Minhxotxa
member
ID 35496
01/15/2008
|
Nắng thủy tinh.
…Khoa dán mắt vào tờ quảng cáo. Trời ơi ! Ba ngày nữa sẽ có một tour du lịch được khởi hành từ Warszawa tới thủ đô Paris: 7 ngày, 6 đêm bằng xe Car; khách sạn 2 sao; ăn sáng tự chọn; tham quan hàng chục danh lam thắng cảnh nổi tiếng; có hướng dẫn viên đi kèm... Tất cả chỉ mất có 1.120 zloti. Khoa nhẩm tính, chưa tới 300 đô-la.Tuyệt vời! Quá là đẹp với túi tiền "ta ba-lô" như anh. Sờ vào bóp tiền và cuốn hộ chiếu có tấm Visa Shgengen nằm trong túi, Khoa mạnh mẽ đẩy cửa văn pḥng hăng du lịch Triada.
Cung điện Versailles, đồi Montmartre, nhà thờ đức bà Paris, bảo tàng Louvre, điện Panthéon, vườn hoa Luxembourg...
Lâu nay ở xứ Đông Âu, người Ba Lan vẫn nổi tiếng là dân "quư tộc” chịu chơi, họ ham thích du lịch và buôn bán. Xuất ngoại đi Luân Đôn, Amsterdam, Venice, Roma, Monaco, Paris... mà nh́n thái độ, cử chỉ, phong thái của họ b́nh thản cứ như đi ra ngoại ô nghỉ cuối tuần vậy. Từng đôi nam nữ, từng tốp bạn bè, từng gia đ́nh sắp hàng lên xe, b́nh lặng, khoan thai sắp xếp ổn định chỗ ngồi. Chẳng ai để ư đến Khoa – người Việt Nam, dân châu Á duy nhất có mặt trong danh sách đoàn lữ hành đi Paris của hăng du lịch Triada – Warszawa. Lúc này đây, trong anh đang chứa chan niềm phấn hứng lạ thường. Khoa loay hoay, ngó nghiêng, náo nức như một đứa trẻ sau ô cửa kính xe.
Từ đằng xa, màn nắng đang lướt lại dần, cái nắng tháng năm nhẹ nhàng mỏng mảnh như thủy tinh, êm ái trải lên khắp cảnh vật một màu vàng sáng trong, thanh khiết...
Chiếc xe car du lịch hai tầng bắt đầu chuyển bánh, bon bon về phía tây, hướng về kinh thành Paris. Niềm vui sướng lâng lâng. Nhắm mắt lại, Khoa có cảm giác cả chiếc xe đang bơi đi, bồng bềnh trong nắng...
... Chỉ phút chốc, chiếc xe bỗng bay vút lên không trung, xuyên qua những đám mây trắng đang trôi lững lờ trên bầu trời xanh trong. Nó bay nhanh lắm, chẳng khác ǵ chiếc phản lực cơ Concor nổi tiếng. Đây rồi! Tháp Eiffel giữa thủ đô Paris nước Pháp hiện ra sừng sững trước mắt, chiếc xe giảm tốc độ lượn một ṿng quanh tháp rồi như tấm thảm từ từ bay dọc theo ḍng sông Seine thơ mộng. Khoa ló hẳn đầu ra ngoài cửa sổ để ngắm nh́n cung điện Versailles, đồi Montmartre, nhà thờ Đức bà Paris, bảo tàng Louvre, điện Panthéon, vườn hoa Luxembourg... Ôi, tuyệt quá! Chiếc xe từ từ đáp xuống đại lộ rộng dài có cổng Khải Hoàn Môn. Cả một đám đông người dân Paris cầm cờ hoa đứng chờ sẵn đón mừng chiếc xe của hăng du lịch Triada từ trên trời bay xuống. Tiếng người cười nói, tiếng nhạc rộn vang. Có cả ánh mắt một cô gái trang phục rất ‘’Parisien‘’ đang hướng về Khoa như hút hồn...
Cung điện Versailles
... Ai đó đập nhẹ vào cánh tay, Khoa ngơ ngác bừng tỉnh dậy sau một giấc ngủ chập chờn những cơn mơ. Cô hướng dẫn viên mỉm cười xin lỗi, nhắc Khoa đưa hộ chiếu để cô ta mang tŕnh cho lính biên pḥng kiểm tra. Đă tới biên giới, xe sắp ra khỏi lănh thổ Ba Lan.
Không đầy 10 phút sau, cô ta quay lại với vẻ mặt không vui.
- Không ổn rồi. Ông không có visa vào Czech. Ông phải quay lại.
- Sao? Tôi không hiểu, tôi có visa Shgengen?(1)
- Vâng, đáng lẽ sáng nay ông phải lên xe tuyến đi qua cửa khẩu Ba Lan - Đức. Vâng, nước Đức mới là nước nằm trong khối Shgengen...
- Trời ơi ! Vậy xe này đi đâu? – Khoa sửng sốt giận dữ chỉ vào tấm biển có chữ Paris c̣n cài trên thành xe.
- Đúng là đi Paris nhưng lộ tŕnh của nó qua Czech. Sáng nay c̣n có cả xe đi Pháp với lộ tŕnh qua Đức nữa. Vâng, ông đă lầm xe.
Khoa nh́n kỹ tấm biển, th́ ra dưới chữ Paris lớn c̣n có hàng chữ nhỏ ghi địa danh cửa khẩu biên giới Cộng ḥa Czech. Không thể ngờ tới! Đúng là Khoa đă quên điều này, lỗi tại anh. Sự sơ ư ngu xuẩn của Khoa đă đưa đến sai lầm tai hại mà giờ đây anh phải trả giá. Quả là một t́nh huống bất ngờ. Khoa ṿ đầu không c̣n biết nói ǵ, tay chân luống cuống, lẳng lặng xách chiếc va-li hành lư bước xuống xe.
- Tôi đă cố can thiệp nhưng họ không chịu. Rất tiếc! Đành phải tạm chia tay ông ở đây. Thế này nhé, từ đêm mai chúng tôi vẫn đợi ông ở Paris, tiêu chuẩn ăn ở của ông tại khách sạn vẫn được giữ nguyên theo hợp đồng, ông có thể tới bất cứ lúc nào. Tôi là Magda, rất mong gặp lại – "Pilot‘’(2) chuyến đi có tên là Magda với ánh mắt ái ngại đưa Khoa tấm bản đồ chỉ dẫn du lịch, số điện thoại cùng tấm thiếp ghi địa chỉ khách sạn mà đoàn sẽ lưu trú ở thành phố Paris.
Xe chuyển bánh. Bao con mắt của người bản xứ cùng chuyến đi đổ dồn về phía Khoa, loáng thoáng những tiếng nói x́ xào. Cảm giác ngượng ngập xen nỗi mặc cảm vụt tới làm Khoa thấy nóng bừng mặt, khắp thân người râm ran như có hàng trăm con kiến đốt. Có thể không ít người ngồi kia đang đặt dấu hỏi tại sao anh bị bắt buộc phải bỏ dở cuộc hành tŕnh? Họ đang cảm thông cho người đồng hành không may mắn, hay đang nghi ngờ về những điều khuất tất ǵ đấy đă tạo nên hoàn cảnh bất khả kháng đến với người du khách Việt Nam, châu Á!
Khoa đứng lặng nh́n theo lần chót chiếc xe đă vượt qua cổng ṿm cửa khẩu. Mồ hôi thấm đẫm lưng áo, anh lê gót lủi thủi kéo chiếc va-li đi ngược lại ḍng người với đủ loại phương tiện đang hướng ra biên giới. Trước mắt Khoa bỗng lại hiện ra hàng ngàn vạn ngôi sao nhỏ li ti đang nhảy múa điên loạn trong màn nắng thủy tinh.
