nghiatinhvn01
member
ID 51827
05/09/2009
|
Ko Biet De Tua La Gi
Anh dấu yêu, sẽ chẳng bao giờ anh biết được rằng câu gọi thân thương này là em dành cho anh đâu nhỉ? Và anh chắc sẽ chẳng bao giờ biết được em lại chỉ có thể bộc lộ t́nh cảm của ḿnh qua trang thư này đúng không anh?
Em ngồi đây, một ḿnh, đọc những lời yêu thương của các đôi lứa khác gửi cho nhau mà không biết lời nào dành cho hai đứa ḿnh.
"Không hiểu t́nh yêu của hai người này là như thế nào nữa?". Đấy là lời mà anh Nguyễn nói về hai đứa ḿnh đấy anh ạ, mà không chỉ có anh ấy đâu, tất cả những người biết chuyện của hai đứa đều nói như vậy. Em không biết nói ǵ hơn v́ chính em cũng không hiểu chuyện này rồi sẽ đi đến đâu...
Có khi nào, có hai người rất yêu nhau (cho dù chưa ai trong số họ nói lên t́nh cảm của ḿnh với người c̣n lại), hiểu nhau, hiểu đến mức kỳ lạ, lúc nào cũng nhớ về nhau... Và rồi, hai người họ, mỗi người một ngả, họ đều lập gia đ́nh riêng, trong mỗi gia đ́nh đó họ đều là người chồng và người vợ có trách nhiệm...
Chuyện ǵ đă xảy ra vậy anh? Bởi lư trí của hai người họ đều rất cao? Sự hy sinh của họ để làm tṛn chữ hiếu là rất lớn? Dù lư trí của họ có cao đến đâu th́ họ cũng không thể thoát được vực "t́nh cảm". Họ đă bao lần tự nhủ với ḷng ḿnh rằng người này sẽ không gặp người c̣n lại, người này lo lắng cho hạnh phúc của người kia, không muốn gây rắc rối cho người kia, họ muốn người c̣n lại sẽ là người chồng, người vợ tốt trong gia đ́nh riêng của họ. Thế nhưng có một điều mà không biết họ có nhận ra? Họ mới chính là hạnh phúc của nhau. Họ vẫn muốn gặp nhau, vẫn chia xẻ với nhau những niềm vui nỗi buồn trong công việc, trong cuộc sống, và mọi chuyện chỉ có thế.
Không biết bằng cách nào và như thế nào nhưng em sẽ phải t́m ra một giải pháp anh ạ, liệu ḿnh cứ như thế này măi được không anh? Cái phần "thật" trong con người anh và em có thể cất giữ măi được không? Em không thể không đau xót khi nh́n vào mắt anh và em biết anh cũng vậy. Trước đây em cứ nghĩ rằng gia đ́nh, công việc và thời gian sẽ làm nhạt dần t́nh cảm giữa hai đứa ḿnh và rồi nó sẽ đi vào kỷ niệm nhưng em đă nhầm anh ạ, bất cứ lúc nào em gặp phải những bực dọc, những điều không hài ḷng, những khó khăn... là em lại nghĩ về anh, lại khao khát gặp anh, gặp chỉ để là gặp, và em biết anh cũng vậy.
Mấy bữa nay em lại càng nghĩ về anh hơn, biết bao nhiêu gánh nặng trên vai anh mà em chẳng thể nào giúp được... Em phải làm sao đây anh?
Có một ngày nào đó bỗng dưng anh không thấy sự hiện diện của em, không liên lạc được với em th́ xin đừng trách em nhé anh. Hăy vẫn cứ tâm sự với em như là em có thể nghe được, hiểu được anh nhé? Em cũng sẽ như thế để trong cuộc đời này, có hai người yêu nhau. Măi măi yêu anh.
NghiaTinh
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat