Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Chiến công thầm lặng của Út Hoa

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 yeuemcatraitim
 member

 ID 26280
 07/11/2007



Chiến công thầm lặng của Út Hoa
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
LỜI NÓI ĐẦU

Tôi cảm thấy ḿnh có chút loay hoay và vụng về khi cầm bút viết nên cuốn truyện kư này bởi lẽ tôi chẳng phải là người giỏi viết văn ǵ cho lắm mà chỉ là một tay viết văn nghiệp dư thôi. Cẩm bút lên là để viết lên, kể lại những ǵ mà ḿnh đă nh́n thấy ở trong cuộc đời của ḿnh mà thôi!... Nhất là khi cầm bút để mà viết về những người mù, người khiếm thị th́ đối với tôi quả là một vấn đề rất khó viết. Nhưng tôi sẽ cố gắng cầm bút để viết thành một cuốn truyện kư nói về thế giới nội tâm của những người mù đang sống ở xung quanh tôi bởi v́ đây là điều mà đă từ rất lâu rồi tôi luôn ấp ủ ở trong ḷng của ḿnh!...
Có lẽ tôi cũng không nên nói nhiều về cuốn truyện kư này của ḿnh!... Những ǵ mà lúc này trước khi đặt bút xuống để viết những ḍng đầu tiên tôi rất muốn nói cùng tất cả quư vị đọc giả nếu có một lúc nào đó t́nh cờ đọc được cuốn truyện kư nho nhỏ này của tôi là hăy ủng hộ và gói ư chân thành cho tôi để tôi có thể viết được tốt hơn trong những cuốn sách sau này có thể sẽ được xuất bản của tôi. Nếu được vậy th́ tôi xin chân thành cảm ơn quư vị đọc giả rất nhiều!...
Hoàng Sáng
1 – 7 – 2007

1
ĐOẠN KHỞI ĐẦU

Giờ tan tầm của những ngày cuối năm, trên đường phố từng ḍng người xe chen chúc nhau để đi mua sấm và t́m về nhà của ḿnh sau khi kết thúc ca làm vào buổi chiều ở các cơ quan, công sở, giờ là lúc cần phải quay trở về với gia đ́nh với tổ ấm của riêng ḿnh. C̣n nếu không vội về nhà th́ đô sô nhau đi mua sấm đồ đạc hoa quả bánh mứt để chuẩn bị chờ đón những ngày tết nguyên đán sắp đến gần. Ở các khu chợ bán hoa th́ đường cái gần như bị nghẹt cứng lại với những tiếng c̣i bóp liên hồi và inh ỏi của những chiếc xe máy chen nhau để tranh giành từng khoảng trống một của mặt đường với những người đi xe đạp và đi bộ. Phía chỗ mấy bến xe và nhà ga cũng cũng chật ních những người đi làm ở xa giờ quê để ăn tết cùng với gia đ́nh bà con và họ hàng. Mấy gả xe thồ nhờ thế mà cũng có dịp tất bật với kế sinh nhai của ḿnh…
Tại một ngă ba, có một gả thanh niên đang loay hoay để t́m bắt xe thồ bên chiếc va ly đựng đồ đạc của ḿnh th́ chợt có tiếng gọi từ phía đầu đường bên trái của ngă ba:
- Dương! Dương ơi!...
Một chiếc xe honda 67 do một người đàn ồng trông có phần khá là lớn tuổi đội một chiếc mũ đă bị bạc phếch màu v́ mưa nắng dừng sát bên cạnh vĩa hè nơi gả thanh niên đang đứng và cất tiếng hỏi:
- Bác Hai nè! Cháu định bắt xe thồ đi đâu đó phải không?
Gả thanh niên vừa cười vừa nói với vẻ hơi bối rối:
- Dạ! Cháu định bắt xe lên nhà bác và nhà cô Mười chơi đó nhưng nảy giờ cứ loay quay mà vẫn chưa bắt được chiếc xe thồ nào cả. Ủa mà bác Hai đi đâu vậy?