* * *
Có hai phương án để chọn lựa. Một là rũ bỏ hết quay trở về, ôm "mối hận" với Paris lần nữa. Chọn lựa này đơn giản, dù rằng có ngậm đắng nuốt cay quên đi số tiền làm visa, chi phí đă nộp cho hăng du lịch Triada. Hai là tiến bước, t́m cách tiếp tục chuyến đi. Phương án này trong hoàn cảnh ‘’thân cô thế cô’’ của Khoa giờ đây chắc chắn đầy gian nan khổ ải, khó mà thực thi. Ai lại tự nhiên đưa đầu vào cuộc phiêu du theo kiểu ‘’ta ba lô ‘’, không sự chuẩn bị, không người chỉ dẫn. Với vốn tiếng Pháp ít ỏi, tiền bạc có hạn, rồi đây có thể Khoa c̣n gặp bao chuyện rắc rối, hiểm nguy xảy đến trên đoạn đường xa xôi, lạ lẫm dẫn tới Paris. ‘’Lực bất ṭng tâm", Khoa lắc đầu ngao ngán, thôi th́ đành an phận theo cách chọn đơn giản chứ biết tính sao bây giờ!
Như người mất thăng bằng, anh thất thểu định bước qua đường sang nơi đậu ta-xi. Một chiếc xe car du lịch hai tầng mang biển số Ba Lan trờ tới bóp c̣i inh ỏi. Khoa sững lại và bất chợt nh́n thấy những mặt người lố nhố, những ánh mắt trên xe đang ném xuống chỗ anh, phần như ḍ hỏi ṭ ṃ, vẻ như ngạc nhiên ái ngại. Chẳng biết vô t́nh hay hữu ư, vài tiếng cười ré lên đâu đó tự nhiên dội thẳng vào tai anh.
Lạ kỳ thay! Chính lúc ấy, khoảnh khắc thần diệu xảy đến tựa như ánh chớp lóe giữa ban ngày. Đột nhiên Khoa không c̣n thấy cảm giác mặc cảm ngượng ngùng nữa, thay vào đấy là ngọn lửa của ḷng tự trọng đang bùng cháy trong ḷng anh. Không, không thể bại trận nhanh như thế được! Không thể để cho họ nh́n ḿnh với ánh mắt cảm thương, với những nghĩ suy lệch lạc. Có thể chưa là tất cả, nhưng chí ít ra cũng phải đ̣i lại cách nh́n nghiêm chỉnh của bốn chục người du khách bản xứ chung cuộc hành tŕnh với anh. Không được, phải sửa lại tư thế của ḿnh ngay từ bây giờ. Khoa ngẩng mặt nh́n thẳng đám người trên xe bằng một nụ cười b́nh thản, bàn tay anh đưa lên vẫy chào lại một bé gái tóc vàng xinh xắn đang nhảy lên thích thú trong ṿng tay mẹ.
Trong ḷng Khoa rạo rực niềm xúc cảm mới. Phải tới được Paris bằng bất cứ giá nào! Lúc này đây cái đích đến không chỉ đơn thuần là sự ngă ngũ cuộc chơi, nó c̣n là những ǵ đó cao hơn, trong sáng hơn mà Khoa đang tự nguyện dấn thân bảo vệ. Tâm trí anh bắt đầu hướng vào cuộc hành tŕnh đuổi bắt đơn độc, dẫu có nhọc nhằn nhưng cần thiết biết bao. Làm sao đây để chứng minh sự hiện diện của ḿnh tại thủ đô nước Pháp, phải có mặt càng sớm càng tốt trong đội ngũ đoàn lữ hành công ty du lịch Triada. Khoa kéo chiếc va-li bước nhanh như chạy về phía bến taxi.
- Tôi có thể chở ông tới Wroclaw với giá 300 zloti. Từ thành phố này ông sẽ mua vé tàu đi Berlin nước Đức ngay trong đêm nay - Người lái taxi có bộ râu cằm rậm rịt ngă giá sau khi nghe Khoa tŕnh bày yêu cầu. Ḷng như lửa đốt, Khoa nh́n xung quanh bến xe thị trấn vắng vẻ, giờ này chẳng c̣n chiếc taxi nào khác.
- Ông có chắc là sẽ có tàu đi Berlin ở đó chứ? – Ngồi vào trong xe, Khoa hỏi lấy lệ một lần nữa và chỉ nhận được cái nhún vai khó hiểu của chủ nhân đang ngồi sau vô-lăng.
