Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ý mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ý

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ý mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Khuôn mặt của chó

 Bấm vào đây để góp ý kiến

Trang nhat

 Minhxotxa
 member

 ID 56533
 10/18/2009



Khuôn mặt của chó
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
"Khuôn mặt của chó" - Truyện ngắn của Thiên Bình


Lần thứ ba con chó lấp ló xuất hiện thì hắn vội vàng lấy chén cơm đã chuẩn bị sẵn, đem ra đặt trước mặt, nhử nhử nó. Hắn biết chắc chắn con chó sẽ không thể cầm lòng. Nó sẽ mon men tới gần, sục miệng vô chén cơm. Chỉ cần bấy nhiêu thời gian thôi, đủ để hắn lôi gã ra khỏi quyển sách, khẳng định điều hắn đã nói từ mấy ngày nay. Con chó có khuôn mặt giống người!


Hắn đặt chén cơm và chờ đợi. Con chó mon men lại gần, bốn chân của nó dò từng bước nhỏ, ướm thử thái độ của kẻ vừa đặt chén cơm xuống. Nó liếc mắt, dè chừng, mỗi bước chân dấn tới là mắt lại lấc láo nhìn quanh quất. Nó đang kiếm đường, phòng trường hợp bất trắc thì có thể chạy, hay nó sĩ diện, không thèm ăn cơm kẻ lạ cho? Chẳng biết được nó đang nghĩ gì. Chỉ cần biết, bước chân của nó càng tiến lại gần thì cầm chắc thắng lợi trong trò chơi một chọi một đã thuộc về hắn.

Hắn không rời mắt khỏi con chó giây nào, nhưng cũng không muốn làm nó sợ hãi ánh mắt hắn. Hắn đứng dạng chân, che kín cái cửa bé xíu, không cho con Đen đang gầm ghè có thể thoát ra ngoài. Độ vài phút, con chó đã tiến sát tới chén cơm, nhè nhẹ đưa lưỡi liếm láp chỗ thịt, xương cá trong chén.

Hắn vội vàng quay mặt vô trong, thì thào, chỉ sợ to giọng, con chó sẽ giật mình bỏ chạy.

- Mày ra đây coi nè! Mặt nó giống mặt người lắm.

Nghe giọng giục giã của hắn, gã uể oải nhấc mình, bước ba bước tới chỗ hắn đứng. Hắn hất ánh mắt về phía con chó, ý muốn nói, giống ghê chưa. Gã đứng thu lu, nhìn con chó đang vục mặt ăn cơm, thi thoảng lại ngước lên nhìn ba kẻ - hắn, gã và con chó tên Đen đang nhe nanh, chực nhảy phụt ra cắn ngay vào cổ con vật đang cướp mất phần cơm của nó.

Gã nhìn con chó bằng cái nhìn uể oải, lớt phớt. Một con chó ốm nhách, bốn chân cao lỏng khỏng, trơ xương, hình như là giống lai giữa chó Nhật và chó Cỏ - một sản phẩm đáng buồn cười, với khuôn mặt già nua trước tuổi. Lông lá phủ kín mặt, chỉ chừa hai con mắt. Mỗi lần gió thổi là lông trên mặt, dưới mép lưa thưa theo gió quật qua quật lại, dính vô cái miệng đang nhồm nhoàm táp cơm của nó. Bẩn và xấu. Đó là kết luận chính xác nhất sau khi gã đã quan sát nó mấy chục giây.

- Ờ!

Gã ừ hử vô nghĩa. Lẽ ra gã định nói, chó mà giống mặt người. Thằng này so sánh kỳ thiệt. Bộ mày thấy người nào mặt phủ đầy lông lá rồi hả? Nhưng gã lười, lời đó chỉ nhủ thầm trong miệng. Gã không muốn phát ra tiếng nhận xét đó. Mất công lại nghe hắn gạn hỏi, rồi lý giải cho cái sự “giống người” của con chó.

