philinh62
member
ID 44032
07/28/2008
|
Truyện ngắn - Trái phá
Trái phá
Uể oải tra chía vào ổ khóa – lách cách - Tiếng động lan dài theo hành lang rộng vắng, lướt trên mặt thảm màu đậm lá cây, va vào bốn bức tường lặng lẽ cố hữu. Bốn giờ chiều.
- Chào ông. Ông vừa về đến ?!
Người thiếu nữ bản xứ cư ngụ trong căn pḥng đối diện, tần ngần nơi cửa mỉm cười với tôi.
Tôi dọn về đây đă gần 2 năm. Người pháp có lối sống khép kín cái then nên những người gần ḿnh nhất vẫn luôn xa lạ. Tôi chỉ đối chuyện với những người hàng xóm đôi ba lần ǵ đó nơi họp thơ, trong thang máy, hành lang của dăy chung cư… Và rất khách sáo :
- Chào cô. Cô vẫn khỏe chứ ?
- Cảm ơn ông. Từ trưa, điện thoại nhà ông reo măi… Có lẽ chuyện cần lắm - Người thiếu nữ mỉm cưới vu vơ - Trời vào hạ rồi ông nhỉ !
- Vâng, tôi yêu khí hậu của những lúc này, nó ngây ngây mơn man trên da thịt… Cô thấy không ? Nơi cổng, những khóm koa vàng rực rỡ. Thời gian trước, trời lạnh, mau mau đi về nên không lưu tâm mấy. Một hôm về gặp hoa đẹp quá thưa cô.
- Xứ ông mùa này chắc hẳn trời đă nóng lắm ?
Tôi trông như một vật nhọn đâm thốc vào hồn. Ừ ! Nơi chốn tôi, vùng nhiệt đới xa xăm, Sài G̣n của tháng sáu khoác lên người chiếc áo choàn long lanh – Mưa !
- Quê tôi mưa măi cô ạ
- Tôi rất thích nghe chuyện về ông. Hôm nào, nếu ông có dư thời giờ, mời ông sang nhà dùng tách café.
- Vâng, hôm nào sẽ phiền cô một chốc vậy ! - Điểm một nụ cười, tôi lịch sự - Café do chính tay cô pha chắc hẳn ngon lắm. Thôi, xin phép chào cô nhé, hẹn gặp lại !
Không hiểu nổi buồn nào vô cớ đă len lỏi vào tim… Bám riết từ sáng.
Tôi đánh xe một ṿng thàng phố. Paris thứ bảy, trời mùa hạ c̣n ngái ngủ, mệt lả của đêm qua đèn đuốc. Một chút sương mỏng của sương trải trên đường phố màu lá cây xanh mướt. Tiếng gió ŕ rào chen lẫn trong tiếng va ly tí tách từ quày rượu. Một gốc vắng chờ buổi sáng thức giấc, cựa quậy trở ḿnh. Trong buổi sớm mai đầy sương này, tôi quanh quẩn trong công viên Luxembourg. Hoa đă nở, đẹp long lanh. Như mỉm cười. Như vô tư. Như đùa cợt trên một nỗi nào thấm thía trong hồn. Những chiếc băng đá công viên lẳng lặng, trơ trọi như bất cần nhị sống, v́ chung quanh đă là hoa, là cỏ rạng rỡ, mượt mà.
Châm điếu thuốc… Hít một hơi rơ mạnh, để dường như tâm hồn được sưởi ấm bằng làn hơi phù ảo, mông lung. Ít ra c̣n được thiết tha những đóa vô thường, những cơn gió triền miên bạc mạng, giọt nắng mai lung linh xuyên qua làn sương mỏng, hay điếu thuốc cầm tay lậm ḷe.
Như một thông lệ, tôi vào thư viện đổi một vài quyển sách dàng cho những buổi chiều trong tuần. những quyển sách màu vàng úa chất chứa những đời sống hư huyễn. Đời sống bây giờ lập lại.
