Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Lời trăn trối.

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 Minhxotxa
 member

 ID 52002
 05/13/2009



Lời trăn trối.
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien

Hải Triều

Tác giả tên thật Lai Thế Lăng, , hiện cư trú và làm việc tại tiểu bang Vermont.
* * *

Bà Năm nằm bất động trên giường bệnh, mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền. Bà được đưa đến bệnh viện khi Tuấn phát hiện bà bị ngất xỉu ở cửa pḥng ngủ của bà. Tính từ lúc đó bà ở trong t́nh trạng hôn mê đă hơn một đêm, một ngày rồi.

Trong căn pḥng hoàn toàn vắng lặng của bệnh viện, Tuấn ngồi ủ rũ trên một chiếc ghế kê sát giường phía dưới chân người bệnh, mắt lơ đăng nh́n xuống sàn nhà. C̣n Nga th́ ngồi trên một chiếc ghế kê sát phía đầu giường chăm chú nh́n bà Năm với vẻ lo âu. Bỗng

Tuấn ngẩng mặt lên nói với vợ:

- Em về lo cho con đi, một ḿnh anh ở đây được rồi.

- Nhưng má chưa tỉnh em không yên tâm. Sao má hôn mê lâu quá vậy anh?

Bà Năm vào bệnh viện từ tối hôm qua nhưng Nga vẫn phải đi làm để cho Tuấn nghỉ trước vào ở trong bệnh viện với bà, khi nào Tuấn mệt th́ nàng mới lấy vacation để thay cho Tuấn. Tuy đi làm, Nga cũng nóng ruột; ở sở nàng gọi điện thoại đến pḥng bệnh để hỏi thăm luôn. Vậy mà vừa tan sở nàng đă vội ghé lại bệnh viện xem t́nh trạng bà Năm ra sao. Thấy bà vẫn c̣n hôn mê nàng chưa muốn về nhà.

Nga là con dâu của bà Năm nhưng không như người ta thường nói mẹ chồng nàng dâu ít ưa nhau; Nga thương bà Năm như mẹ ruột, ngược lại bà Năm cũng thương nàng như con gái. Thật ra Nga không phải là con dâu do bà Năm chọn. Người vợ mà bà định chọn cho Tuấn là một người con gái khác nhưng Tuấn không chịu v́ chàng đă quen Nga từ lâu và hai người đă yêu nhau từ khi c̣n là sinh viên ở trường đại học. Ngày Tuấn nói rơ ư định của chàng cho mẹ biết th́ bà Năm hơi buồn và cũng hơi tiếc người con gái mà bà định chọn cho Tuấn, nhưng tôn trọng quyết định của con, bà không phản đối.

Ngày ấy bạn bè của Nga đều tỏ ra ái ngại cho nàng, sợ bà Năm sẽ khắt khe với nàng. Người ta e ngại cuộc sống giữa nàng dâu và mẹ chồng sẽ gặp nhiều sóng gió v́ Nga không được ḷng bà. Nhưng Nga chỉ cười cho rằng những lo lắng đó là quá xa; nàng nghĩ bà Năm v́ thương Tuấn nên muốn t́m cho chàng một người vợ mà bà nghĩ người đó sẽ đảm đang, biết lo cho chồng. Nga cũng yêu Tuấn và chắc chắn nàng sẽ lo cho chàng chu đáo tất nhiên bà sẽ vui ḷng. Nga cho rằng điều quan trọng không phải là t́m cách đối phó với mẹ chồng mà là làm sao để chứng tỏ cho bà Năm thấy nàng chính là người mà bà cần t́m.

Cách suy nghĩ của Nga đă hướng dẫn nàng trong cách cư xử với chồng và mẹ chồng. Chẳng bao lâu Nga đă tạo được sự tin tưởng và yêu thương của bà Năm. Về phần ḿnh, Nga cũng đáp lại t́nh thương của mẹ chồng bằng sự kính trọng và hết ḷng yêu mến.

