Minhxotxa
member
ID 51361
04/20/2009
|
Đoạn cuối buồn cuộc tình .
Mai Khánh Thư, Canberra
Vừa bước ra khỏi tòa án gia đình ở Fairfield, dù đã cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng Loan cũng không dằn dược nỗi uất ức khi nghĩ đến Minh, người đã đầu ấp tay gối, đã cùng chia ngọt sẻ bùi với mình hơn mười năm nay mà trong thời gian gần đây đã trở mặt, và nhất là vừa mới đây, trong phiên tòa cuối cùng xử việc ly dị giữa Loan và Minh, bộ mặt xấu xa, đểu cáng của Minh đã bộc lộ một cách rõ ràng. Rồi Loan lại nghĩ đến hai đứa con, Hạ Đoan và Huy Vũ, một gái và một trai. Hạ Đoan tám tuổi và Huy Vũ thì mới gần sáu tuổi. Loan tự nhủ: "Mình phải can đảm, phải cố gắng sống và đem lại chút hạnh phúc cho hai con mình. Chúng đang hồn nhiên vui vẻ, chúng không có tội tình gì cả. Tại sao người chồng tệ bạc đó có thể làm cho Loan yếu lòng được. Không, không, Loan không thể vì sự bội bạc, sự phản bội của Minh mà bỏ hai con của Loan được". Sau khi về nhà ba mẹ Loan ở gần đó, Loan đã tỉnh táo và nghĩ ngợi rất nhiều.
*
Mười hai năm trước...
Loan và ba mẹ được một người anh bảo lãnh sang Úc. Khi đó Loan vừa tốt nghiệp trung học ở VN. Sau một thời gian ngắn chờ đợi, Loan được theo học một số giờ Anh văn dành cho di dân mới đến Úc. Sau khi hoàn tất xong các khóa học Anh văn, Loan ghi danh học lại lớp mười hai ở một trường College gần nhà và sau đó thì được nhận vào đại học Sydney ngành Accounting. Tại đây Loan đã gặp Minh, một sinh viên đang học ngành kỹ sư computer năm thứ hai. Loan và Minh yêu nhau. Minh không có thời giờ nhiều vì ngoài việc học, Minh còn nhận dạy kèm cho hai em học sinh trung học. Tuy vây cả hai vẫn có với nhau những buổi chiều hò hẹn cuối tuần, tuy ngắn ngủi nhưng cũng thật thơ mộng và lãng mạn. Vào những dịp nghỉ hè, Minh thường hay đến nhà Loan chơi. Minh nói chuyện với ba mẹ Loan về những chuyện học hành của Minh, của Loan. Thỉnh thoảng Minh xin phép ba mẹ Loan cho Minh đưa Loan đi chơi vài giờ. Minh thường đưa Loan đi ăn ở một nhà hàng VN, rồi sau đó lại cùng Loan vào sân trường đại học Sydney tâm sự ít phút và Minh lại đưa Loan trở về nhà. Cũng có khi Minh đưa Loan đi xem một phim hay, hay xem một vài phong cảnh đẹp của NSW như nhà hát con sò, vườn bách thú...
Có những lúc Minh và Loan đi bên nhau, ngồi bên nhau hàng giờ mà cả hai chỉ nhìn nhau, chẳng ai nói với ai câu nào. Thời gian êm đềm lặng lẽ trôi. Tình cảm giữa Minh và Loan càng ngày càng nảy nở một cách tự nhiên. Một buổi chiều cuối năm, Minh đến trường đón Loan. Tuy đã vào xuân nhưng thời tiết vẫn còn se lạnh. Cây cối xanh tươi và hoa nở màu sắc rực rỡ cả vườn trường. Từng bầy chim nhiều màu sắc hót líu lo trên cành. Trước khi về Minh và Loan lại ngồi trên chiếc ghế đá cạnh vườn trường bên những bụi hồng đủ màu sắc của vườn trường đại học Sydney. Hôm đó, Loan mặc quần tây đen, áo sơ mi màu ngọc. Chiếc áo len mỏng màu đỏ đậm làm nổi bật làn da trắng của khuôn mặt, của đôi bàn tay và nó cũng làm tăng thêm vẻ đẹp thùy mị, đoan trang của Loan.
Cả hai ngồi xuống ghế đá. Sân trường lúc đó đã vắng người. Lác đác đâu đây còn một số sinh viên về trễ vì bận ôn bài nơi thư viện. Lần đầu tiên, Minh ngồi sát vào cạnh Loan. Cả hai nhìn nhau đắm đuối và cùng linh cảm như sẽ có một chuyện quan trọng sắp đến với hai người. Ánh nắng chiều nhạt dần. Vài con chim chuyền trên cành cây cao trước mặt và hót líu lo như tò mò, hồi hộp chờ đợi một chuyện gì quan trọng sắp xảy rạ Minh mạnh dạn vòng tay qua ôm nhẹ Loan. Loan không phản ứng. Bốn mắt nhìn nhau trìu mến và Minh mạnh dạn đặt một nụ hôn lên mái tóc của Loan, lên đôi môi mọng đỏ của Loan và thì thào:
- Loan, anh yêu em!
Minh hơi ghì sát người vào Loan và hôn Loan lần nữa:
- Anh sẽ thưa với anh chị của anh sang thưa với ba mẹ em. Nếu em yêu anh và bằng lòng, anh sẽ xin cưới em vào cuối năm tới.
Loan gục đầu vào vai Minh thổn thức nhẹ trong niềm sung sướng. Minh vuốt nhẹ mái tóc Loan:
- Còn một năm nữa anh sẽ tốt nghiệp. Anh sẽ cố gắng học giỏi để được một học bổng master. Cũng có thể anh vừa học master vừa đi làm. Em cũng vậy, hai năm nữa em sẽ tốt nghiệp. Khi em tốt nghiệp, trước khi đi làm, chúng ta sẽ sang Mỹ để thăm ba mẹ anh và những người thân cũng như bạn bè. Sau đó chúng ta sẽ trở về Úc và kiếm việc làm.
Loan ngước nhìn Minh như cảm nhận và thầm cảm ơn những điều Minh vừa nói.
Minh và Loan im lặng nhìn nhau. Họ đang nghĩ về một tương lai tươi sáng sau khi tốt nghiệp đại học. Cả hai ngồi cạnh nhau nhìn buổi chiều trôi đi trước mặt và lắng nghe niềm hạnh phúc của nhau. Hoàng hôn chuyển màu, trời dần tối. Minh đưa Loan về nhà rồi từ biệt Loan.
Rồi Minh và Loan thỉnh thoảng vẫn gặp nhau trong sân trường đại học. Cả hai đều cố gắng dành nhiều thì giờ cho việc học của mình. Có những buổi chiều cuối tuần rảnh, Minh đến nhà Loan chơi. Có lần Minh ở lại dùng cơm với gia đình Loan và thưởng thức món bánh bột lọc mà Loan làm. Một lần Minh xin phép ba mẹ Loan để đưa Loan đi shop, đi ăn. Cả hai đều cố gắng nâng niu và trân trọng tình yêu của mình.
Có lần Loan nói nhỏ với Minh:
- Nếu chúng mình có con gái, anh để cho em đặt tên nhé!
Minh cười vuốt nhẹ má Loan:
- Con trai hay con gái anh cũng ưu tiên để em chọn tên. Anh biết em đã có sẵn những tên thật hay cho những đứa con của mình rồi phải không?
Loan cười gật đầu:
- Nếu là con gái, em sẽ đặt tên là Hạ Đoan, nếu là con trai em sẽ đặt tên là Huy Vũ. Nhưng em thích chúng mình có con gái trước.
Minh cười nhẹ nhìn Loan:
- Tên hay quá. Có con gái trước hay con trai trước là do em đó.
Loan nhíu mày và véo nhẹ Minh một cái.
Thời gian lặng lẽ trôi, tình yêu của Minh và Loan càng ngày càng thắm thiết, càng được nâng niu trân trọng. Hai tháng sau đó, anh chị của Minh sang thưa chuyện cùng ba mẹ Loan và rồi sau đó ba của Minh cũng đã sang Úc để cùng gia đình Loan bàn chuyện tổ chức đám cưới. Ba mẹ và anh chị của Minh, dù định cư ở Mỹ và Canada nhưng cũng đã sang Úc vào cuối năm sau để dự đám cưới của Minh và Loan.