Những công việc hàng ngày gần như được thời gian quá để đôi khi chu xót nhận thức rằng : một h́nh thức trốn chạy cuộc đời - Lục lọi trong chồng sách một cuộc đời vô vọng!
…hẹn gặp các bạn sau…
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
philinh62
member
REF: 376925
07/28/2008
|
Ném chiếc áo khoác trên thành ghế. Buổi chiều, con nắng lùa nghiêng một góc nhà và chung quanh là im vắng không ranh giới. Chiều rổi, nổi buồn vẫn không lạc đường, vẫn vây lấy tôi lạc lơng, mà thời gian th́ nhịp nhàng. Tôi như kẻ nửa điên nửa dại chỉ muốn goà thét lên cho tuôn nổi ǵ đang nghẹn lối hơi thở... Ră rời.
Với tay mở máy ghi âm rồi buông ḿnh nặng chĩu trên ghế trường kỷ... "Ai trở về xứ Việt..." - Giọng hát Khánh Ly âm u đưa tôi vào vùng trời đất thăm thẳm mù sương của nổi chết không nguyên!
Đời người, có phải là một giấc mơ dài vật vă trong tranh đoạt, cưỡng bách, chuyền tay của "sống" à "hết" ? Tội bị ámảnh bởi ánh mắt của người thiếu nữ cùng chuyến đi – Rùng rợn !
Với tôi, "sống" và "chết" thay nhau bắt đầu từ mỗi phút, mỗi giây. Đêm qua trong cơn ác mộng, tôi biết ḿnh sống ; bây giờ đây, ngồi yên tôi chết.
Bao nhiêu năm, tôi sống sao ?
Sống mà không biết ḿnh là ai ? Tại sao ḿnh sống ? Sống để làm ǵ ? Khi nào ḿnh vui, lúc nào sẽ buồn ? Ḿnh muốn ǵ ? Sống ! Nếu không phải chỉ là hơi thở th́ tôi sống sao ?!
Tôi vùng dậy, đi loanh quanh trong pḥng, mân mê khung ảnh... thổi những hạt bụi li ti, rở rẫm bức tường phẳng lặng, lành lạnh...
"King koong..." - Âm thanh ngân nga. Tôi dơi mắt vào thời gian, đồng hồ trên tường chỉ năm giờ, bên ngoài mưa. Tôi lẩm bẩm : "ai thế nhỉ ?" Mở hé cáng cửa. Người thiếu nữ bản xứ nhà bên nh́n tôi mỉm cười :
- Xin lỗi ông nhé ! có làm phiền ông lắm không , - Một nụ cười nhỏ lách theo giọng nói - Tôi qua vay một ít đường cát để làm bánh, nếu ông có !... ?
Người thiếu nữ bản xứ với mái tóc thật ngắn. Những sợi tóc nâu mềm mại óng ả. nàng xin xắn trong bộ combinaison trắng muốt. dây kéo nơi ngực áo hơi trễ, làn da trắng ; mắt nâu mở to như ngạc nhiên với mộng mị pha một chút long lanh hóm hỉnh ; đôi môi xinh, môi dưới hơi trễ, ửng mọng màu hồng nhạt. Nàng trang điểm thật nhẹ như thể màu sắc ấy không cần thiết lắm cho một nhan sắc. Toàn thân nàng toát ra sức hút âm nhu êm ái, như hạt sương buổi sáng long lanh đang cười vui, đón những sợi nắng tơ vàng điểm sắc.
