Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Ông Ba Trạm

 Bấm vào đây để góp ư kiến

Trang nhat

 Minhxotxa
 member

 ID 57279
 11/23/2009



Ông Ba Trạm
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien



Ông Ba Trạm

Linh Vang


Người cùng tàu vượt biển với ông Trạm qua trước đây cho biết: ông Trạm và ông Du là người đồng hương; ông Trạm lấy bà Liên là bạn của vợ ông Du hiện giờ. Ngày trước ở Việt Nam, Liên và Yến đă từng là những cô gái bán bar sành sỏi thời quân đội Mỹ c̣n đóng ở miền Nam Việt Nam. T́nh trạng ông Du không khác ǵ ông Trạm: ông Du đi vượt biển qua Mỹ gặp bà Yến. Bà Yến đă từng có ba bốn mặt con đủ loại màu da thời trước năm 75, nhưng gặp được ông Du th́ bà lo chí thú làm ăn lương thiện. Bà nghĩ là ḿnh lấy được ông Du là phước đức mấy đời để lại, nên bà lấy làm hănh diện và sửa soạn chưng diện thêm ra cho bơ ghét những tháng ngày cơ cực nằm đường nằm chợ để nuôi những đứa con không cha kể từ ngày miền Nam bị mất vào tay cộng sản.
Ông Trạm khi c̣n chân ướt chân ráo lúc mới tới Mỹ thường hay than thân trách phận, số phận sao mà hẩm hiu đi sớm về khuya một ḿnh, là nhớ vợ nhớ con không chịu nổi. Hễ mỗi lần đám đàn ông thanh niên tổ chức họp mặt uống với nhau vài ba lon bia hay chút ruợu để giải nỗi sầu "sao anh đành bỏ quê hương " là mỗi lần ông Trạm khóc lóc thảm thiết kể cho người đồng thuyền nghe nỗi ai oán nhớ vợ nhớ con đó. Vừa là người đồng hương vừa đồng cảnh ngộ, ông Du bèn bàn với vợ là giới thiệu bà Liên cho ông Trạm.

Vào một chiều thứ sáu, vợ chồng ông Du chở ông Trạm tới nơi bà Liên ở. Bà Liên ở với đứa con gái lai Mỹ chưa lấy chồng trong một apartment gần vùng chợ VN ở Seattle. Như đă được nói chuyện với nhau trước, bà Liên niềm nở đón tiếp ông Trạm và vợ chồng ông Du. Liên lo chu đáo một tiệc nhỏ có cả bia và rượu. Ông Trạm vui như ngày hội hè, nói chuyện oang oang; Liên kín đáo khôn ngoan mời mọc và liếc mắt đưa t́nh làm ông Trạm như con thuyền nhỏ bơi lội trong ḍng mắt bà Liên. Ông Trạm vạm vỡ, da trắng trẻo hồng hào, nói chuyện rất có duyên. Có lẽ Liên đă bắt đèn khi Trạm đắm đuối nh́n Liên, Liên th́ quá sành điệu v́ đă từng sống trong cảnh đời mời mọc và dan díu ái ân với nhiều lính Mỹ. Vợ ông Trạm quê mùa sao điệu bằng bà Liên được, càng nh́n càng nghĩ, ông Trạm càng bị bà Liên dụ vào cơn lốc ái t́nh và nỗi đam mê thể xác mà sau hai năm trời chưa có màn ái ân chăn gối với vợ. Đôi lần cụng ly với bà Liên, ông Trạm uống nhiều hơn để vơi đi những cơn khát, khát v́ ngọn lửa ḷng đă bốc cháy thật sự và khát v́ nỗi thèm muốn dâng lên không thể kiềm chế được do miếng mồi thơm ngon đang lơ lững trong tầm tay với! Đêm hôm đó, ông Trạm say mèm, cặp vợ chồng ông Du lái xe về và để ông Trạm ở lại cho bà Liên săn sóc...

Một tuần sau, bà Liên khăn gói xuống Tacoma ở chung với ông Trạm, và kể từ đó ông Trạm không c̣n than vắn thở dài nữa...

