helen2007
member
ID 26469
07/16/2007
|
Quà Tặng Của Cuộc Sống
Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng mới 19 tuổi, nhưng có thể chết bất ḱ lúc nào v́ căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được.
Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ư. Chàng trai đi dọc theo con phố- con phố nhà ḿnh mà vô cùng mới mẻ- từ cưả hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cưả hàng bán đĩa nhạc, chàng trai nh́n qua cưả kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành.- và chàng trai biết đó là "t́nh yêu từ ánh mắt đầu tiên". Chàng trai vào cưả hàng và lại gần bàn cô gái đang ngồiCô gái ngẩng lên hỏi :
- Tôi có thể giúp ǵ được cho anh ?
Cô gái mỉm cười, và đó là nụ cười đẹp nhất mà chàng trai từng thấy.
- Ơ...chàng trai lúng túng.
- Tôi muốn mua một đĩa nhạc...
Chàng chỉ bừa một cái đĩa nhạc trên giá rồi trả tiền.
- Anh có cần tôi gói lại không ? Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.
Khi chàng gật đầu, cô gái đem chiếc đĩa nhạc vào trong.
Khi cô gái quay lại với chiếc đĩa nhạc đă được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về.
Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cưả hàng, mua một chiếc đĩa nhạc và cô gái bán hàng lại gói cho anh.Những chiếc đĩa nhạc đó, cháng đem về nhà và cất ngay vào tủ.Anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái.Nhưng cuối cùng, mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia.Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cưả hàng bán đĩa nhạc,rồi khi cô gái đem chiếc đĩa nhạc vào trong để gói,anh đă để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của ḿnh lên bàn.Rồi anh cầm chiếc đĩa nhạc đă được gói- như tất cả mọi ngày- đem về.
Vài ngày sau...
Reeeeeeeeeeeeeeng !!!.
Mẹ chàng trai nhấc điện thoại :- " Alô ? "
Đầu dây bên kia là cô gái ở cưả hàng bán đĩa nhạc. Cô xin gặp chàng trai nhưng bà mẹ ̣a lên khóc :
- Cháu không biết sao ? Nó đă mất rồi...hôm qua...
Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.
Chiều hôm ấy, bà mẹ vào pḥng cậu con trai.Bà muốn sắp xếp lại quần áo cuả cậu, nên đă mở cưả tủ.Bà sững người khi nh́n thấy hàng chồng, hàng chồng đĩa nhạc được gói bọc cẩn thận, chưa hề được mở.Bà mẹ rất ngạc nhiên, cầm một cái lên, mở ra xem.Bên trong lớp giấy bọc là một chiếc đĩa nhạc cùng với một mảnh giấy ghi : " chào anh, anh dễ thương lắm-Jacelyn"Bà mẹ mở thêm một cái nưă.Lại thêm một mảnh giấy ghi : " chào anh, anh khoẻ không ? Ḿnh làm bạn nhé ?- Jacelyn"Một cái nữa, thêm nữa... trong mỗi cái đĩa nhạc là một mảnh giấy.....
---------------------------------------------------------------------
Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món quà. Giá như chúng ta đừng ngần ngại mở tất cả những món quà mà cuộc sống đem lại.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
helen2007
member
REF: 188217
07/16/2007
|
Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện tṛ tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đă cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm c̣n vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.
Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất măn nguyện, và cũng rất đắc ư. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều ǵ đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều ǵ vậy nhỉ? Cô cũng không rơ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi ḿnh chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", th́ đầu dây bên kia đă vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của ḿnh sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.
Rồi cũng đến một ngày, hai người căi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.
Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, b́nh thản như xưa. Cô gái th́ chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt"
Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, " Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai b́nh tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm".
"Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều ǵ." Cô gái hơi run run giọng. "V́ vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ." Cô gái không ḱm nổi ḿnh, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức t́nh yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi. Hoá ra, t́nh yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đă có thể nói lên tất cả
|
|
helen2007
member
REF: 188271
07/16/2007
|
Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, các tính cách sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng t́m thấy việc ǵ đó để làm. Một ngày nọ chúng tập trung lại và bàn về một tṛ chơi nào đó.
Thông Minh đề xuất:
"Chúng ta cùng chơi trốn t́m nào!".
Tất cả đều đồng ư và vui vẻ bắt đầu tṛ chơi. Lư Trí la lớn:
"Này các bạn, tôi xung phong làm người t́m, các bạn trốn đi nhé!".
Lư Trí tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm:
"Một, hai, ba...",
Đức Hạnh và Thói Xấu cuống cuồng đi kiếm chỗ nấp.
Dịu Dàng nấp sau mặt trăng.
Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải.
Yêu Mến cuộn tṛn giữa những đám mây.
Nồng Nàn trốn ngay giữa trung tâm trái đất.
Nói Dối giấu ḿnh phía sau của tảng đá nằm bên dưới một hồ lớn.
Tham Lam trốn trong một bao tải...
Và Lư Trí đă đếm đến bảy mươi, tám mươi... chín mươi.
Lúc này tất cả đều t́m được chỗ ẩn nấp cho ḿnh, ngoại trừ T́nh Yêu.
T́nh Yêu không thể t́m cho ḿnh một chỗ trốn. Và đó cũng lư giải v́ sao thật khó khăn để che giấu t́nh yêu trong trái tim ḿnh.
Khi Lư Trí đếm tới một trăm, T́nh Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. T́nh Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hoa hồng...
Lư Trí bắt đầu t́m kiếm.
Lười Biếng bị t́m thấy đầu tiên bởi v́ Lười Biếng không có đủ năng lượng để t́m cho ḿnh một chỗ nấp tốt. Sau đó lần lượt Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến... cũng bị t́m thấy, chỉ trừ T́nh Yêu. Ghen ghét với T́nh Yêu, Ghen Tỵ đă th́ thầm vào tai Lư Trí:
"Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn T́nh Yêu đấy".
Lư Trí bước lại gần và bắt đầu t́m kiếm. Lư Trí đă xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn ḿnh đâu, bèn sử dụng một cành cây để t́m và dừng lại khi trái tim của Lư Trí bị những gai của hoa hồng làm cho rỉ máu. T́nh Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai ḍng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc t́m kiếm, Lư Trí đă làm hỏng đôi mắt của T́nh Yêu.
Lư Trí khóc thét lên:
"Tôi phải làm ǵ đây? Tôi phải làm ǵ đây? Tôi đă làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ?"
T́nh Yêu nói:
"Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hăy làm người dẫn đường cho tôi".
Và đó là lư do v́ sao T́nh Yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lư Trí.
T́nh Yêu là mù quáng thế nhưng Lư Trí luôn đồng hành cùng T́nh Yêu Âu cũng là duyên nợ.
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|