Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Chương 19 ; SAO SỚM SAO CHIỀU

 Bấm vào đây để góp ư kiến

Trang nhat

 duchue
 member

 ID 42256
 06/04/2008



Chương 19 ; SAO SỚM SAO CHIỀU
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien

Chương 19 : Sao sớm sao chiều

Sao Mai lấp lánh hiện lên tự lúc nào. Không phải một v́ sao. Một viên ngọc Minh Châu gắn trên đỉnh tháp vô h́nh. Không phải. Một cái ǵ đó thật tinh khôi, trong trẻo và rạng rỡ, như môt sinh linh mới ra đời. Sự xuất hiện của nó làm cho cả bầu trời xao động. Những v́ sao khác suốt đêm chen chúc trong giải Ngân hà, lúc này như hoảng sợ trước một thứ thần lực lạ lùng tỏa ra từ nó, đă lần lượt biến đi, trở nên thưa vắng, dần dần chỉ c̣n một vệt sáng mờ, như một làn sương mỏng.
Nhưng ở dưới này vẫn im ĺm. Biển lặng.
- Thế bây giờ anh sống ra sao?
- Bây giờ anh sống chung với Quế.
- Chị Quế vợ anh Sanh á? Sao lại...
- Sanh bị tai nạn chết. Thật đau buồn.
Im lặng hồi lâu. Cả hai ngước nh́n ngôi sao sớm. H́nh như nó cũng đang run rẩy.
Đó là mùa tuyết rơi. Mùa tuyết rơi. Hồi mới sang sao mà anh thích thế. Chỉ một đêm mưa tuyết, sáng hôm sau cảnh vật quanh ḿnh trở nên khác hẳn. Cả thành phố như được thay áo mới, nh́n ngôi nhà nào cũng sáng long lanh. Đấy cũng là thời điểm mà người ta thi nhau trưng diện, nhất là phụ nữ, họ đắp lên người đủ loại váy áo đắt tiền, trông cô nào cũng lộng lẫy, sang trọng như bà hoàng. Vào thời đó công ty anh đang làm ăn phát đạt, thị trường vươn ra khắp châu Âu, không khí trong ngoài rất rộn ràng và mọi thành viên đều ngày càng trở nên khá giả. Bước ra đường không ai phân biệt được đâu là người làm công, đâu là ông chủ. Tất cả đều ăn mặc đẹp và có xe riêng. Mấy chú em cùng đi với anh hồi đó đều đă lập ra đ́nh, người ở chung cư, kẻ mua biệt thự, đàng hoàng lắm. Nhưng anh đang nói về cái mùa tuyết rơi năm ấy. Đă bao mùa tuyết rơi làm anh vui thích, c̣n năm ấy, và cả đến bây giờ, anh vẫn căm thù nó vô cùng. Nó đă cướp đi người bạn tốt nhất của anh, của Quế và cháu nhỏ, của Út Cường, Năm Sẹo và cả cộng đồng người Việt sống bên đó nữa. Tai nạn xảy ra thật bất ngờ. Hôm ấy như thường lệ, Sanh lại cùng cô Kế toán trưởng và mấy người nữa đi giao dịch với bạn hàng. Lúc đi th́ không sao, mọi chuyện đều ổn cả. Chẳng may lúc về gặp một cơn mưa tuyết. Đường trơn, xe qua đèo dốc, bất th́nh ĺnh quay tít rồi lăn xuống vực. Nếu mưa từ đêm trước, tuyết phủ dầy khắp cả th́ có lẽ không sao, đằng này lượng tuyết không nhiều, xe lăn không có tảng băng nào cản lại. Anh không được chứng kiến cảnh này, nhưng nghe kể lại rằng chiếc xe đă lăn nhiều ṿng xuống vực sâu và tất cả đều bị thương rất nặng, riêng Sanh nặng nhất. Khi người ta tập trung đến cứu, đưa về bệnh viện được một ngày th́ anh ấy mất. Trước khi nhắm mắt, Sanh cầm tay anh, dặn rằng hăy thay anh ấy lănh đạo công ty và chăm sóc Quế cùng cháu nhỏ. Trong cuộc đời ḿnh, anh đă phải vuốt mắt cho bao đồng đội, nhưng bao giờ cũng cố nén ḷng, cho nước mắt chảy vào trong, nhưng lúc đó anh không thể nào nhịn được, anh bật khóc nức lên, đau đớn vô cùng.