Một tháng sau, Minh tốt nghiệp kỹ sư computer với hạng danh dự và nhận được một học bổng của hãng IBM để học master. Mùa hè năm đó, Minh đưa Loan sang Mỹ thăm ba mẹ và những thân nhân, bạn bè của Minh. Nắng ấm miền Cali như quyện lấy hai người. Minh và Loan dươc đi thăm nhiêu thắng cảnh đẹp của tiểu bang Cali. Trở về Úc, cả hai lại tiếp tục bận rộn với việc học. Đây là năm cuối của Loan và Minh thì lại bắt đầu năm thứ nhất bậc cao học.
Cuối năm Loan tốt nghiệp, sau vài tháng Loan tìm được một công việc thích hợp ở Sydney. Minh tuy đang bận rộn với chương trình cao học nhưng cũng đã nhận được một công việc parttime làm thảo chương cho một hãng tự Khi sắp có đứa con đầu lòng, Loan bàn với Minh:
- Anh ạ, vài tháng nữa con chúng ta sẽ chào đời. Em nghĩ chúng ta có thể mua một căn nhà. Em đã đi làm được hơn nửa năm và anh cũng đang làm part time. Chúng ta có thể vay ngân hàng. Em muốn cô con gái đầu lòng của chúng ta - Hạ Đoan - được chào đời trong căn nhà mới.
Minh phì cười:
- Con chúng ta phải chào đời trong một bệnh viện hay một dưỡng đường nào đó chứ đâu có thể nào chào đời tại nhà được.
Loan nhéo Minh một cái:
- Anh chọc em nè. Sau khi ở bệnh viện vài ngày thì em và con cũng về nhà chứ bộ!
Những tuần lễ sau đó, Minh và Loan rất bận rộn với việc đi xem nhà. Anh chị của Minh và ba mẹ của Loan thỉnh thoảng cũng đi cùng Minh và Loan và đã giúp cho Minh và Loan nhiều ý kiến. Cuối cùng, Minh và Loan đã chọn mua một căn townhouse ở vùng Berala, gần nhà ba mẹ Loan. Căn nhà nhỏ xinh xắn với 3 phòng ngủ, có phòng chơi và một mảnh vườn nhỏ sạch sẽ mới được xây cất cách đây sáu năm. Hơn một tháng sau Minh và Loan dọn về sống trong căn nhà mới đó. Những ngày cuối tuần, Minh đưa Loan đi sắm sửa những đồ dùng cần thiết trong nhà và những thứ cần thiết cho con gái đầu lòng sắp chào đời của họ. Những giờ còn lại, Minh sửa sang đôi chút cho căn nhà và làm lại mảnh vườn bé nhỏ để làm một play ground cho các con sau này.
Đầu năm sau, Hạ Đoan, cô con gái đầu lòng chào đời trong niềm vui của Minh, Loan và mọi người. Đúng như niềm mơ ước của Loan. Cô con gái đầu lòng của họ đã được sống trong căn nhà họ hằng mơ ước.
Sau khi nghỉ vài tháng để chăm sóc con, Loan đã đi làm trở lại.
Khi Hạ Đoan được tròn năm tuổi cũng là lúc Minh vừa tốt nghiệp master, và ngay sau đó đã nhận được một công việc phù hợp với khả năng với số lương khá cao. Tuy vậy, Minh phải lên Canberra làm việc. Minh suy nghĩ và phân vân mãi. Loan góp ý:
- Em nghĩ đây là cơ hội rất tốt cho anh. Anh cứ nhận và lên Canberra làm. Một thời gian sau, khi anh đã có nhiều kinh nghiệm, em nghĩ anh sẽ dễ dàng tìm được một công việc tương tự ở Sydney.
Minh phân vân:
- Nhưng ở nhà chỉ có hai mẹ con em, anh cũng thấy lo.
Loan đề nghị:
- Em sẽ nhờ Hạnh sang ngủ và giúp em trong thời gian đầu.
Lúc này Hạnh cũng đang rảnh. Sau đó em nghĩ rồi sẽ quen đi. Vả lại, em nghĩ cũng chỉ sau một thời gian rồi anh cũng có thể xin dược việc ở Sydney.
