iiiiii
member
ID 33352
12/02/2007
|
Hữu sư và vô sư
Khổng Tử là vị thầy nổi danh,nhiều bậc anh tài trong thiên hạ chẳng quản xa xôi,lặn lội đến cầu học.Ngày nọ,Khổng Tử thu nhận học tṛ mới là Tử Hạ.Sau một thời gian nhập môn,Tứ Hạ thật sự ngạc nhiên khi cảm thấy h́nh như...Khổng Tử chỉ là vị thầy b́nh thường.Bởi,xét về tướng,ông không anh tuấn khôi ngô;nếu xét về tài,cũng chẳng kiệt xuất vĩ đại;c̣n xét về thông minh,biện luận..ông ấy cũng tầm thường.
Tử Hạ nghĩ:Thầy ta nổi danh là hiền tài trong thiên hạ,song xem ông chẳng có ǵ đặt biệt,có lẽ thiên hạ họ đồn hơi quá chăng?Rồi Tử Hạ xoay qua ngắm đồng học của ḿnh th́ thấy đa số đều tài hoa,mỗi người một vẻ như rồng như phượng:Người th́ giỏi giang,kẻ th́ anh tuấn,thông minh,uy vũ,biện tài..có thể nói là giỏi,ăn đứt thầy.
Điều này làm Tử Hạ băn khoăn:Vậy là sao?Rỏ ràng các đồ đệ này ưu tú,nổi hơn thầy,v́ sao họ cam chịu ĺa bỏ đất nước xa xôi,băng rừng vượt núi,t́m tới đây xin thọ giáo với một người hầu như..thua kém họ?Ngày nọ,chịu hết nổi mờ ḅng bong thắc mắc trong đầu,Tử Hạ quỳ trước Khổng Tử lên tiếng thăm ḍ:
-Bạch sư phụ,ngài thấy Nhan Hồi thế nào?
Khổng Tử biết tỏng tâm ư Tử Hạ,cười bảo:
-Y nhân nghĩa hơn ta!
-Thế...Tử cống ra sao?
-Y lanh lẹ,biện tài hơn ta!
-Vậy...Tử Lộ?
-Y dũng cảm ăn đứt ta!
-C̣n...Tử Trường?
-Y đối với người trân trọng hơn ta!
Tới đây th́ Tử Hạ không dằn được nữa,đang quỳ,anh ta bật dậy như cái ḷ xo,vừa kêu lên khinh ngạc,vừa bung ra một lô thắc mắc kềm nén tự bấy lâu:-Ấy,ấy!đây chính là chổ con nghĩ măi không thông!con thấy các sư huynh ấy rơ ràng tài hơn thầy,thế v́ sao họ phải theo học với thầy?Rồi nhận ra ḿnh vô ư,Tử Hạ toan quỳ xuống th́ Khổng Tử bật cười một trảng dài,bảo:
-Thôi,anh không cần quỳ nữa,cũng đừng thộn mặt ngó ta như thế,cứ b́nh tĩnh ngồi xuống đây,ta giải thích cho mà nghe..
Nhan Hồi quả rất nhân nghĩa,nhưng y không biết quyền biến,uyển chuyển.Tử Cống miệng lưỡi lanh hơn ta nhưng thiếu sự khiêm tốn khiêm cung.Tử Lộ dũng cảm có thừa,song chỉ biết tiến mà không biết lùi.Tử Trường đối người trân trọng nhưng lại sống không hoà hợp..Nhưng môn sinh này,mỗi mỗi đều có sở trường riêng.Song họ không biết và không nhận ra sở đoản của ḿnh nên buộc phải đến đây cầu ta chỉ cho những khiếm khuyết để họ cải thiện,chỉnh sửa ḿnh thành vẹn toàn.Ta dù không có tài trội hơn họ như ta có được sự quân b́nh tổng hợp của các đức tính kia gộp lại...do vậy họ thờ ta làm thầy.
Qua câu chuyện ta có cảm nghĩ:
Dù chẳng có tài riêng trội hơn đệ tử,song thầy lại có trí tuệ ưu việt hơn,tṛ giống như ngọc trong đá ,không thể ích dụng nếu không nhờ bàn tay thầy xẻ đá,dũa gọt thành ngọc.
Bậc thầy là người đi trước,có nhiều vốn sống và từng trải,đem các kinh nghiệm truyền lại cho hàng hậu bối.Thầy có con mắt của người thợ ngọc,khéo phát hiện ra tính ngọc tiềm ẩn trong mỗi người để biến những viên đá tầm thường thành đá quư.
Dân gian Việt Nam có câu "Con hơn cha,nhà có phúc",nếu kế thừa có tài năng,đức độ hơn các bậc tiền bối th́ quốc gia sẽ sáng lạn,phồn vinh.Biết thường tự kiểm,chịu chỉnh sửa khuyết điểm và nổ lực cải thiện bản thân...tức làphát huy thế diệu dụng
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|