Người ta thường bảo cha nào con nấy, nhưng trong trường hợp của Sanh anh thấy hoàn toàn ngược lại. Bố anh ấy là một sĩ quan Ngụy, một tên ác ôn khét tiếng, nhưng anh ấy lại là một con người vô cùng thánh thiện, một ông chủ lớn có tầm nh́n xa rộng, một người bạn, người chồng, người cha cực tốt. Là nhà kinh doanh nhưng anh ấy lại có tư chất của một chính khách, tư thế tác phong lúc nào cũng đàng hoàng, khảng khái và độ lượng. Không chỉ riêng anh và bà con cộng đồng người Việt ở Paris mà ngay cả Francois cùng các cộng sự của ông đều rất nể trọng Sanh. Nhờ có anh ấy mà công ty anh ngày càng trở nên nổi tiếng và phải nói, phất như diều. Bây giờ anh không muốn tả lại cái đám tang buồn thảm ấy. Nghi lễ tiến hành theo phong tục Việt, mời một nhà sư đến lập đàn cầu siêu chứ không hành lễ như cha đạo. Đấy là ư nguyện cuối cùng của Sanh và bọn anh đă thực hiện việc này bằng mọi giá. Thương Quế và cháu nhỏ vô cùng. Bạn hàng của công ty đến khá đông, Francois và Lyda cũng đến. Lâu lắm rồi anh mới gặp Lyda, không biết cô đă lấy chồng chưa hay vẫn sống theo cách của ḿnh. Nhưng lúc bấy giờ anh chẳng c̣n bụng dạ nào nghĩ đến cô ấy nữa. Trong ḷng ngổn ngang trăm mối, c̣n lo không gánh vác nổi sự nghiệp mà Sanh đă dày công gây dựng. Phải đến hàng tuần sau anh mới b́nh tâm lại để tập trung vào công việc. Lúc đầu anh đề nghị với Hội đồng quản trị mời Quế ra thay Sanh giữ vai tṛ làm chủ công ty, nhưng Quế không nghe, cô nói rằng khả năng có hạn, nhờ anh lo giúp. Cô chỉ xin làm việc ǵ đó cho khuây khỏa. Anh đành bố trí cho Quế làm hành chính, rồi tối tối lại cùng Năm Sẹo, Út Cường và mấy chú em qua lại thăm nom. Cho đến khi cải táng cho Sanh xong xuôi đâu đấy, anh mới về chung sống với mẹ con cô ấy. Rồi ít lâu sau bọn anh có thêm cháu thứ hai, kém con chị nó đúng mười hai tuổi. Bây giờ cháu mới lên mười.
- Trai hay gái?
- Trai.
- Vậy là anh có hai con trai đấy nhé!
- Cám ơn em. Anh có tội lớn đối với em và con, thật không biết lấy ǵ bù đắp được.
- Anh lại nói thế rồi!
- Bây giờ nó thế nào, vào đại học năm thứ nhất rồi ư? Tốt rồi! Cám ơn em nhiều lắm. C̣n em? Những năm qua em sống ra sao, vẫn ở với Thạc à, lạ nhỉ?
Hai người lại im lặng hồi lâu. Măi sau mới nghe tiếng chị, giọng buồn buồn như tiếng mưa rơi trên trảng cát.
