duchue
member
ID 41777
05/24/2008
|
Chương tiếp theo : Lyda
Chương 16 : LYDA
Đảo Không Tên. Ngày...
Sẽ là một thiếu hụt lớn nếu như nói về Paris mà không nhắc đến Lyda. Nhưng quả thực kể chuyện này thật khó. Để diễn tả một cách trung thực về cô tiểu thư quư tộc này, ḿnh chỉ có thể viết ra chứ không chuyển tải bằng lời được. Trong con người nàng có cái ǵ đó hơi bí ẩn, như có hai con người. Hai con người khác hẳn nhau, thậm chí đối lập nhau, đến mức ḿnh không sao hiểu nổi. Đă không ít lần ḿnh tự đặt ra nhiều câu hỏi về nàng nhưng không t́m được lời giải đáp. Măi sau này vẫn không t́m đuợc.
Kể từ hôm gặp Lyda tại nơi làm việc của Francois, phải đến hơn một năm sau tôi mới gặp lại nàng. Đấy là lần đầu tiên tôi đến thăm gia đ́nh ông chú nhận tại nhà riêng. Một toà lâu đài vào loại đẹp nhất trong thành phố, nằm giữa một khu vườn rộng, có bể bơi và nhiều chỗ dạo chơi rất thú. Biết tôi mắc việc làm ăn, Francois không trách cứ ǵ, vui vẻ dẫn đi ṿng một lượt quanh lâu đài, chỉ cho xem mọi thứ rồi hỏi tôi đă nói chuyện bằng tiếng Pháp được chưa, liệu hôm nay ông có phải đóng vai phiên dịch không. Tôi đáp rằng xin chú yên tâm, để chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ này, cháu đă dành cả năm trời luyện tập không mệt mỏi. Francois gật đầu cười. Maintenant fe vais te Vérifier). Sau đó ông đưa tôi vào nhà, giới thiệu với gia đ́nh rồi bảo tôi hăy tự làm quen. Không hiểu sao lúc ở khu ổ chuột, trao đổi bằng tiếng Pháp với Năm Sẹo th́ rất đạt, thậm chí c̣n nói năng hết sức lưu loát nữa, vậy mà đến đây tự nhiên ngôn ngữ cứ biến đâu hết cả. Nghe th́ hiểu nhưng nói th́ cứ vấp liên tằng, nhiều lúc bí từ, tạt cả sang tiếng Việt, làm Fraccois phải dịch lại cả câu để mọi người hiểu rơ ư tôi định nói. May mà hôm ấy vợ chồng anh lớn bận việc ǵ đó không đến được, gia đ́nh chỉ có ba người, cô chú và Lyda, tiếp chuyện tôi, nếu không th́ ngượng chết. Những lúc như vậy, mẹ Lyda nh́n tôi bằng ánh mắt thông cảm và khích lệ, c̣n Lyda th́ rũ ra cười. Đôi khi nàng c̣n cố t́nh trêu chọc, vặn vẹo ngôn từ đủ kiểu làm tôi lúng túng. Mấy lần mẹ nàng đưa mắt cho con gái, nhắc nhẹ bằng hai tiếng: "Ly... da!" nhưng nàng không chịu, cứ trêu chọc măi. Xem ra nàng rất thích cái vẻ ngô nghê, ngờ nghệch của tôi và rất hay bắt nạt. Cố nhiên tôi biết, phải là người thân thiết lắm nàng mới biểu hiện ra như vậy.