Minh cười:
- Nhưng anh nhớ em và con lắm!
Loan hôn nhẹ Minh:
- Vậy mỗi tuần anh về một lần để thăm em và con, nếu có thể được. Từ đây lên Canberra cũng chỉ gần 3 giờ lái xe thôi. Khi con lớn hơn, có thể em cũng đưa con lên thăm anh cuối tuần.
- Không được đâu, anh sẽ cố gắng về mỗi tuần thăm em và con.
Rồi Minh lên Canberra làm và mỗi cuối tuần đều về thăm Loan và Hạ Đoan. Có nhiều lần, thấy Minh có vẻ mệt mỏi vì phải lái xe đường xa, Loan đề nghị Minh có thể hai tuần về một lần nhưng Minh vẫn về hàng tuần vì nhớ Loan và Hạ Đoan.
Năm sau, Loan lại hạ sanh Huy Vũ, con trai và cũng là đứa con thứ Hai của Minh và Loan. Dù rất bận với công việc nhưng Minh cũng đã xin nghỉ holiday hơn bốn tuần để ở nhà giúp Loan và chăm sóc hai con. Cuộc sống hạnh phúc, Minh và Loan tưởng chẳng còn gì để mơ ước hơn nữa.
Thời gian lặng lẽ trôi, Minh đã làm việc ở Canberra được hơn ba năm. Hạ Đoan nay đã vào trường mẫu giáo. Thời gian sau này, Minh không về Sydney mỗi tuần. Có khi hai, ba tuần hoặc một tháng Minh mới về một lần. Minh viện cớ vì công việc quá bận, có nhiều project mới cần phải làm cho xong đúng thời hạn nên thường phải làm thêm vào cuối tuần. Có vài lần Loan đề nghị:
- Nếu anh không thể transfer vê Sydney được thì anh thử tìm một công ty khác ở Sydney được không. Có thể công việc mới này lương thấp hơn nhưng em nghĩ, nếu được ở gần nhà thì mình cũng tiết kiệm được tiền bạc nhiều, anh và em có nhiều thời gian để chăm sóc con cái hơn. Bây giờ Hạ Đoan cũng đã lớn rồi. Anh và em cũng cần gần gũi Hạ Đoan để chuyện trò với con.
Minh ngần ngừ:
- Anh biết vậy nhưng hiện công việc đang làm rất phù hợp với khả năng của anh và giúp cho anh có rất nhiều cơ hội học hỏi để thăng tiến khả năng của anh. Sau này, nếu có điều kiện, anh có thể tự build lấy một cái business ở Sydney.
Loan chậm rãi nói:
- Nhưng em thấy anh vất vả quá. Em thấy gia đình mình như vậy cũng đủ rồi. Anh và em cả hai đều đi làm... Hay là em xin nghỉ một thời gian và đưa hai con lên Canberra.
Minh trả lời cho xong chuyện:
- Anh sẽ lưu ý đến đề nghị của em. Em và hai con không thể lên Canberra được vì khí hậu ở đó rất khắc nghiệt. Hơn nữa, ở đây em đang có một công việc tốt lại ở gần ba mẹ em.
Rồi Minh vẫn tiếp tục công việc ở Canberra và thời gian sau này Minh cũng rất ít khi về nhà vào cuối tuần. Minh viên cớ công việc quá bận làm Minh mệt mỏi nên không muốn lái xe đường xa. Loan để ý, thỉnh thoảng trong những lần về sau này, Minh có vẻ hơi khác thường, đôi khi hay gắt gỏng với Loan và hai con.
Có một lần, cũng đã khuya, điện thoại reo, Loan bắt phôn và nhận ra một giọng nữ ở đầu giây bên kia muốn nói chuyện với Minh. Mối nghi ngờ về Minh bắt đầu và Loan đã hỏi Minh về chuyện đó. Minh chối và nói đó chỉ là một cô bạn cùng sở làm gọi cho Minh nói chuyện về công việc làm thôi.
Một ngày, cách đây hơn hai năm, Minh nói với Loan là Minh cảm thấy giữa Minh và Loan không còn hợp với nhau nữa. Minh cũng đã yêu một người khác. Minh nói:
- Vì anh vẫn muốn chúng mình coi nhau như bạn.Chúng mình không hợp nhau trong một số vấn đề. Anh nghĩ nếu chúng ta cứ tiếp tục gượng ép sống chung thì chỉ làm khổ nhau thôi. Anh cũng khổ, em cũng khổ và Thu cũng khổ. Anh nghĩ là chúng ta tạm thời có thể ly thân rồi sau đó ly dị.
Cả bầu trời như sụp đổ trước mặt Loan. Vừa sụt sùi khóc, Loan vừa nói:
- Anh nghĩ sao mà nói như vậy. Chúng mình quen nhau, tìm hiểu nhau hơn 3 năm rồi mới làm đám cưới. Bây giờ, anh đòi ly dị, làm sao em có thể trả lời anh được. Em đã có lỗi gì, các con đã có lỗi gì?
Minh phân trần:
- Không, em và các con không có lỗi gì. Anh chỉ muốn nói với em là chúng ta có nhiều điều không hợp nhau nên không thể tiếp tục gượng ép sống chung mãi với nhau được. Anh mong em hiểu cho anh.
Loan vừa khóc vừa chạy vào buồng đóng sầm cửa lại. Qua vài tháng sống chung một cách gượng gạo. Thấy không còn có thể hàn gắn được nữa vì tới lúc này gần như Minh đã công khai sống hẳn với Thu trên Canberra rồi.
Loan bằng lòng chia tay với Minh. Qua vài phiên tòa hòa giải và hôm nay là phiên tòa cuối cùng để chính thức thừa nhận sự ly dị của Minh và Loan. Loan sẽ được nhận nuôi hai đứa con và Minh có bổn phận phải trợ giúp cho các con cho tới khi chúng trưởng thành. Loan thẫn thờ nhìn Hạ Đoan, nhìn Huy Vũ, hai đứa con mà Loan đã đứt ruột đẻ ra rồi lại nghĩ đến Minh, người đàn ông tệ bạc mà Loan đã hết lòng tin tưởng trao thân gởi phận.
Loan thấy mằn mặn nơi khóe miệng. Vài giọt nước mắt vô tình chảy xuống. Một điệu nhạc buồn của nhạc sĩ Lam Phương phát ra từ căn nhà hàng xóm: "Thôi hết rồi người đã xa tôi. Quên hết lời thề ngày xưa..." Loan đứng dậy vào phòng rửa mặt và tự nhủ: "Mình phải giữ gìn sức khỏe để còn lo cho các con. Người đàn ông đó không xứng đáng để mình nghĩ tới nữa".
Canberra giữa Thu 2004
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
nguyenbay
member
REF: 442815
04/24/2009
|
Chào Bạn!
Mình vừa đọc" Đoạn cuối cuộc tình buồn" - nếu nhân vật cũng là tác giả thì mình xin chia buồn cùng bạn. Mình nghĩ đoạn cuối của bất kỳ" cuộc tình" nào cũng buồn cả và với nữ thì nổi buồn càng nhiều hơn, bởi phải nhận lấy nhiều thua thiệt từ sự tan vỡ ấy. Nhưng không sao, bạn vẫn còn có hai đứa con, nếu chăm sóc tốt, các cháu là món quà vô giá mà thượng đế đã ban tặng cho bạn đó.
Chúc bạn có nhiều nghị lực, vượt qua những khó khăn lúc này. Bạn là chỗ dựa, là điểm tựa của hai con, bạn nên tạo cho các cháu một niềm tin để tồn tại và phát triển.
Xin tặng bạn câu chuyện của mình:
CHA VÀ MẸ!
Nguyễn Bảy
Cha và mẹ tôi thương nhau, cải ông bà lấy nhau.
Khi sinh ra hai anh em chúng tôi, cha và mẹ cải nhau, bỏ nhau. Để chúng tôi tự tìm cái ăn, cái mặc, cái học,... và cả cái đói khát! Họ đã có cuộc sống riêng của mỗi người.
Rồi cũng tiếp tục tạo ra, để rồi bỏ đi - Không hề vướng bận!
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đã đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ý kiến |
|
|
|
|