Người cùng quê kêu ông Trạm là ông Ba Trạm v́ biết ông thứ ba tên Trạm. Ông có hai vợ. Vợ nhỏ ở đây là bà Liên bây giờ đă có hai con với ông, sống không có hôn thú để ăn trợ cấp. Vợ lớn cũng có hai con, vừa mới được bảo lănh qua. Ông ở một ngày với bà nhỏ, một ngày với bà lớn. Bà Thu mới qua nhà cửa làm ǵ có nên ở với mẹ chồng, mà bà mẹ chồng lại thích nàng dâu nhỏ v́ nàng này biết lái xe đưa bà đi chùa, đi chợ, đi họp đánh tứ sắc. Cứ mỗi lần ông ở bên bà lớn, bà nhỏ ḷ ṃ qua đeo ông như đỉa, bà lớn đâu có dám nói v́ nhà cửa ǵ của ḿnh. Bà lớn thật thà nhưng nghèo, tiếng Mỹ không biết, lái xe không biết. Bà nhỏ ma lanh qua nhiều cuộc đổi đời, bả đen, bẩn, cái hàm răng không đánh c̣n bợn thức ăn, thấy ghê mà mê nỗi ǵ. Chỉ khi nào bà chưng diện lên đèn th́ coi bà mới được thôi. Bà nội thương cháu không đều, thương đám con của bà sau này. Đáng lẽ phải thương thằng Lữ , thằng Lân chứ, tụi nó thiệt tḥi thiếu t́nh cha, t́nh bà cả mười mấy năm nay. Tham phú phụ bần! Bà lớn nói biết thế này tôi qua đây làm ǵ, bên đó, tôi c̣n có mẹ, mẹ con có nhau đă mấy chục năm. Người bạn cùng xóm đă qua Mỹ trước, khuyên:

-Nói thế là tôi không chịu, v́ tương lai của con chị, tụi nó phải qua đây để ăn học, ở bển làm sao học hành. Rồi chị cũng sẽ kiếm một việc ǵ đó mà làm, cực nhọc nhưng mà có tiền.

Bà Thu hiền lành kể:

-Bên đó ngồi bán hàng xén cả ngày, bữa nào khá lắm th́ được 15 ngàn, mới dám ăn tô bún 5 ngàn có thịt. Gần hai chục năm, ổng không có gửi tiền. Tôi phải mượn vàng lo giấy tờ, cũng tính là qua đây rồi sẽ đi làm trả nợ.

-Ổng ăn ở thất đức vậy, con của ổng mà ổng bỏ, không ngó ngàng. Thôi cũng c̣n may là ổng đă bảo lănh đưa mẹ con chị qua đây được là mừng.

Ba Trạm, người đàn ông hai vợ đó, cũng chẳng ai biết chả bị bệnh hoạn ǵ, nhưng lại ăn tiền bệnh, từ ngày qua Mỹ tới giờ. Không đi làm mà vẫn sống nhàn hạ phây phây. Có người hiểu rơ:

-Bà già của chả có tiền. Hồi Mỹ đổ bộ, một cây nước đá bán cho tụi Mỹ là một đô một cây mà mỗi ngày bán ra tới một ngàn rưỡi cây th́ thử hỏi tiền vô biết mấy! Chả chờ bà già chết để hưởng tiền.

-Cho là có tiền...nhưng mang đi bằng cách nào?

-Chủ tàu! Th́ có bao nhiêu vàng mang đi hết bấy nhiêu. À, nói tới chủ tàu mới nhớ, c̣n vàng người ta đi theo họ đóng nữa chi! Dễ ǵ đi chùa, mỗi người ít lắm cũng là vài cây! Rồi hai mươi năm ở Mỹ ăn trợ cấp, ở nhà housing, dư một mớ nữa, sướng như tiên!

-Nói ṿng vo th́ rồi cũng tại ḿnh không có tiền nên ḿnh mới chua chát với những người có tiền.

-Nhưng họ có tiền mà họ c̣n tham lam ăn xài tiền mồ hôi nước mắt của ḿnh đóng thuế, thế th́ xă hội bất công!

-A! Mà nhà có tàu, có ghe, sao chả lại không đưa vợ con chả đi được?

-Ai biết đâu! Nghe nói ông cha bà mẹ của ổng qua trước, là chủ ghe. Ổng bị kẹt sao đó, cũng phải đi ké ghe của người khác, cũng trần ai!.

Không bao lâu sau khi bà lớn sang, th́ nghe ông ly dị vợ.

-Hả, cái ǵ, ly dị ǵ?