Thật khó mà lư giải cho rành rẽ v́ sao em sống được với anh ta bằng ấy năm trời. Có những cuộc hôn nhân phi t́nh yêu nhưng người ta vẫn sống với nhau mà bên ngoài vẫn tưởng họ vô cùng hạnh phúc. Trường hợp em với Thạc cũng vậy, nó như một tṛ đùa của số phận. Trong cảnh “đồng sàng dị mộng”, cả hai đều hiểu rằng chỉ dựa vào nhau mà sống đó thôi chứ t́nh cảm đâu có c̣n ǵ nữa. Em sống v́ hai đứa con em c̣n anh ấy v́ cái ghế của ḿnh. Những năm tháng ấy, không lúc nào em được sống đúng ḿnh, em hoàn toàn không phải là ḿnh mà là một con người khác, hệt như một vai diễn trên sân khấu nhưng khó hơn nhiều v́ nó nằm trong một vở diễn mà ḿnh chưa hề được đọc, không hề biết những ǵ sẽ diễn ra nhưng vẫn phải nhập vai cho thuần thục, phải tự thích ứng với những t́nh huống không định trước, nhiều khi hết sức bất ngờ. Tuy nhiên em đă sắm vai rất đạt, nhất là những khi cùng anh ấy tiếp các vị khách sang hoặc đi dự những cuộc tiệc tùng lớn nhỏ. Trước khi bước lên cái sân khấu đó, bao giờ em cũng trang điểm rất cầu kỳ, mỗi lần diện một bộ cánh khác nhau tùy theo từng đối tượng từng phông cảnh để tỏ rơ vai tṛ của một ‘Đệ nhất phu nhân” làm anh ấy rất hài ḷng. Cũng nhờ đó mà em biết được khá nhiều điều không phải ai cũng biết, từ những cuộc luận bàn quốc kế dân sinh cho đến những tṛ ma giáo chốn quan trường. Có nhiều việc anh ấy và những người thân tín của ḿnh không bàn trước công đường mà mưu tính tại nhà riêng, em chứng kiến mà thấy sợ. Kinh nghiệm của em trong chuyện đó là hễ người nào không bao giờ có mặt tại nhà em nhưng lại luôn được nhắc đến tại nhà em tức là người bị anh ấy coi là đối thủ. Đành rằng bất kỳ ai ở lĩnh vực nào cũng có đối thủ của ḿnh, có thể xem đó như một thứ quy luật cạnh tranh, nhưng sự trớ trêu ở chỗ hầu hết các đối thủ của anh ấy đều là đồng chí của anh ấy và phải nói họ là những người trung thực, có tài. Giá mà anh ấy biến họ thành người cộng sự của ḿnh th́ tốt biết bao, đằng này lại dựng lên rất nhiều rào cản, sai chân giở đủ các tṛ ma mănh đê hèn, tung tin thất thiệt để nếu không làm ǵ được người ta cũng làm cho người ta bị tai tiếng một phen, mục đích là khiến họ không sao vượt được lên hoặc bị vô hiệu hóa. Trong khi đó những người anh ấy trọng dụng phần lớn là những kẻ bất tài, suốt ngày xun xoe nịnh bợ, chỉ nh́n mặt em đă ghét. Chính bọn này đă bí mật đón cô “bồ nhí” của Thạc từ huyện xa về và mua cho cô ta một ngôi biệt thự vào loại đẹp nhất trong thành phố. Bấy giờ cô ta đă sinh cho Thạc một đứa con trai. Em chỉ nghe thế chứ không biết mặt và phải thú thực rằng đôi lúc em cũng tức, mấy lần định chia tay Thạc nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại thôi. Đang yên đang lành lại đem rũ tung ra th́ mệt lắm. Riêng Thạc th́ rất sợ điều này, to chuyện ra để thiên hạ biết th́ mang tiếng chết. Bởi thế anh ấy luôn t́m cách xoa dịu, lấy ḷng em, cốt sao giữ nguyên hiện trạng. Nghĩ thật nực cười.
