Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Truyện ngắn 100 chữ: CHUYẾN XE CUỐI CÙNG!( Xin tặng các bạn đă từng một lần gặp

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 nguyenbay
 member

 ID 53104
 06/19/2009



Truyện ngắn 100 chữ: CHUYẾN XE CUỐI CÙNG!( Xin tặng các bạn đă từng một lần gặp
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
Thời đất nước c̣n bao cấp, tôi học ở Trường Sư phạm cấp 2 Tiền Giang.
Sáng thứ bảy, xin nghỉ tiết năm, tôi ra xếp hàng mua vé xe về quê. Pḥng bán vé, bán vé chiếc xe thứ mười một - tôi mới mua được, là chuyến xe cuối cùng. Lúc đó đă ba giờ chiều, lên xe, tôi mừng lắm - v́ nghĩ ḿnh sẽ về được tới nhà.
Xe lăn bánh, một phần do mệt, một phần do đói, tôi nhắm mắt ngũ thiếp đi lúc nào không hay. Bỗng có tiếng lao xao, tôi mở mắt thấy trời chạng vạng tối, tôi hỏi người bên cạnh:
- Chuyện ǵ vậy anh?
Anh trả lời:
- Xe chết máy rồi!
Tôi lo sợ hỏi:
- Tới đâu rồi anh?
Anh nói:
- Tới Mỹ Đức Tây rồi.
Tôi nghĩ, từ Mỹ Đức Tây về Mỹ Thuận c̣n khoảng 10km, nếu đi bộ th́ không khó nhưng thật sự giờ tôi không thể đi được - v́ cả ngày nay tôi có ăn uống ǵ đâu. Người tôi bắt đầu nóng lên v́ lo sợ. Sáng nay tôi mượn bạn 20 đồng, mua vé 18 đồng, c̣n 2 đồng - lẽ ra là để uống nước nhưng tôi không uống , giờ vẫn c̣n.
Mọi người lục đục xuống xe, người th́ chờ chủ - sửa xe, người th́ đón xe khác tiếp tục đi. Riêng tôi đứng chờ, trời một lúc một tối, lát đát một vài giọt mưa rơi. Người lần lượt đi hết, chủ xe nói với tôi, thôi em chịu khó đón xe khác đi, xe chị không sửa được. Lẽ ra, chủ xe phải trả lại một ít tiền hoặc gởi người sang xe khác mới phải. Đằng này chị ấy không nói ǵ, tôi chỉ c̣n 2 đồng.
Tôi bắt đầu đón xe, đón đến bốn xe nhưng đều không đi được – v́ xe nào cũng đ̣i 5 đồng. Mưa bắt đầu nặng hạt, tôi lúc nóng, lúc lạnh nhưng cũng phải cố gắng, đến xe thứ năm, tôi run run nói:
- Chị ơi, em c̣n 2 đồng, xin chị lấy và cho em đi xe nhờ!
Chị chủ xe:
- Không được, chạy đi!
Xe rồ máy, tôi chết lặng...Bỗng một giọng nói:
- Cho chú nó lên đi, tôi trả tiền cho!
Và tôi lên xe, những giọt nước mắt – nước mưa làm nhoè mắt tôi, tôi lẫm bẩm:
- Xin cám ơn! ...! Xin cám ơn!....
.....
Khi cùng đường, tôi mới thấy chân giá trị của những tấm ḷng!



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 soluuhuong1
 member

 REF: 457102
 06/19/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai



những ngày đầu lang thang Sài G̣n, ngủ ng̣ai vỉa hè Sở rất sợ những cơn mưa đêm bất chợt, và cái nắng khô rát ban ban trưa, chỉ thèm một cái ổ để chui ra chui vào... Hành lư là 2 bộ quần áo cũ, và tiền ăn đủ ba ngày, đi xin việc mà hổng có giấy tờ tùy thân nên bà chủ không chịu nhận, bả hẹn tới lui mấy lần, rồi thấy Sở cần việc đến mức quá đáng, t́m đến năn nỉ tới ngày thứ ba bả mới chịu nhận.

Ngày đầu tiên nhận việc, bả chủ hỏi ăn sáng chưa, Sở liền trả lời ăn sáng rồi, mà thực ra đă nhịn đói hơn một ngày trời, nhưng có việc làm mừng quá quên đói luôn, công việc đầu tiên là sếp củi thành hàng cao, đến trưa xong việc bả chủ trả công 10 ngàn đồng, cầm đồng tiền đầu tiên kiếm đuợc ở Sài G̣n, Sở cảm động lắm tay run run... Ra tiệm cơm chén một bữa no, đó là bữa ăn ngon nhất trong đời.



 

 cuoocjsoongs1
 member

 REF: 457146
 06/19/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai


Đi chơi đây đó là thú vui của tôi.

Sinh viên thời kỳ bao cấp, nghỉ hè trường cho mỗi người 1 giấy ưu tiên mua vé xe tàu giảm 75%.

Mùa hè năm đó tôi gom giấy giảm vé cùng thẻ sinh viên của tôi và lũ bạn tôi, giắt lưng 2 tháng học bổng, 2 tháng gạo hè và tem phiếu vải, đi Nha Trang chơi.

Hành tŕnh dự kiến: Huế - Đà nẵng - Nha Trang - Phù Mỹ - Huế.

V́ Phù Mỹ là 1 huyện nhỏ nên lúc ra không có mua được theo kiểu xếp hàng mua vé giảm, tôi đành đón xe dọc đường.

Xe dừng ở bến xe Quăng Ngăi tôi mới biết được xe này không đi Huế và phụ xe đang đi t́m xe Huế để gởi tôi.

Hồi lâu sau tôi thấy anh phụ lái nói ǵ đó với lái xe, xong rồi anh ta trả lại tôi nửa số tiền mà tôi đă đưa và nói: "chị thông cảm, tụi tui chỉ đến Quăng Ngăi mà thôi, tui đang đi gởi chị cho xe Huế nhưng không được, bữa nay công an kiểm tra chặc quá nên không có xe nào dám nhận. Thôi, chị chịu khó xuống bến xe lấy giấy tờ xếp hàng mua vé cũng được, bây giờ trong bến xe đă hết vé đi Huế, chỉ c̣n vé đi Đà nẵng, chị cứ chờ xếp hàng mua vé đi Đà nẵng rồi từ Đà Nẵng mua vé đi Huế dễ hơn".

Biết làm sao được, tôi đành vô bến xe nối tiếp cái ḍng người đang xếp hàng dài dằng dặc với hy vọng mua cho được vé đi trong ngày.

Cái hàng dài ngoằng đó chỉ mới vơi chưa tới một phần tư th́ tôi nghe từ chiếc loa phóng thanh cái giọng Quăng khó nghe "vé đi Đè Nẽng đă hết".

Tôi bắt đầu lo lắng, lúc này tôi mới thấy không chịu lấy danh sách trích ngang của bạn bè trong lớp là 1 thiếu sót lớn. Ai nghe tôi hè đi chơi cũng nói "nếu đến quê ḿnh th́ nhớ ghé nhà ḿnh chơi nghe".

Tôi đang suy nghĩ đến chuyện cần phải t́m 1 nhà trọ ngay bến xe để mai sáng ra xếp hàng cho tiện, th́ có 1 người đàn ông đến gần tôi và hỏi:

- Em ra Đà Nẵng hả?
- Dạ.
- Giữ xách cho anh, đưa giấy tờ đây anh vô mua vé cho.


Tôi ngạc nhiên đưa giấy tờ và tiền cho anh ấy rồi cầm lấy xách của anh ta, ngỏng cổ nh́n vào cửa pḥng làm việc của bến xe, nơi mà người đàn ông ấy vừa lách vào, và tự hỏi: "không biết thiệt hay giả đây, trong túi xách này có cái chi là quốc cấm không đây, trông mặt ḿnh có hiền lắm không mà anh ta dám đưa cả túi xách cho ḿnh,..."

Lát sau anh ấy hớn hở đi ra rồi nói với tôi: "được rồi, ra xe lẹ lên em, xe sắp rời bến rồi, chỉ c̣n 1 chuyến cuối cùng"

Tôi ngạc nhiên đưa túi xách cho anh ấy và đi cùng anh ra chiếc xe đang nổ máy chỉ c̣n chờ có 2 chúng tôi.

Lên xe rồi tôi vẫn c̣n ngạc nhiên và hỏi anh:
- Làm sao mà anh mua được vé hay vậy?
- Tại có 2 người đă mua vé nhưng quá giờ xuất phát mà họ không đến nên bến xe nó phải giải quyết cho anh.
- Nhưng em thấy cả 1 hàng dài dằng dặc người, tại sao họ chỉ giải quyết cho anh?
- Tại tám giờ sáng mai anh có 1 cuộc họp rất quan trọng ở Đà Nẵng, nếu không giải quyết vé cho anh họ phải bố trí 1 xe riêng, nhưng anh thích đi thế này hơn.
- Anh là cán bộ cấp cao?
- Không, Thúy là sinh viên y khoa?
(có lẽ anh nghĩ cái tên trong giấy tờ tôi đưa cho anh mua vé là tên tôi)
- Dạ, anh tên chi?
- Thúy là người Huế à?
- Dạ, nhưng anh tên chi?
- Nghỉ hè vô Quăng Ngăi chơi à?
- Không,...

Và tôi kể cho anh lư do tại sao tôi phải kẹt lại ở Quăng Ngăi.

Xe đến Ḥa Khánh (hay ngă ba Huế chi đó tôi không c̣n nhớ kỹ nữa), anh biểu tài xế dừng lại cho anh xuống, rồi anh quay sang tôi, bắt tay và nói:

- Tạm biệt em, cô gái khó gặp nhất ở Đà Nẵng.

Anh đứng dưới đường khoát tay chào tôi rồi quay lưng đi, xe cũng từ từ lăn bánh.

Đă 24 năm, bây giờ tôi vẫn chưa biết anh tên ǵ, không c̣n nhớ khuôn mặt giọng nói anh như thế nào, nhưng những ǵ diễn ra của ngày hôm ấy tôi vẫn c̣n nhớ như in, nó cứ như 1 phép lạ đối với tôi.



Chúc mọi người những ngày cuối tuần thật vui.


 

 nguyenbay
 member

 REF: 457202
 06/19/2009

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Chào bạn soluuhuong!
Chào bạn cuoocjsoongs1!

nguyenbay rất vui khi hai bạn ghé thăm, cám ơn các bạn chia sẻ nổi niềm "xưa cũ" với ḿnh bằng những câu chuyện rất hay!
- Với bạn soluuhuong: Lần đầu tiên đến Sài g̣n là một kỹ niệm, phải không bạn? Những kỹ niệm ấy măi măi không phai mờ trong kư ức, giúp chúng ta vượt qua những khó khăn trong cuộc đời này. Khi gặp khó khăn nhất, cũng là lúc chúng ta bắt đầu thay đổi, ít nhất trong tư tưởng, suy nghĩ và hành động!
- Với bạn cuoocjsoongs1: Một chuyến du lịch thật đáng nhớ phải không bạn? Chúng ḿnh sống trong thời kỳ bao cấp thật gian nan vất vả! Nhưng bạn thấy không, thời kỳ ấy - t́nh người đă giúp chúng ta vượt qua tất cả.
nguyenbay, soluuhuong, cuoocjsoongs1 đều được người giúp đỡ vào thời điểm tuyệt vọng nhất! Bây giờ chúng ta đă lớn lên rồi đấy!

Chúc các bạn vui, hạnh phúc trong những ngày cuối tuần!
Tạm biệt!....................................................................


 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network