goldsnow142
member
ID 53604
07/06/2009
|
NHAN SẮC ĐÀN BÀ
Th́ ra, bong bóng bay, bong bóng vỡ, ta thành người cao tuổi rồi đó, nhưng đàn ông cuối cùng cũng vẫn là đàn ông. Họ cũng chải chuốt, tơ tuốt trước Khanh. Nh́n Khanh, cái nh́n xuyên thấu, họ chỉ thấy cái cơ thể đàn bà tuyệt mỹ của nàng. Họ chỉ thấy cái đẹp lồ lộ tính sinh học mấp mé bên bờ cơn bùng nổ của nàng!
Nếu nói phụ nữ đẹp trước hết ở vóc h́nh th́ về mặt này, Khanh vượt trội hơn người v́ sự cân đối và những đường nét ở vai, sườn, eo hông bập bùng, uốn lượn vô cùng gợi cảm. Khuôn ngực nàng nở nang vừa độ. Gương mặt nàng tràn đầy ánh thần quang nhờ vầng trán sáng láng và đường nét sống mũi cong ở phần trên. Đôi môi nhỏ của nàng gây ấn tượng v́ nét cười dịu dàng, v́ chấm nốt ruồi nâu ở khoé miệng bên trái. Và nhất là đôi mắt lớn, đuôi nhọn, hơi xếch chéo như chiếc lá đào, với cặp nhăn cầu phảng phất một sắc lam xanh, màu của núi rừng.
Khanh đẹp theo chuẩn mực giới tính, nhưng nàng vẫn là lạ trong con mắt đàn ông. Nhan sắc nàng thấp thoáng vẻ sơn lâm hoang dă. "Em, đóa hoa rừng tự nở, tự tỏa hương". Đó là câu thơ của một anh giáo tặng nàng hồi nàng mười sáu tuổi, học lớp mười. Nh́n nàng, ta nghĩ đến nơi sinh ra nàng ắt phải là miền sơn cước, nước non cẩm tú.
Th́ quả nhiên, nếu đất nước Vênêduyêla có nhiệm vụ sinh ra những hoa hậu cỡ thế giới, th́ Tuyên Quang tỉnh miền rừng, chính là quê nàng, vùng đất phong thủy hữu t́nh mỹ lệ vốn từ lâu đă được mệnh danh là miền gái đẹp. Nàng là con của một người đàn ông dân tộc Kinh buôn bè trên sông Lô và một người phụ nữ Tày làm thợ rừng.
Hai mươi tuổi, rời quê hương, sau khi tốt nghiệp trường trung cấp kế toán, Khanh đến làm việc trong một xí nghiệp cơ khí ở một tỉnh trung du. Miền đất bán sơn địa với đồi chè, đồi cọ trập trùng và giếng nước đá ong trong suốt, và cái đơn vị sản xuất công nghiệp già nua này đón Khanh niềm nở, như để bổ sung cho vẻ đẹp không nhiều nhặn ǵ cho lắm của ḿnh.
Th́ ra cái Xí nghiệp cơ khí tiếng là chuyên sản xuất các công cụ tinh xảo này, đặc biệt là con heo dầu, một chi tiết quan trọng trong động cơ máy nổ, chỉ là một tổ hợp những máy móc lâu đời, cổ lỗ sĩ và thành viên của nó th́ gồm toàn các bác thợ bậc cao, những bàn tay vàng, đă yên bề gia thất, vợ con đề huề, Khanh gọi họ là chú, là bác, kể cả ông Khoản lùn, quản đốc, trẻ nhất, mới bốn mươi. Con người cao một mét rưỡi này hóa ra là kẻ si t́nh; trong ṿng chưa đầy tuần lễ ông đă bị sắc đẹp của Khanh hút hồn. "Khanh à, em là niềm vui và cũng là nỗi buồn của tôi". Câu nói hàm súc này được viết nắn nót trong một lá thư nhỏ ông bỏ trộm vào túi áo bảo hộ của Khanh khi nàng tắm.