Gã chỉ muốn chui về cái ổ của mình càng nhanh càng tốt. Phần cuối của cuốn Sự va chạm của các nền văn minh đang chờ gã. Đọc một quyển sách hấp dẫn tốt hơn là quan sát một con chó nhếch nhác, xấu xí. Tại sao hắn lại không nghiệm ra điều đó nhỉ? Gã nhủ thầm. Tại sao lại tốn thời giờ vào con vật kia?

Gã lếch thếch kéo chân ba bước về ổ, nằm ệch xuống, dán mắt vào cuốn sách.

- Mày không tin à? Nó giống người lắm. Rất giống mặt của một đứa trẻ nghèo nhếch nhác, già nua vì đói rách nhưng có tâm hồn ngây thơ. Mày nhìn ánh mắt nó kìa. Thật là trong trẻo, thơ ngây, đúng không? Hai lần trước, tao đã thấy nó mon men tới gần con Đen. Có lẽ nó không có bạn. Nó ngoắc ngoắc cái đuôi, nhìn con Đen với vẻ thèm thuồng, muốn kết bạn. Lúc đó, trong đầu tao đã bật ra ngay sự liên tưởng về một đứa trẻ nghèo ngày ngày đứng lấp ló trước cánh cổng đóng kín, đợi mấy đứa nhà giàu có nhiều đồ chơi rủ vô chơi chung. Giống lắm mày ơi!

Giọng hắn lạc đi, tựa như đang khóc.

- Ờ!

Gã chậm chạp kết nối âm thanh của hắn lại thành chuỗi câu có nghĩa. Sau khi mớ âm thanh có nghĩa chui tọt vô đầu gã, gã muốn bật ra câu nói thật mai mỉa rằng, mày nghĩ con Đen là một con chó nhà giàu à? Nó giống một đứa trẻ giàu có sao? Rồi sau đó, gã sẽ phá lên cười, nhắc lại hoàn cảnh thực tế lúc này của hắn và gã. Cần phải lôi hắn ra khỏi mớ ảo tưởng kinh khủng đó. Song gã lại thôi.

Cứ để cho hắn ảo tưởng về cuộc sống của hắn, của con chó. Chẳng nên dội nước lã vào gáy kẻ đang say cơn mơ mộng. À, chí ít ra, trên phương diện nào đó, con Đen cũng có thể được so sánh với một đứa trẻ nhà giàu. Nó có bộ lông đen nhánh, sạch sẽ, bóng mượt như một con hải cẩu đẫm nước, trơn nhẫy. Hắn tắm cho nó mỗi ngày một lần bằng bánh xà phòng của hắn, thủ thỉ bắt rận cho nó, cho nó ăn chung phần thức ăn ít ỏi trong hộp cơm của hắn. Ngoài ra, con Đen cũng có một khúc xương bằng cao su dậy mùi, thỉnh thoảng buổi trưa nóng hừng hực, chẳng ngủ được, nó lại thè cái lưỡi nhễu nhão nước ra phết đều lên khúc xương đã đổi màu đó.

Con Đen vẫn mang theo cái tính cáu bẳn, khinh khỉnh, kén ăn từ thời còn ở trong một căn hộ sang trọng với chủ là ả gái bao quen sống đời phù hoa, giàu có, nuôi chó theo kiểu cách bà mệnh phụ phu nhân hiếm con. Nó quên mất nó đã bị bắt trộm đến đây bởi một kẻ đa tình nghèo kiết xác, chưa bao giờ đủ tiền mua nổi bó hoa tươi thắm tặng người mình thầm yêu, song luôn muốn được ôm ấp mãi làn hương của kẻ mình yêu, nên hắn đã chọn cách bắt trộm con chó, để ngày ngày được ôm ấp làn hương của người đàn bà đó.