Chiếc xe taxi hiệu Vonga có từ thời bao cấp gầm gào lăn bánh. Có lẽ ở tuổi già nua như nó ít khi phải chạy một chuyến xa như vậy nên chỉ sau hơn một giờ đồng hồ lên xuống những con dốc, chiếc xe bắt đầu dở chứng, máy nổ phành phạch nặng nhọc. Người lái xe hai ba lần dừng lại để sửa nhưng chỉ được một lát nó lại trở về t́nh trạng cũ. Lần này cũng vậy, nó phải dừng bánh lâu hơn.
Trời đă về chiều, màn nắng thủy tinh đă thu ḿnh, chỉ c̣n phảng phất đọng lại trên những ngọn cây bạch dương mọc thành hàng hai bên con đường dài tít tắp.
Người lái xe cầm chiếc mỏ lết, cánh tay to khỏe gân guốc cố xiết lại một con ốc trong máy, thỉnh thoảng đôi mắt rất sắc của ông ta lại liếc nhanh về phía sau con đường như ngóng chờ điều ǵ. Bất giác, Khoa có cảm giác lành lạnh sau gáy, bản năng tự nhiên khiến đôi chân Khoa bước lùi xuống đứng sau chiếc xe một khoảng cách cần thiết.
Im ắng đến nặng nề, cảm giác bồn chồn hoài nghi trong Khoa căng ra như sợi dây đàn để rồi bất thần nhận được thanh âm nghe ầm ào như từ ḷng đất vọng lên. Tiếng động lớn dần và một chiếc xe tải nhẹ hiện ra rất nhanh ở khúc ngoặt phía sau. Người lái taxi vội vă quay lại huơ huơ hai cánh tay ra hiệu. Xe dừng bánh và chỉ sau một vài phút trao đổi với người đồng nghiệp, ông ta ngoắc bàn tay c̣n dính dầu mỡ gọi Khoa:
- Tôi gửi ông theo chiếc xe tải này, chịu đựng một chút nhưng sẽ về Wroclaw kịp chuyến tàu đêm đi Berlin.
Không để Khoa có phản ứng, ông ta vội vă lấy hành lư rồi đẩy Khoa leo lên thùng sau chiếc xe tải trống rỗng. Hiểu ư, Khoa mở bóp tiền phân vân, ông ta chỉ cầm 100 zua và nói tiếp :
- Ngần này tiền xăng đủ rồi, lỗi của tôi. Từ đây về đến nhà ga ông không phải trả tiền nữa. Thôi, chúc may mắn!
Khoa ngồi bệt xuống sàn thùng xe cứng ngắc, anh thở phào nh́n theo chiếc taxi đang nặng nề quay đầu trở lại. Niềm ân hận bỗng nghèn nghẹn trong cổ khi anh đă có giây phút hiểu lầm về người chủ lương thiện của nó. Liệu ông ta cùng chiếc xe già nua có lết nổi về nhà đêm nay không?
Bóng tối nhanh chóng trùm xuống, bầu trời đêm hè thấp thoáng những v́ sao cao vợi. Sau hai giờ đồng hồ một ḿnh ngồi giữa thùng xe không mui bạt, chịu đựng những cú sóc giật nảy người, Khoa cũng tới được nhà ga thành phố Wroclaw giáp biên giới Đức.
- Dzienkuje bardzo. Do wizenie!(3) – Khoa cảm ơn và dúi bao thuốc lá Dunhill vào tay người lái xe có gương mặt c̣n rất trẻ, thân h́nh cao to vạm vỡ. Anh ta nở nụ cười hồn nhiên, thân thiện đáp lại bằng tiếng Anh như không hề biết người châu Á này đă bao năm ở Ba Lan.
- Ok ! Thanks! Good luck! Bye, bye!
Thật may mắn, Khoa mua vé xong, nhảy lên kịp chuyến tàu đêm tốc hành Wroclaw – Berlin chỉ một hai phút th́ đoàn tàu chuyển bánh. Các toa khách đều chật kín người và hành lư, dân Ba Lan đi xuất ngọai, nghỉ hè ở vùng núi Zielona Góra sát biên giới đông như hội. Rút cục Khoa đành chọn chỗ ngồi dưới sàn ở một góc nơi đầu nối các toa. Anh mệt mỏi ră rời, bụng đói, quần áo bắt đầu vấy bẩn, vậy mà cuộc hành tŕnh đuổi bắt t́m lại danh dự giống như một cuộc ‘’vượt biên‘’ bất đắc dĩ vẫn c̣n dài, trước hết là đọan đường sắt gần chục tiếng đồng hồ nữa để đến được ga Berlin nước Đức. Sau đó sẽ tiếp tục ra sao chưa biết.
Khoa suy nghĩ mông lung nhưng tâm trạng lại thấy vui vui đầy phấn chấn. Anh vẫn đang tiến dần đến mục tiêu cần chinh phục. Anh nhớ lại đọan đường vừa vượt qua, nhớ tới chủ nhân chiếc taxi với cây mỏ lết, những v́ sao cao vợi và giọng nói tiếng Anh hồn nhiên của người lái xe tải có gương mặt trẻ thơ.
* * *
Khoa đứng ngây ra trên sân ga Berlin, ngắm nh́n mọi thứ như muốn quên đi quăng thời gian mệt nhọc vừa qua. Anh chẳng c̣n nhớ nổi bao nhiêu lần ḿnh bị quấy rầy trong giấc ngủ lơ mơ gián đoạn trên tàu. Lúc là người kiểm soát vé rồi nhân viên trật tự an toàn. Khi là lính biên pḥng Ba Lan rồi Đức kiểm tra giấy tờ lúc qua biên giới. Chưa được yên, hải quan lại tới xăm soi hành lư hỏi thăm... Mỗi lần như vậy là thần kinh Khoa lại căng thẳng, xáo động. Rất có thể một chuyện sơ ư ngu xuẩn nào nữa của ḿnh lại xảy ra? Nhưng rồi mọi chuyện cũng êm thấm, Khoa tới Berlin lúc 6 giờ, thành lũy cửa ngơ đầu tiên của Tây Âu đang ch́m đắm trong ráng chiều hoàng hôn.
Khoa vội vàng nhai nốt chiếc bánh rán cuối cùng mua từ khi ngồi trên tàu Ba Lan. Cả ngày nhét vào bụng toàn bánh mỳ, bánh quy, bánh rán. Ngán đến cổ nhưng v́ sự cố xảy ra đưa đến việc phải đối phó với bao t́nh huống mới lạ, anh chẳng c̣n tâm trí nào để nh́n vào những quán bar ăn uống ngon lành nữa. Đường tới Paris trước mặt vẫn c̣n là ẩn số, cuộc hành tŕnh ‘’đuổi bắt danh dự” ‘’đơn thương độc mă’’ vẫn c̣n lơ lửng bao điều bất trắc xảy ra.
Mười một giờ đêm. Hơn ba tiếng đồng hồ sốt ruột đứng ngồi trên sân ga lại trôi qua, Khoa đếm được ít nhất là năm sáu chuyến tàu mang bảng ghi nơi đến Paris đă tiến vào ga rồi lại vọt qua không dừng lại. Chẳng rơ tại sao! Trên sân ga gió đă se lạnh, khách chờ tàu chỉ c̣n thưa thớt. Bên kia đường ray đối mặt, hai gă đàn ông đầu trọc, bộ mặt dữ dằn, tay cầm lon bia ngất ngưởng bô lô cười nói với nhau điều ǵ đó không biết. Từ xa, dưới ánh đèn vàng, thấp thoáng bóng một tốp cảnh sát ba người đang đi tuần, h́nh như họ đang quay về hướng nơi Khoa đứng. T́nh h́nh trở nên phức tạp hơn, nỗi lo lắng cho một đêm trắng vất vưởng sân ga với bao nhiêu phiền toái đang choán dần tâm trí Khoa.
