, cho xe lăn bánh.
Cuối năm ấy, Vinh làm đám cưới với người vợ anh đính hôn, theo đúng tŕnh tự được nh́n thấy trước.
*
Trong suốt 12 tháng họ hầu như không gặp nhau. Thi thoảng qua điện thoại, An trao đổi công việc bằng giọng nói lơ đăng, như quăng thời gian bất ổn kia chưa từng tồn tại giữa hai người. Mọi thứ trôi đi b́nh thường, Vinh đổi lên ngôi nhà lớn khu trung tâm. Vợ anh trầm tĩnh, chu toàn mọi việc và vừa sinh một con gái. Lâu lâu anh bay ra nước ngoài, thực hiện chương tŕnh quảng cáo đặt hàng. Cuộc sống không có ǵ phàn nàn. Tuy nhiên một buổi sáng, băng ngang gác quán năm trước từng ngồi với An, đoạn ballad quen thuộc t́nh cờ vướng vào tâm trí Vinh. Các h́nh ảnh An dội vào kư ức Vinh như sóng biển. Từ cô, anh thấm đầy t́nh yêu cuộc sống lạ lùng, nỗi khao khát làm việc, ḷng tự trọng đến e ngại làm tổn thương người khác. Tuy nhiên các ư thức ấy không bền trước thói quen thỏa hiệp của cuộc sống. Rốt cuộc, anh phó mặc thời gian của ḿnh cho đủ thứ ngẫu nhiên… Bản nhạc vẫn tỏa ra từ căn gác. Nỗi nhớ An lớn dậy bất thần, cồn cào. Anh rút điện thoại bấm số văn pḥng trong Nam. An ở đầu dây. Sự im lặng thông hiểu kinh ngạc. Vinh cho biết tối mai anh bay vào. Cô không nói ǵ...
“Anh cần em biết bao!” Vinh thốt lên khi nhánh dâu da xoan mảnh dẻ mặc áo bông chần đỏ ùa tới, nhớ nhung, ấm áp nép vào anh ở ga đến sân bay.
...Không ai biết mối quan hệ bí ẩn giữa họ. Từø phương Bắc thi thoảng Vinh điện thoại vào cho An, cô trả lời máy, không lúc nào không xúc động. Cô không than phiền về nỗi cô đơn, không đặt ra những câu hỏi khiến anh cảm thấy phiền toái. Một cách tinh tế, cô chưa bao giờ đả động tới vợ hay con gái anh, như thể họ thuộc về một thế giới hoàn toàn khác và anh thường xuyên sống nơi ấy là điều thật b́nh thường. Với cả sự xa cách và gần gũi, giữa hai người chầm chậm đan nên mối cảm thông, sự tận tường tâm hồn và cả nỗi xót thương nhau đến thắt đau. Những sáng hiếm hoi cùng ngồi trên vỉa hè thành phố uống cà phê, An nói với anh về công việc, các sự cố vụn vặt mà cô vượt qua ổn thỏa, rồi nhẹ nhàng: “Chẳng nên buộc ḿnh vào mối phụ thuộc làm ǵ, phải không?” Vinh nh́n mắt cô, thử mỉm cười: “Có ai đấy ngỏ lời với em ư?” An lắc đầu. Những lúc như thế anh thương cô xiết bao. Cô không bao giờ gọi điện cho anh, để tránh mọi nghi ngờ. Các vấn đề cuộc sống cô tự giải quyết. Có lần Vinh liên lạc văn pḥng trong Nam hỏi một bản mẫu trễ hạn, người ta cho biết cô ốm đă ba ngày. Gọi về nhà, cô chỉ nói: “Em sốt, thường thôi…” “An này- Anh nói khó nhọc- Giá như anh ở cạnh em bây giờ!” “Không cần phải như vậy đâu.”- cô thầm th́, cười, rồi lặng lẽ khóc. Cuộc sống họ hồ như thẫm màu. An c̣n trẻ, đă là nữ thiết kế hàng đầu trong hăng, thời gian phía trước c̣n nhiều hy vọng, thế mà v́ mối liên hệ bất an, cô bỏ qua bao nhiêu cơ hội hạnh phúc. An hỏi: “Ngoài ấy ra sao?” Vinh kể cho cô nghe làn không khí tươi tắn có thể uống đầy phổi, dưới những tán cây vẫn mát lạnh khi ngoài phố nắng hoe, màu lá óng xanh lần cuối trước khi ngả vàng… “Anh đừng kể nữa- Cô run lên bên đầu dây- Em bỗng chẳng biết làm ǵ.” Họ cùng im lặng. Hoàn cảnh buồn rầu khiến cả hai trở nên lặng lẽ. Họ cảm thông với những bất thường chung quanh, ít than phiền. Vinh thực hiện các dự án, đi từ thành công này sang thàng công khác. An thường vẽ những phác thảo bám đầy ư tưởng kỳ lạ. “Ở lẽ nào đấy em biết ơn cuộc sống- Một lần cô nói với Vinh- Nhiều khi em hạnh phúc.” Câu nói giản dị khiến Vinh xúc động sâu xa, tới mức anh chẳng thể nghĩ rằng sự thể cần thay đổi.
Những đợt công tác được thầm lặng trông chờ. Tuy nhiên mỗi lần bay vào, anh nhận ra gương mặt An đang trở nên giống đầu tượng nữ được đẽo gọt tinh tế, định h́nh. Đó là sự thanh mảnh kín đáo, như thể An thận trọng tự cất ḿnh vào khoảng không hẹp bằng vẻ gầy g̣ lạ lùng. Chỉ có đôi mắt vẫn vậy, trong sáng, chân thành. Một lần cùng dự họp ở phương Nam, Vinh nhận ra nhiều người lưu tâm cô. Lúc về anh bảo An điều trên, cô dịu dàng: “Anh biết không, các nhận xét như vậy khiến em thấy ḿnh khốn khổ. Em tự do, vậy là ổn. Anh đừng nhắc những chữ thiệt tḥi hay vô vọng. Chúng làm cho quan hệ của anh và em đặt dưới ánh sáng tồi tệ…” Anh giữ cô trong tay. Tinh mơ thức giấc đột ngột, anh cảm thấy An ngồi bên cửa sổ tối om, mảng thẫm của áo bông khoác hờ trên đôi vai trần ánh đỏ cô độc. C̣n lâu mới có tiếng đường phố. Sự yên tĩnh thấm vào khoảng không giữa họ. “Em nghĩ ǵ vậy?”- Vinh gọi. “Không ǵ cả- An bất động- Anh ngủ thêm đi. Chiều ra sân bay…” Thời gian c̣n lại trong buổi sáng An đề nghị đi xem phim cao bồi. Trong rạp chiếu, cô chăm chú nh́n màn ảnh, căng thẳng, có lúc cười to. Vinh linh cảm điều bất ổn. Sau khi chia tay, anh về khách sạn sửa sọan hành lư bay. Mối quan hệ của họ b́nh lặng nhưng bắt đầu nhuốm âu lo, hồ như v́ một bộ phim.
*
Rất nhiều lúc trong cuộc sống Vinh, âm vọng tiếng An lặp lại câu thoại bí ẩn: “Số phận an bài. Nhưng đời đẹp quá…” Giải pháp giản dị nhất thường là giải pháp hiếm khi nghĩ tới. H́nh ảnh gă tóc nâu và người trúng đạn ngă ngựa trong bộ phim thường xuyên trở về trong tâm trí Vinh, như một dấu hiệu đầy ám chỉ. Anh là ai, do đâu anh luôn nhận từ cuộc sống bao nhiêu ân huệ. C̣n v́ anh và sự gắn bó vô vọng với anh, tuổi trẻ của An đang nhạt phai? Anh quan tâm tới cô nhiều hơn, dự định cuối năm thu xếp chuyến du lịch. Khi nghe anh bàn, An thờ ơ: “Tại sao phải như vậy?” Câu hỏi tựa mũi dao am tường. Thi thoảng họ thử nói về một cuộc chia tay giả định. Câu chuyện bỏ lửng lưng chừng…
Những người thiết kế bỗng xôn xao về một đồng nghiệp ở văn pḥng đại diện sáng nay đă nghỉ việc. Là An. Các nỗ lực liên lạc riêng của Vinh đều thất bại. Vinh giữ vẻ b́nh thản bề mặt, giải quyết các vấn đề công việc êm xuôi. Chỉ đến tối, khi ngồi ở quán gác quen, anh sắp xếp lại các dữ kiện. Nghĩ tận cùng, phải chăng anh vẫn thầm mong một ngày trở về cuộc sống an toàn, cắt ĺa các bận tâm buồn bă? C̣n An lại đọc được suy nghĩ ch́m sâu… Vinh cảm thấy ngột ngạt, dù bên hồ gió thổi mạnh. Điện thoại. Giọng nói An vang lên đột nhiên:
-Em vẫn b́nh thường. Chẳng có ǵ phải lo âu cả…
-Tại sao lại thế?- Gần như Vinh hét lên.