- Tao định ghé xuống nhà mày chở mày lên nhà tao chơi nè! Mấy bữa nay bà Mười cứ băo tao xuống chở mày lên chơi hoài mà tao th́ lại cứ bận rộn quá nên cũng không xuống chở mày lên chơi được. Với lại nghe nói gần đây mày hay đi Nha Trang có công chuyện phải không? Tao có điện thoại xuống nhà mày mấy lần nhưng không có mày ở nhà. Sẵn tối nay nhà tao có gói bánh tét nên tao chạy xe xuống nhà mày coi có mày ở nhà không? Nếu có th́ chở mày lên trển chơi v́ tao nghe bà cô Mười kể là mày hảo ngồi nấu bánh tét lắm phải không? Thôi lên xe tao chở đi khỏi cần bắt xe thồ làm ǵ!
Gả thanh niên vừa cầm chiếc va ly leo lên ngồi trên chiếc xe honda 67 vừa nói:
- Dại! Ǵ chớ cái môn ngồi bên ḷ nấu bánh tét với ánh lửa hồng bập bùng phía trên là nồi bánh tét đă được gói lại thật đep và đang sôi sùng sục sau khi được bắt lên ḷ và đổ thật nhiều nước vào cho đầy xoong là môn con khoái nhất đó. Nhất là khi ngồi thức tới sáng để nghe cô Mười kể chuyện đời xưa hay chuyện cuộc đời của cô trong khi chờ bánh tét chín!...
Gả thanh niên nói đến đây th́ không nói ǵ thêm nữa. Chiếc xe máy 67 trông có vẻ cũ kỹ v́ mưa nắng và ít được bào dưỡng đánh bóng sơn lại cho mới vẫn cứ chạy đều đều với tốc độ vừa phải gưĩa ḍng người chen chút nhau trên đường phố. Đi cách một đoạn khá xa cái ngă ba trong thành phố th́ chiếc xe máy rẽ vào một con ngơ khá rệng rồi sau đó khi đă chạy một điọan khá dài trên con đường đă được tráng nhựa trong con ngơ th́ xe lại rẽ sang phải một lần nữa để chạy vào một con đường đất với 2 bên đường là những đồng lúa vàng ươm với mùi hương lúa chín trong bầu không khí trong lành của chốn làng quê, thỉnh thoảng lại có mùi khói bay ngang qua từ những ḷ củi nhà ai vừa mới nhúm vào ban chiều để chuẩn bị bữa cơm cho gia đ́nh vào lúc chập tối. Trời khoảng trời xanh từng đàn chim se sẽ đang lui cui t́m về tổ ấm của ḿnh trước khi ông mặt trời sụp con mắt duy nhất và đỏ ngầu của ḿnh xuống dưới những rặng tre già và sau những ngọn núi phía chân trời xa màu tím biếc ngủ một giấc thật dài, thật say sưa trong sự yên b́nh của chốn quê nghèo nhưng thắm đượm t́nh thân vào lúc đêm khuya khi anh trăng thanh trong những hôm rầm soi sáng tất cả mọi thứ. Cho đến khi những giọt sương đầu tiên của buổi b́nh minh rơi đọng lấp lánh trên những chiếc lá xanh non th́ cũng là lúc những chú gà trống ở trong các thôn xă cất tiếng gấy để gọi ông mặt trời mở mắt thức dậy để chuẩn bị cho một ngày mới bên các cô bác đi gặt lúa thơm trĩu hạt trong các vụ mùa của năm nay!...
Chiếc xe máy dừng lại trước một cái sân khá rộng của một căn nhà có tường vôi xanh và được lợp bằng một lớp ngói mới. Vừa ra dấu cho gả thanh niên bước xuống xe người đang ông đứng tuổi vừa gọi vọng vào nhà:
- Dung ơi! Dung!...
- Dạ!... - Từ trong nhà cô gái thiếu nữ cỡ chừng 18 tuổi chạy ra. Khi thấy gả thanh niên tên Dương đứng bên cạnh người đàn ông đứng tuổi th́ cô gái ấy vừa đi chỗ gả thanh niên vừa cất tiếng nói như reo:
- A! Anh Ba! Sao lâu nay em không thấy anh lên nhà em chơi vậy? Em cứ tưởng anh không lên nhà em chơi nữa chứ! Bộ dạo này anh bận lắm à? Thôi vào nhà chơi! Lâu rồi anh em ḿnh không gặp nhau nên em có nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe lắm!...
Người đàn ông đứng tuổi nói với cô gái:
- Mày chạy sang nhà nội Hai dẫn nội Mười mày về. Nói là có anh Dương lên nhà chơi nè!...
Khi nghe người đàn ông đứng tuổi nói vậy th́ cô gái quay sang nói với chàng thanh niên trước khi chạy đi khuất dạng sau hàng rào cây cảnh ở trước nhà:
- Anh ở nhà chơi với ba em hén! Em chạy sang nhà nội Hai một xíu th́ em sẽ về liền! À! Mà chắc là nội Mười mà biết anh lên chơi thi sẽ vui lắm đó!
Vậy là ở nhà chỉ c̣n có gả thanh niên và người đàn ông đứng tuổi. Vừa dắt xe vào nhà người đàn ông lớn tuổi vừa nói:
- Vô nhà ngồi chợi uống nước con Dương!
- Dạ!... Ủa mà bác gái và hai em của bé Dung đi đâu cả rồi hả bác?
- À! Bác gái mày đang chuẩn bị đồ để chút nữa gói bánh tét ở đằng sau nhà. C̣n hai đứa kia chắc bác gái mày sai chạy đi đâu đó mua đồ hay có tí việc ấy mà chút nữa nó về bây giờ đó. Cả ngày hôm nay tụi nó sợ tao quên xuống chở mày nên cứ nhắc hoài một hai là cứ bảo với tao là ba nhớ chiều nay xuống chở anh Dương lên chơi nghen!...
Dương khẽ mỉm cười và đưa mắt nh́n ra ngoài sân để nh́n hàng rào cây cảnh, trong hàng rào cây cảnh này Dương chú ư nhất là những bông hoa Tứ Quư v́ nó có màu hồng rực rỡ mà cũng là cái mà mắt Dương dễ thấy nhất khi nh́n những cây cảnh từ vị trí khá xa nếu tính bằng khả năng thấy từ mắt của Dương. Mắt của Dương chỉ có thể thấy độ chừng khoảng 50% mà thôi dù Dương đă được má nuôi cố của ḿnh gắng dành dụm gom góp tiền để đưa Dương đi giải phẩu mắt ở tận Sài G̣n nhưng vẫn không khỏi được mà chỉ có thể thấy khá hơn lúc trước khi mắt chưa giải phẩu một chút mà thôi. Đi đo cho ḿnh một cập kính phù hợp để đeo cũng không được v́ mắt của Dương đâu có thuộc vào diện bị cận, viễn hay loạn đâu mà đi đo kính mắt với lại v́ do ảnh hưởng từ hai lần giải phẩu mắt nên mắt của Dương bị rung nhăn cầu. Mỗi khi đưa mắt vào trước máy đo mắt th́ cặp mắt của Dương cứ đảo qua đảo lại liên tục, số trên màn h́nh vi tính cũng chạy liên hồi nhưng số cuối cùng mà máy tính dừng lại khi đă có kết quả đo cuối cùng th́ lại là số 0. Hay có nghĩa là chẳng đo được ǵ cả. Mắt của Dương bị bẩm sinh từ trong bụng mẹ ruột do bị ảnh hưởng từ thuốc Tây khi mẹ ruột của Dương mang thai Dương mà lại bị mắc bệnh cảm cúm đă uống để chữa cho khỏi bệnh cảm cúm. Sau này Dương nghe bác sĩ khám bệnh mắt trước khi giải phẩu mắt lần đầu tiên cho Dương đă nói là Dương bị “đục thuỷ tinh thể” bẩm sinh. Ngay từ nhỏ Dương đă được má nuôi của Dương cho Dương uống rất nhiều loại thuốc để điều trị bệnh mắt của Dương nhưng rốt cuộc cũng vẫn không khỏi và sau hai lần giải phẩu mắt th́ cũng vậy chỉ có thể khá hơn một chút mà thôi…
Dương đang ngắm hàng cây cảnh trước sân nhà th́ thấy hai đứa em gái của Dung từ ngoài cửa ngơ đi vào. Thấy Dương đứa nào cũng reo lên:
- A! Anh Dương mới lên nhà em chơi hả? Có mua quà cho tụi em không vậy? Nếu có th́ chia cho tụi em đi chứ để lát nữa bà chị Dung bả mà về th́ bả giành hết của tụi em đó!