Phút chốc tôi nghe cơi ḷng dịu mát. Buổi chiều đi thật chậm, mặc mưa rơi, mặc đời sống ướt đẩm cô quạnh, không vương một chút buồn nào đă bay qua. Tôi nghe ḿnh khác đi trong âm hưởng, có chút ǵ đó chất chứa trầm ấm tŕu mến bất ngờ :
- mời cô vào. Cô ngồi lại dùng tách cáfé. Trời mưa buồn quá ! có lẽ, nên tôi thèm nói chuyện với ai đó... Nhất là với cô ! Hy vọng vơi đi một chút mưa.
|
|
mebenam
member
REF: 377047
07/28/2008
|
hi!! chào anh philinh!! lâu quá không gặp anh rồi!! sao hôm nay xuất hiện lại buồn thế nhỉ...sáng đi làm đọc những ḍng anh viết ,nỗi buồn cũng lây qua em mất rồi hihi..chúc anh vui nhe!! có rănh ghé nhà TAM RÊN chơi nha anh !!
|
|
cocastamp007
member
REF: 377074
07/28/2008
|
lâu rồi, e mới có thời gian đọc truyện, có bác nào có truyện "phải lấy người như anh" cho e xin link nhá...e muốn đọc lại truyện ngắn đó
-------supermmorpg.com-------
|
|
philinh62
member
REF: 377155
07/29/2008
|
Chào mebenam,
Mebecam nhạy cảm ghê nha, em buồn theo nổi buồn anh chàng trong truyện à ? Đó là nổi buồn chung của những người xa quê hương em ạ.... Nhưng, làm em buồn lay th́ anh cũng không vui. Đoạn sau chắc không buồn như thế.Cám ơn em vào ủng hộ anh viết tiếp.
Chào cocastamp007, link truyện của em đây :
http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nqntntn2n31n343tq83a3q3m3237nvn
|
|
mebenam
member
REF: 377159
07/29/2008
|
anh lhilinh ơi!! vậy anh mau mau viết tới đọan cuối cho vui chút nha anh hihi..chúc anh có nhiều sáng tác mới hihi..
|
|
philinh62
member
REF: 377166
07/29/2008
|
Tiếp Trái phá nhé :
Tôi mở rộng cánh cửa, ép người sang một bên, dành một lối vào rộng mở. Nàng nghiêng đầu, đưa tay ôm mái tóc chảy về một phía. từng bước chân thong thả, êm đềm. Nổi quạnh quẻ trong gian pḥng được tuôn ra ngoài, tan loăng trong tĩnh mịch của dăy hành lang và trong tiếng mưa, cơn mưa buổi chiều.
- Ông hứa kể cho tôi nghe chuyện mưa của ông nhé ! Tự nhiên tôi cũng thèm được tṛ chuyện với ai đó... Về bất cứ chuyện ǵ... - Nàng mỉm cười đôi môi hồng thắm - Nhất là chuyện mưa, nếu là mưa của ông!... - Nàng xoay người một ṿng nhè nhẹ, quan sát căn nhà đang tràn ngập tiếng mưa bên ngoài.
Tôi xuống bếp một chốc, rồi trở lên với hai tách cáfé thoang thoảng những sợi khói trắng mỏng, uyển chuyển vươn lên, bám trên miệng tách, tan loăng trong không gian không cao lắm.
Nàng đang ngắm bức tranh trên tường, rồi nghiêng riêng ánh mắt về phía tôi :
- Bức tranh đẹp quá. Như sương. Như khói nhạt màu. Ông thích màu nhạt quá nhỉ! Phải bảo rằng : "không phải chỉ riêng bức tranh, mà là cả căn pḥng mang một vẻ mênh mông d́u dịu". Khen ông khéo trưng bày đấy.
Tôi tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực :
- căn pḥng có thêm hơi ấm và trở thành tuyệt diệu bởi một bức tranh, một bức lung linh rất thật, đó là cô !
- Rơ khéo nịnh ! - Nàng buông một môi cười bay thẳng vào mắt tôi. Thoảng trong mắt nàng một chút ǵ đó long lanh vui sướng.
Tôi nh́n vào mắt nàng, thật sâu :
Có một sự vụng về rất tầm thường khi khen tặng một người đẹp rằng : "Đẹp" Thừa thăi quá phải không ?! Hảy cứ cho đó là thảng thốt, buột miệng nói lên theo phản ứng tự nhiên. Đừng cười sự vụng về của tôi nhé! Tôi không khen cô nữa đâu mà xin phép được ngắm củng thời gian đang rơi, cô nhé !
Nàng và tôi chọn chỗ ngồi chênh chếch nhau, nh́n ra ngoài. Qua khung cửa kính, cảnh vật nḥe nhoẹt.
- Ông có vẻ ít có bạn bè và người thân quá nhỉ - Nàng nói với tôi, mắt vẫn không rời khung cửa - Chiều nào, cũng vào khoảng giờ giấc cố định, từ trên cửa sổ, tôi thấy ông lầm lũi về. Trông ông riêng biệt, thong dong lạ.
- Tôi yêu sự tĩng mịch !
-Tôi thấy trong mắt ông thoáng một nổi buồn. Và tôi cảm nhận nổi niềm ấy qua tiếng dương cầm mổi chiều của ông - Nàng bước đến bên chiếc dương cầm màu đen chiếm một khoảng rộng giữa pḥng khách, ngồi xuống với tư thế nghiêng nghiêng. Những ngón tay thon, trắng muốt, không một ngoại vật, xoa lên phím ngà. Từnh mốt nhạc rời rạc, ngân nga vô âm điệu - Tôi yêu âm nhạc! Thuở bé tôi cũng được học dương cầm, nhưng khá lâu rồi không chơi nữa. Buổi chiều, nghe giọng đàn của anh rưng rưng... Có những nốt buôn xuống thật sâu rồi vút lên thật cao nhưng mong manh - Nh́n vào chốn xa xăm, giọng nàng êm êm hoà lẫn trong không gian của cơn mưa, như gợn một thoáng thở dài - Có những điều người ta không thố lộ được phải không anh !
Nàng đổi cánh xưng hô với tôi một cách tự nhiên - Thân mật.
|
|
philinh62
member
REF: 377225
07/29/2008
|
Lướt cái nh́n qua bờ vai nàng để thấy một phần gương mặt kiều diễm và ánh mắt mơ màng, yểu điệu buông về một chốn nào xa xăm, ra khỏi thế giới này. Thời gian như đọng lại. Như vi vu. Tôi th́ thầm :
- Cho anh nghe một khúc nhạc đi!
Nàng xoay người thẳng thắn trong tư thế. Khúc nhạc nổi lên. Âm hưởng lang thang khắp pḥng... Những nốt cao, réo rắt nhưng không kém nỗi ray rứt của cơn mưa - Bài "Jardin secret" của Paul de Senneville.
Yêu thương không là một nhu cầu, má là một cái ǵ ǵ đó tự nhiên. Thế nên, hạnh phúc gồm : "hạnh-phúc-không-thật". "Hạnh-phúc-không-thật" là hạnh phúc đang có, "hạnh phúc thật" là "hạnh phúc không thật" đă qua.
Khi nhớ về là cả một tâm hồn bâng khuâng của tiếc nuối. Cảm xúc lúc đó quá mênh mông. Mênh mông như cảm giác đă qua.
Cuộc đời biến đổi huyền diệu. Thời gian xóa mất cái sôi nổi của tâm hồn để thay vào đó cái rưng rưng êm ái của kỷ niệm được thời gian tô màu.
Kỷ niệm vuốt ve đến nỗi nước mắt ngập ngừng. Một giọt thôi -hạnh phúc. Và để cả đời lâng lâng như mây. Như khói. Khi ấy, mỗi người đă có một cơi riêng. Cơi ấy, bi thương cũng là một môi cười...
Nàng ngồi kề bên tôi, vai tựa vào thành ghế nệm, hai tay ôm choàng lấy chân co lên, chân kia duỗi dài thẳng tắp. Tôi ôm cơi ḷng ngậm ngùi :
- Tâm hồn đâu cần tiếng vỗ tay và cũng chẳng cần phải lập lại, phải không em ?
- Em có cả một thế giới của riêng em. Anh có biết màu ǵ không ?
- Màu bạch lạp - Tôi mơ màng
- Anh mặc áo trắng, hăy đi vào trong ấy. Em muốn có một người đi vào trong ấy - Sinh động.
Tôi choàng tay ôm lấy bờ vai nàng, khẽ đặt lên đầu mũi xinh một nụ hôn :
- V́ thế, em muốn nghe "Chuyện mưa của anh"?
Nàng th́ thào :
- Hôn em đi!
Tôi hôn nàng đấm đuối bằng tâm hồn thổn thức. Thổn thức của kỷ niệm... Tôi nói qua hơi thở c̣n phảng phất dư hương nàng :
- Anh có một Paris của anh. Buổi chiều, khi ngồi trong quán nhỏ bên ḍng sông Seine, anh đă nghĩ : "Mai này, khi quê hương anh thôi chết chóc, anh trở về. Bên kia, sẽ có một chiều anh ngồi bên ḍng sông quê hương êm đềm mà tương tư sông Seine, như khi nẫy anh đang yêu về ḍng sông tuổi nhỏ. Anh đă có một Paris của anh v́ đó là một phần đời anh. Có thêm cơn mưa chiều nay, và có thêm em ! Lúc này, anh có em ; mai này, em ngự trị trong anh.
Nàng lả người trong ṿng tay tôi, mắt long lanh, hơi thở khắc khoải. Tôi hôn nàng bằng cả cơn giông tố sống dậy. Hôm qua, hôm nay, ngày mai ; chỉ là một, bàng bạc. Tôi nâng cằm nàng... Da nàng trắng mịn, mát rượi ; ngực nàng phập phồng, sợi dây chuyền h́nh kỷ hà rung rinh. Tôi buông dây kéo, đôi bờ vai nuột nà, đôi cánh tay thót ra, quán lấy tôi, ḥa vào nhau.
Giọng nàng khẩn khoản :
- Kể em nghe "chuyện mưa của anh", hăy mang nó vào hồn em !
- Mưa bên kia lớn lắm em ạ ! Gió từng đợt thật mạnh, mạnh hơn hôm nay. trong ấy anh thấy anh bé nhỏ mà vũ trụ th́ bao la. Khi bé chúng ta chạy nhảy trên từng dải đất thêng thang. Nơi anh có ḍng sông êm đềm. Nơi em có từng trái tuyết tṛn trắng buốt. Chúng ta nắm tay nhau tung tăng. Em ạ ! Khi ḿnh buông trôi mọi nẻo, th́ lối thoát hiện ra. Em quên cái lạnh mùa đông tĩnh mịch. Anh quên ḍng sông xa xăm đổi màu. chúng ta không t́m một công viên đầy hoa bướm. Chúng ta bắt gập thân thể, tâm hồn vỡ tí tách - Những bong bóng mưa, nơi đầu ngọn cỏ đă thênh thang... Anh phải bảo "Chuyện mưa của anh" như thế nào ? V́ bởi lẽ : Nỗi khổ, ta không h́nh dung được, chỉ cảm nhận mà thôi !
Những ngón tay đan vào nhau, những ước muốn không rời. Tm buông nhịp giữ. Chiếc combinaison trắng buôngdần... buông dần...
- Tên em là ǵ ?
- Anh muốn gọi em là ǵ ?
- "Màu trắng"
- Huoum ! En gọi anh là "Mưa"! - Thân h́nh nàng phủ lên tôi như mảnh áo
choàng, cổ tôi ấm nụ hôn...
- Anh! Chúng ta trăn trở trong cơn mưa chiều triền miên. Cần ǵ ngoại giới. Thế nhưng trong cơn mê đắm, chúng ta cũng ít nhiều liên quan với cuộc đời phải không ?... Tên chúng ta đấy !
H́nh như cơn mưa mạnh hơn. Gió tạt từng cánh mưa gơ dồn dập trên cửa kính, từng đợt âm thanh rào rạt.
Trong cơn mưa, biển dâng đến tận trời... Có những xác người bầm dập, bấp bênh theo từng ngọn sóng, từng ngọn sống nô đùa. Trời ơi, khát quá ! Nước biển mằn mặn. Thân xát lệch đi, lao chao. Chỉ một tầm tay thôi... Những đóm sáng lập ḷe... Em tôi, đứa em gái 14 tuổi, thân thể lơa lồ. Mái tóc dật dờ, da nhăn nhúm, bệch bạc trong cơn mưa đục ngầu trên biển.
.... c̣n tiếp...
|
|
philinh62
member
REF: 377522
07/30/2008
|
Tôi vùng dậy. Mồ hôi ướt đẫm hai vai, đôi bàn tay ôm lấy mặt. Trước mắt là vũng tối đen. Nàng hoảng hốt :
- Anh sao thế ?
Tôi xoa khẽ má nàng :
- Không! Không sao cả! Anh chỉ bất chớt thấy lại ánh mắt của người con gái cùng chuyến đi
Tôi châm điếu thuốc, phà khói lơ lửng
- Em có biết người con gái đó đă thét lên như thế nào không em ? Bằng cùng một loại ngôn ngử của anh.
Nàng ngồi dậy, dựa lưng vào vai tôi, với tay lấy điếu thuốc trên môi tôi :
Anh thù hận ?
Tôi im lặng. Nàng thủ thỉ bên tai tôi, âm hưởng cùng khói thuốc :
- Em biết ít nhiều về quê hương anh! Chính lối sống lẳng lặng nơi anh đă gợi trone em tính hiếu kỳ... Em t́m đọc những tác phẩm, những bài phóng sự, những cuộn phim nói về quê hương anh. Em không tin vào một chủ nghĩa nào cả, nên em thấy người Việt Nam chết cho hai thế lực - Mỹ và Nga ! Tại sao lại phi lư như thế... Nhưng thôi, bây giờ anhj b́nh yên nơi này, bên cạnh anh có em. Anh hảy cố quên hết để yêu em.
Tôi ôm nàng vào ḷng, nhặt chiếc chemise vương vải gần đấy, khoác hờ trên bờ vai nàng:
- Anh không biết có nên thù hận hay không ? Thế nhưng, trong thâm tâm đă thù hận. Anh không rơ phải thù hận ai ? Thù hận bọn cướp biển man rợ. Thù hận những tiếng thét đồng loạt hay sự im lặng của thế giới ?
- Tôi thở dài - và thù hận luôn cả kẻ đang ôm em trong ṿng tay lúc này đây ? Ừ thôi th́ thù hận tất cả!
- Tại sao anh lại thù hận cả anh ?
Tôi bùng nổ một tràng cười thật lớn, nói như thét:
- V́ anh không làm được ǵ cả! - Tôi nh́n vào khoảng không trước mắt, quê hương ở đàng kia...
Giọt nước mắt nàng nong nóng trên vai tôi:
-Em yêu anh
Tôi gh́ nàng bằng ṿng tay rất người. Nàng rên khẽ như con thú nhỏ bị thương. Môi nàng xin như cánh hoa mong manh. Mong manh như giọt mồ hôi bám trên tóc mai.
Buồn quá các bạn ơi, thôi th́ "Trái phá" hết nơi đây nhé...
|
|
datinh18
member
REF: 377608
07/30/2008
|
Datinh làm bánh nè, anh Philinh ăn thử xem có ngon không nha... có trà em pha nữa... cám ơn anh đă viết truyện hay cho tụi em đọc
À quên, em mời cả nhà ăn thử bánh em làm luôn nha...
|
|
philinh62
member
REF: 377990
07/31/2008
|
Cám ơn em, ly trà đẹp ghê, Anh nhớ marguerite t́nh yêu cánh mỏng :
Je t'aime
un peu
beaucoup
passionnément
...
|
|
datinh18
member
REF: 377993
07/31/2008
|
Anh vừa lên mạng à, em cũng vừa reply anh bên nhà em...
Chúc anh vui nhé.
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|