Nghe ḿnh nói rất muốn được tham quan thành phố, Lyda nhận lời ngay. Em sẽ đưa anh đi, chỗ nào thích anh cứ bảo, nhất định em sẽ làm cho anh toại nguyện. Ngay sau đó, trong lúc mẹ nàng vào nhà trong, sai người làm cơm đăi khách, Lyda xin phép bố, đánh xe đưa ḿnh đi dạo một ṿng. Nhưng khác với ư định ban đầu, nàng không dừng tại một điểm nào mà đánh xe lên thẳng đồi Montmatre, nơi có nhà thờ Sacré Coeur được xây cất từ cuối thế kỷ mười chín. Nhà thờ này cũng đẹp nhưng không phải là nơi ḿnh ao ước được tham quan, nên cảm thấy hơi thất vọng. Chừng như đoán được tâm trạng đó của ḿnh, Lyda mỉm cười cho biết đây là nơi khai sinh của nền mỹ thuật hiện đại châu âu. Trong những năm đầu thế kỷ hai mươi, rất nhiều hoạ sỹ từ nhiều nước đă đến đây sống và sáng tác. Phần lớn những bức tranh được xem là tuyệt tác trong bảo tàng Louvre đều được ra đời từ chính quả đồi này. Vả lại, đứng ở đây ta có thể thấy được toàn cảnh Paris. em muốn trước hết anh hăy chiêm ngưỡng toàn cảnh paris đă. Muốn thế cần phải chọn cho ḿnh một điểm nh́n tổng thể. Ici le meilleur position pour observer. Lyda nói với ḿnh như vậy
Tôi đứng bên Lyda, dưới tán một cây dẻ lớn, cách xa những ngôi nhà án ngữ dưới chân nhà thờ Sacré Coeur, nh́n khắp Paris theo chỉ dẫn của nàng, như dơi theo cây bút vẽ thần kỳ của nhà hoạ sỹ. Quả như nàng nói, từ trên cao nh́n xuống, người ta sẽ không bị sa đà, choáng ngợp bởi một cái ǵ và đầu óc sẽ trở nên thư thái. Đứng đây phóng tầm mắt ra bốn phía, mới thấy Paris đẹp thế nào. Một vẻ đẹp vừa cường tráng vừa diễm lệ trong vành đai Boulevard. Ḍng sông Seine lấp lánh dưới ánh nắng chói chang của buổi đầu hè, uốn khúc quanh co từ phía nam vùng Ile de France, chảy qua thành phố theo hướng đông bắc rồi đổ ra phía tây, hoà vào ḍng chảy nối sang eo biển Măng Sơ cách đó vài trăm cây số. Kia là đảo Cité, nơi được coi là cái nôi của Paris từ thời cổ, giờ đây là những dăy phố hiện đại lượn theo một ṿng tṛn từ tây sang đông, nối với Ile Saint - Louis xa hoa giàu có bằng một cây cầu nhỏ. Xung quanh đó c̣n có những cây cầu lớn bắc qua đôi bờ tả ngạn và hữu ngạn sông Seine, nơi có những tượng đài nổi tiếng nằm rải rác, như một đội quân hùng tráng, oai nghiêm canh giữ cho những cung điện, lâu đài, nhà thờ lộng lẫy bên trong. Khắp thành Paris chỗ nào cũng thấy hiện lên những công tŕnh kiến trúc kỳ vĩ, những nhà hát, công viên xinh đẹp, những Trung tâm thương mại, tổ hợp Forum Les Halles và hệ thống tầu điện ngầm. Hầu như khu phố nào cũng có một quảng trường bên cạnh các nhà thờ lớn, nổi bật hơn cả là quảng trường Charles de Gaulle, điểm hội tụ của những đại lộ thênh thang chạy theo h́nh chéo góc, tạo thành một ngôi sao khổng lồ vây quanh Khải hoàn môn sững sững, uy nghi. Và dường như để làm dịu đi sự chói sáng của nó, người ta đặt vào đó những khu vườn tuyệt đẹp, như những tấm thảm xanh mềm mại xen giữa nhưng công tŕnh thành phố.
Rực rỡ huy hoàng trong nắng ban mai, Paris hiện lên như một bức tranh tuyệt mỹ. Những ḍng người, xe qua lại trên đường trông tựa những mảng màu pha trộn tuỳ hứng, lốm đốm trên bức tranh khiến nó càng trở nên sống động. Nh́n về phía nào người ta cũng phải kính cẩn nghiêng ḿnh trước những ǵ mà bàn tay con người đă kỳ công tạo dựng, khiến tôi luôn tự hỏi không biết chúng ra đời như thế nào, từ những năm nào và ai là người đă sáng tạo nên điều kỳ diệu ấy?
Anh phải nh́n cho thật kỹ đi, rồi anh sẽ biết ḿnh đang đứng ở đâu và nh́n nó bằng con mắt thế nào. Và đến một lúc nào đó, anh sẽ hiểu rằng đến với Paris không chỉ đến với một thành phố đẹp mà là đang bay đến một ngôi sao. Le plus brilliant e'toile dans le ciel. Anh sẽ t́m ra ở đó rất nhiều điều thú vị, thậm chí c̣n có thể phát hiện ra một thứ ngôn ngữ ở ngoài ngôn ngữ. Đấy là lúc anh có được một Paris trong tâm khảm, một Paris của riêng ḿnh. Anh sẽ h́nh dung về một Paris theo cách của anh, chứ không phải qua những bài học thuộc ḷng của mấy cô hướng dẫn viên du lịch.