Con vật đã quên rằng mình đang bị nhét vào cuộc sống ngày hai chén cơm, ngủ trên tấm giẻ rách nát. Không còn thức ăn đóng hộp. Không còn chiếc đệm ấm êm, trắng muốt. Không còn bàn tay nõn nà, móng lấp lánh kim tuyến ve vuốt mỗi ngày.

Có lẽ, hắn đã đúng khi so sánh con Đen như vậy? Hoặc có thể hắn đã quên rằng hắn và gã đang chui rúc trong một cái container sơn màu đỏ choét nằm giữa đám container han gỉ xếp chồng lên nhau khác?

- Mày không tin nó có khuôn mặt giống người à? Mày đã thấy người mang khuôn mặt chó chưa? Tao đã thấy rồi. Một kẻ chuyên làm nghề bắt trộm chó, giết chó, khi hắn bị bệnh, nằm chờ chết, khuôn mặt hắn ta giống hệt khuôn mặt một con chó. Hắn tru lên từng hồi dài, thê lương như mấy con chó từng nhìn hắn van lơn. Mặt người còn giống chó được thì sao mặt chó lại không giống người chứ? Đúng không?

- Ờ!

Gã lại ờ trước mớ âm thanh tràng giang đại hải của bạn. Ờ là thói quen của gã. Một ngày, nếu chuyên tâm (và không bị bất cứ tiếng động nào lấn át đi), sẽ đếm được khoảng năm tiếng ờ của gã. Ngoài ra không có thêm bất cứ lời nào nữa.

Từ ngày chuyển đến chỗ này thì gã đâm ra lười nói. Tiếng nói đã bị gã tháo nút, xả ra ngoài cho kỳ sạch. Ờ, ờ và ờ! Ờ xong và quên ngay tức khắc.

Như lúc này, gã đã tuyệt nhiên quên đi lời hắn vừa nói, quên luôn câu chuyện về con chó. Sự va chạm giữa các nền văn minh đang cuốn hút gã, choán hết suy nghĩ của gã. Từ ngày đến đây, gã say sưa với thói quen mới. Đọc sách. Số sách góp nhặt trong rương gã đã đọc đi đọc lại đến lần thứ 6, thứ 7.

Gã giống một con dế trũi, đang gắng đào cái hang sâu trong lớp chữ, chui xuống đó, ẩn náu hòng quên đi thực tế khắc nghiệt của mình. Những ngày mưa không có việc làm, những buổi chiều mùa hè nóng nực, mặt trời hắt từng xẻng lửa cuối cùng xuống đất, nằm trong cái ổ của mình, gã đọc từng cuốn sách này đến sách khác, rúc sâu im lìm trong tấm chăn dệt bằng chữ.

Gã biết, nếu không có những quyển sách, gã sẽ phát điên. Những thành phố rộng lớn, xa xôi, những cánh đồng, bình nguyên bao la, vùng khí hậu mát mẻ, mùi rượu ám trong câu chữ sẽ giúp gã nhanh chóng quên đi cuộc sống chui rúc như loài chuột trong một chiếc container hình chữ nhật sơn màu đỏ choét, nồng nực, lộp độp, ồn ã tiếng mưa, tiếng gió, mùi của thức ăn vừa để đã bốc thiu, mùi của những cơ thể nhầy nhụa mồ hôi, dơ bẩn, lâu ngày thiếu nước tắm. Và mùi của giấc mơ bị đè bẹp, bóp kiệt nước, trở nên chua loét.

***

Gã có một giấc mơ. Nó đã bốc mùi chua loét từ cách đây mấy năm, từ khi gã thôi học giữa chừng, cắm mặt cắm mũi xách từng xô hồ, leo giàn giáo, cuối ngày vác tấm thân nhoe nhoét, loang lổ màu vôi, màu sơn về nhà, vì tay chủ thầu sợ tốn xăng, chỉ phát cho mỗi người một ly xăng bé xíu, không đủ rửa sạch một bàn tay chứ nói gì tới cả hai tay, hai chân, mặt mũi, cổ đầy sơn.

Gã cũng chưa từng nghĩ gã sẽ sống ngày này qua tháng khác trong một cái container, gọi nó là nhà. Mấy năm sống ở thành phố này, gã từng chui rúc trong những căn phòng cho thuê nóng nực, hôi hám mùi nước cống, mùi phân chuột, chen chúc mười mấy gã đàn ông nằm xếp lớp như cá mòi, song ở trong một cái container thì gã chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng đó là sự thực gã đang trải nghiệm.

Gã cần phải lao đầu vào làm việc, phải tiết kiệm mọi thứ chi tiêu, chỗ ở, tiền điện, nước, tiền di chuyển. Bãi container người ta tạm thời bỏ hoang này là lựa chọn đáng được gọi là của hời mà đám công nhân làm chung công trình với gã đã tìm thấy.
Đôi khi trong những giấc mơ mệt nhoài, gã đã mơ thấy cơn bão ùa qua, những chiếc hộp đỏ choét hóa thành những bao diêm tí hon, lăn lóc, va đập, đè bẹp dí mớ người nằm trong đó, có cả hắn và gã.

***

Gã đã quên con chó rồi.

Nhưng hắn, hắn không quên.

Ấn tượng ban đầu về một con chó có khuôn mặt giống người vẫn nằm sâu trong hắn, nhói lên mỗi ngày. Thi thoảng trong đầu hắn mọc lên một sự liên tưởng rất kỳ dị, rằng con chó mang khuôn mặt giống hắn. Thật giống hắn. Giống hắn thuở năm, sáu tuổi hoặc giống hắn thuở bảy, tám, chín tuổi gì đó. Hắn thấy lại bầu trời tuổi thơ mình trong đôi mắt tròn vo, thơ ngây của con chó. Hắn thấy lại khuôn mặt đen đúa, già nua với ánh mắt thèm thuồng của mình khi nhìn khuôn mặt con chó.

Hắn đã sống những năm tháng ấu thơ với nỗi thèm thuồng bất tận. Thèm một cái ôm của ai đó, thèm chiếc lồng đèn mùa trung thu, chiếc áo mới ngày khai trường, thèm ai đó đến bên cạnh hắn, vỗ vai nói câu gì đó, thèm có những đứa trẻ gọi là bạn... Đến tận bây giờ, hắn vẫn thấy mình đang trôi trên dòng sông được hợp thành bởi những thèm thuồng nhỏ nhoi.

Hắn đặt phần cơm cho nó vào mỗi tối, sẵn sàng đánh con Đen nếu nó tỏ ý gầm ghè, đe dọa con chó mới đến. (Hắn không ngờ mình lại có thể đánh con chó mang theo trên mình hương thơm của người hắn yêu, dù ít nhiều mùi hương ấy đã phai nhạt đi từng ngày, bị thứ mùi hỗn độn nơi đây lấn át đi từng giờ).

Đều đặn, mỗi chạng vạng, con chó ghé đến, ăn phần cơm hắn dành cho nó và lân la đến bên cạnh con Đen, khịt khịt mũi tỏ ý thân thiện, nhè lúc con Đen không để ý sẽ đưa lưỡi liếm bộ lông bóng mượt của nó, cho đến khi bị con Đen nhe răng đuổi đánh thì nó sẽ bỏ chạy, mất hút vào trong bóng đêm, giữa đám cỏ úa vàng cao ngút.

***

Một lần, hắn đi theo sau nó. Hắn muốn biết nó từ đâu tới. Hắn quyết phải tìm ra câu trả lời, dù phải theo bước chân lắt léo của con chó trong bóng đêm.