Tuấn là người con duy nhất của bà Năm. Bà sinh Tuấn được ít lâu th́ chồng bà tử thương sau một trận đánh ác liệt. Từ đó bà Năm dồn hết t́nh thương cho đứa con côi cút. Nếu nói rằng con một lại được chiều chuộng sẽ hư th́ Tuấn là một ngoại lệ. Ngay từ nhỏ Tuấn đă tỏ ra là một đứa con ngoan ngoăn. Đến tuổi đi học, ngoài giờ đến trường, Tuấn đỡ đần bà Năm mọi việc. Tuy ở độ tuổi c̣n ham chơi nhưng hàng ngày Tuấn không quên giúp mẹ chuẩn bị nồi bún ḅ để bán buổi tối. Và trong lúc bà Năm ngồi bán bún th́ Tuấn giúp bà việc lặt vặt như bưng bún cho khách, đun nước pha trà, rửa tộ..

Khi nghe thiên hạ nói chuyện vượt biên bà Năm cũng háo hức lắm. Có người mẹ nào lại không nghĩ đến tương lai của con ḿnh. Bà Năm đâu có muốn hai mẹ con phải suốt đời quanh quẩn bên nồi bún ḅ. Bà muốn cho con trai bà có một tương lai sáng sủa hơn. Nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi chứ bà Năm làm ǵ có đủ tiền bạc trả cho chủ tàu để đi vượt biên. Thế rồi đời có lắm bất ngờ, cơ may ngàn năm một thuở đă đến với mẹ con bà. Một người bà con giàu có đóng tàu vượt biên nhưng đến ngày lên đường có hai người bất ngờ bỏ cuộc. Vậy là bà Năm và Tuấn được gọi để điền vào hai chỗ trống với điều kiện dễ dàng: hai mẹ con đưa trước được bao nhiêu th́ đưa c̣n lại bao nhiêu khi ra nước ngoài đi làm có tiền sẽ thanh toán sau.

Chuyến đi thành công tốt đẹp. Con tàu tới được Phi an toàn. Mọi người trong nhóm vượt biên được nhanh chóng lập thủ tục để chuyển đi Mỹ.

Ngày tới Mỹ, theo tuổi tác Tuấn được xếp vào học lớp bốn. Nhờ thông minh lại chuyên cần, Tuấn học hành rất tiến bộ. Chỉ có năm đầu c̣n gặp khó khăn về ngôn ngữ, từ năm thứ hai trở đi, Tuấn luôn luôn là học sinh khá ở trong lớp. Chẳng bao lâu Tuấn xong trung học rồi vào đại học và tốt nghiệp đại học không mấy khó khăn.

Ngày Tuấn ra trường bà Năm đến dự lễ, bà vui sướng đến bật khóc khi Tuấn tiến lên bục nhận bằng tốt nghiệp. Bà cảm thấy bơ công nuôi nấng Tuấn và những công lao bà bỏ ra nay đă được bù đắp. Ngay sau khi được định cư tại Mỹ, bà Năm lăn xả vào công việc. Bất kể mưa băo hay tuyết rơi mù trời bà vẫn đi làm đầu đặn, không nghỉ một ngày nào. Bà vừa siêng năng lại cẩn thận, làm đâu ra đó, trật tự gọn gàng nên được tin tưởng. Chủ hăng cho phép bà được làm thêm giờ nếu bà muốn. Bà xin làm thêm mỗi ngày hai tiếng đồng hồ. Bà đi làm sớm hơn người ta một tiếng và về sau một tiếng. Bà muốn kiếm thêm tiền để lo cho con học hành đến nơi đến chốn. Nay thấy con thành đạt bà vui mừng không kể xiết.

Sau khi ra trường Tuấn được nhiều công ty gọi phỏng vấn và chàng đă kiếm được việc làm với tiền lương hậu hĩ. Hai năm sau Tuấn mua nhà rồi cưới vợ. Vợ chồng Tuấn có được hai đứa con, một trai một gái. Đứa nào cũng do một tay bà Năm ẵm bồng, chăm sóc ngay từ khi mới lọt ḷng mẹ. Tuy thuộc thế hệ người già, bà Năm không hề tỏ ra lạc hậu tí nào. Bà chăm sóc cháu nội của bà theo cách ở Mỹ và theo lời chỉ dẫn của bác sĩ chứ không theo kiểu mấy bà già xưa. Hai đứa cháu được bà nuôi nấng từ nhỏ nên rất mến bà, luôn quấn quưt bên bà để bà dậy nói tiếng Việt. Bà Năm thường nói đến Việt Nam khiến hai đứa cháu thắc mắc hỏi bà Việt Nam ở đâu và đ̣i chừng nào bà đi Việt Nam th́ nhớ cho chúng đi theo. Bà Năm chỉ cười chứ không dám hứa với cháu. Lúc hai đứa cháu của bà bắt đầu đi học chúng thích nói tiếng Anh với nhau. Bà Năm nhỏ nhẹ nói với cháu:

- Các cháu nói tiếng Anh bà chẳng hiểu ǵ hết. Các cháu chịu khó nói tiếng Việt cho bà nghe với.

V́ thương mến bà nội, chúng nghe lời bà, ở nhà chúng cố gắng nói tiếng Việt mặc dầu đối với chúng nói tiếng Việt là một vịêc thật khó khăn.

Được sống trong một gia đ́nh có dâu thảo, cháu ngoan; bà Năm rất măn nguyện. Bà luôn cám ơn Bề Trên đă thương ban cho con trai bà một gia đ́nh đầm ấm, vợ chồng thuận thảo, con cái ngoan ngoăn. Hai đứa cháu nội chính là niềm vui của bà lúc tuổi già nhưng bà vẫn c̣n có một băn khoăn mỗi khi nghĩ đến t́nh cảnh của những người nghèo khổ. Khi c̣n ở Việt Nam bà đă từng gặp những người vừa túng thiếu lại vừa bệnh tật và bà đă có niềm ao ước khi nào có điều kiện sẽ giúp đỡ họ.

Khi vợ chồng Tuấn có đứa con đầu ḷng th́ bà xin nghỉ không đi làm nữa mặc dầu lúc đó bà mới đủ tuổi hưởng hưu non. Bà muốn ở nhà để đích thân chăm sóc cho cháu nội và để cho Nga rảnh tay mà đi làm. Tuy nghỉ ở nhà nhưng hàng tháng bà vẫn được hưởng tiền trợ cấp an ninh xă hội do việc bà đă đóng góp vào quỹ này trong suốt mười mấy năm làm việc. Được lănh tiền hàng tháng bà muốn phụ với vợ chồng Tuấn một ít theo lối sống của Mỹ nhưng Nga không nhận. Nàng nói rằng tiền lương của hai vợ chồng dư sức trang trải cho cái nhà và các khoản chi tiêu khác nên không cần bà phải góp thêm. Nga nói bà đă chịu cực khổ nhiều v́ Tuấn, đă hy sinh nhiều cho Tuấn, nay là lúc Tuấn phải lo cho bà. Nga nói bà cứ việc sử dụng tiền của bà theo ư bà muốn.

Bà Năm đâu có tiêu xài ǵ. Bà dùng phân nửa số tiền lănh được hàng tháng để giúp cho người nghèo ở Việt Nam. Bắt đầu là bà con họ hàng túng thiếu rồi đến người nghèo khổ trong khu xóm. Về sau bà được biết một tổ chức chuyên giúp đỡ thương phế binh ở Việt Nam th́ bà dành ưu tiên gửi tiền đến tổ chức này để giúp đỡ những người chiến binh tàn phế.

Bà thấy những người thương phế binh VNCH thật tội nghiệp. Sau khi cuộc chiến đă tàn, chẳng có ai ngó ngàng đến họ. Họ bị bỏ quên trong xă hội, sống lây lất, nhục nhă với tấm thân tàn phế. Họ là những người đau khổ về tinh thần lẫn vật chất. Nỗi cô đơn v́ cảm thấy bị bỏ rơi càng khiến cho những thương tích mang trên thân thể thêm đau đớn, nhức nhối mỗi khi trời trở lạnh. Họ vừa bị chế độ thù ghét lại bị xă hội coi thường. Họ không c̣n nơi nào để nương tựa. Hồi c̣n ở Việt Nam dù chẳng giàu có ǵ bà cũng không thể quay mặt làm ngơ mỗi khi gặp những con người khốn khổ này. Khi bà giúi tiền vào tay những con người đáng thương nàyỳ bà đă nh́n được niềm vui sướng trên nét mặt rạng rỡ của họ nhưng bà th́ lại không cầm được nước mắt v́ cảm thương cho những con người thiếu may mắn đó.