Khi đă có cái nh́n như vậy, anh sẽ không cần phải nhờ ai chỉ dẫn mà có thể đến đâu tuỳ thích. Thậm chí có lúc t́nh cờ rẽ vào chốn linh thiêng, tĩnh lặng như Panthéon, anh vẫn t́m được người tâm sự. Họ là những ngôi sao ở một thế giới khác, nhưng vẫn không ngừng di chuyển theo quỹ đạo này. Và mỗi ngôi sao như vậy lại là cả một thế giới riêng, trong đó chứa đựng không ít điều bí ẩn. Những điều mà bao nhiêu năm qua, và măi măi sau này, người ta c̣n tiếp tục kiếm t́m nhưng vẫn không thể nào thấy hết. Và đó chính là điều kỳ diệu nhất của Paris.
Không biết Lyda nói với tôi hay chính tôi đă nói với ḿnh như vậy? Không biết nữa. Chỉ biết rằng khi cảm xúc trào dâng tràn ngập trong ḷng, không hiểu sao tôi chợt nảy ra một ư nghĩ lạ lùng, rằng Lyda chính là hiện thân của Paris. Paris chính là nàng. Một ngôi sao đẹp nhất. Tôi nói với Lyda như vậy. Nàng mỉm cười, nghẹo đầu một cái, trông rất điệu, mái tóc vàng óng khẽ rung rinh, sóng sánh, khiến gương mặt nàng sáng bừng lên, duyên dáng lạ thường.
Tuy tỏ ra rất tự hào với những ngôi sao sáng của Paris, nhưng trên thực tế, Lyda lại có cái nh́n khác hẳn. Trên đường trở lại nhà, ngang qua một khu phố nhỏ, nàng dừng xe bên một rặng cây, kéo tôi vào quán giải khát trên hè đường, xung quanh người đông nườm nượp. Tôi vừa thưởng thức món kem socola thơm phức và mát lịm vừa quan sát xung quanh. Có cảm tưởng cho đến thời điểm ấy, vẫn thấy thấp thoáng đó đây những gă Tenasdie hoặc chú bé Gavroche. Họ hoá thân vào những tay chủ hiệu có cái đầu tṛn ủng lấp ló sau cửa kính hoặc những chú bé đánh giầy, bán báo không ngừng len lỏi giữa đám đông. Chứng tỏ sức sống của nhân vật trong tác phẩm của Hugo thật là mănh liệt
Tôi nói ra ư nghĩ này với Lyda. Nàng lắc đầu cười. Vraiment un home innormal! Bây giờ người ta không viết thế đâu ông ạ! Vậy họ viết thế nào? Viết thế nào ư? Cứ học tiếng Pháp cho thật giỏi đi, rồi anh sẽ biết! Nàng nói và mỉm cười với vẻ đầy bí mật.
Việc Lyda bảo tôi là "hâm" khi tỏ ra thán phục một nhà văn vĩ đại như Victor Hugo không làm tôi tự ái mà chỉ gợi lên sự ṭ ṃ. Có thể đối với người Pháp ngày nay, những ǵ Hugo viết ra đă trở nên lạc hậu? Có thể như thế lắm. Nhưng thôi, ḿnh đâu phải nhà nghiên cứu ǵ ǵ, cũng chẳng có th́ giờ t́m hiểu sâu về lĩnh vực quá xa vời như vậy. Chẳng qua đi với Lyda mới bất chợt hứng lên, nói chuyện này chuyện nọ cho vui, lúc trở về nhà máy, bù đầu v́ công việc sẽ lại quên hết cả. Quên cả Hugo, cả "Ngôi sao sáng nhất trong vũ trụ", cả những cảm nghĩ có vẻ thăng hoa của ḿnh khi cùng Lyda đứng trên đồi Montmartre. Và ngay cả Lyda cũng vậy, chắc ǵ ḿnh đă nhớ nàng nếu như cuộc thăm thú Paris chỉ dừng ở đó?