Con chó cứ chạy, càng lúc càng chạy nhanh hơn, làm hắn phải đuổi theo một quãng dài. Cuối cùng nó dừng lại, chui tọt vào một chiếc hộp - một cái container cũ, han gỉ nằm trơ trọi trong bãi cỏ phía xa, khuất giữa đám cây cao. Ngày mới đến đây, hắn đã nhìn thấy chiếc container lấp lánh đủ thứ giấy ni-lông, áo mưa trên nóc. Nhưng khi đó, hắn đã không liên tưởng đến sự hiện diện của con người trong cái container này. Vì vậy, hắn thấy ngạc nhiên khi lúc này, từ bên trong container hắt ra luồng sáng vàng vọt, nhỏ xíu chập chờn lay động.

Hắn nán lại, cố gắng chờ một khuôn mặt nào đó từ bên trong bước ra. Quả nhiên, chừng nửa giờ đồng hồ sau khi hắn ngồi đồng chịu muỗi cắn thì một bóng người chậm chạp đi giữa luồng sáng ấy. Một ông già lọm khọm dần dần bước từng bước ra ngoài. Ông già ngồi trên đụn đất cao trước “nhà”, hút thuốc. Con chó túc tắc, mừng rỡ quẩn quanh bên chân. Ông già vuốt bộ lông của nó, áp mặt vào mặt nó, tháo một chiếc dép nơi chân, vứt ra xa.

- Lu! Lượm chiếc dép lại đây cho ba, Lu!

Con chó bắng nhắng chạy theo chiếc dép, ngoạm vào miệng mang về cho ông già. Vứt. Ngoạm lấy. Mang về. Vứt. Ngoạm lấy. Mang về. Trò chơi giữa chó và người lặp đi lặp lại trong nhàm chán như vậy.

Hắn nhìn con chó và ông già trong trò chơi với chiếc dép đến lần thứ 9 thì đứng dậy, bước theo hướng quay về chỗ của mình. Hắn chưa bước được hai bước chân đã giật mình vì giọng nói ồm ồm của ông già đang hướng về phía hắn.

- Ai đó?

Ông già hỏi. Giọng nói khiến hắn không thể chối từ câu trả lời. Hắn chậm chạp tiến về phía ông già và con chó, giọng run run vô cớ.

- Tôi ở bên kia! Con chó của ông hay qua bên tôi ăn cơm. Tôi muốn coi thử ai là chủ nó.

Hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía bãi container, hy vọng động tác này sẽ minh chứng với ông già rằng hắn không nói dối, không có ý đồ xấu. Tuy nhiên, hình như ông già không nhìn theo hướng tay hắn chỉ, không quan tâm hắn là ai, từ đâu tới. Ông nói trống không.

- Nó tên Lu. Chó của tui.

Ông già lại nhặt chiếc dép, ném về phía trước.

Bỗng nhiên, hắn bước tới, ngồi trên đụn đất, cạnh chỗ ông già. Hắn tháo chiếc dép trong chân mình, ném về phía trước. Hắn và ông già cùng im lặng tuyệt đối với trò ném dép đó. Chỉ có bóng con Lu chuyển động, thoăn thoắt chạy, thở hồng hộc giữa hai chiếc dép được ném ra.

Đêm ấy, dưới ánh sáng bàng bạc im lặng của ánh trăng, giữa làn khói thuốc ken dày trắng xóa, hắn đã len lén nhìn khuôn mặt ông già lạ lùng.

***

- Con chó có khuôn mặt giống chủ nó. Mày tin không?

Rất giống.

Hắn đưa ra nhận xét đó sau khi đã quan sát khá kỹ ông già. Không phải quan sát trong đêm trăng đầu tiên gặp gỡ mà trong những đêm sau, dưới ánh đèn chập chờn.
Sau đêm hội ngộ đầu tiên ấy, con chó bỗng dưng trở thành sợi dây liên kết hắn và ông già. Đêm nào hắn cũng đến, mang theo chai rượu, đĩa xoài, con mực khô, đến ngồi bên ông già. Hai cái bóng im lặng ngồi bên nhau, hết nâng ly, lại đặt ly xuống. Thi thoảng con chó nhìn ra màn đêm ủng oẳng sủa mấy tiếng khuấy loãng chút ít bầu không gian cô đặc. Khi đó, ông già chìa cho con chó cái râu mực, con cá rô, vỗ vỗ đầu nó, ngụ ý muốn nó im lặng.