Trong khi đó, không văn hoa như ông quản đốc, bộc trực và thô măng, các bác thợ cao tuổi gặp Khanh, bất cứ lúc nào cũng có thể nửa đùa nửa thật, toang toang: "Khanh à, cháu là con heo dầu quư giá đó. Chú mà có vợ như cháu, chú bắt nó ở nhà để ngắm nghía suốt ngày".Nghe là lạ, Khanh cười, hỏi lại th́ được đáp rằng: "Ngắm cũng no rồi, việc ǵ phải ăn nữa!". Chà! Th́ ra, bong bóng bay, bong bóng vỡ, ta thành người cao tuổi rồi đó, nhưng đàn ông cuối cùng cũng vẫn là đàn ông. Họ cũng chải chuốt, tơ tuốt trước Khanh. Nh́n Khanh, cái nh́n xuyên thấu, họ chỉ thấy cái cơ thể đàn bà tuyệt mỹ của nàng. Họ chỉ thấy cái đẹp lồ lộ tính sinh học mấp mé bên bờ cơn bùng nổ của nàng!
Mà nàng "bùng nổ" thật. Sau cái ôm choàng riết róng và bàn tay sờ soạng khám phá, ráo riết của Khuân, nàng đă không c̣n là nàng. Nàng lên cơn sốt, nàng biến thành lửa, thành than ngàn độ trong ḷ. Khuân ở đội bóng chuyền của Xí nghiệp May mặc trong vùng sang đấu giao hữu với đội bóng Xí nghiệp Cơ khí của Khanh. Tặng hoa là tặng chung cho các cầu thủ, chứ Khanh đâu có tặng riêng cho y, mà y đă nhấp nháy đầu mày cuối mắt với Khanh và ngay sau khi tan cuộc, đă phát sinh ra một cuộc hẹn ḥ. Ôi, những cuộc hẹn ḥ trai gái phấp phỏng nỗi e ngại bị dẫn dụ và dạt dào cảm hứng ṭ ṃ hồi hộp, chen lẫn lo âu... Khuân trong chốc lát đă tỏa nhiệt nóng rẫy, y phát hỏa như cỗ máy vận hành càng lúc càng rộn rực mưu mô rắp tâm chiếm hữu nàng.
Y hít hà đánh hơi cơ thể nàng, mùi vị ở môi nàng, gáy nàng, cổ nàng, nách nàng. Bàn tay y sục sạo eo sườn, ngực nàng, đùi vế nàng. "Cho anh đi!" - Y nôn nóng giục giă. Y kêu khan khan rằng y đang rất thèm nàng và nàng th́ ngay lập tức đă rùng ḿnh sợ hăi khi nghe hắn th́ thào nôn nả bên tai ḿnh rằng, hắn nhất quyết sẽ "ăn thịt" nàng ngay trong đêm nay, mà không phải chỉ "ăn thịt" nàng có một lần!
Chao ôi! Quan hệ đàn ông đàn bà là thế đấy. Lần đầu tiên Khanh nhận ra thân thể ḿnh là đối tượng để đàn ông mê say, thèm muốn. Nhận ra đang bị kẻ rắp ranh chiếm đoạt bóc tách dần ra khỏi lớp áo quần, Khanh thấy mệt lả, mềm nhũn. Tiếp đó nàng có cảm giác được thức tỉnh, khắp người rực lên niềm ham muốn được đồng lơa với kẻ đang ôm ấp ḿnh.
Rất may, lúc đó cảm xúc đă không đi hết tầm. V́ tính xấu hổ cố hữu của nữ giới. V́ chút thánh thiện của con gái miền sơn cước. Và cũng v́ bài học đầu tiên về quan hệ t́nh dục giữa nam và nữ tuy vô cùng hấp dẫn đấy nhưng cũng c̣n quá mới lạ và chứa đầy nguy biến. Nhập môn bao giờ cũng là bài học khó. Thêm nữa, Khuân quá ham hố và thô lỗ. Y khiến nàng nhớ đến những tấm gương về sự lỡ làng của đàn bà. Vả lại, lúc ấy ở các lối đi trong công viên, vẫn lảng vảng mấy bóng công an đi tuần. Họ mà bắt được, tư giấy về xí nghiệp th́ Khanh c̣n mặt mũi nào mà nh́n mọi người!
Tuy vậy, ngọn lửa đă khơi. Đất hoang đă được khai phá. Huống hồ đam mê được đánh thức này mang bản chất mănh liệt hơn hẳn các đam mê khác. Ngày của nàng trôi đi trong mong mỏi đêm buông để nàng được gặp gỡ với cơn hám dục nồng nă vừa đáng sợ vừa ham thích của Khuân. May cho nàng bản năng hoang hóa nào th́ cũng chứa đựng ở bên trong nó một sức chế ngự khôn ngoan. "Không được đâu! Đợi đến đêm tân hôn, em cho anh tất. Của anh tất cả mà!". Mặc cho Khuân nồng nă đ̣i hỏi, bầy đủ tṛ dụ dỗ và ngấu nghiến vầy ṿ, kích động, cặp mắt đuôi nhọn của nàng vẫn cứ xếch chéo dữ dằn, nàng kiên quyết không nhân nhượng ở bước lui cuối cùng.
Buồn thay, như đường đi trên mặt đất, cuộc sống luôn có những khúc ngoặt bất ngờ. Chiều ấy, môi Khanh đang tung tăng câu hát mừng hạnh phúc lứa đôi, tay đang hư hoáy trên xấp thiếp mời đám cưới để gửi đi th́ có hai người đại úy công an đến t́m nàng.
- Cô có quan hệ thế nào với ông Khuân?
- Dạ, tôi và anh ấy sắp thành vợ chồng với nhau.
Khanh đáp ngập ngừng, run rẩy. Lần đầu tiên nàng nhận ra ái t́nh ngọt ngào, mê đắm vậy mà cũng vẫn có thể chập chờn sự phiêu lưu mạo hiểm.
- Cô quen ông Khuân lâu chưa?
- Dạ, đă hai tháng rồi ạ.
- Cô có biết là ông Khuân đă có vợ rồi không?
Trời! Xấp thiếp mời chất cao trên bàn đổ nghiêng, rơi lả tả xuống đất. Khanh run đến từng chân tóc. Giọng nói của người công an nhiễm vẻ trách cứ. Khanh đă nhẹ dạ, cả tin. Không, c̣n hơn nữa. Khanh đă u mê, dại dột. Không, c̣n hơn nữa. Nàng đă phạm tội. Nàng là kẻ đồng lơa với tên sát nhân. Khuân, vị hôn phu của Khanh, đă bị bắt. Rắp tâm lấy nàng làm vợ, đắm đuối v́ nàng, trước đó, y đă nổi dă tâm, đă giết hại người vợ bằng độc dược thạch tín!
*
Khuân bị kết án tử h́nh!
Khi nghe ông chánh án đọc lời tuyên phạt, y văi đái ra quần.
Khanh vô can, nhưng dự phiên ṭa trong tư cách một nhân chứng, nàng suưt ngất v́ kinh sợ. Khai trước Ṭa, Khuân thừa nhận Khanh không biết y đă có vợ; Khanh không xui y giết vợ, nhưng đă có lần Khanh nói: Nàng quyết giữ ái t́nh độc quyền với y. Và đó là lư do gián tiếp thúc đẩy y nhẫn tâm giết vợ? Về t́nh tiết này, khi ṭa hỏi nàng đáp rằng, nàng không thể nhớ là nàng có nói câu đó hay không. V́ mỗi lần gặp Khuân, nàng đều sống trong mê dại, lú lẫn.