Nhưng chuyện đă không dừng ở đó. Buổi trưa hôm ấy, sau khi dự bữa cơm thân mật với gia đ́nh ông chú nhận, tôi xin phép ra về v́ ngày mai c̣n phải đi làm sớm. Francois gật đầu đồng ư, bảo Lyda đánh xe đưa tôi ra thị trấn ngoại ô. Trên đường đi nàng thắc mắc rằng ở các công sở khác, mỗi tuần người ta đều được nghỉ hai ngày, sao các anh vẫn phải đi làm nhỉ? Tôi đáp rằng theo qui định th́ như thế, nhưng nhà máy này đang có đông bạn hàng, sản phẩm làm ra không kịp. Bọn tôi phải huy động công nhân làm thêm vào ngày nghỉ cuối tuần, v́ vậy tôi và Sanh phải thay nhau trực. Ngày mai là phiên trực của tôi. Lyda khẽ cau mày, quay sang nh́n tôi chăm chú. Anh không t́m được lư do ǵ để nghỉ sao? Tôi định lắc đầu nhưng chợt thấy ánh mắt nàng có vẻ hơi khác lạ, nên lại gật ngay. Kể ra muốn nghỉ th́ cũng được. Vấn đề là nghỉ để làm ǵ? Lyda mỉm cười, nhấm nhỉ. Nếu anh thích, em sẽ đưa anh đến một chỗ rất hay. Chưa biết là chỗ nào nhưng tôi đă "rất thích" luôn. Tưởng việc ǵ chứ đi với em th́ anh nghỉ đến mấy ngày cũng được. Thật chứ? Thật mà! Lyda lập tức quay xe, rẽ sang đường khác. Khoảng hơn một tiếng sau dừng lại giữa một khu vườn nằm bên một hồ nước rộng, xung quanh cây cối um tùm, gần đó có một ngôi nhà bằng gỗ ghép dựng trên băi cỏ. Bốn bề vắng vẻ, gần như biệt lập với thế giới bên ngoài. Đang mải quan sát th́ Lyda đă mở cửa xe ra trước, sau đó đi ṿng qua đầu xe, mở cửa cho tôi. Tôi sực tỉnh, vội vàng xin lỗi. Ôi, anh thật vô t́nh quá! Thật là bất lịch sự. Không sao! Hôm nay anh là sếp của em mà.
Tôi theo Lyda vào nhà, nh́n quanh thấy mọi thứ được bố trí rất ngăn nắp, có đầy đủ tiện nghi vật dụng như một căn hộ đàng hoàng. Chắc đây là nhà nghỉ cuối tuần của gia đ́nh Lyda. Tôi đoán vậy. Lyda lấy trong tủ lạnh ra mấy lon nước mát, uống xong rủ tôi đi dạo quanh hồ. Quả thực phong cảnh ở đây rất tuyệt, rất nên thơ. Gió từ phía cửa rừng lồng lộng thổi về, làm xao động ánh chiều vàng trên mặt nước. Đó đây chim chóc hàng đàn, ríu ran bay lượn. Lại có cả thiên nga nữa. Một đàn thiên nga trắng phau lượn lờ trên một góc hồ, trông xa tựa như những cánh diều phấp phới. Anh thấy thích không? Thích chứ, quá tuyệt vời! Thế này có phải hơn không, tội ǵ chen chúc ở phố phường nóng bức. Em biết anh c̣n muốn tham quan một số đền đài trong thành phố, nhưng mùa này mà chui vào đấy th́ rất mệt. Người đông như kiến, có vào cũng chỉ như cưỡi ngựa xem hoa, chẳng ích lợi ǵ. Nhưng chả lẽ đến Paris mà lại không dừng ở một điểm nào? Đă bay đến ngôi sao th́ phải hạ cánh trên đó chứ? Hạ cánh thích hơn hay là bay cùng nó thích hơn? Lyda nghênh mặt lên hỏi lại. Tôi sực nhớ đă gọi nàng là ngôi sao đó, liền khoác tay nàng. Vậy chúng ḿnh cùng bay nhé? Anh định bay đến đâu nào? Đến đâu cũng được, kể cả đến cùng trời cuối đất. Lyda im lặng, rất lâu, không nói câu ǵ. Tôi đâm hoảng. Lyda, em sao thế? Em không sao! Anh muốn nói với em một điều... Anh nói đi! Anh cảm thấy em đúng như thế đó, em chính là hiện thân của Paris. Chỉ tiếc rằng... Tiếc rằng sao? Tiếc rằng em... lại là em gái! Anh nghĩ thế à? Đấy là anh sợ em nghĩ thế. Anh...