Những đêm ngồi bên ông già, chờ mưa mùa hè tan, hắn len lén nhìn ông già. Ông già tựa một lão phù thủy đầy quyền năng đang ẩn nấp trong thế giới của riêng mình. Thế giới với bức tranh không tên treo xộc xệch, mẩu kính lúp, sừng hươu, lốp xe, lon sữa bò làm nồi nấu cơm, lỉnh kỉnh vỏ lon sáng loáng treo trên trần, leng keng mỗi khi gió gõ vào. Hắn đoán ông già sống bằng nghề nhặt rác, hoặc có sở thích đặc biệt về mấy thứ vặt vãnh trong đống rác, nhưng hắn không hỏi.

Thỉnh thoảng, ông già đi liền mấy ngày trời không thấy về nhà. Con chó lăng quăng chạy tới chạy lui, bụng lép kẹp. Cái đói làm nó trở nên dạn dĩ hơn. Nó quấn lấy hắn, lon ton chạy theo hắn khi hắn bưng chén cơm cho nó. Ăn no, nó chơi cùng
với con Đen, mặc dù thường xuyên bị con chó cáu bẳn kia gầm ghè, cắn tróc lở cả lông, chảy cả máu mặt. Hắn đứng từ một góc, quan sát hai con vật, vẫn bắt gặp ánh mắt thèm thuồng đậu trên khuôn mặt rất giống người của con chó.

- Bây giờ, tao biết con chó mang ánh mắt thèm thuồng của chủ nó. Tao không biết ổng thèm gì, nhưng tao có cảm giác ổng đang thèm khát điều gì đó mà chưa bao giờ được lấp đầy, chưa bao giờ được thỏa mãn dù một chút.

Hắn vừa nói, vừa vung mấy nhát cọ. Thường, mỗi buổi tối khi gã đọc sách thì hắn vẽ. Một ít sơn còn thừa trong lọ hắn lấy từ chỗ làm về, một tấm áo bảo hộ lao động màu xanh da trời, hay bất cứ mảnh vải nào đó hắn tìm được đủ để duy trì niềm đam mê vẽ vời của hắn, đủ để phết ánh sáng le lói lên ước mơ trở thành sinh viên trường mỹ thuật đã bị bóng tối cuộc đời vùi sâu.

Đêm nay, hắn đưa những nét cọ vẽ chồng từng nét rối rắm, chùm nhịt lên nhau. Mùi sơn, mùi xăng pha ám nồng nặc. Đến khuya, bức vẽ hoàn thành. Hắn vẽ ngôi nhà của ông già lạ kỳ. Bức tranh của hắn không có sự hiện diện của ông già, chỉ có con chó ngồi trên đụn đất, mắt nhìn đi xa xăm. Hắn nghĩ, chỉ cần như vậy đã là đủ đầy. Còn đủ cho cái gì thì hắn không rõ.

***

Hơn một tuần liền, container của ông già không sáng đèn lần nào. Đứng từ chỗ hắn, nhìn ra chỉ thấy bầu trời đen hun hút, tiếng con Lu sủa từ bên phía đó ăng ẳng đầy thê lương.

- Ông già vẫn chưa về! Đi đâu vậy ta?

Hắn nằm xuống đất lạnh, đếm sao trên trời.