Bà Năm nghĩ bà đă già rồi, tiền bạc đối với bà không c̣n cần thiết lắm, nếu không dùng để làm việc từ thiện th́ để làm ǵ. Lúc chết có ai đem theo tiền bạc được đâu. Bà nghe nói trên mộ bia của ai đó có ghi câu " Những ǵ tôi cho đi th́ tôi c̣n lại. Những ǵ tôi giữ lại th́ tôi bị mất". Bà không biết người cho khắc vào bia mộ câu nói đó đă măn nguyện v́ khi c̣n sống đă biết dùng đồng tiền để chia sẻ cho người khác hay đă ân hận v́ không làm việc này. Dù sao th́ câu nói đó cũng đáng để cho bà suy nghĩ khi bà đang ở cái tuổi gần đất xa trời. Bà cần phải làm điều ǵ cần làm để sau này vào lúc cuối đời không phải ân hận. Bà Năm không nói ra nhưng số tiền mà bà giữ lại là bà có ư để dùng vào việc hậu sự của bà. Bà Năm mới được hưởng medicarẹ Bà nghe nói những người được hưởng medicare khi chết th́ công việc mai táng đă có medicare lọ Bà cũng nghe nói có trường hợp medicare lo hết cả, gia đ́nh không phải trả thêm đồng nào; có trường hợp gia đ́nh phải phụ trả thêm một ít. Bà Năm pḥng hờ khi bà chết đi nếu như trợ cấp của cơ quan này không đủ để chi trả th́ đă có sẵn tiền của bà, vợ chồng Tuấn khỏi phải bỏ tiền lo cho bà.

Thấy bà giữ tiền mặt Nga đề nghị mở một trương mục ở nhà băng để giữ tiền cho bà nhưng bà gạt đi. Bà nói thích giữ tiền mặt cho chắn ăn chẳng băng biếc làm ǵ cho nó rắc rối. Có bao nhiêu tiền bà bảo Tuấn đổi thành tờ 100 đô rồi bà bỏ vào một cái túi vải để ngay trên đầu giường. Tuấn và Nga thấy vậy chỉ cười chứ đâu có hiểu được sự lo xa của bà. Bà nghĩ có ai biết được ngày giờ về với ông bà đâu. Khi bà nằm xuống rồi việc lấy tiền ở trong nhà băng sẽ gây phiền toái và mất th́ giờ cho vợ chồng Tuấn, chi bằng cứ giữ tiền mặt cần đến lúc nào là có ngay.

Bà Năm dường như đoán được ngày từ giă cơi đời không c̣n xa v́ bà biết được t́nh trạng sức khỏe của bà. Bà Năm nay tuổi đă cao cộng thêm với những lo toan, lao khổ khi c̣n ở Việt Nam nên bà bệnh hoạn hoài. Thời gian gần đây Tuấn đă chở bà đi cấp cứu nhiều lần nhưng mỗi lần như vậy chỉ mấy tiếng đồng hồ sau hay cùng lắm là một ngày th́ bà khỏe lại và có thể xuất viện. Chưa có lần nào bà bất tỉnh lâu như lần này.

Tuấn nh́n mẹ nằm trên giường bệnh mà nhớ lại những ngày khổ cực mà hai mẹ con đă trải quạ Tuấn nghe bà kể lại khi chàng ra đời th́ cha chàng ĺa cơi thế. Bà Năm đă suốt đời chung thủy với chồng, ở vậy nuôi con không chịu tái giá. Trong cảnh mẹ góa con côi bà đă chịu thương chịu khó, thức khuya dậy sớm, dăi nắng dầm sương, làm lụng vất vả để lo cho con. Nhờ có người mẹ tận tụy biết hy sinh cho con cái nên chàng mới được như ngày hôm nay. Tuấn đang nghĩ ngợi mông lung th́ nghe có tiếng ồn ào ở ngoài cửa. Một lát sau cửa xịch mở, chàng thấy Nga và hai đứa con xuất hiện. Vừa bước vào pḥng Nga đă vội hỏi Tuấn:

- Từ lúc em về nhà đến giờ má đă tỉnh lần nào chưa anh?

Tuấn buồn bă lắc đầu thay cho câu trả lời. Một lát sau chàng nói với Nga:

- Đêm khuya rồi em không ở nhà nghỉ ngơi mai đi làm c̣n vào đây sáng đi làm mệt sao chịu nổi?

- Em đưa con vào cho chúng nó thăm bà nội. Từ tối tới giờ tụi nó cứ nhất định đ̣i đi cho bằng được, em đành phải cho tụi nó đi.

- Con vào thăm bà nội mà sao bà nội chưa tỉnh hả bả

- Bà nội ngủ hả ba?

Hai đứa nhỏ thi nhau hỏi, Tuấn không biết đường nào mà trả lời. Bỗng bà Năm mở mắt. Với nét mặt tươi tỉnh bà hết nh́n con đến nh́n cháu. Tất cả đều mừng rỡ nhưng có lẽ Tuấn là người vui mừng nhất. Chàng reo lên như người mê sảng:

- Má tỉnh rồi! Má tỉnh rồi phải không má?

Bà năm trông tỉnh táo như người b́nh thường, không có vẻ ǵ là người bệnh vừa qua một cơn hôn mê kéo dài. Trong nỗi vui mừng, Nga tiến sát đến bên giường hỏi thăm bà rối rít. Nga sực nhớ có một lá thư của bà Năm nàng đă bỏ vào bóp khi lục thùng thư hồi chiều. Nga vội mở bóp lấy lá thư ra đưa ra trước mặt bà Năm vừa nói:

- Má có lá thư mới đến hồi chiều. Má muốn nghe không con đọc cho má nghẻ

Bà năm gật đầu tỏ vẻ đ̣ng ư. Nga bóc thư đọc cho bà nghẹ Lá thư được gửi từ một tổ chức giúp đỡ thương phế binh.

Ngày...

Thưa bà,

Vừa qua chúng tôi lại nhận được tiền của bà gửi giúp đỡ anh em thương phế binh ở quê nhà. Lần này chúng tôi đă quyết định dành tất cả số tiền bà gửi để giúp cho một thương phế binh bị cụt cả hai chân. Người nhận tiền đă mua được chiếc xe lăn để thay cho đôi chân. Trong lá thư gửi kèm đây bà sẽ thấy gia đ́nh người phế binh này vui mừng như thế nào khi người thân của họ đă có thể đi lại sau hai mươi mấy năm trời chỉ ngồi một chỗ...

Nga c̣n định đọc tiếp lá thư nhưng bà Năm ra dấu ngừng lại. Lá thư vô t́nh gợi lại một kỷ niệm đau buồn khiến bà nhớ đến ông Tấn, chồng bà.

Ngày xưa chồng bà cũng ở trong quân đội VNCH. Một trái lựu đạn của cộng quân đă làm hai chân ông giập nát. Ông được trực thăng tải thương đến tổng y viện Cộng Ḥa nhưng không c̣n kịp. Máu ra nhiều quá khiến ông tắt thở trên đường tới quân y viện. Ngày ông Tấn chết bà c̣n trẻ lắm. Bà khóc thảm thiết, vật vă bên quan tài và đ̣i nhảy xuống huyệt mộ chết theo chồng nhưng người ta giữ bà lại và nhắc nhở bà c̣n phải nuôi nấng thằng Tuấn. Đến lúc đó bà mới như người tỉnh mộng và nhớ đến đứa con mới được có mấy tháng. Bà nghĩ nếu ông Tấn sống sót trong lần đó th́ nay ông cũng cần một chiếc xe lăn như người phế binh kiạ Nghĩ đến chuyện đó bà đă rơi lệ.

Nga không đọc nữa. Nàng lấy khăn lau nước mắt cho bà Năm. Một lát sau, cơn xúc động qua đi, bà Năm bảo tất cả con cháu đến gần bà. Bà đưa bàn tay gầy guộc nắm tay từng đứa cháu rồi chậm răi dặn ḍ chúng:

- Không có bà các cháu ở nhà cũng cố gắng nói tiếng Việt với nhau cho khỏi bị quên nghe các cháu. Hai đứa cháu của bà đứa nào mắt cũng đỏ hoẹ Chúng sụt sịt không nói được thành tiếng chỉ nh́n bà gật đầu. Nói với cháu xong bà Năm đưa tay nắm lấy tay con trai xong nắm tay con dâu. Rồi bà nh́n thẳng vào mắt Nga và nói với con dâu:

- Má c̣n hơn mười ngàn đô để trong túi vải ở dưới gối. Khi má chết nếu trợ cấp medicare không đủ th́ con lấy ở đó mà bù vào. C̣n lại bao nhiêu con gửi tất cả cho các cơ sở giúp đỡ thương phế binh và người nghèo khổ nghe con.

Nước mắt tuôn chảy như mưa, Nga nói với bà Năm:

- Má đừng nói những lời đó làm chúng con sợ.

- Sợ ǵ con. Đă là người th́ ai mà chẳng phải một lần chết. Từ bụi tro lại trở về với bụi tro chứ có ǵ đâu. Má đă sẵn sàng rồi con ạ.

Bà Năm thản nhiên trước cái chết v́ bà hiểu rất rơ cái lư lẽ của sự sống, chết. Mỗi người sinh ra đều phải sống và trong cuộc sống ấy dù thành công hay thất bại, dù có quyền cao chức trọng hay là người cùng đinh, dù là những con người giàu sang hay đói nghèo cũng không thể tránh khỏi cái chết. Chết là chuyện đương nhiên của một kiếp người, không vui mà cũng chẳng buồn. Tới phiên th́ phải đi không tŕ hoăn, chậm trễ được. Dặn ḍ con dâu xong bà Năm hướng cặp mắt đă có vẻ mệt mỏi về phía Tuấn, nói với con trai:

- Má rất hài ḷng về vợ chồng con và hai đứa cháu của má. Vợ chồng bảo nhau mà dậy dỗ con cái, đừng để chúng quên mất nguồn gốc... C̣n việc này nữa, hai má con ḿnh đă từng sống trong cảnh nghèo, nay ḿnh đă thoát khỏi cảnh nghèo th́ phải biết thương người nghèo khổ nghe Tuấn.

- Má ơi!...

Nga định nói ǵ với bà Năm nhưng rồi nàng không thể nói thành lời. Giọng của nàng đă tắc nghẽn để chỉ c̣n nghe được tiếng nức nở. C̣n Tuấn th́ đứng im nh́n mẹ, bất độngỳ như cái xác không hồn.

- Má chết rồi chôn hay thiêu tùy các con, thấy cái nào tiện th́ làm. Đối với má h́nh thức không quan trọng đâu... Thôi má thấy hơi mệt rồi để má nhắm mắt một chút cho khỏe.

Nói xong bà Năm nhắm mắt thiếp đi. Căn pḥng trở lại vắng lặng. Nga dẫn hai đứa con ra về, c̣n Tuấn th́ chuẩn bị chỗ ngủ cho đêm thứ hai tại bệnh viện. Đêm hôm đó bà Năm đă ngủ một giấc thật ngon và thật dài để rồi chẳng bao giờ bà thức dậy nữa. Bà Năm chết rồi. Nét mặt bà vẫn tươi tỉnh chẳng khác ǵ người c̣n sống. Điều đó cho thấy bà đă ra đi thật thanh thản, không một chút vướng bận.

oOo



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 nguyenbay
 member

 REF: 448186
 05/14/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Chào bạn Minhxotxa!
Câu chuyện của bạn mang ư nghĩa nhân văn sâu sắc, tôi đọc thấy thích. Rất mong bạn có nhiều câu chuyện như thế này. Xin tặng bạn một câu chuyện mà tôi đă chứng kiến:

LỜI CUỐI
....
- Ba tỉnh rồi!
Mọi người xúm lại. Ông Năm từ từ mở mắt, môi mấp máy…
- Hai à,... chăm sóc ... mấy em nghe con!
- Dạ, thưa ba!...
Con lớn của ông nghẹn lời...v́ ông Năm đă đi rồi.
....
Ông Năm bị ung thư gan, nhà nghèo , vợ mất sớm, một ḿnh nuôi năm đứa con. Ông đă nằm bất động cả tháng nay...
Vậy mà, trước khi ra đi, ông tỉnh lại và để lại cho con lời cuối !


Chúc bạn vui, khoẻ, viết nhiều.
Tạm biệt.


 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network