Từ giờ phút đó, tôi và Lyda trở nên gần gũi nhau hơn. Lúc quay về ngôi nhà gỗ, thấy trời đă muộn, nàng lục tủ lấy ra bộ Pyjama, giục tôi đi tắm, c̣n nàng tự tay vào bếp làm mấy món ăn chiều. Tôi cảm động nh́n Lyda, ngoan ngoăn tuân theo chỉ dẫn của nàng. Sau nửa giờ ngâm ḿnh trong bồn tắm, ra đứng trước gương trong bộ Pyjama xúng xính và sang trọng, tôi chẳng thấy tôi đâu nữa, trước mặt ḿnh là một nhà quư tộc trăm phần trăm. Y phục biến đổi con người ghê thật. Thảo nào người ta hết sức tôn vinh các nhà tạo mẫu. Tôi quay ra thấy Lyda đeo chiếc tạp dề đứng bên bếp nấu, nh́n nghiêng có nét ǵ nhang nhác giống Linh, cảm thấy trong ḷng chộn rộn, chẳng biết ḿnh đang vui hay buồn nữa. Hay là cũng như Sanh và Quế, tôi và Linh đă vượt biển sang đây và đang sống cùng nhau trong căn nhà hạnh phúc này? Hay đúng như Linh nói, đây là sự đền bù của Thượng đế cho một kẻ luôn thua thiệt? Anh làm ǵ vậy? Giúp em một tay nào. Tiếng Lyda cắt ngang ḍng suy nghĩ. Tôi lại gần, giúp nàng lấy vài thứ trong tủ lạnh. Mùi xào nấu toả ra thơm nức mũi. Nàng thật tuyệt vời! Tôi nhủ thầm như vậy và trong lúc Lyda vào buồng tắm, tôi định ngồi nối lại ḍng suy tưởng của ḿnh nhưng không được. Một ư nghĩ khác chen vào: Đêm nay thế nào nhỉ? Chẳng lẽ mọi chuyện diễn ra nhanh thế? Có ǵ lạ đâu, ḿnh đang ở Pháp kia mà! Người Tây họ thích nhau là thích nhau luôn, đâu có ṿng vo tam quốc như ḿnh... Trời sập tối lúc nào không biết. Lyda từ pḥng tắm bước ra, hoá thành một nữ hoàng. Bộ váy áo trắng tinh viền đăng ten óng ánh, làm nổi bật mái tóc vàng ôm lấy gương mặt xinh tươi, thanh thoát đầy quyến rũ. Không, không phải nữ hoàng mà là nàng công chúa trong rừng. Nh́n nàng trong ánh điện màu lung linh toả sáng, tôi có cảm giác ḿnh đang sống trong mơ, và căn nhà cũng phảng phất màu cổ tích. Nàng rót rượu mời. Ly rượu trong bàn tay trắng trẻo và mềm mại như biến thành một đoá hoa, khiến tôi ngây ngất, chưa uống đă say mê mẩn. Con người ta có "số " thật chăng? Sao đôi lúc ḿnh gặp may đến thế, tự nhiên lại có được nàng?
Vậy là ḿnh đă có được nàng. Đêm ấy ḿnh đă có được nàng. Khi trút bỏ mọi thứ trên người, ḿnh không khỏi bàng hoàng trước tấm thân tuyệt đẹp của Lyda. Nhưng ngược hẳn với sự cảm nhận của ḿnh vừa năy, nàng công chúa trong chuyện cổ vụt biến thành con người hiện đại. Không chút e dè, ngượng ngập, nàng lập tức cuốn ḿnh vào cuộc hoan lạc đầy bạo liệt. Có cảm giác nàng muốn khám phá ḿnh hơn là sự hiến dâng, c̣n ḿnh như bị thôi miên, mọi cử chỉ đều nhất nhất tuân theo sự dẫn dụ của nàng. Khi hôn nhau, nàng ngậm lưỡi ḿnh rất lâu trong miệng. Mái tóc vàng phủ kín mặt ḿnh, sực nức mùi nước hoa thơm ngát. Rồi nàng lật ḿnh ra, trườn người xuống thấp hơn một chút, chậm răi hôn lên khắp ngực ḿnh. Sau đó lại trườn xuống thấp hơn, hôn khắp cả, hệt như trong phim sex mà ḿnh đă từng xem qua những cuốn băng do Năm Sẹo đem về khu ổ chuột. Em làm ǵ lạ thế? Ḿnh thốt kêu lên. Đáp lại, Lyda khúc khích cười, tiếp tục dùng mấy ngón tay ve vuốt cái vật đang cương cứng của ḿnh, để cặp môi xinh xắn của nàng thoả thuê thụ hưởng, làm ḿnh cũng mụ đi trong khoái cảm tột cùng. Rồi bất ngờ nàng xoay ngược người lên và ḿnh sửng sốt nhận ra lông mu của nàng cũng vàng óng như tóc của nàng. Trong cơn mê loạn, nàng nghiêng người xiết chặt lưng ḿnh, định quặp chân lên đầu ḿnh, như đánh vật. Ḿnh kinh hăi quá, phải dùng cả hai tay làm vật cản, giữ chặt cặp đùi thon thắn và trắng nuột của nàng, tạo ra một khoảng cách vừa đủ để ngắm nh́n khiến nàng phải ngạc nhiên dừng lại. Anh sao thế? Thôi đi em! Anh không thích thế đâu! Ḿnh nói và chủ động xoay người nàng lại, ép nằm thẳng ra rồi ấp lên nàng, luồn nhanh vào người nàng một cách êm ái và ráo riết. Một lát sau, khi đă hoàn toàn thoả măn, Lyda nằm gối đầu lên tay ḿnh, lại cười khúc khích. Anh khoẻ thật! C̣n anh th́ thấy em lạ lắm. Sao kia? Không sao! Chỉ lạ thôi. Nàng nghẹo đầu sang, như muốn ḿnh giải thích về điều đó. Nhưng ḿnh chỉ lặng im, không nói thêm ǵ.