Đôi khi, sự lãng mạn ít ỏi còn lại trong hắn khiến hắn muốn làm một bài thơ, hoặc vẽ một bức tranh. Như đêm nay, hắn muốn vẽ một bức tranh mà không dùng đến cọ, đến sơn, đến vải. Hắn nhúng từng nét cọ ý nghĩ lên bầu trời đen thẳm, vẽ từng cái container một. Hắn xuyên qua từng chiếc hộp, vẽ đầy đủ những mặt người, từ đen đủi, già nua đến vằn vện hình xăm, những khuôn mặt mười sáu, mười bảy tuổi trẻ măng... Rồi đến cái container nằm trơ trụi một góc của ông già. Nó không mang màu đỏ. Nó trong suốt, không có màu gì, nên hắn dễ dàng xuyên thấu bên trong.

Hắn thấy ông già nằm trên miếng đệm của ông, bất động. Mặt mũi nhợt nhạt, mắt khép kín, tựa như chết. Hắn dùng nét cọ, gắng tô màu da người hồng hào lên khuôn mặt ông già nhưng vừa tô xong nó đã lại sáp xám, tái mét.

Hắn dùng nét cọ, lay lay ông già, xóa đi đôi mắt khép kín, vẽ đôi mắt đang mở tròn to, mỉm cười. Song cũng như trước đó, vừa vẽ xong đôi mắt mở nó đã vội khép lại. Xa xa, tiếng con chó vọng đến làm hắn giật mình, chuồi ra khỏi bức tranh dang dở.

- Ông già!

Hắn chỉ thốt được đúng hai tiếng đó rồi nháo nhào bật dậy, chạy nhanh về phía tiếng chó sủa. Gã giật mình theo phản xạ, vội vàng chạy theo. Tiếng con chó sủa trong hoảng loạn mỗi lúc một gần.

***

Buổi sáng đó, trong bệnh viện, khi tỉnh khỏi cơn mê, ông già nắm lấy tay hắn, nói nhiều như chưa bao giờ được nói, gọi hắn là bạn hiền theo kiểu cách của mấy bộ phim kiếm hiệp, kể tràng dài về cuộc đời lênh đênh phiêu bạt của ông, kể ông đã thèm nói, thèm bạn tới mức nào. Ông già cứ nói, nói trong mê man, rối rắm, nói những câu không mang bất cứ lớp nghĩa nào. Hắn và gã ngồi bên ông già, lắng nghe nắm âm thanh rời rạc, nắm lấy bàn tay đang lạnh dần, lạnh dần.

***

- Mày tin không, con chó có cái mặt giống người lắm.

Gã và hắn ngồi trên đụn đất. Mưa bụi lất phất trên đầu. Giọng gã ngắc ngứ, khô khốc. Lâu rồi gã mới nói, mà lại nói một câu chẳng có nghĩa gì.

- Tao đã nói với mày rồi mà, sao mày không tin?

Hắn tháo cả hai chiếc dép trong chân, vứt về phía trước theo thói quen.

- Bây giờ thì tao tin rồi. Khi dắt hai con chó tới trước cái cũi của tay mua chó, tao đã thấy con Lu khóc. Lần đầu tiên tao nhìn vào mắt con Lu. Ánh mắt nó chứa đầy nỗi thèm thuồng mày à! Mày đã nói đúng.

- Chắc lúc đó, nó biết nó sắp chết. Nó thèm được ông già ôm nó lần cuối đó.

- Ờ! Chắc vậy. Làm sao nó biết ông già đang nằm trong bệnh viện chờ chết, rồi làm sao nó biết, tụi mình bán nó và con Đen hòng có thêm chút tiền thang thuốc cứu ổng, đúng không mày. Nếu biết vậy, nó có trách mình không?

Không nghe thấy tiếng trả lời. Sau đó là quãng im lặng kéo dài tới sáng.

Bốn chiếc dép nằm chỏng chơ im lìm trên cỏ. Tiếng chó sủa từ đâu đó rất xa vang lại.

Cũng có thể chỉ là ảo giác...

Truyện ngắn của Thiên Bình




Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

  góp ý kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đã đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ý kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | Hình ảnh | Danh Sách | Tìm | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network