Có một chuyện mà em cứ suy nghĩ măi, không biết có phải đó là quả báo không. Chuyện có liên quan đến ma túy. Vâng, ma túy, cái mà người ta gọi là “căn bệnh thời đại” ấy mà. Một lần bà chị cả em dẫn đến một cô gái đem theo một túi tiền lớn, toàn đô la, trị giá hàng tỷ đồng tiền Việt. Đàn bà ai thấy tiền chả thích, nhưng em không nhận, lấy cớ Thạc không có nhà, không dám quyết. Thực ra nếu anh ấy có nhà em cũng sẽ t́m cách ngăn bằng được. Đây không chỉ là việc làm nguy hiểm mà c̣n vô cùng thất đức. Cô gái kia đến chạy tội cho chồng v́ hắn đứng đầu một nhóm Maphia, buôn hàng lậu và ma túy từ nước ngoài vào, vừa bị công an bắt. Việc ǵ chứ việc đó th́ chạy làm sao được? Thấy em tỏ thái độ không đồng t́nh, cô ta khóc lóc van xin, c̣n bà chị cả em th́ nhỏ to thuyết phục, bảo rằng đây là chỗ họ hàng bên chồng chị, nhờ d́ ra tay cứu giúp. Chỉ cần d́ nói với chú Thạc một câu, bảo chú ấy gọi điện cho người ta một tiếng là xong chứ có ǵ mà. Em kiên quyết lắc đầu, nói rằng chưa bao giờ em can thiệp vào chuyện của chồng, mà có nói anh ấy cũng chẳng bao giờ chịu nghe đâu, xin chị đừng ép em, vô ích. Nói đi nói lại măi không xong, bà chị cả em giận dỗi đứng lên, kéo cô gái kia về :”Thôi được rồi, nếu d́ không giúp th́ tôi sẽ mách cho cô chỗ khác!”
Anh có biết cái “chỗ khác” đó là chỗ nào không? Vâng, chính là cô ấy, cô vợ hai không chính thức của ông Hoàng Thạc. Từ dạo cho người đón mẹ con cô ấy về đây, Thạc đă đầu tư vào đấy khá nhiều tiền của, không c̣n thiếu thứ ǵ. Thế mà cô ấy vẫn tham quá thể, trông thấy bọc tiền to đă tối mắt vào, nhận lời ngay, không chút suy tính băn khoăn ǵ hết. Rồi không biết cô ta ỏn thót thế nào mà Thạc cũng nghe theo. Chuyện này mà anh ấy cũng nghe theo th́ quả thực em chẳng biết nói sao được nữa. Và đúng như chị cả em dự đoán, chỉ một cú điện thoại thôi là xong việc. Nghe nói khi được thả về, vợ chồng tên trùm ma túy kia tổ chức liên hoan to lắm. Càn rỡ thế cơ mà! C̣n bà chị cả em được lợi ǵ th́ không biết, chỉ biết là sau đó, mỗi lần gặp em chị ấy lại mỉm cười đắc thắng. Nghĩ thật buồn. Càng buồn hơn là khi chuyện lan ra, dân t́nh oán ức, cứ đổ tại em, không sao làm rơ được, khổ vô cùng!
Nhưng đúng là quả báo. Chỉ ít lâu sau, cậu con trai của Thạc và cô ấy, bấy giờ đang học cấp hai, bất ngờ sa vào nghiện hút. Có thể nó đă dùng phải những liều thuốc do chính cái kẻ được mẹ nó cưu mang đó, đưa về. Chẳng biết làm ǵ hơn, hai người đành bí mật đưa thằng bé đi cai nghiện. Đành rằng đây là căn bệnh thế kỷ, bọn trẻ mắc nghiện ở vùng này nhiều lắm, gia đ́nh nào cũng nớm nớp sợ, nên không thể nói đây là lỗi tại ai, nhưng trong trường hợp này, không hiểu sao em cứ cảm thấy có cái ǵ đó khác thường, như một sự trừng phạt đối với cô ấy và anh ấy.
Và như người ta nói, khi gặp hạn th́ tai họa cứ sầm sập đến, ít lâu sau anh ấy cũng mất chức luôn. Có một sự thay đổi ǵ đó, như luồng gió xoay chiều. Một lớp trẻ mới lên, tài đức th́ chưa biết thế nào nhưng họ có nhiều điểm vượt trội hơn so với lớp người đi trước, nhất là về học vị và tuổi trẻ. Trong nhiệm kỳ năm đó, họ chiếm đa số phiếu bầu. Tuy nhiên khi lên cầm quyền, mặc dù đă nghe dân t́nh phản ánh nhiều vụ việc, nhưng có lẽ v́ nể nang các bậc đàn anh nên họ cũng cho qua mọi chuyện, không bới móc ǵ. Thạc mất chức trong danh dự. Vậy mà anh ấy vẫn cay cú lắm, càng cay hơn là cô vợ hai không chính thức kia, c̣n rất trẻ và xinh, đă chạy theo người khác ngay sau khi biết chuyện. Rồi những kẻ được coi là “đệ tử ruột” của anh ấy cũng lần lượt biến dần. Đời bạc thế! Những ngày đó Thạc buồn ra mặt. Anh ấy nằm lỳ ở nhà suốt mấy tuần liền, chẳng ra khỏi cửa, người trông hốc hác vơ vàng khiến em không khỏi động ḷng thương. Nhưng em càng tỏ ra ân cần th́ anh ấy càng bực dọc. Đôi lúc em bắt gặp ánh mắt anh ấy nh́n hai đứa con em một cách hằn học và tức tối, như thể chính chúng là nguyên nhân làm cho anh ấy thua cuộc vậy. Điều này làm em ái ngại hơn tất cả. Bởi v́ hai đứa ấy, thằng lớn th́ giống anh như đúc, c̣n con em nó, tuy là h́nh bóng của em thuở nhỏ nhưng cái cặp mắt xanh th́ quả thực là ... không giấu được ai! Và em cảm thấy trong sự bất hạnh của Thạc, ḿnh cũng có lỗi một phần nên đă cố gắng t́m cách làm lành, sớm tối ra vào chăm sóc và lựa lời khuyên giải. Rồi một đêm anh ấy vào pḥng em và ở lại cho đến sáng. Việc này rất ít khi xảy ra bởi đă từ lâu, ngoài việc thực hiện nghĩa vụ làm vợ, em chẳng có ǵ để tâm sự với anh ấy cả. H́nh như anh ấy muốn có với em một đứa con. Em đoán thế và cũng thuận theo, mong sao cứu rỗi cho anh ấy. Tiếc rằng điều mong muốn đó, một lần nữa, lại vẫn không thành. Không hiểu sao như vậy.
C̣n Ivan ư? Em chả biết tin ǵ về anh ấy cả. Anh ấy phải về nước sớm hơn dự kiến. Vị Trưởng đoàn chuyên gia lúc đó cũng nghiêm túc hệt như các quan sếp nhà ḿnh, khi thấy quan hệ giữa em với Ivan có vẻ khác thường, ông ta lập tức ra quyết định thay người, đưa Ivan về nước. Từ đó bọn em bặt tin nhau. Không biết bây giờ anh ấy thế nào, sống ra sao hay đă thành một con người khác? Dù sao th́ cũng không thể trách anh ấy được, bởi v́ anh ấy cũng như anh, không hề biết chuyện ǵ... Đành hi vọng vào một sự t́nh cờ nào đấy, có thể lại là một chu kỳ hai mươi năm mới gặp lại chăng?
Chị khẽ cười. C̣n anh im lặng. Lát sau chị hỏi:
- Anh về chuyến này được lâu không?
- Anh cũng c̣n đang tính. Thực ra chuyến này về anh có hai mục đích. Một là thăm lại gia đ́nh quê hương, gặp gỡ bạn bè và mẹ con em. Hai là cũng muốn t́m hiểu t́nh h́nh, xem có thể đầu tư dự án nào tại đây không. Những năm ở Pháp, anh đă học được khá nhiều điều trong lĩnh vực kinh doanh, v́ vậy khi về nước, anh nh́n đâu cũng ra dự án. Những ngày qua anh đă làm một cuộc hành tŕnh trong suốt ba miền và anh rất mừng v́ đi đến đâu cũng thấy nhiều cái mới, nhiều dự án lớn đang được mở ra trên đất nước ḿnh. Nói ǵ th́ nói, trước sau ḿnh vẫn là người Việt, như một mảnh thiên thạch bị văng ra từ một hành tinh, dù bay đến tận đâu vẫn mang trên ḿnh cái sắc thái riêng của nó, không lẫn vào đâu được. Tỷ phú ở đâu không biết, nhưng nếu trở lại đất nước ḿnh mà không mảy may xúc động, tệ hơn lại tỏ ra khinh thị dân ḿnh th́ đó chẳng qua là những tên trọc phú mà thôi. Anh nghĩ vậy. Và anh cho rằng đây là một cơ hội tốt cho những kẻ lưu vong biệt xứ như anh có thể gây cơ sở để đi về qua lại . Anh đang có ư đồ xây dựng một dự án ở miền Nam. Riêng ở đây, do có sẵn tài nguyên rừng, giao thông thủy bộ rất thuận tiện, anh định sẽ đầu tư một nhà máy chế biến gỗ, giống như nhà máy của bọn anh ở bên kia, định rằng nếu sau này con nó lớn lên, sẽ giao lại công tŕnh này cho nó.
- Thôi!
- Sao? Em khách sáo với cả anh ư?
- Không phải thế!
- Hay là em sợ con nó không nhận anh là bố?
- Càng không phải. Anh nên biết là ngay sau lần gặp trước, em đă điện báo cho con nó biết rồi. Ít hôm nữa thế nào bố con cũng gặp nhau thôi.
- Vậy sao em lại từ chối ư định của anh?
- V́ em thấy rằng con nó không có xu hướng đó. Nó đang học trường Nhân Văn, xem chừng cu cậu có ư định theo đuổi nghiệp văn chương kia đấy!
- Thế cũng hay. Ngày xưa anh đă từng mơ như vậy.
- Nhanh thật! Mới đó thôi mà đă gần hết đời người...
Lại lặng im. Cả hai đắm đắm nh́n ngôi sao trước mặt, trời sắp rạng đông mà nó vẫn long lanh tỏa sáng. Đôi lúc có cảm giác nó đang sắp cháy lên trên nền trời tím nhạt.
- Người ta bảo sao Mai cũng chính là sao Hôm, đúng không anh?
- Đúng vậy!
- Lạ nhỉ? Cũng là ngôi sao ấy nhưng buổi sớm mọc phía này, buổi chiều lại mọc phía bên kia.
- Nó cũng giống như đời người vậy. V́ thế người ta c̣n gọi là sao sớm sao chiều. Chỉ khác là sao sớm sao chiều đều sáng cả, c̣n con người ta th́...
- Có những người đến cuối đời vẫn giữ được sự sáng trong như vậy.
- Tất nhiên! Nhưng làm được thế đâu có dễ. Con người ta luôn mắc sai lầm, đến lúc nh́n ra th́ đă muộn.
Lại dừng. H́nh như họ lắng nghe tiếng biển. Tiếng sóng lóc bóc vỗ vào cồn đá, nghe thật vui tai.
Trời sắp sáng rồi.




Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network