Đang miên man suy tính th́ vừa lúc đó, một đoàn tàu như ở đâu hiện về, lừng lững đỗ ngay trước mặt Khoa. Tấm biển to tướng ‘’Berlin – Paris‘’ gắn ở bên ngoài các toa tàu gần như trống rỗng. Khoa như bừng tỉnh, hồ hởi ngỏ lời với một nhân viên của tàu vừa nhảy xuống, anh ta đồng ư liền bằng tiếng Pháp khá trôi chảy: ‘’Đến Paris hả? Ok, sáu mươi đô-la! Lên ngồi đi, tôi sẽ quay lại’’. Khoa mừng rỡ leo vội lên, vừa chui vào được trong khoang th́ đoàn tàu đă chuyển bánh. Nó chạy khá nhanh đẩy lùi Berlin về phía sau.
Lại một ḿnh ngồi trên toa tàu Đức sang trọng, sạch sẽ. Khoa như mở cờ trong bụng khi cầm trong tay chiếc vé đến Paris của viên trưởng toa đưa cho. Thôi thế là ổn, chỉ trưa mai anh sẽ đặt chân lên kinh đô nước Pháp. Mọi lo toan lại tan biến nhường chỗ cho cảm giác hồi hộp khó tả trào dâng. Khoa thay bộ đồ mới rồi kéo cửa khoang, gài chốt lại. Anh tắt đèn, khoan khoái ngả lưng nằm dài trên băng ghế đệm, mi mắt nặng trĩu và giấc ngủ nhanh chóng kéo tới từ lúc nào.
Cạch, cạch! Tiếng gơ khá mạnh vào kính cửa vang lên sắc lạnh trong đêm. Khoa choàng tỉnh bật phắt dậy. Một viên cảnh sát Đức mặc sắc phục đứng bên ngoài khi Khoa mắt nhắm mắt mở vạch tấm vải rèm, anh vội vă loay hoay mở chốt cửa.
Viên cảnh sát c̣n trẻ, lịch sự đề nghị được kiểm tra hộ chiếu. - Ông từ Ba Lan nhập cảnh vào Đức bao giờ? – Sau một lúc xem đi xem lại trang visa trong cuốn hộ chiếu, anh ta nhíu mày hỏi.
- Khoảng trưa hôm qua, ngày 26...
- Chắc chắn chứ?
- Vâng, đúng như thế! – Khoa nói, giọng quả quyết.
- Ông nói sai! – Viên cảnh sát cầm cuốn hộ chiếu dí sát vào mặt Khoa, bật đèn pin soi rơ con dấu đóng nhập cảnh vào ngày 20.05.2000 ở trang có tấm visa Shgengen. Khoa trố mắt ngạc nhiên, miệng lập bập chưa biết giải thích ra sao. Anh bối rối moi hết các túi, đưa ra nào vé tàu, thẻ tạm cư, bằng lái xe... để làm bằng chứng cho sự thật của ḿnh. Viên cảnh sát trẻ tuổi có lẽ không thạo tiếng Pháp lắm, anh ta chẳng mảy may quan tâm để ư những lời tŕnh bày và mớ giấy tờ kèm theo của Khoa:
- Mời ông mang hành lư theo tôi! – Người đại diện an ninh nước Đức giữ cuốn hộ chiếu trong tay, nghiêm sắc mặt nói như ra lệnh trong khi Khoa cố trấn tĩnh tâm trạng đang cực kỳ hoang mang giao động. Vừa lúc ấy, một viên cảnh sát khác có tuổi đi đến. Có lẽ là sếp nên sau khi xem kỹ hộ chiếu và nghe người nhân viên dưới quyền báo cáo, ông ta nh́n Khoa rồi lẳng lặng quay ra rút chiếc máy bộ đàm có cần ăng-ten để liên lạc với một nơi nào đó. Khoảnh khắc nặng nề, Khoa cảm thấy có thể đếm được từng nhịp đập con tim. Chỉ ba phút sau, viên sếp cảnh sát Đức đột nhiên quay lại đưa trả cuốn hộ chiếu cho Khoa cùng giọng nói tiếng Pháp rất chuẩn:
- Xin lỗi ông, chúng tôi có sự nhầm lẫn. Ông có thể tiếp tục cuộc hành tŕnh. Merci beaucoup!
Khoa vẫn c̣n sững sờ, tai như ù đi. Anh cố nh́n kỹ lại con dấu đóng trong hộ chiếu. Đúng rồi, rơ ràng là số 26, chẳng qua bị nḥe mất nét giống như số 20. Thảo nào, suưt nữa... Nhưng tṛ ú tim lần này phần may mắn thuộc về Khoa. Anh thấy ḿnh không c̣n mệt mỏi, cảm giác khỏe khoắn lạ thường, tâm trí thanh thản phơi phới một niềm vui. Cuộc chơi gian nan để bảo toàn ḷng tự trọng của anh – một người Việt trên đất Âu châu đă bắt đầu thu được những tín hiệu thú vị, tốt lành trên đọan đường về đích.
Đoàn tàu buông tiếng c̣i dài, từ từ băng qua nhà ga Brucxen, thủ đô nước Bỉ. Phía tây trước mặt, chẳng c̣n xa nữa là đất Pháp, là Paris...
* * *
Khách sạn 2 sao ADAM nằm gần ga Métro D’hivri ngọai ô Paris đă kín chỗ bởi các tour khách ruột từ Ba Lan sang du lịch. Sáng nay, những thành viên của đoàn lữ hành hăng Triada đang lục tục kéo xuống pḥng ăn sáng, họ mới tới đêm qua và theo lịch tŕnh một giờ nữa họ sẽ khởi hành cho ngày tham quan đầu tiên kinh thành ánh sáng của châu Âu. Đúng lúc đó Khoa xuất hiện ở cửa khách sạn với gương mặt tươi tắn, rạng ngời.
Người đầu tiên nh́n thấy anh đó là Magda. Nữ hướng dẫn viên reo lên mừng rỡ, cô ta kêu tên Khoa mấy lần liền rồi rất tự nhiên nắm tay choàng vai Khoa thăm hỏi, rối rít luôn miệng:
- Tuyệt vời, quá tuyệt vời! - Khi biết Khoa từ ga Paris du Nord tới đây bằng đường metro, Magda trợn tṛn đôi mắt, lắc lắc cái đầu: - Lại c̣n thế nữa! Ôi, không thể ngờ được. Tại sao ông có thể đi được trong cái métro như mạng nhện ấy? Thôi, ông nhận pḥng chuẩn bị đi, số 408! Chúng ta sẽ đến lâu đài Versailles ngay sáng nay.
Vườn Luxembourg
Chiếc xe nổ máy chuyển bánh rời khách sạn. Người đại diện công ty du lịch Triada, ‘’pilot’’ Magda cầm chiếc micro đứng quay về phía những khách hàng của ḿnh, bộ mặt đầy phấn khích:
- Thưa quư vị, lời đầu tiên mở đầu buổi tham quan những thắng cảnh Paris, tôi xin báo một tin rất đặc biệt: Ông Lê Khoa - người Việt Nam, một thành viên của chúng ta bị rớt lại hai ngày trước, đă có mặt trong đội ngũ của đoàn buổi sáng nay. Chúng ta trân trọng chúc mừng sự cố gắng vượt bậc của ông Khoa!
Tiếng vỗ tay rào rào, những ánh mắt, nụ cười tŕu mến của mọi người trên xe đổ dồn về phía Khoa. Anh đứng lên cúi đầu mỉm cười đáp lễ, tai c̣n nghe rơ ai đó đang th́ thầm nhắc lại hai từ Việt Nam.
Ngoài trời, đường phố Paris rực rỡ dịu dàng tắm ḿnh trong màu vàng thanh khiết của màn nắng thủy tinh...
PHI VA (Ba Lan)
(tháng 04.2006)
(1) Shgengen: Tên gọi một lọai visa (thị thực) cho phép đi lại trong lănh thổ 10 quốc gia cũ thuộc liên minh châu Âu (EU). Được biết đến cuối năm 2007, Ba Lan mới tham gia hiệp ước này.
(2) Pilot : Người hướng dẫn chuyến đi.
(3) Cảm ơn rất nhiều. Chào tạm biệt! (tiếng Ba Lan)
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|