congvuongdr
member
ID 18709
01/08/2007
|
Truyện chưa có tựa đề - Chuong 1
Cao Nguyên – Ngày 3 tháng 7 năm 2006
Hương thân yêu !
Khi năy điện cho em trong khi em đang ở Cát Bà , anh có nói là bây giờ anh sẽ viết truyện cho em . Truyện này anh ấp ủ dự định từ hôm anh hỏi em là em có nhớ rằng anh sinh ra và lớn lên ở Thái Nguyên không . Đồng thời truyện này cũng giải thích một ư trong thư cho em mà anh vừa viết xong và sáng mai anh sẽ gửi . Hồi xưa khi c̣n “ham thích văn chương” anh đă tự mày ṃ học lư luận văn học và tiếp thu được một số kiến thức , nhưng chưa bao giờ dám viết . Nay anh liều viết chỉ để cho độc giả duy nhất là Hương Của Anh . Và bằng những ǵ vừa nói với em trên điện thoại , anh tin em sẽ chỉ cho anh những chỗ em không thích . C̣n mấy chữ “ham thích văn chương” là v́ nhớ lời của anh Xuân Diệu : “Hăy biết rằng anh lúc ở trường / Rất tồi toán pháp khá văn chương / Chàng trai đi học nghe chim giảng / Không thuộc bài đâu ấy sự thường”, nên Thu Diệu sau này có viết trong bài Những đứa con của t́nh yêu – mà anh chưa gửi ra lại cho em v́ trong bài đó Thu Diệu vi phạm chính sách kế hoạch hóa gia đ́nh , anh ấy muốn vợ chồng nhà Diệu – Hương có tới bốn đứa con . Trong đó “Quư - con út- mơ mộng / Rất ham thích văn chương / Chân bước vội đến trường / Tai lắng nghe chim giảng” . Trong truyện em sắp đọc có những tên người và điạ danh đúng với tên cũ ở Thái Nguyên thời kỳ 40 , 50 năm trước . Nhất định sau khi đọc truyện em sẽ đến những nơi đó để t́m lại quá khứ nghe em .
*
7 giờ 30 tối mồng 6 tháng 7 : Em đọc và sửa sai cho anh một cách thẳng thắn.Có như vậy mới giúp anh tiến bộ như anh nói với em tối qua.Sửa luôn vào bản này rồi gửi lại cho anh,hoặc em viết thư cho anh nói ư của em,nếu không th́ nói qua điện thoại cũng tốt .Em chỉ cho anh chỗ nào em không thích;chỗ nào nên sửa theo hướng nào;chỗ nào cần viết thêm cho rơ ; nhất là có nên sử dụng tên đất tên người theo dúng thực tế không.V́ yêu em nên anh viết . V́ yêu em anh sẽ tiếp thu ư kiến em để viết cho tốt hơn . Anh –Thu Diệu của em .
1
Cô Hà cho cả lớp ra chơi . Ở cái lớp hai mà bọn trẻ quen gọi là “trường công” này chỉ có một lớp của cô Hà . Lớp học là một căn nhà tranh tre trên cái g̣ nhỏ nhô lên trước lối vào khu nghĩa địa Âm Hồn . Đơn sơ vậy nhưng dân phố Tân Thành rất tự hào v́ đây là một trong những lớp học “trường công” đầu tiên của Thái Nguyên trong năm 1957 này .
Bọn trẻ chạy ùa sang nhà bác phó trống xem thợ đang bưng trống . Trong lớp , cô Hà ngồi trước bục giảng hỏi tội một học tṛ đang đứng úp mặt vào góc tường :
- Vượng ! Sao con lại viết bậy vào lưng áo bạn Ái ?
Thằng bé bướng bỉnh trả lời :
-Thưa cô , con không viết bậy đâu ạ . Con viết vào lưng bạn ấy chữ Ái là tên của bạn ấy . Bố con bảo “Ái” nghĩa là “Yêu” . Con yêu bạn nên con viết thế để nh́n đằng sau cũng biết …
Cô Hà cố nén để khỏi bật ra tiếng cười v́ câu trả lời của thằng bé rồi tha cho nó được ra chơi . Trong tâm trí cô hiện ra rơ ràng buổi đầu tiên nó nhập học . Hôm ấy chị Khánh người phố Tân Thành dẫn nó tới lớp xin cho nó vào học . Nó nhát như cáy , chẳng nói tiếng nào . Cô hỏi : Con tên là ǵ ? Chị Khánh trả lời thay nó : Thưa cô nó tên Vượng . Họ ǵ ? Vẫn chị Khánh : Thưa cô nó họ Hoàng . Cô Hà hỏi tiếp nhưng cũng là kết luận cuộc phỏng vấn : Hoàng Ngọc Vượng hả - và cô ghi luôn vào sổ : HOÀNG NGỌC VƯỢNG . Cô xếp cho nó ngồi đầu bàn thứ hai phía tay trái , ngay sau lưng tṛ Ái - một tṛ gái tṛn như cái hạt mít … Từ hôm đó đến nay mới hơn hai mươi hôm mà nó đă trở thành đứa tinh nghịch và lém lỉnh nhất lớp .
Đang mải suy nghĩ , cô Hà nh́n ra sân th́ đă thấy tṛ Vượng kéo tṛ Phi , hai đứa len lén đi xuống chân g̣ rồi chạy vào nghĩa địa . Chúng vừa len lỏi giữa các ngôi mộ cũ vừa săm soi các bụi cây dại để t́m kiếm những con ve sầu cuối mùa . Những con ve sầu bụng đỏ bị bọn trẻ ngắt chân và ngắt bớt cánh rồi thả xuống đất để thi xem con nào “múa” được lâu . Tội nghiệp cho những con ve sầu không chân nên không cất cánh lên được , cứ tuyệt vọng bay vè vè sát mặt đất cho tới khi kiệt sức . V́ ve sầu loại này có mùi khét lẹt nên cô Hà đă dọa bọn trẻ đó là những con sâu từ dưới mả chui lên mà hóa thành . Nhiều đứa sợ . Nhưng hai thằng bé kia ngày nào cũng chui khắp nghĩa địa để bắt hàng vốc ve sầu .
Một buổi sáng mùa đông gió bấc vần vũ kéo theo hàng đàn mây xám như ch́ giăng khắp bầu trời thị xă . Những cây thông trong nghĩa địa run rẩy lá cành rít lên vù vù , lạnh lẽo . Đám trẻ mải nô đùa nên không biết rét . Thằng Phi đang nhảy như choi choi trong nhóm đánh khăng :
- Đón rồi . Tao đón rồi . Đánh đi Vượng ơi !
Nhưng Vượng h́nh như không nghe thấy tiếng thằng Phi . Nó ngó đăm đăm xuống đường cái nơi cô Hà đang cùng một thanh niên đi lên sân trường . Rồi Vượng buông thanh khăng chạy ào xuống lưng dốc đón cô giáo . Miệng nói rơ to “ Em chào cô ạ !” nhưng mắt nó dán vào anh thanh niên mà nó không biết nên gọi bằng anh hay bằng chú . Cô Hà xoa đầu nó và dịu dàng bảo :
- Con chào thầy đi . Đây là thầy giáo mới của các con .
Vượng lí nhí đáp lời cô Hà để chào thầy . Khuôn mặt đang hồng hào có lấm tấm mồ hôi của nó bỗng tái nhợt đi . Nó chạy ngược trở lại chỗ thằng Phi nói hổn hển th́ thào :
- Có thầy giáo mới . Thảo nào hôm qua bác An nói với bố tao là cô Hà sắp chuyển đi Cao Bằng với bác Vũ Ngọc Linh để bác Linh làm Bí thư tỉnh ủy Cao Bằng . Mau vào lớp đi .
Cả lớp h́nh như trật tự hơn mọi ngày . Cô Hà tươi cười đứng trên bục giảng cạnh thầy giáo mới nhưng giọng cô hơi khác đi v́ xúc động :
- Các con ạ , tuần sau cô chuyển đi Cao Bằng . Từ mai thầy Tuấn đây sẽ thay cô dạy các con . Cả lớp phải ngoan và chăm học nhé . Cô đi xa nhưng sẽ nhớ măi các con …
Chưa dứt câu nói cô bước vội xuống các dăy bàn . Cô âu yếm dặn ḍ từng học tṛ nhỏ của ḿnh như người mẹ dặn con trước lúc xa nhà . Khi đến chỗ Vượng ngồi cô khẽ tát yêu vào má nó mà nói gần như chỉ đủ để nó nghe :
- Vượng con ! Con cố chăm chỉ đọc sách báo để học giỏi Tập làm văn hơn nữa nhé . Phải nhớ lời cô đừng bêu nắng bắt ve sầu nữa đấy !
Thằng bé không trả lời cô giáo . Nó nh́n cô mếu máo . Cô ḱm giọt nước mắt định bước sang bàn bên cạnh . Bỗng thằng bé đưa cả đôi tay nhỏ xíu của nó bấu chặt cánh tay cô mà nức nở như đứa con út không muốn rời xa mẹ :
- Cô ơi . Cô ở lại …đừng …đi …
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat