Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Anh tôi c̣n nợ mẹ 99 roi"

 Bấm vào đây để góp ư kiến

Trang nhat

 hoabinh07
 member

 ID 35218
 01/10/2008



Anh tôi c̣n nợ mẹ 99 roi"
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
Anh tôi c̣n nợ mẹ 99 roi" HB gửi tặng những ai thich truyện ngắn một câu chuyện sưu tầm !

Tôi thấy người anh rung lên. Tôi đứng nh́n và cũng khóc theo. Sau đó, anh cởi bộ quần áo lính giấu vào một cái bị cói. Anh ở nhà với mẹ tôi đến đêm hôm sau th́ lại trốn đi. Năm ấy, anh tṛn 20 tuổi. Bà không ngờ rằng phải hơn bốn mươi năm sau, mới gặp lại đứa con tội lỗi của ḿnh.
Kính gửi các anh các chị trong Ṭa soạn Báo ANTG Cuối tháng,
Tôi tên là Phạm Thế Khang. Năm nay tôi vừa bước sang tuổi 70. Tôi là một bạn đọc không bỏ sót số báo ANTG Cuối tháng nào kể từ khi báo ra đời đến nay. Mục đầu tiên tôi đọc khi mở tờ báo ra là mục nói về những chuyện khó tin có thật. Hôm nay tôi mạnh dạn viết thư cho Ṭa soạn kể về câu chuyện của chính anh ruột tôi. Anh tôi tên là Phạm Thế An. Tôi không biết đây có phải là chuyện khó tin đối với Ṭa soạn và bạn đọc không, nhưng đối với tôi th́ đúng là một câu chuyện khó tin.
Mẹ tôi sinh được ba người con trai và hai người con gái. Năm mẹ tôi bốn mươi tuổi th́ cha tôi mất. Mẹ đă ở vậy và nuôi chúng tôi khôn lớn thành người. Thuở bé, mấy anh em trai chúng tôi hay nghịch ngợm làm phiền ḷng mẹ. Mỗi lần anh em chúng tôi có lỗi không nghe lời, mẹ đều bắt nằm sấp trên giường, tay cầm chiếc roi và hỏi: “Tội này đáng đánh mấy roi hở?”. Lúc nào cũng vậy, anh em chúng tôi cũng vừa mếu máo vừa trả lời: “Đáng đánh ba roi ạ”. Mẹ tôi bảo: “Hôm nay mẹ chỉ đánh một roi. C̣n hai roi mẹ cho nợ. Nếu lần sau c̣n mắc lỗi, mẹ sẽ đánh nốt”. Nói xong, cầm roi đánh vào mông chúng tôi một roi. Mặc dù bị đánh rất nhẹ, nhưng lúc nào chúng tôi cũng ̣a khóc nức nở rất lâu. Riêng anh An là người bị đánh đ̣n nhiều nhất v́ anh là đứa bé hiếu động và nghịch ngợm nhất trong mấy anh em.
Một lần, anh An rủ mấy đứa bạn đang đêm lấy bùi nhùi đốt cây rơm của một hàng xóm. Mẹ tôi biết chuyện buồn lắm. Mẹ bắt anh nằm sấp trên giường và hỏi: “An, tội này đáng đánh mấy roi?”. Anh An thưa: “Ba roi ạ”. Mẹ tôi đánh một roi và bảo: “Hôm nay mẹ chỉ đánh một roi. Mẹ cho nợ hai roi. Nếu c̣n làm thế, mẹ sẽ đánh”.
Nhưng lần nào mẹ cũng chỉ đánh chúng tôi một roi c̣n th́ cho chúng tôi nợ. Tôi cũng không nhớ trong cuộc đời, chúng tôi đă nợ mẹ bao nhiêu roi nữa. Tuổi thơ với chúng tôi là những sự dạy bảo nghiêm khắc nhưng đầy bao dung của mẹ.
Chúng tôi dần lớn lên theo năm tháng, một chuyện đau ḷng đă xảy ra trong gia đ́nh chúng tôi. Anh An bỏ nhà ra thị xă làm ăn mà không thấy trở về. Mẹ buồn lắm và thường sai tôi ra thị xă hỏi thăm tin tức, nhưng tôi cũng chẳng có được tin tức ǵ về anh.
