cuoocjsoongs1
member
ID 53244
06/23/2009
|
..........
.......................
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
cuoocjsoongs1
member
REF: 458027
06/23/2009
|
Chạy loạn 1
Cô bé mộng mơ của lần tuổi thứ mười một, trong đầu luôn chất chứa những h́nh ảnh thơ mộng của "Chiếc xe thổ mộ", "Hồn bướm mơ tiên", "Tuấn chàng trai đất Việt",...
Ngạc nhiên sao nội thành bữa nay thật là yên ắng, nhà nhà đóng cửa đi đâu hết chỉ c̣n lũ chó chạy loăng quăng ngoài đường,...Thật vui khi tha hồ qua vườn hàng xóm hái đào, khế, táo,... ăn thoải mái, không sợ người mà chỉ sợ lũ chó.
Rồi bà ngoại và các anh chị tự nhiên lần lượt được đi hết. Bà th́ được đi máy bay vô Sài G̣n v́ có điện tín "D́ đau nặng phải mổ, bà vô gấp". Các anh chị lớn th́ được anh bà con là một sĩ quan đem xe đến đón vô Đà Nẵng.
Nh́n các anh chị tự nhiên được đi Đà Nẵng tôi buồn lắm. Tôi nghĩ "Nếu ḿnh lớn ḿnh cũng sẽ được ba mẹ cho đi Đà Nẵng như các anh chị vậy".
Rồi đang ở căn nhà rộng răi thoáng mát bỗng nhiên phải dọn qua ở Tổng kho Y Dược (nơi ba đang làm việc) để ở "căn nhà Ry" nhỏ bé chật chội.
Chị em tôi gọi căn nhà này là "căn nhà Ry", v́ căn nhà vuông vức được ghép bằng những tấm Ry sắt chỉ có một cửa vào ra như cái hộp. Ban ngày th́ nóng ơi là nóng, nh́n căn nhà hộp này tôi cứ nhớ đến những lần chị em tôi chui vô những chiếc thùng các-tông đựng đồ hộp để chơi đồ hàng.
Sáng sáng Ba như thường lệ mặc bộ đồ quân nhân mà mẹ bữa nay không c̣n ủi hồ láng cón như mọi khi nữa, em trai th́ cứ chờ Ba mặc áo quần xong là đi lấy đôi giày Mẹ đă chùi đen bóng đến để trước mặt cho Ba mang vào.
Tôi nghe phong phanh Mẹ nói "Phải tập trung qua đây để người ta thu xếp cho lên xe đi...". Sở dĩ chưa đi là v́ "xe đang c̣n kẹt trên đèo..." (sau này tôi biết đó là đèo Hải Vân).
Rồi sáng đó Ba dậy sớm, lật đật mặc bộ đồ lính, tôi nh́n thấy một thanh niên đi ngang qua, nói với ba điều ǵ đó, rồi Ba "Dạ, tuân lệnh, tôi đến ngay". Ba lóng ngóng đeo nịt, mang giày, rồi nói với mẹ "thu dọn nhanh lên em".
Tôi ngạc nhiên hỏi mẹ "Sao chú đó trẻ vậy mà ba phải Dạ?". Từ lâu tôi chỉ có biết "người lớn gọi th́ phải Dạ", chứ chưa nghe "người nhỏ gọi người lớn phải Dạ bao giờ".
Mẹ nói "Tại người ta có học, là sĩ quan, Ba con là cấp dưới phải Dạ cấp trên. Hồi xưa Ba con sợ chết không chịu học sĩ quan nên bây giờ phải chấp nhận "thằng đầu bạc dạ thằng đầu xanh". Mấy đứa con nh́n thấy đó mà lo học. Người có học bao giờ cũng sai khiến người không học".
Rồi Mẹ thu xếp thật nhanh, mẹ nhét vào cái túi đă được may sẵn bên trong lưng quần của chị em tôi (cái túi mà mẹ mới vừa may từ lúc nào tôi không biết) mỗi đứa một cuộn tiền giấy. Mẹ dặn lui dặn tới:
- Ông với thằng Cu (em trai tôi) th́ đi với Ba con, c̣n hai đứa con (tôi và chị kế) phải nhớ luôn luôn nắm lấy vạt áo mẹ không được thả ra. Mấy con nhớ chưa? không được thả ra. Hai đứa nhớ mẹ dặn nè, giữ cục tiền ni cho kỹ, đừng cho ai biết, lúc mô cũng rờ coi có c̣n không. Lỡ mà các con tự nhiên không c̣n thấy Ba Mẹ hay một ai trong nhà ḿnh ở bên cạnh th́ cứ b́nh tĩnh giữ cục tiền ni cho kỹ, cứ thấy ai bán đồ ăn mà các con thấy đói th́ lấy tiền trong ni ra mà mua ăn cho đỡ đói nghe chưa!
- Rứa không phải tiền ni tụi con cất cho mẹ à?
- Ừ, đúng đó, mấy con nhớ cất cho mẹ, đừng cho ai biết ḿnh có tiền, nếu người xấu mà biết là họ t́m cách lấy liền, mất tiền là cả nhà ḿnh chết đói. Cất cho kỹ cho mẹ. Nhưng khi mô không có mẹ bên cạnh mà các con thấy đói th́ cứ lấy ra mà mua đồ ăn ăn.
Rồi mẹ khóc sụt sùi. Chị em tôi không biết ǵ, thấy mẹ khóc cũng khóc.
Thế rồi Ba về nói với Mẹ:
- Xe không thể đi được nữa v́ kẹt cứng dọc đèo, bây giờ phải đi đường thủy, nếu không th́ không kịp. Anh chở Ông, thằng Cu với đồ đạc, em xách xách sữa và tả, bồng con Bé, dắt hai đứa đi bộ. Anh cố gắng xuống Thuận An thật nhanh rồi lên chở bốn mẹ con.
- Dạ.
Mẹ một tay bồng em út (c̣n rất nhỏ), một tay xách cái giỏ, hối thúc chị em tôi "Hai con nhớ nắm vạt áo mẹ thiệt chặt, mẹ đi mô là đi nấy không được rời nghe chưa!". hai chị em tôi không biết chi cũng "Dạ" và lon ton chạy theo cho kịp những bước đi như chạy của mẹ.
Nh́n mẹ im lặng cắm cúi tay nách tay xách, chị em tôi chỉ có biết chạy để không tuột tay khỏi vạt áo mẹ.
Qua những con phố, rồi qua cái nơi mà mẹ gọi là "Đập Đá", rồi qua những con đường nhà cửa san sát, rồi đến ruộng đồng bát ngát,...
Lúc đầu tôi c̣n háo hức vừa chạy vừa nh́n sang hai bên đường đầy lạ lẫm và thích thú, v́ chưa bao giờ ba mẹ tôi cho đi đến những nơi này.
Nhưng chạy măi, chạy măi,... hai chân đă ră rời rồi mà Mẹ vẫn cứ cắm cúi đi như chạy. Tôi than van:
- Mẹ ơi, nghỉ tí đi, con mỏi chân quá, khát nước quá,...
Mẹ dừng tí chút, tay vẫn bồng em Bé, cho tôi uống nước, rồi hối thúc:
- Phải đi thôi, cố gắng đi con, đường c̣n xa lắm, đứng lại là không đi được, c̣n xa lắm, nắm vạt áo mẹ mà đi. Đứng lại là chết.
Nghe mẹ nói "đứng lại là chết" tôi sợ quá, tôi như được tiếp thêm sinh khí, lại đứng lên nắm lấy áo mẹ mà chạy. Lúc này tôi không c̣n hơi sức đâu để ngắm đồng lúa bát ngát hai bên đường nữa. Tôi chỉ biết chạy, chạy, và chạy,...
Dọc đường tôi thấy ai cũng chạy hối hả, vài đoạn lại thấy rải rác những chiếc xe bốn bánh dừng nép cạnh đường bên trong không một bóng người.
Rồi rải rác những chiếc xe máy, xe bốn bánh hối hả chạy cùng một hướng mà mẹ con tôi đang chạy. Tôi ngạc nhiên quá, h́nh như mọi người chỉ chuyển động đúng một hướng, tôi không hề thấy ai đi theo hướng ngược lại.
Đến được bến tàu (sau này tôi mới biết tôi đă chạy bộ một đoạn đường dài hơn mười ba cây số) th́ cũng vừa thấy Ba dắt chiếc xe xớn xác đi ra.
Người ơi là người, h́nh như mọi người đều tập trung hết cả về đây. Ba nói:
- Dân họ ào xuống đông quá, giờ chừ không kể chi lính hay thường dân, mạnh ai nấy xuống tàu, anh phải đưa Ông với thằng Cu xuống tàu cho yên rồi mới lên t́m em thành ra lâu.
Tôi không c̣n nhớ làm thế nào mà Ba đưa được cả mấy mẹ con và chiếc xe máy xuống tàu. Chỉ c̣n biết ngồi trong tàu người ơi là người, ngồi trên đầu nhau, chen chúc la hét nhốn nháo.
Mẹ th́ phát cho mỗi người một bịch cơm sấy đă nở đang c̣n ấm. Mẹ nói "cầm nè con, cứ thấy đói là bốc bỏ vô miệng mà nhai nghe con, ăn để mà lấy sức, c̣n đi nhiều nữa".
Tôi mơ mơ màng màng chỉ biết "Dạ" rồi không c̣n biết ǵ nữa. Tôi h́nh dung chiếc tàu đang lên trên núi cao rồi bất ngờ lượn xuống thung lũng sâu, vậy là bao nhiêu cơm, nước dăi trong bụng tôi ào ào cả ra.
Tôi mơ màng đến bụi cây chè tàu gần nhà, nơi chúng tôi thường núp vào đó khi chơi tṛ trốn t́m.
Tôi mơ màng đến những đồng lúa bát ngát trải dài ở quê tôi.
Tôi mơ đến tiếng sóng biển ŕ rào, tiếng vi vu của rừng dương liễu, nơi mà mỗi hè tôi thường được về nơi đó để tung tăng vui đùa.
Chẳng biết tôi đă mơ đến bao lâu.
Chỉ biết trời dần dần tối mịt, tai tôi ù ù, không c̣n phân biệt những tiếng nói lao xao phát ra từ đâu nữa. Những âm thanh rất xa xăm, mơ hồ,...
Thế rồi bỗng nhiên mọi người nhao nhao "Tới Đà Nẵng rồi".
Tiếng lao xao la hét mất hẳn, chỉ c̣n những tiếng reo ḥ đồng thanh:
"Tới Đà Nẵng rồi, sống rồi..."
Tôi tỉnh người hẳn.
|
|
emdayne
member
REF: 458045
06/23/2009
|
Cuộc Sống khi dài cho là trăm tuổi.
Cuộc Sống khi ngắn may rủi với đời.
Ngắn dài không ngại người ơi.
Sống hiền , đạo đức tức thời bền lâu.
!!!
|
|
cuoocjsoongs1
member
REF: 458874
06/26/2009
|
Chào bạn emdayne,
Trước hết csong xin cám ơn bạn đă tham gia góp ư,
Thứ đến là xin lỗi bạn thật nhiều v́ đă xóa mất mấy câu khởi đầu ở trên.
Chúc bạn cùng mọi người cuối tuần thật vui.
|
|
cuoocjsoongs1
member
REF: 458880
06/26/2009
|
Chạy loạn 2
Vào Đà Nẵng cả gia đ́nh tá túc ở nhà một người bà con, nơi mà anh chị tôi đang ở lại. Đă có ba gia đ́nh từ Huế vào, thêm cả nhà tôi nữa là bốn, mỗi gia đ́nh được bố trí một căn pḥng rất nhỏ. Đồ đạc được dồn đống một góc, đêm đến Ba, các anh và đàn ông trong nhà đều lên tầng thượng ngủ cho mát.
Chẳng nhớ chúng tôi ở lại đó bao lâu...
Một buổi sáng mẹ thức anh chị em tôi dậy sớm, đưa cho hai anh hai cái bao gạo không rồi chỉ đường cho anh cả đến ḷ ḿ mua ḿ, tôi và chị kế cũng được cho đi theo hai anh. Thích thật, tôi chỉ thích được sai đi đây đi đó nên nghe được đi cùng các anh chị tôi mừng lắm.
Chầu chực ngay ḷ ḿ, tôi chăm chú nh́n anh thợ vắt bột nặn bánh, nh́n người chủ ḷ đưa từng cái cây có chứa những cái bánh bột vào ḷ, nh́n miệng ḷ bên dưới là củi lửa đỏ rực, rồi hồi lâu lại nh́n người chủ ḷ lùa những ổ ḿ đă nở vàng đều vào cái thúng bên dưới.
Ḿ đă được chất đầy hai bao, anh cả lấy hai ổ bẻ bốn đưa mỗi người nửa ổ. Suốt cuộc đời tôi chưa bao giờ ăn được miếng ḿ mới ra ḷ ngon như vậy lần thứ hai, vừa nóng vừa gịn tan vừa thơm vừa ngọt ngọt...
Về tới nhà đă thấy mẹ thu dọn gọn gàng đâu vào đấy, chúng tôi thay áo quần và mẹ lại tiếp tục nhét vào cái túi bên trong lưng quần của mỗi đứa một cuộn tiền giấy, cũng với những lời dặn ḍ như cũ "khi nào bỗng nhiên không thấy ba mẹ bên cạnh mà thấy đói th́ lấy tiền đó ra mua đồ ăn ăn".
Mẹ bảo "Bây giờ ra sân bay đi tiếp..."
Ba để xe máy ở lại rồi thuê xe chở cả nhà đến ở một khu vực gồm nhiều căn nhà nhỏ giống nhau được làm bằng ván rất dễ thương.
Căn nhà mà chúng tôi vào ở đồ đạc của chủ cũ vẫn c̣n i nguyên, rất ngăn nắp sạch sẽ, chị em tôi nhào ngay đến kệ sách. Tôi lấy xuống một cuốn sổ tay rồi mở ra đọc, h́nh như là nhật kư, trong đó là những bài viết có ghi giờ ngày tháng năm, thỉnh thoảng lại có thơ, h́nh như những bài thơ được viết để tặng cho một người em gái nào đó. Tôi đưa cho chị gái đọc, chị xem xong rồi nói "Đây là nhật kư của một anh phi công nào đó, có lẽ v́ ra đi gấp quá nên anh ta không kịp đem theo đồ đạc kể cả nhật kư".
Ba tôi nói "Mấy đứa con đừng đụng chạm đồ chi của họ, chỉ ở tạm đây thôi để chờ ra máy bay, tuyệt đối không được đứa mô ra khỏi đây".
Chẳng nhớ bao lâu...
Tôi chỉ nhớ Ba nói với Mẹ "Giờ chừ chỉ c̣n đường thủy".
Chúng tôi lại tiếp tục rời căn nhà dễ thương đó để đi tiếp... đến một con đường mà càng đi càng thấy đường nhỏ lại... người nhiều thêm...
Người ơi là người, tôi chưa bao giờ nh́n thấy người nhiều như vậy, nhiều gấp mấy cái không khí hỗn độn đông đúc mà tôi đă từng thấy ở bến tàu Thuận An, Huế.
Nhiều người đang chen chúc xô đẩy nhau để cố lọt vô một cái cửa, hai bên cửa đang có mấy người mặc đồ lính cầm súng đứng rải rác để dẹp cho rừng người bớt chen lấn hơn.
Ba nói với Mẹ "Vất hết đồ đạc lại, chỉ đem bao ḿ, nước với thuốc thôi, cả nhà nắm tay nắm áo nhau mà đi không được rời".
Qua được cái cửa đó chúng tôi tiếp tục bị xô đẩy vào bên trong, nhưng cũng dễ thở và bớt xô đẩy hơn, tôi bíu riết tay của anh kế và chị kế không dám rời ra.
Đến một băi rộng Ba bảo dừng lại để đếm người. Mẹ la lên:
- Chết rồi, thằng Ngân!
Rồi mẹ bù lu bù loa:
- Anh đi t́m con đi, thằng nớ lớn xác rứa chớ c̣n dại lắm.
Ba nói:
- Không ai được rời đây nửa bước, cứ đứng đây, chắc con nó vẫn c̣n chen lấn ở sau, cứ đứng hết cả đây thế nào con nó cũng thấy
Rồi Ba phân công cho chúng tôi mỗi đứa nh́n về một hướng:
- Đứa mô thấy anh con là la lên liền.
Lát sau tiếng anh kế:
- Anh Ngân tề!
Cả nhà đồng loạt xoay sang hướng chỉ của anh, ḥa lẫn trong ḍng người xô đẩy phía sau tôi thấy nhấp nhô anh cả một tay giữ một chiếc xe đạp đang vác ngược trên vai, một tay h́nh như đang ôm cái bao ḿ trước bụng.
Cả nhà đồng thanh la lên "Ngân, Ngân, anh Ngân, anh Ngân,...", tiếng la ḥa lẫn ch́m vào mớ âm thanh la hét hỗn độn...
Mẹ gào lên "Ngân, Ngân, mẹ đây, cả nhà đây,...", Ba th́ cố đi tới chỗ anh, rồi ôm bao ḿ cho anh.
Vừa đến nơi anh cả đă phân trần:
- Con thấy chiếc xe đang mới mà ai vất bên đường, con định lượm để cả nhà ḿnh bỏ đồ lên đây đi tay không cho dễ, nhưng quay vô th́ lạc mất, dắt cũng không được con phải vác mới chen vô được.
Mẹ nh́n anh cả nói:
- Trời ơi, con ơi, răng con khờ rứa con, đồ đạc nhà ḿnh vất hết cả rồi, lúc ni mà con c̣n lượm đồ của người làm chi nữa con.
Ba tôi dặn ḍ:
- Mấy đứa nghe đây, giờ chừ chỉ lo giữ cái mạng mà thôi, không để ư chi hết, bỏ bịch thuốc trong bao ḿ, Ba đi đầu xách giỏ nước, hai đứa... nắm tay ba đi hai bên, để ông và mẹ bồng em đi ở giữa, c̣n... nắm tay nhau đi hai bên và phía sau, thằng Ngân xách bao ḿ đi sau cùng, cứ rứa mà nắm tay nắm áo nhau đi, không được rời, nhớ chưa, không được rời, rời là chết, sắp ra bến tàu rồi. Chỉ cần ḿnh c̣n là của c̣n, phải đi mới sống, ở lại là chết.
Lác đác vài tiếng súng nổ...
Xa xa phía trước mặt, đàng sau rừng người lố nhố là vầng xanh dương của nước biển và vài đốm nhỏ của những con tàu ngoài khơi xa...
|
|
cuoocjsoongs1
member
REF: 459234
06/27/2009
|
Bỡ ngỡ
Hè lớp mười nhận thư chị gái ở Phù Mỹ nhắn mẹ vào v́ chị sắp sinh con, tôi xin gia đ́nh được vào với chị.
Lần đầu tiên ra khỏi nhà một ḿnh cả gia đ́nh ai cũng đều lo lắng. Ông nội th́ luôn dặn ḍ "đừng có tin lời ai nghe con, ở ngoài họ lừa lọc nhiều lắm!", "đi đâu cũng phải đem theo cái xách tuyệt đối không gởi cho ai", "chỗ nào có người th́ ngồi, chỗ nào vắng người th́ đừng tới", "tiền bạc phải giữ trong người",...
Tôi chỉ có biết "Dạ, dạ, con biết rồi, con nhớ rồi,..."
Thời đó xe tàu đi lại khó khăn, tôi quyết định mua vé xe Huế-Quy Nhơn, dự định khoảng năm, sáu giờ chiều xe đi ngang Phù Mỹ th́ nhảy xuống, như vậy chỉ đi 1 chặng trong ngày.
Xe đến trưa th́ bị sự cố phải dừng lại, mọi người xuống xe ngồi bên lề đường chờ, nh́n xung quanh chỗ nào cũng mía, ruộng mía bạt ngàn cao quá đầu, mấy chị rủ nhau vào nhà dân mua mía ăn, chúng tôi bắt đầu hỏi han làm quen nhau từ đây, có hai chị cùng tôi nữa là ba sẽ xuống thị trấn Phù Mỹ, chúng tôi rủ nhau khi lên xe sẽ ngồi gần nhau để khi xuống cho tiện.
Xe đi chừng hai tiếng th́ lại bị sự cố tiếp, chúng tôi lại tiếp tục xuống xe t́m chỗ mát ngồi, lần này th́ xung quanh toàn dừa ơi là dừa, sân nhà nào nhà đó trái dừa, vỏ dừa, gáo dừa,... chất thành từng đống, mọi người nói với nhau "đây là xứ nấu dầu dừa" và chúng tôi lại rủ nhau vô mua nước dừa uống. Chủ nhà cho chúng tôi uống thoải mái nhưng trả tiền họ không lấy.
Trời đă về chiều mà xe vẫn chưa sửa xong, ai nấy đều đói bụng. Mọi người lấy ra đủ thứ thức ăn: xôi, cơm nắm, ḿ ổ, bánh chưng, bánh quy, bánh lọc,... Tôi cứ ngỡ cơm chiều đă ở nhà chị gái nên không chịu mua ḿ như lời ông dặn, may mà có mấy gói kẹo mè xững làm quà, cũng lấy ra 2 gói mời nhau. Bữa ăn đủ thứ ba lằng nhằng nhưng sao tôi thấy thật vui.
Rồi cũng đến lúc sự nổ lực của mấy anh tài đă được đền bù, xe nổ máy khi trời tối mịt. Tôi rất lo khi nghe anh tài loáng thoáng nói xe đi ngang Phù Mỹ khoảng mười một, mười hai giờ chi đó.
Tiếng xe nổ máy đều đều, gió mơn man lùa vào cửa xe mát rượi mang theo mùi của rơm rạ mới, tôi không c̣n đầu óc đâu để thưởng thức. Nh́n bầu trời đầy sao, khuất khỏi tầm đèn của xe là màn đêm tối đen, tôi lo lắng vô cùng.
Một chị bên cạnh nói:
- Có lẽ ba chị em ḿnh phải vô gơ cửa nhà người ta xin ngủ nhờ một đêm chứ khuya thế này làm sao về.
Tôi nói:
- Em mới đi lần đầu, giọng của em nói chắc dân ở đây không hiểu, có chi mấy chị đi đâu cho em theo với.
- Em đừng lo, dân ở đây thật thà và tốt bụng lắm.
Tôi thầm cám ơn trời phật đă xui khiến có thêm hai chị đi cùng với tôi, nếu không chắc tôi không dám xuống Phù Mỹ mà theo xe vô thẳng Quy Nhơn để ở lại bến xe luôn.
Tài xế cho ba chúng tôi xuống ngay chợ Phù Mỹ, trời tối đen, gió lồng lộng mát rượi, kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ, thị trấn yên ắng khi chiếc xe vừa lao đi.
Chúng tôi tiến vào căn nhà gần nhất có cái cửa sắt, rồi cùng nhau gơ lên những tấm sắt và gọi... Hồi lâu sau nghe có tiếng dép, nh́n thấy ánh đèn dầu leo lét, rồi nghe tiếng của phụ nữ hỏi... Hai chị đi cùng tŕnh bày lư do và xin ngủ nhờ..., nghe tiếng lách cách mở cửa chúng tôi mừng vô cùng...
Sáng ra chúng tôi quét dọn sạch sẽ gọn gàng cái kệ hàng, nơi mà chủ nhà đă cho chúng tôi ngủ nhờ qua đêm. Khi nghe tôi nói là em gái của cô... (anh chị tôi đang dạy tại trường cấp ba của thị trấn), chị chủ nhà biết anh chị tôi, liền sai người nhà lấy xe chở tôi đến tận nhà của chị gái.
Có thể những chặng đường của tôi sẽ luôn luôn gặp những trở ngại, nó đă được báo trước bởi chặng bỡ ngỡ ban đầu. Nhưng may mắn thay tôi đă luôn gặp được những người tốt. Nó cho tôi một suy nghĩ "Cần phải sống tốt với người như người đă sống tốt với ḿnh, và hăy xem mọi diễn biến của cuộc đời nhẹ tựa như những điều đương nhiên ḿnh cần phải trải qua"
|
|
cuoocjsoongs1
member
REF: 459238
06/27/2009
|
Chuyến xe cuối cùng
(Xin được lấy cái tựa của anh nguyenbay)
Đi chơi đây đó là thú vui của tôi.
Sinh viên thời kỳ bao cấp, nghỉ hè trường cho mỗi người 1 giấy ưu tiên mua vé xe tàu giảm 75%.
Mùa hè năm đó tôi gom giấy giảm vé cùng thẻ sinh viên của tôi và lũ bạn tôi, giắt lưng 2 tháng học bổng, 2 tháng gạo hè và tem phiếu vải, đi Nha Trang chơi.
Hành tŕnh dự kiến: Huế - Đà nẵng - Nha Trang - Phù Mỹ - Huế.
V́ Phù Mỹ là 1 huyện nhỏ nên lúc ra không có mua được theo kiểu xếp hàng mua vé giảm, tôi đành đón xe dọc đường.
Xe dừng ở bến xe Quăng Ngăi tôi mới biết được xe này không đi Huế và phụ xe đang đi t́m xe Huế để gởi tôi.
Hồi lâu sau tôi thấy anh phụ lái nói ǵ đó với lái xe, xong rồi anh ta trả lại tôi nửa số tiền mà tôi đă đưa và nói: "chị thông cảm, tụi tui chỉ đến Quăng Ngăi mà thôi, tui đang đi gởi chị cho xe Huế nhưng không được, bữa nay công an kiểm tra chặc quá nên không có xe nào dám nhận. Thôi, chị chịu khó xuống bến xe lấy giấy tờ xếp hàng mua vé cũng được, bây giờ trong bến xe đă hết vé đi Huế, chỉ c̣n vé đi Đà nẵng, chị cứ chờ xếp hàng mua vé đi Đà nẵng rồi từ Đà Nẵng mua vé đi Huế dễ hơn".
Biết làm sao được, tôi đành vô bến xe nối tiếp cái ḍng người đang xếp hàng dài dằng dặc với hy vọng mua cho được vé đi trong ngày.
Cái hàng dài ngoằng đó chỉ mới vơi chưa tới một phần tư th́ tôi nghe từ chiếc loa phóng thanh cái giọng Quăng khó nghe "vé đi Đè Nẽng đă hết".
Tôi bắt đầu lo lắng, lúc này tôi mới thấy không chịu lấy danh sách trích ngang của bạn bè trong lớp là 1 thiếu sót lớn. Ai nghe tôi hè đi chơi cũng nói "nếu đến quê ḿnh th́ nhớ ghé nhà ḿnh chơi nghe".
Tôi đang suy nghĩ đến chuyện cần phải t́m 1 nhà trọ ngay bến xe để mai sáng ra xếp hàng cho tiện, th́ có 1 người đàn ông đến gần tôi và hỏi:
- Em ra Đà Nẵng hả?
- Dạ.
- Giữ xách cho anh, đưa giấy tờ đây anh vô mua vé cho.
Tôi ngạc nhiên đưa giấy tờ và tiền cho anh ấy rồi cầm lấy xách của anh ta, ngỏng cổ nh́n vào cửa pḥng làm việc của bến xe, nơi mà người đàn ông ấy vừa lách vào, và tự hỏi: "không biết thiệt hay giả đây, trong túi xách này có cái chi là quốc cấm không đây, trông mặt ḿnh có hiền lắm không mà anh ta dám đưa cả túi xách cho ḿnh,..."
Lát sau anh ấy hớn hở đi ra rồi nói với tôi: "được rồi, ra xe lẹ lên em, xe sắp rời bến rồi, chỉ c̣n 1 chuyến cuối cùng"
Tôi ngạc nhiên đưa túi xách cho anh ấy và đi cùng anh ra chiếc xe đang nổ máy chỉ c̣n chờ có 2 chúng tôi.
Lên xe rồi tôi vẫn c̣n ngạc nhiên và hỏi anh:
- Làm sao mà anh mua được vé hay vậy?
- Tại có 2 người đă mua vé nhưng quá giờ xuất phát mà họ không đến nên bến xe nó phải giải quyết cho anh.
- Nhưng em thấy cả 1 hàng dài dằng dặc người, tại sao họ chỉ giải quyết cho anh?
- Tại tám giờ sáng mai anh có 1 cuộc họp rất quan trọng ở Đà Nẵng, nếu không giải quyết vé cho anh họ phải bố trí 1 xe riêng, nhưng anh thích đi thế này hơn.
- Anh là cán bộ cấp cao?
- Không, Thúy là sinh viên y khoa? (có lẽ anh nghĩ cái tên trong giấy tờ tôi đưa cho anh mua vé là tên tôi)
- Dạ, anh tên chi?
- Thúy là người Huế à?
- Dạ, nhưng anh tên chi?
- Nghỉ hè vô Quăng Ngăi chơi à?
- Không,...
Và tôi kể cho anh lư do tại sao tôi phải kẹt lại ở Quăng Ngăi.
Xe đến Ḥa Khánh (hay ngă ba Huế chi đó tôi không c̣n nhớ kỹ nữa), anh biểu tài xế dừng lại cho anh xuống, rồi anh quay sang tôi, bắt tay và nói:
- Tạm biệt em, cô gái khó gặp nhất ở Đà Nẵng.
Anh đứng dưới đường khoát tay chào tôi rồi quay lưng đi, xe cũng từ từ lăn bánh.
Đă 24 năm, bây giờ tôi vẫn chưa biết anh tên ǵ, không c̣n nhớ khuôn mặt giọng nói anh như thế nào, nhưng những ǵ diễn ra của ngày hôm ấy tôi vẫn c̣n nhớ như in, nó cứ như 1 phép lạ đối với tôi.
|
|
cuoocjsoongs1
member
REF: 460173
06/30/2009
|
Ước...
Sau biến động 1975...
Chứng kiến ba mẹ làm lụng suốt ngày vẫn không đủ ăn, tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện chơi, ngoài th́ giờ học tôi chỉ muốn làm tất cả mọi việc để bớt đi phần nào sự vất vả của mẹ.
Tôi muốn học thật giỏi...
Tôi ước sau này sẽ làm ra thật nhiều tiền, tôi sẽ xây một căn nhà đầy đủ tiện nghi, sẽ lo cho mẹ một cuộc sống đàng hoàng, để bù lại giai đoạn mẹ đă rất cực khổ và luôn nhịn miếng ngon cho chồng cho con.
Hồi đó sao cái ǵ cũng thiếu thốn, chúng tôi thường nói chơi "điện tháng cúp hai lần, lần cúp nửa tháng", nước th́ ban ngày phải khoét một lỗ sâu dưới đất mới hứng được từng giọt nước máy ri rỉ, nếu không phải thức đêm để hứng v́ đêm nước chảy mạnh hơn. Tôi lấy cớ thức khuya học bài và giành công việc hứng nước để cho mẹ được ngủ sớm.
Tối đó trong lúc chờ nước tôi ngủ gục ngay trên tập vở đă mở sẵn, lúc thức dậy tôi vô cùng ngạc nhiên, trong tay tôi đang có một miếng giấy với ḍng chữ "T... ơi, ước chi em là em gái của anh, anh sẽ làm tất cả mọi việc chỉ để cho em được học", hốt hoảng chạy ra máy nước đang mở chờ sẵn. Tôi ngạc nhiên quá, nước đă đầy bể tự bao giờ, cái ống nước đă được cuộn lại móc ngay ngắn trên tường. Tôi chạy lên nhà trên th́ thấy cả nhà đă ngủ yên ắng, tôi gọi mẹ dậy và hỏi "mẹ hứng nước đầy bể rồi à?", "không, con nói con thức hứng nước mà!", và tôi lờ mờ suy đoán có người đă làm cái công việc đó cho tôi...
Ước ǵ trái đất tṛn thật là tṛn...
Ước ǵ thế giới nhỏ thật là nhỏ...
Ước ǵ cái người đă nhét ḍng chữ đó vào tay tôi t́nh cờ đọc được mẩu truyện ngắn này...
|
|
soluuhuong1
member
REF: 460174
06/30/2009
|
Tuyệt vời, Tuyệt vời
Phong cách viết của bạn hay và lôi cuốn hấp dẫn
tặng bạn số đẹp may mắn: 1929394959698949
Chúc bạn và cả nhà tốt lành hạnh phúc thân ái... hihihi
|
|
cuoocjsoongs1
member
REF: 460691
07/02/2009
|
Chào SLH1,
Cám ơn lời động viên của bạn nè,
Xin được tiếp tục nhận dăy số đẹp của bạn luôn nghe,
Chúc bạn cùng mọi người vui vui.
|
|
cuoocjsoongs1
member
REF: 460692
07/02/2009
|
Tại sao???
- T ơi, hôm nay anh qua chào từ biệt em, mai anh đi rồi.
- Đi mô?
- Xa lắm, vô nam lận.
- Họ bắt anh đi à?
- Không, là anh đăng kư xung phong đi xây dựng vùng kinh tế mới.
- Sao anh lại đăng kư đi?
- Anh đăng kư lâu rồi. Hồi đó mới đi học tập về anh bất măn lắm, ngày nào cũng bắt lên tŕnh diện, ḿnh không làm chi cũng bị nạt nộ như con vật, anh hận lắm, anh chỉ muốn đi cho khuất mắt.
- Giờ chừ cũng phải tŕnh diện hằng ngày à?
- Không, bây giờ th́ một tháng một lần, nhưng mà anh quen rồi. T, em hăy nói đi. Chỉ cần em nói "anh đừng đi" là anh sẽ không đi nữa.
- Ḿnh không đi có bị làm chi không?
- Bây giờ anh không sợ nữa rồi.
Tôi lướt nhanh trong đầu những t́nh huống khi tôi đặt tôi vào vị trí của anh.
Nếu tôi ở lại th́ thật là bí đường.
Nếu tôi ra đi biết đâu được sẽ mở ra được một hướng mới cho tương lai...
Tôi tưởng tượng đến h́nh ảnh... anh đang chặt cây làm căn nhà cho anh... rồi h́nh ảnh anh có những cô gái hàng xóm mới dễ thương thùy mị... rồi anh cảm mến và sẽ lấy một trong những cô gái đó làm vợ... Tim tôi đau nhói.
Nhưng... tôi không thể v́ tôi mà ḱm hăm hướng đi của anh được.
Anh cần phải đi để có một tương lai sáng lạn hơn...
- Theo em anh nên đi, em thấy anh ở lại thật là bí đường, anh cần phải có tương lai.
Tại sao???
Tại sao lại đưa em vào cái thế buộc phải nói!!!
Em chỉ là một cô gái mới lớn chưa hề có một từng trải nào về cuộc đời.
- Chỉ c̣n tối nay anh em ḿnh gặp nhau, anh muốn nghe em đọc thơ.
- Anh thích bài chi?
- Bài chi cũng được.
- "T́nh yêu thứ nhất" của Nguyễn Bính hỉ?
- Ừ!
- "Anh chỉ có một t́nh yêu thứ nhất, anh cho em kèm với một lá thư..."
Tôi không thể đọc tiếp được nữa, môi tôi mấp máy run run, tôi không thể điều khiển cho môi ḿnh đừng run, mắt tôi nḥa lệ...
Tôi nói nhanh "Anh về đi..." và chạy ào vô giường nằm khóc...
Lát sau tôi nghe loáng thoáng tiếng mẹ nói "thôi, anh về đi, cứ để cho em nó khóc"
Và rồi... tiếng bước chân anh rảo chậm sau vườn nhà.,.
|
|
cuoocjsoongs1
member
REF: 461081
07/03/2009
|
Số phận
Bao năm qua không một lá thư, không một lời nhắn gởi, tôi cứ ngỡ anh đă yên thân ở một nơi nào đó...
Thật là trớ trêu, ngày anh về t́m tôi th́ tôi đă là mẹ của một đứa con.
Anh đă ra đi vội vă và không muốn gặp tôi, tôi biết anh rất đau ḷng.
Tôi đă không chờ đợi anh như anh đă đợi tôi, tôi đáng bị trừng phạt.
Lúc đó tôi đă rất yêu chồng tôi, nhưng tôi chỉ muốn gặp anh một lần để được nh́n thấy anh mạnh khỏe, được nói với anh rằng "tất cả đều là số phận".
Tôi luôn nguyện cầu cho anh được sức khỏe và an lành, được hạnh phúc bên những người thân yêu của anh và hăy xem chúng ta như chỉ là những chấm nhỏ đi qua đời nhau...
|
|
cuoocjsoongs1
member
REF: 468714
07/29/2009
|
Bạn...
Một năm học đầy dấu ấn trong cuộc đời học sinh...
Hai mươi mấy đứa trẻ mới lớn từ khắp nơi được tập trung về một ngôi trường nho nhỏ cổ xưa có cái tên rất tàu "Quang Hoa". Chúng tôi như những chú gà b́nh thường được quy về một nơi để xào xáo luyện thành những chú gà què, suốt năm học chỉ luyện lui luyện tới đúng một môn, học thêm một môn nữa, và mù hẳn những môn c̣n lại.
Tôi nằm trong số bốn bạn nữ duy nhất ở thành phố được mang tên "ngoại trú", hằng ngày chỉ đến đó học rồi về, c̣n những bạn nội trú và thầy cô th́ co cụm hết ở ngôi trường đó, ăn, ở, học, sinh hoạt... đều loanh quanh luẩn quẩn trong mấy căn pḥng nho nhỏ của ngôi trường.
Một năm học rồi cũng qua nhanh, những ngày chuẩn bị nghỉ hè chúng tôi trao nhau những cuốn lưu bút...
Sáng đưa tiễn các bạn về quê, đứng giữa bến xe chúng tôi ngây thơ khóc nức nở trước những cặp mắt ngạc nhiên của người lớn. Tuổi mới lớn t́nh cảm thật dạt dào và vô tư, h́nh ảnh này măi khắc sâu trong tâm trí của mỗi đứa lúc đó, bây giờ chúng tôi luôn cười mỗi khi nhắc lại kỷ niệm chia tay của ngày ấy.
...
Bảy năm sau, một trong số hai mươi mấy đứa trẻ đó bây giờ đă là sinh viên, bỗng nhiên t́m đến tôi. Bạn ấy đến nhà tôi mỗi tuần, lúc nào chúng tôi cũng có chuyện để cùng trao đổi và cùng vui cười, có lần trước khi ra về bạn ấy đă nói "T lúc nào cũng vui cười". Vâng, tôi luôn vui mỗi khi có người nhớ đến ḿnh.
Thế rồi... ngày tết sắp đến, bạn ấy gởi cho tôi một tấm thiệp chúc tết nho nhỏ, mở ra tôi nh́n thấy bên dưới góc phải mấy chữ viết tay "Chỉ dành cho T...", một luồng điện nhẹ loáng qua người, tim tôi xao động...
|
|
cuoocjsoongs1
member
REF: 469897
08/01/2009
|
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|