-Em không biết- Giọng nói bắt đầu lùi xa, mơ hồ- Phần quan trọng nhất chúng ta thuộc về nhau, nhưng tất cả c̣n lại th́ không.
Vinh rời quán. Gió vẫn không ngưng thổi rỗng các ṿm cây mùa đông. Cuộc sống ngày mai phẳng lặng. Và An, với những ô quả trám trống không, cô cũng khởi sự cuộc sắp đặt khác. Mọi việc lại vào tŕnh tự mong muốn. Thế nhưng từ sâu thẳm, Vinh biết một mảnh cuộc sống anh- cái phần chân thành, đẹp đẽ và bị cấm đoán- đă không c̣n nữa.
Nhánh hoa dại b́nh thản đu đưa. Nó có nh́n thấy mảnh trời xanh lơ trong mắt người cao bồi mặc áo bông chần đỏ trúng đạn không?
-------
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
OT
guest
REF: 92018
07/31/2006
|
Những con người có trái tim lăng mạn, có cuộc sống nội tâm sâu sắc, cảm xúc nhậy bén, đọc xong đoản kư, thấy tâm hồn xao xuyến lạ thường, bất kể không gian, thời gian, hoàn cảnh...Cảm ơn MB đă cho tôi phiêu lưu trong giây lát, trở ngược ḍng thời gian...
|
|
jollylili
member
REF: 92021
07/31/2006
|
Khi nói tới 2 chữ "t́nh yêu" ,nhiều người sẽ ko bao giờ cộng thêm từ "lư trí", nhưng Jolly rất thích cộng thêm từ lư trí vào ,cô gái An rất đẹp nên anh chàng Vinh mới như thế ...Jolly thích kết cục như vậy ,sẽ tốt hơn cho An, ḷng tự trọng của chính An và t́nh yêu dành cho Vinh đă giúp cô quyết định đúng đắn===>thanks MB
|
|
Mabufe01 - MB
guest
REF: 92025
07/31/2006
|
Thấy mọi người yêu thích những bài Mabư post lên là Mabư vui rồi... Người ta thường bảo, có nhiều khi những ngôn từ ko thể thể hiện được hết những suy nghĩ, ưu tư, t́nh cảm của ḿnh, nhưng qua những câu chuyện Mabư muốn cùng san sẻ với mọi người những suy nghĩ mà ko cần fải diễn đạt bằng lời, những cảm xúc, ... của Mabư.
Mabư sẽ sưu tầm thêm nhiều câu chuyện hay rồi post lên cho mọi người cùng đọc.
|
|
cafekho.
guest
REF: 92026
07/31/2006
|
---- Góp cái vui cho Mabư nè ..
-- Anh cũng thích bài này nữa ..h́h́.. nhưng buồn quá..
(cha Vinh này tỉnh quá ..h́ h́ ..giá mà Anh may mắn gặp cô An th́ hê hê hê .. có được ǵ đâu ..v́ Anh đâu phải là Vinh .. )
-- Post bài vui đi ..có chuyện ngắn vui chứ bộ ..
Mai anh post cho em xem ... móc nghéo nha..
Mỗi người một chuyện ...h́h́ ..
========================================================
|
|
MB
guest
REF: 92027
07/31/2006
|
OK, mai anh cafe khô sẽ post 1 câu chuyện vui cho mọi người đọc. H́ h́, tại em cứ đọc thấy bài nào hay là post liền ah. (ko nói chuyện nữa nghen)
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|