5 năm sau ngày bỏ nhà đi, anh An đột ngột xuất hiện. Anh đă đăng lính cho Pháp. Khi nh́n thấy anh An xuất hiện với bộ quân phục lính Pháp, mẹ tôi bàng hoàng. Bà đánh rơi cái tích nước vối vừa mang từ dưới bếp lên. Chiếc tích vỡ tan tành. Bà ngồi bệt xuống hiên nhà và khóc. Vừa khóc vừa kêu lên: “An ơi, mày làm nhục nhă cả gia đ́nh này rồi”. Anh An vội chạy đến ôm lấy mẹ và nói: “Con có lỗi đă bỏ nhà đi, con xin lỗi Mủ”. Bà ngồi khóc như thế rất lâu, rồi đứng dậy bước đến rút chiếc roi vẫn gài dưới mái gianh nghiêm giọng nói: “Nằm lên giường cho mẹ hỏi tội”. Anh An nh́n mẹ lưỡng lự. Đă lâu lắm rồi, bà không bắt chúng tôi nằm lên giường để hỏi tội và đánh roi nữa. Có lẽ v́ thế mà anh lưỡng lự. “Nằm lên, c̣n đứng đấy được à?”. Anh đành bước đến bên giường và nằm lên. “An, tội bỏ nhà đi không nói ǵ với mẹ đáng mấy roi ?”. “Ba roi ạ”. Mẹ tôi giơ roi quất anh An một cái, rồi nói: “Mẹ đánh một roi cho nhớ. Lần sau tái phạm, mẹ sẽ đánh nốt hai roi”. Nghe nói vậy, anh An đáp “dạ” và định ngồi dậy th́ bà cầm chiếc roi gơ gơ vào đầu anh nói tiếp: “Nằm xuống, đă hết tội đâu mà đứng dậy”. Mẹ nghiêm mặt hỏi: “An…”. Nói đến đó, giọng bà nghẹn lại. Tôi chưa bao giờ thấy bà như thế. “An, tội đi lính cho Pháp đáng đánh mấy roi?”. Nghe thế, anh An vội xoay người nh́n lại. Bà quát: “Nằm sấp mặt xuống và trả lời, tội đi lính cho Pháp đáng đánh mấy roi?”. Anh An nằm úp mặt xuống giường không nói được câu nào. "Nói". Tôi nghe thấy giọng mẹ lạc hẳn đi. Anh An vội đáp: “Ba roi ạ”. Mẹ tôi lại quát: “Hỗn, tội tầy trời như thế mà mày bảo ba roi à? Mấy roi hở An?”. Anh nói như khóc: “Dạ, 100 roi ạ”. Anh vừa dứt lời th́ mẹ tôi như qụy xuống và khóc. Bà hờ cha tôi và nói có tội với ông v́ đă không nuôi dạy được con để con ấy đi theo giặc.
Măi lâu sau mới từ từ đứng dậy và nói: “Hôm nay mẹ chỉ đánh con một roi để con nhớ tội tầy trời này của con mà hối cải. Mẹ cho con nợ. Nếu con không từ bỏ làm lính cho giặc Pháp th́ mẹ không tha một roi nào”. Rồi đánh anh An một roi. Khi bà gài chiếc roi lại dưới mái gianh, anh tôi vẫn nằm sấp mặt xuống giường. Tôi thấy người anh rung lên. Tôi đứng nh́n và cũng khóc theo. Sau đó, anh cởi bộ quần áo lính giấu vào một cái bị cói. Anh ở nhà với mẹ tôi đến đêm hôm sau th́ lại trốn đi. Năm ấy, anh tṛn 20 tuổi. Bà không ngờ rằng phải hơn bốn mươi năm sau, mới gặp lại đứa con tội lỗi của ḿnh.
Bốn anh em tôi sau đó đều tham gia cách mạng. Bà rất vui. Nhưng hễ khi anh em tôi tề tựu đông đủ bên bà th́ lại khóc nhớ đến anh An. Bà luôn trăn trở với cảm giác là ḿnh có lỗi đă không dạy bảo được anh. Mặc dù theo lính Pháp nhưng bà vẫn thương anh, vẫn luôn ngóng chờ tin tức của đứa con lầm lạc. Trong thâm tâm anh em tôi, tất cả đều nghĩ anh đă mất trong chiến tranh.
Ngôi nhà của chúng tôi ở quê đă được xây dựng lại khang trang. Mẹ tôi vẫn ở trong ngôi nhà ấy chứ không theo chúng tôi ra thành phố. Bà muốn ở đó để đợi anh An về. Trong tâm trí bà, anh An đang t́m đường về nhà và c̣n v́ anh ấy c̣n nợ 99 roi nữa nên bà vẫn giữ lại chiếc roi. Bây giờ nhà không có mái gianh, bà để roi dưới chiếu trên chiếc giường đang nằm. Lúc đó tôi nghĩ bà đă lẫn v́ tuổi già và v́ thương nhớ con quá.
Một lần tôi cho cả gia đ́nh về nghỉ hè ở quê, các con tôi nh́n thấy và hỏi chuyện về chiếc roi đó. Ngày ấy, chúng chỉ nghe vậy chứ tôi biết chúng chưa thể hiểu hết câu chuyện về chiếc roi.




Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network