Sau lần đó, cuối tuần nào Lyda cũng đánh xe đến đón tôi, rủ đi chơi khắp. Sự xuất hiện của nàng khiến cả nhà máy ngạc nhiên, nh́n tôi bằng ánh mắt đầy kính nể. Mấy chú em th́ vô cùng khoái chí, suốt ngày trêu chọc. Anh giai giỏi quá! Thành hoàng tử đến nơi rồi. Bọn em có phận nhờ đây. Tôi lắc đầu cười, nói thác rằng đó là ông chú nhận muốn truyền thụ cho một vài kinh nghiệm làm ăn, nhưng thấy ḿnh bận việc, nên bố trí vào ngày nghỉ, bảo cô con gái đưa đi đưa về cho tiện thôi mà, có ǵ đâu. Th́ bọn em cũng có bảo ǵ đâu, sư phụ cứ việc đi mà học. Có chiêu nào độc về mách cho bọn em với nhá!
Đúng là tôi đă học được một chiêu độc thật. Một chiêu độc về t́nh ái, do Lyda truyền thụ, cố nhiên không phải lần nào cũng ở ngôi nhà gỗ bên hồ. Có hôm cha nàng đến đó ngồi câu, Lyda liền kéo tôi đi chỗ khác, thuê pḥng nghỉ. Có lần chúng tôi nghỉ đêm ngay tại Paris, nhưng không ở lâu đài của bố mẹ nàng mà vào một khách sạn lớn nằm bên cạnh quảng trường Concorde, lên một căn pḥng xinh xắn ở măi trên tầng tám. Ban đêm Paris quả là một thiên đường. Nhưng cũng như lần trước, Lyda không cho tôi "hạ cánh" mà chỉ đứng trên ban công nh́n xuống. Những đám đông nhộn nhịp đi trên hè phố, bên một khu vườn rất đẹp dọc theo đường Champs élysées, dưới ánh sáng lung linh của muôn vàn tia sáng đủ màu hắt ra từ những toà nhà xung quanh đó. Suốt đêm tiếng ŕ rầm không ngớt, đem lại cho tôi một cảm giác lạ lùng, khiến tôi hầu như không ngủ chút nào. Rồi tôi cũng đâm quen với các tṛ nghịch ngợm của Lyda. Mà Lyda th́ nghịch như quỷ sứ. Nghịch trên giường chưa đủ, nàng c̣n kéo tôi ra đứng trước tấm gương rất lớn gắn trên tường, ôm ấp nhau ngay tại đó. Thế là hai thành bốn. Bốn cái thân thể trần như nhộng quấn vào nhau, với những động tác y hệt nhau như một cuộc chơi tập thể. Anh muốn ăn ǵ không? Lyda hỏi tôi sau khi xong hiệp một. Tôi gật đầu, tưởng nàng dẫn tôi xuống phố, nhưng không, Lyda nói qua điện thoại. Trong chốc lát, một cô hầu bàn đă đưa đồ ăn đến. Toàn những món ăn sang, nóng sốt, kèm theo một chai rượu nhỏ xíu, nhưng ngon tuyệt. Như mọi lần, Lyda lại chủ động nâng cốc mời, và tôi, tất nhiên rồi, lại say mê mẩn, say cả người lẫn rượu.