Ghê gớm quá cạm bẫy của đàn ông háo sắc! Kết luận của ṭa thật công bằng. Khanh không phải chia sẻ trách nhiệm với tội sát nhân này. Chỉ tiếc, kết luận của ṭa án chỉ là kết luận của các vị quan ṭa trên giấy trắng mực đen. C̣n trong dư luận, th́ ngay ở phiên ṭa, đă có người lên tiếng hô hoán phản đối. Họ gọi nàng là con điếm, là đồ đĩ thơa, là con yêu nữ giết người. Họ bảo: Nàng là một sắc đẹp đàn bà nguy hiểm. Cứ nh́n mắt nàng sắc như mũi dao th́ biết. Xem ra, nàng bị căm ghét và khinh bỉ chẳng kém ǵ tên đàn ông đă gây ra cái chết cho vợ y. Thậm chí, có người c̣n lột guốc dép, từ chỗ cử tọa phiên ṭa, nhảy lên, định bổ vào mặt nàng, đ̣i xử tội nàng, may mà có công an ra tay ngăn cản.
Ba năm hay ba mươi năm đă trôi qua, kể từ vụ án kinh động nhân gian? Không rơ. Khanh chỉ nhớ đó là những ngày nối ngày triền miên trong giằng xé đau buồn. Đó là những đêm nối đêm trương căng tinh thần và thể xác. Cú đ̣n đầu đời chưa gây tử vong nhưng đủ làm xiêu lệch cả đời người rồi c̣n ǵ!
Có một bà cụ không quen biết, dự phiên ṭa xong, lẽo đẽo đi theo nàng, rồi từ đó thi thoảng lại như Bụt, như Tiên hiện ra, gặp nàng nhắc nhở nàng rằng, nàng hăy bảo trọng sức khỏe, hăy pḥng bị cẩn thận bản thân; thấy ai đến gần th́ lánh ra; đang đi, nghe tiếng người gọi, chớ quay lại; phần nữa, cũng cần năng lên chùa thắp hương cầu xin đức Phật độ tŕ; v́ nàng có nhiều kẻ thù đấy.
Mẹ nàng nghe tin dữ, tức tốc về gặp nàng. Bà đem đến cho nàng một con gà trống choai. Bà nuôi nó chín ngày chín đêm dưới gậm giường nàng rồi đem cúng giải oan cho nàng. Oan hồn người xấu số sẽ c̣n theo đuổi nàng, cản trở nàng, không cho nàng sống hạnh phúc đâu. Mẹ nàng nói vậy. Rồi bà khóc: "Con ơi, nếu con cứ ở nơi rừng núi bản quê ḿnh th́ đâu có chuyện đau thương hăi hùng này!".
Kinh sợ quá là tai bay vạ gió đầu đời con gái và nỗi bẽ bàng sợ hăi đeo đẳng của con chim đă đậu phải cành cây cong. Thời gian đi bên nàng lúc này chậm lê thê và rỗng từng giây từng phút, nó chẳng chứa đựng ǵ hết, ngoại trừ tâm trạng nàng, cả vẻ ngơ ngác lẫn nỗi hoang mang. Chao ôi! Chả lẽ nhan sắc trời cho của nàng lại làm nên tội lỗi và cái đẹp nào cũng chứa bên trong nó thói hư thân. Đàn bà đẹp là đàn bà hư thân. Cái nh́n của những người chung quanh Khanh ác nghiệt quá, nó muốn nói vậy đấy.
Giờ th́ Khanh đă vào tuổi bốn mươi. Vẻ đẹp ở vóc h́nh, ở gương mặt phảng phất hương sắc sơn nữ chốn lâm tuyền của nàng đă đến lúc tạo hóa lại như muốn rắp ranh lấy đi rồi. Không cưỡng lại được thời gian là làn da cổ xưa nuột nà như cái cọng hoa giờ đă bắt đầu nhăn nheo và mu bàn tay ngọc ngà của nàng giờ đă mất hẳn đi vẻ mịn màng. Trên trán nàng những chớp lửa của cơn giông băo trái tim đă để lại đường nét những tĩnh mạch xanh mờ. Tai ác, đời người con gái ngắn ngủi không đủ cho một lần vấp váp. Giờ, nàng như một đống lửa đă bị dội nước hoang tàn, nguội lạnh. Nàng là sản phẩm của một cơn chấn thương năo nề!
Xung quanh Khanh giờ đây là một vùng trống trải. Trước mặt Khanh, các bậc cha chú cũng chẳng cần giữ ǵn ư tứ nữa. Họ thoải mái bàn chuyện quan hệ sinh lư đàn ông đàn bà. Khoe khoang với nhau đă từng sờ mó ả này, làm t́nh đủ kiểu với cô kia, toàn những gái đẹp nơn nường xứ này, xứ nọ, chẳng ông nào chịu tỏ ra ḿnh là tay chơi gái kém sành điệu cả. Tệ khẩu dâm của họ tha hồ phát triển, cơ hồ như để bổ sung cho khoảng trống hụt tuổi tác và theo ư nghĩ của Khanh, cũng lại là cách họ biểu lộ thái độ trêu trọc và khinh nhờn với Khanh.
Chẳng c̣n nâng niu trân trọng nữa, tất nhiên, cả xa xôi bóng gió nữa cũng không nốt, giờ các ông sẵn sàng đóng vai gă đàn ông hư thân mất nết, suồng să, trắng trợn trong mỗi cử chỉ và trong mọi lúc hành ngôn với Khanh: "Ơ, con này vú ví xổng xểnh cũng c̣n khá nhỉ!". "Khanh ơi, hay là mày làm vợ hai chú cho xong chuyện đời đi!". Khanh vừa làm việc vừa nghe các chú các bác đùa cợt sàm sỡ mà dửng dưng. Nàng như một thực thể đă ở ngoài ṿng sinh tỏa của đời sống. Không một hành vi trần tục nào gây được xao động trong cơi ḷng nàng nữa rồi!
Nhưng, một ngày kia, một hăn hữu trần tục bất ngờ tới và Khanh thấy không c̣n có thể dửng dưng. Ông Khoản lùn, quản đốc phân xưởng, kẻ cách đây hơn hai mươi năm đă bỏ trộm lá thư bộc lộ tấm t́nh si của ḿnh vào áo Khanh lúc nàng tắm, ngỏ lời cầu hôn với nàng. Ông run từng ngón tay, như người mắc chứng parkinson, khi phải chuyển đổi ngôi thứ xưng hô từ "chú" - "cháu" "sang tôi" "cô". Vợ ông mất đă mười năm. Ông bị xuất huyết năo thể nhẹ, sau sáu tháng nằm liệt, giờ đă đi lại được, nói được, tuy c̣n hơi ngọng.
Khanh kể cho tôi nghe sự việc này. Tim đập dồn, mặt lấm tấm đỏ, tôi cảm thấy bị xúc phạm. Sao ông Khoản lùn lại có thể nghĩ ra một cuộc hôn nhân kỳ quặc như thế! Tuy nhiên, tôi c̣n bị bất ngờ hơn. V́ khi tôi hỏi lại Khanh, xem ư nàng thế nào trước lời cầu hôn của ông quản đốc nọ, th́ nàng tặc lưỡi, quay đi, mắt ầng ậng nước: "Mẹ em nói: Nam đại bất hạnh nhi phú, nữ đại bất hạnh nhi sắc, anh à".
*
Ông quản đốc lùn ốm yếu làm mâm cơm xin phép vong linh bà cả, kính cáo với tổ tiên, mời các bạn cùng xí nghiệp đến mừng cuộc ghép đôi của ông với Khanh. T́nh yêu không có, t́nh dục cũng không, ông quản đốc thú nhận vậy. Ông không c̣n đủ sức để khám phá ra sự trinh thuần của Khanh, để làm chứng cho sự trong sạch tuyệt đối của nàng; ông nói, văn bản chứng nhận cuộc hôn nhân ghép đôi này ghi rơ: Hai người chỉ là bạn và không có quan hệ ǵ về tài sản, con cái!
Bữa tiệc vui không khí bạn bè!
Mọi người nâng cốc chúc mừng ông Khoản, cầu được ước thấy, chỉ tiếc là đă quá muộn màng. Cũng có người ghé tai ông, nửa đùa nửa thật nói rằng: "Đêm đêm ôm cô vợ trẻ, đẹp thế, khác chi ôm cái quan tài". Ông cười xua xua tay: "Đến đi c̣n chưa vững đây. Khoản này không có khoản mục ấy đâu!".
Ba người con trai con gái lớn lộc ngộc, không rơ thừa kế gien di truyền nào mà cao gấp rưỡi bố, đón nhận người vợ kế của cha chúng chẳng mặn mà ǵ, mặc dầu chúng hiểu rất rơ chân lư dân gian: Con nuôi cha không bằng bà nuôi ông. Chúng ngấm ngầm ghen tức với người d́ ghẻ về mọi phương diện. Riêng Khanh, nàng mừng ít, lo nhiều.
Cuối cùng, điều Khanh lo lắng đă tới. Hơn một năm sau nàng đứng chủ tŕ đám tang ông Khoản. Lần xuất huyết năo thứ hai do một cú ngă bất ngờ từ trên giường xuống đất đă đánh dấu chấm hết cuộc đời hơn sáu mươi năm của ông. Ba đứa con ông quản đốc vốn đă không ưa ǵ Khanh, giờ cùng chỉ mặt Khanh, đồng thanh: "Bà là kẻ sát phu có truyền thống. V́ bà mà bố tôi chết sớm vậy!". Và yêu cầu Khanh ra khỏi nhà họ như văn bản đă giao kèo.
*
Cái nét thiên tài của truyện ngắn là sức chứa của nó tương đương với dung lượng của cả một cuốn tiểu thuyết. Thế đó, cái không thể ngờ là trong một nhan sắc đàn bà lại chứa đựng cả một kiếp người với đầy đủ các cung bậc, thời đoạn ái t́nh. V́ hoá ra, đời Khanh không chỉ có thời kỳ yêu đương trần tục và t́nh ái ghép đôi. Nàng đă sống trọn vẹn một cuộc đời. Nàng c̣n có một thời kỳ yêu đương trẻ trung thơ dại và bay bổng kéo dài từ lúc nàng mười sáu tuổi là nữ sinh lớp mười ở trường trung học huyện Chiêm Hóa, tỉnh Tuyên Quang, rồi nung nấu âm thầm cho đến khi đột ngột rơi vào cơn đắm đuối muộn mằn, lúc nàng vừa măn tang ông Khoản chồng nàng.
Người đàn ông yêu si mê nàng, một t́nh yêu không tháng ngày, không tuổi tác, thuần khiết, bây giờ mới có được cơ hội để bộc lộ. Đó là anh giáo đă dạy nàng, một nhà thơ, người đă tặng nàng câu thơ vừa dẫn ở đầu câu chuyện. Ông là tác giả không ít bài thơ t́nh lặng lẽ viết cho Khanh mà bây giờ đọc nó Khanh mới hiểu được nguồn cơn. Bài thơ cuối cùng gần đây tặng Khanh là bài thơ ông dịch của Béctôn Brếch:
Bàn tay mùa thu êm dịu quá.
Miệng em cười ấm áp tháng ngày đông.
Đôi mắt em trời tháng chín gương trong
Soi thấu ḷng anh, mang h́nh em lặng lẽ.
Anh luôn luôn khám phá ở nơi em
Những cái mới như buổi đầu chớm hé
Mắt em, môi em, bàn tay em nhỏ bé
Và cái chấm màu nâu phía bên trái miệng cười.
Em là nơi không ngủ của hồn anh
Truyện ngắn của Ma Văn Kháng
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|