Vừa nói hai con nhỏ vừa chạy đến xúm xít bên cạnh Dương. Dương biết mà từ khi trở thành một thành viên khá thân thiết như người ở trong nhà của bác Hai th́ hể cứ mỗi lần Dương lên đây chơi là tụi em của con bé Dung lại xúm xít bên Dương để đ̣i quà. Quà là những bị bánh hay những bị kẹo b́nh dân mà ở dưới thành phố ít có đứa trẻ nào thèm để ư đến nhưng ở trên chốn quê nghèo này th́ mấy đứa con gái của bác Hai lại rất thích. Dương cảm thấy vui nhất là khi trông thấy bé Dung dù là chị của hai con bé kia nhưng hể thấy Dương chia bánh kẹo cho hai nhỏ em của nó th́ nó cũng chen vô tranh giành từng cây kẹo A-ri-bơ với hai nhỏ em v́ món kẹo này là thứ mà mấy chị em tụi nó hảo nhất…
Một lát sau, Dương thấy từ ngoài cửa ngơ bóng dáng của bé Dung xuất hiện, tay đang dắt một người phụ nữ đă lớn tuổi với mái tóc đă ngả dần sang màu muối tiêu. Do đă được Dung cho biết trước nên người phụ nữ ấy khi bước vào tới thềm nhà đă cất tiếng nói:
- Chà! Cậu Ba mới lên nhà chơi hả? Hôm qua cô có bảo thằng Hai điện xuống nhà cậu mấy lần nhưng nghe người nhà cậu nói cậu không có ở nhà. Sao dạo này ít thấy cậu lên nhà thằng Hai và nhà cô chơi quá vậy? Bộ dạo này bận rộn công chuyện ǵ nhiều lắm hả? Hay là mắc bận đi chơi với bồ mà quên cô luôn rồi?
Dương cười: - Dạ! Con xấu như thế này làm ǵ mà có ai thèm thương mà “Quại” bảo là con hay đi chơi với bồ!... Dạo này con ít lên nhà bác Hai và nhà “Quại” chơi là tại v́ con hay đi Nha Trang để khám và kiểm tra lại mắt con coi có bị sao không chứ mắt con trong thời gian gần đây lắm lúc nó cứ hay bị xốn lắm Quại ơi!
Khuôn mặt của người phụ nữ lớn tuổi thoáng có chút lo lắng:
- Chết có sao không con?
- Dạ không sao! Mắt con chị bị xốn v́ điều tiết khi đọc chữ khá nhiều thôi mà. Chỉ cần chịu khó mua thuốc nhỏ mắt về nhỏ và hạn chế đọc chữ lại một tí là ổn thôi “Quại” à!...
Khuôn mặt của người phụ nữ lại trở về với trạng thái b́nh thường thoải mái khi nghe Dương nói vậy:
- Ừ! Vậy th́ tốt rồi!
Người phụ nữ lớn tuổi lại cười mà nói tiếp:
- Bày đặt! Cậu đẹp trai như vậy mà lúc nảy lại bảo là xấu như ǵ hỏng có ai thèm thương. Con chừng năm nay nói vậy chứ năm sau lấy vợ cho mà coi! Bữa nay nhà có nấu bánh tét nên cô mới kêu thằng Hai xuống chở cậu lên đây chơi v́ cô từng nghe có lần cậu nói cậu thích thức khuya ngồi bên ḷ lửa để nấu bánh tét lắm đúng không?
- Dạ! Đúng dậy (vậy) đó! Con th́ không biết nấu bánh tét chi hết nhưng lại thích thức khuya ngồi bên ḷ lửa để châm nước cho nồi bánh tét mau chín mà chờ trời sáng lắm. Con c̣n nhớ những kỷ niệm đẹp hồi con c̣n nhỏ khi nhà con c̣n ở chốn quê nghèo… Mỗi lần nấu bánh tét như thế này má nuôi của con hay kể chuyện cổ tích cho con nghe khi mà con nôn nao trong ḷng chờ cho bánh tét chín nên không ngủ được v́ cứ hể mỗi lần má con nấu bánh tét th́ đều gói riêng cho con một cây bánh tét nho nhỏ tại con là một cây hảo bánh tét mà!...
Với một chút bùi ngùi cảm động người phụ nữ ấy nói:
- Ừ! Để cô bảo với má bé Dung gói cho con một cây bánh tét nho nhỏ và tối nay nữa nếu mà con thức khuya được th́ cô sẽ kể chuyện đời xưa cho con nghe. Sao chịu không Dương?!...
Dương cảm thấy ḷng ḿnh vui lắm nói như reo lên:
- A! Nếu được vậy th́ hay quá! Quại nhớ là hứa với con là sẽ kể chuyện đời xưa cho nghe rồi đó nghe!...
- Ừ! Được rồi mà! Nhớ mà!... Thôi nảy giờ lên đây ghé nhà thằng Hai chơi rồi giờ ghé sang nhà cô chơi nghen! Chút nữa nếu có muốn qua lại nhà thằng Hai chơi th́ cứ qua.
Dương đi theo người phụ nữ được bé Dung dắt đi trước. Một căn nhà lợp ngói với tường vôi màu vàng dần hiện ra. Căn nhà này cách căn nhà của người đàn ông đứng tuổi mà Dương gọi là bác Hai không xa lắm, chỉ cần đi qua một miếng ván gỗ được bắt qua một con mương nhỏ và đi một đoạn ngắn trên con đường đất là tới mà thôi. Theo lời của người phụ nữ lớn tuổi này kể th́ đây là căn nhà t́nh thương mới được nhà nước xây tặng cho từ năm ngoái. Trong nhà với cách bài trí đơn giản bằng các vật dụng b́nh dân mà ở các căn nhà nơi thôn quê khi được sữa sang lại hay dùng, chẳng có ǵ đặc biệt. Chỉ có một thứ được gián trên tường là làm cho Dương để ư nhất. Đó là một miếng giấy với khuôn khổ khá lớn cở gần bằng một tờ lịch treo tường đă bị vàng ố và cũ nát theo ḍng thời gian mới được đem đi ép nhựa vào thời gian gần đây. Trong miếng giấy ấy có mấy hàng chữ in: “Cộng Hoà Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam Độc lập - Tự do - Hạnh phúc. Tặng Huân Chương Kháng Chiến Hạng Ba. Cho đồng chí tên: Nguyễn Thị Mười, Đă có công lao trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Hội đồng nhà nước đă kư: Trường Chinh” Trong ḷng của Dương lúc này khi đọc những ḍng này chợt cảm thấy thắc mắc và bâng khuâng vô cùng. Ai là người đă có công lao lớn trong chiến tranh chống Mỹ như vậy? Có lẽ nào lại là cô Mười? Người mà ở hội người mù khi đă quen thân với nhau Dương hay gọi bằng một cách thân mật và kính trọng là “Quại”? Nhưng tên cũng như là họ của cô Mười là Nguyễn Thị Thu Hoa cơ mà đâu có liên quan ǵ với nhau đâu mà sao cuối cái họ và lót là Nguyễn Thị của cái người ở trong tấm bằng huân chương treo trên tường kia lại là chữ “Mười”? Lẽ nào cô Mười mà Dương quen biết dù đă bị mù ngay từ lúc tuổi c̣n rất nhỏ khi mới lên 2 mà lại hoạt động cách mạng được trong thời kháng chiến chống Mỹ?... Dương định bụng là chút nữa sẽ hỏi cô Mười khi cùng cô Mười ngồi bên nồi bánh tét lúc đêm khuya để giải toả những bâng khuâng và thắc mắc hiện giờ đang nằm ở treng ḷng của ḿnh?!?....
Lúc trời chạng vạng tối cũng là lúc Dương cùng với Thuỷ, Ngân, Dung ba đứa con gái của bác Hai quây quần bên nồi tét mới vừa được bắt lên bếp lửa sau khi đă dùng bữa cơm tối cùng với gia đ́nh của bác Hai. Ba cô bé cứ ngồi bên Dương mà tíu tít kể biết bao nhiêu là chuyện đă xảy ra trong thời gian vừa qua khi đă khá lâu rồi mà Dương không ghé lên nhà chơi… Măi đến gần khuya th́ Dương mới thực sự có khoảng không gian tỉnh lặng của riêng ḿnh khi các cô bé cứ lần lần kêu là buồn ngủ và lẫn lượt đi ngủ hết cả dù hồi lúc chiều ba nàng cứ nói với vẻ kiên quyết và cứng rắn lắm là nhất định tối nay sẽ ngồi nói chuyện với Dương cho đến sáng chờ cho bánh tét chín th́ mới thôi vậy mà rốt cuộc lại rụng dần cả đi khi cơn buồn ngủ kéo đến. Giờ đây khi chỉ c̣n một ḿnh bên bếp lửa đang cháy bùng lên khi được Dương chụm củi đều đều vào th́ Dương mới có khoảng thời gian để ngồi ngẫm nghĩ về ḿnh!...
*
Dương sinh ra và lớn lên trong một gia đ́nh có thể nói là khá giả và đầy đủ tiện nghi vật chất chỉ có điều là đôi mắt của Dương không được nh́n thấy được ánh sáng và mọi và màu sắc của mọi vật xung quanh như những người khác. V́ Dương không có được đôi mắt sáng như những người khác mà ngay từ hồi c̣n trong bụng mẹ Dương đă bị bệnh về mắt khi mẹ của Dương mang bầu Dương lúc bị cảm cúm mà lại uống thuốc Tây. Tưởng chừng như những liều thuốc Tây b́nh thường mà lúc cảm ai cũng thay uống thôi vậy mà sau này khi Dương lớn lên và được đưa đi đến chỗ các bác sĩ khoa mắt để khám khi mắt của Dương có dấu hiệu không b́nh thường th́ những bác sĩ ở khoa mắt ấy nói là mắt Dương bị bệnh “đục thuỷ tinh thể” do bị ảnh hưởng từ thuốc Tây lúc người mẹ mang bầu đă uống. Vậy nên khả nămg nh́n thấy c̣n lại chỉ có độ chừng khoảng 45% mà thôi.
Năm Dương 16 tuổi, là một cậu thanh niên vốn sống trong cảnh vật chất đầy đủ với nệm ấm chăn êm nên Dương suy nghĩ cuộc đời cái ǵ nó cũng đơn giản, cũng tốt đẹp cả chứ không có ǵ mà gọi là phức tạp và đáng phải suy ngẫm nhiều cả. Ba mẹ của Dương v́ sợ con ḿnh phải chịu cô đơn không có bạn bè khi đă gần đến tuổi là một chàng thanh niên trưởng thành mà lại không có bạn v́ bị bệnh về mắt nên đă dẫn Dương đến hội người mù trong thành phố để Dương có cơ hội làm quen và tiếp xúc với bạn đồng tật cho đỡ buồn. Những ngày đầu bỡ ngỡ rồi cũng qua đi, Dương đă dần dần cảm thấy thích ở tại hội và rồi Dương xin phép ba mẹ ḿnh cho ở lại hội luôn. Ba má của Dương v́ muốn cho con ḿnh hiểu được giá trị thực sự của cuộc sống nên quyết định cho con ḿnh ở lại hội để sinh hoạt và sản xuất. Lâu lâu Dương mới về thăm nhà một lần. Những ngày sống ở hội cùng với các anh chị em hội viên sinh hoạt và sản xuất ra từng cây chổi, cây đũa, cây tăm để đem đi bán th́ Dương mới dần dần hiểu ra sự lẽ của cuộc đời thực sự không đơn giản và tốt đẹp như Dương đă từng nghĩ!... Ngày đầu tiên cầm những gói tăm trên tay để đi bán Dương đă được nghe một câu nói mà măi đến những lần sau này khi lại cầm tăm đi bán th́ Dương cũng không bao giờ quên được…
Chiều hôm đó, sau gần cả một ngày đi bộ qua các dăy phố và lội qua những vũng nước bùn dơ ở các khu hàng cá ở trong chợ để bán từng gói tăm th́ số lượng tăm ở trong giỏ của Dương cũng đă gần hết. Dương định bụng là sẽ lại tiếp tục đi bộ trên những dăy nhà trên phố để bán cho hết số lượng tăm ở trong giỏ mà ngày hôm nay đă xuất đi bán th́ mới quay về. Khi ghé vào một căn nhà bán đồ tạp hoa để mời mua tăm th́ Dương nghe một người đàn ông nói với Dương với chất giọng có phần câu có và đầy sự khỉnh rẻ:
- Mẹ! Cả ngày hôm nay bán chẳng được ǵ cả từ thiện cái ǵ mà từ thiện! Nè cho năm trăm đồng nè! Đi đi chỗ khác giùm cho tui nhờ! Mấy ông chị giỏi bán gian giả dạng là người mù đi bán tăm chứ mù cái nổi ǵ mà mù!...
Và… cũng trong những tháng ngày ở hội Dương mới dần dần t́m hiểu được về thân thế thực sự của ḿnh. Điều mà v́ ba mẹ Dương không muốn Dương phải buồn nên đă giấu kín đi suốt cả gần 16 năm qua. Đó là ba mẹ của Dương hiện tại bây giờ chỉ là ba mẹ nuôi mà thôi và câu chuyện buồn về thân thế của Dương lại bắt đầu từ một làng quê nghèo nàn…

2
SỰ THẬT ĐẰNG SAU BAO THUỐC LÁ

Câu chuyện bắt đầu khi Dương vừa tṛn 2 tháng tuổi, vào một buổi chiều như mọi buổi chiều khác ở chốn làng quê. Ba Dương là An cùng với 2 người đàn ông khác là bạn chơi thân với ba của Dương từ thuở bé là Trí và Khanh đi chích cá đồng để về chiên gịn hoặc là nhúm lửa lên để nướng cho cá chín rồi chấm với chén nước mắm me mà làm thành ṃi nhậu với mấy xị rượu đế. Đây là thú vui dân dă của mấy gả đàn ông ở chốn làng quê sau những buổi đi làm vườn hay đi làm đồng mệt mỏi về. Hôm nay cũng như mọi hôm vậy, An chỉ cùng đi chích cá với bạn ḿnh cho vui vậy thôi chứ An đâu có chích cá được như bạn của ḿnh đâu v́ mắt của An ngay từ hồi nhỏ đă bị mờ đi rất nhiều từ khi trải qua một trận bạo bệnh có thể nói là thập tử nhất sinh. Giờ mắt của An vào ban đêm chỉ có thể thấy hơi rơ nhờ qua ánh sáng của những ngọn đèn điện ở trong nhà ḿnh và các ngôi nhà cạnh bên mà thôi.



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 conuong11
 member

 REF: 186612
 07/11/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Anh đăng kư được rồi ạ?Vậy Út chờ anh Ba post truyện lên đây nhé!Chúc anh Ba viết được nhiều hơn nữa!

 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network