Sáng hôm sau, như đă hẹn, Lyda đánh xe đưa tôi đi thăm một số công tŕnh nổi tiếng của Paris. Gọi là xem cho biết chứ thực ra cũng chẳng nhằm mục đích ǵ. Lyda th́ đă quá quen cảnh đó, nên chẳng hề thích thú chuyện này, do nể tôi nàng mới chịu vào thôi. Đầu tiên nàng dẫn tôi vào Louvre. Vừa đến cửa đă thấy người đông đặc, Lyda lắc đầu sợ hăi, c̣n tôi lại rất muốn hoà đồng với họ. Đó là những đoàn tham quan đến từ khắp năm châu, đủ các màu da, áo quần sặc sỡ, trong đó không ít người trông có vẻ học giả, râu tóc rùm roà, kính trắng gọng vàng giương lên lấp loáng. Nhưng có lẽ v́ đi theo đoàn, nên cũng vội, họ chỉ lướt qua mỗi nơi một tí rồi đi. Nh́n cảnh đó, Lyda càng tỏ ra sốt ruột. Lúc mọi người xúm xít quanh nàng Mona Lisa nổi tiếng, tôi cũng định chen vào, nhưng bị nàng lôi tuột ra chỗ khác. Tác phẩm này người ta phiên bản khắp nơi rồi, c̣n xem làm ǵ nữa! Tôi bật cười, theo Lyda đi tiếp. Quả như nàng nói, nếu chỗ nào cũng muốn xem hết th́ rất mệt. Chỉ riêng Louvre đă ngót một ngh́n mét vuông, pḥng nào cũng la liệt toàn tranh tượng, đến cả trên trần nhà cũng có tranh, xem làm sao xuể. Vả lại ḿnh đâu có hiểu mấy về hội hoạ, chỉ cảm thấy nó như một cuộc vũ hội tưng bừng về màu sắc và đường nét, như một mê cung huyền diệu và bí hiểm, lạc vào không khéo không t́m được đường ra. Tôi nói với Lyda như vậy. Dường như nàng chỉ mong có thế, lập tức dẫn tôi theo một lối thoát phụ ra ngoài, chuyển luôn sang chỗ khác. Đến nhà thờ Đức Bà, nàng không muốn vào sâu nữa, tôi cũng nghe theo. Hai đứa chỉ quanh quẩn trong Toà pháp đ́nh, ngắm nh́n hàng cột đá khổng lồ đỡ mái ṿm cao vút, sau đó quay ra. Lyda thở phào như nhẹ nhơm, khoác tay tôi bước xuống những bậc tam cấp, đi rung răng qua khoảng sân rộng lớn của nhà thờ, hệt như hai đứa trẻ. Khác hẳn vừa rồi, khi phải đóng vai bà chị chăn dắt cậu em trai, đi đến đâu cũng sợ cậu ta lạc mất, lúc này trông Lyda thật đáng yêu, hồn nhiên trong trẻo như một cô em gái, một nữ sinh mới ra trường. Điểm này Lyda rất giống Linh, có một cái ǵ đó luôn biến ảo, cả trong giao tiếp lẫn ngoại h́nh, tạo nên sức hút tự nhiên, không chút khoa trương cường điệu. Tôi vừa đi vừa ngắm nh́n nàng, trong ḷng tràn ngập niềm hưng phấn và hănh diện, nhất là khi bắt gặp khá nhiều ánh mắt có phần ghen tị của những chàng trai khác. Lyda không để ư điều này v́ đang mải nói điều ǵ đó. Nàng nói quá nhanh, tôi nghe câu được câu chăng, nhưng cứ gật đầu hoài. Lyda tinh lắm, đoán ra ngay, liền vặn lại. Thế nào, rất tuyệt phải không? Tất nhiên rồi, rất tuyệt! Cái ǵ rất tuyệt? Tôi chỉ tay vào nhà thờ Đức Bà. Lyda giơ một ngón tay lên, vẻ hăm doạ. Em đâu có nói về chuyện đó? Em đang nói về bức tượng kia mà? Tôi vội ngước nh́n bức tượng trên đỉnh tháp. à phải rồi, bức tượng! Tượng ǵ? Tượng... Thần! Thần ǵ? Tôi lúng túng không biết trả lời sao. Lyda cười ngặt nghẽo. Đấy là tượng thần Jupiter! Nói từ năy đến giờ mà không hiểu. Thế mà cũng đ̣i làm rể Paris kia đấy!
"Chàng rể Paris" là biệt danh mà Lyda tặng cho tôi, ngay sau cái đêm đầu tiên tôi thuộc về nàng. Thật tuyệt vời nếu điều đó trở thành hiện thực. Về phía tôi sẽ lợi cả đôi đường, nói như tục ngữ Việt Nam th́ đó là "chuột sa chĩnh gạo". Đáng tiếc là giữa chúng tôi lại có một rào cản lớn.
Anh hăy cầm về đọc lại đi. C'est un charmant livre pour tout le monde. Lyda nói và ngẩng đầu lên một cách kiêu kỳ, khiến tôi đă bực càng thêm bực. Tôi một mực lắc đầu từ chối, viện cớ không có thời gian. Và nếu đây là cuốn sách tiêu biểu nhất hiện nay th́ tham khảo thế là đủ lắm rồi, không phải t́m hiểu nữa. Nghe tôi nói , Lyda khẽ mỉm cười. Anh chỉ quen đọc Hugo thôi. Il est comme un vitrine moisi, giờ có ai buồn đọc? Người ta đă vượt rất xa rồi!
Cuộc tranh căi không đến nỗi căng thẳng lắm, nhưng bắt đầu có tín hiệu chẳng lành. Khi trở về căn nhà gỗ bên hồ, sau một hồi tái diễn cơn lốc ái t́nh mănh liệt, câu chuyện dần dần dịch chuyển theo hướng xấu. Lyda cầm tay tôi đặt lên ngực ḿnh, vuốt ve tâm sự, dỗ dành tôi đừng nghĩ ngợi ǵ về chuyện xảy ra ban năy, khuyên tôi đừng nên xem cái ǵ là quan trọng, chỉ "những chuyến bay" như thế này là tuyệt nhất. Hôm qua là ǵ, ngày mai thế nào, không cần biết. Mọi sự trên đời chỉ là "cái lúc này", ngoài ra tất cả đều vô nghĩa, chẳng có ǵ đáng quan tâm. Chẳng hiểu Lyda có nói thật ư nghĩ của nàng không, như rơ ràng trong khi bảo tôi quên đi chuyện căi vă về cuốn sách kia, lại đang ra sức biện minh cho nó. Tôi không tranh căi với nàng. Tuy chưa có điều kiện t́m hiểu nhiều, nhưng trong thâm tâm, tôi tin rằng văn chương hiện đại Pháp không chỉ đơn giản thế, có chăng chỉ là một trường phái nào thôi, như trường phái heppi chẳng hạn. Tôi thấy cần phải thức tỉnh Lyda. cần nói chuyện với nàng một cách nghiêm túc. Không tranh luận với nàng về cuốn sách nàng yêu thích, tôi nói về chuyên riêng tư, chuyện giữa tôi và nàng, Đáng tiếc trong chuyện này, Lyda không bao giờ thực sự nghiêm túc cả. Tuy vẫn gọi tôi là chàng rể Paris, nhưng khi tôi thử nêu ra vấn đề này th́ chưa nói xong, nàng đă phá lên cười. Anh muốn cưới em? Hay thật đấy! Nghĩa là em thấy anh không xứng với ḿnh? Không hề! Ngược lại, em c̣n rất thích anh. Nhưng đối với em, chuyện đó kỳ cục lắm. Nghĩa là em không muốn lập gia đ́nh? Anh nói không sai. Em chẳng thích bị giàng buộc vào chuyện đó chút nào. Và anh biết không, nếu em thuận theo anh, chắc rằng chỉ sau khi cưới một ngày, anh sẽ chán em ngay lập tức. Tại sao? Tại v́ anh không thích cuốn sách này, c̣n em th́ lại thích! Đơn giản thế thôi sao? Vâng, đơn giản thế thôi mà!
Simplement comme ca ! Cuộc đời có nhiều cái tưởng vô cùng đơn giản, vậy mà hậu quả của nó thật khôn lường! Nếu nói rằng người ta có thể chia tay nhau v́ một cuốn sách th́ quả là phi lư, nhưng trong trường hợp của ḿnh với Lyda, nó đúng là như vậy. Sau cuộc đối thoại này, ḿnh nhận thấy rất rơ rằng quan niệm sống của hai người khác hẳn nhau, sớm muộn bọn ḿnh sẽ phải tách ra, mỗi người mỗi hướng. Vả lại giữa bọn ḿnh c̣n có bố mẹ nàng, họ sẽ nghĩ sao về chuyện đó? Vậy th́ tốt nhất là nên chủ động mà dừng lại. Dừng lại sớm chừng nào hay chừng ấy. Không phải phía Lyda, mà ở phía ḿnh, chính ḿnh đă quyết định chấm dứt mối t́nh bất chợt này, ḿnh không thể "bay" măi cùng nàng như thế được. Ḿnh quay về nhà máy, lấy công việc làm vui. C̣n Lyda, sau vài lần xuống t́m ḿnh không gặp, đă có ngay một người bạn khác. Điều đó dễ hiểu thôi. Nàng tuyệt vời đến thế kia mà!
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|