-Th́ ly dị là ly dị, chứ c̣n ly dị ǵ! Bà Liên bắt làm giấy bỏ ngay, ai cũng biết trước là 90% bà lớn mất chồng, tại hai mươi năm cách biệt, biết bao nhiêu đổi thay. Bà vợ nhỏ bắt 2 con bỏ trong xe rồi lái 100 miles một giờ cho 3 mẹ con cùng chết, làm ông Trạm và bà Thu phải năn nỉ, rồi sau đó th́ làm giấy ly dị liền. Con mẹ đó ghê lắm, mẻ làm bà Thu điêu đứng.

Bà vợ lớn nói:

-Nó là người đến sau mà nó ghen ngược với ḿnh! Ḿnh làm lớn mà ḿnh không ghen th́ thôi chớ. Thấy nó đ̣i chết, mà ông Trạm đau khổ...thôi nó đ̣i ǵ tôi cũng chịu, số phần của ḿnh như vậy, th́ ḿnh phải chịu thôi. Ổng cũng nợ nó, nên bây giờ, ổng phải gặp một người như nó.

Ông Ba Trạm làm giấy ly dị vợ cả nhưng rồi ông không làm giấy hôn thú với bà vợ hai v́ bà này đang kẹt ăn tiền con nhỏ, mà lúc này ông lại vừa xin một cái giốp đóng thùng, đóng hàng. Ông có in - côm th́ ai cho vợ ông ăn oeo - phe. Bà vợ hai cũng không muốn bỏ cái nguồn lợi mỗi tháng đến đều đặn khỏe re như vậy. Bà cũng có nhà housing, nhưng bà cho người khác mướn lại, rồi mẹ con về ở với ông Ba Trạm. Có lần bà than với người quen là ông keo kiệt, sẵn ông đi Seattle, gửi ông mua một con cá, về nhà ông cũng đ̣i tiền. Nhưng không ai tin lời bà. Làm ǵ có người đàn ông nào mà bần đến như vậy.

Tuy là đă làm giấy ly dị, nhưng thỉnh thoảng ông cũng lén bà nhỏ về thăm bà lớn, v́ từ ngày mẹ con bà lớn qua được tới Mỹ, ông lại thấy...hai chục năm nay ông đă ăn ở thất đức quá...với mẹ con họ. Ông ăn tô bún ḅ bà nấu ngon quá, ông khen miết. Bà lại hỏi, này, thứ bảy này đám cưới nhà chú Thừa, ông có đi không đấy, chú là người bà con, ông phải đi, mừng tiền cho con chú. Rồi bà lại phải dúi cho ông một trăm để ông mừng đám cưới!

Mọi việc êm thắm được vài năm. Đă có một dạo hai bà vợ c̣n làm chui lấy tiền mặt ở cùng một nhà hàng Việt nữa chứ. C̣n chị chị, em em. Có bữa người ta c̣n nghe bà nhỏ nói với bà lớn, trời mưa dữ quá, chị đứng đây chờ tui một chút, tui đi lấy xe chở chị về!

Đùng một cái, ḷi ra cô vợ thứ ba. Bây giờ, ông đúng là Ba Trạm, chứ hồi trước th́ mới Hai Trạm thôi. Cô này người Miên. Ban đầu, ông tính chơi qua đường, rồi bỏ, nhưng rủi là cô dính bầu...nên lương tâm ông giằng co lâu hơn. Mẹ ông th́ cứ kêu, bộ hết người sao con lại đi lấy...mọi, v́ thấy cô Miên mặc y phục dân tộc của cô, bà tưởng cô là người miền núi. Bây giờ cứ mỗi lần ông tính bỏ cô th́ ông lại sợ cô thư ông. Ông sợ chết! Ông cứ để ư ḍm xuống cái bụng của ông, xem nó có...ph́nh ra không! Ông nghe người ta nói Miên nó thù ai là nó thư trong bụng ḿnh cho ḿnh chết. Ông mới nghe sau này thôi, chứ nghe sớm th́ ông đă không dám rớ tới Miên, cho dù cô có đẹp , có hấp dẫn cách mấy.

Cô này bám ông kỹ hơn. Cô giữ ông ở luôn với cô. Ngoài giờ làm, ông chẳng dám đi ngang về tắt như ngày xưa. Cô Miên này ghen dữ lắm, cô lại không biết tiếng Việt, nên khi ông nói chuyện với ai, cô cũng cho là ông đang nói về cô. Và ông lại càng không dám nói chuyện với bà nào, cô nào, v́ biết rằng về nhà thế nào cũng sẽ có chuyện lớn. Có một bữa, bà lớn gặp ông ở trong chợ Việt Hoa, bà tính nói với ông về chuyện thằng con lớn muốn đi hỏi vợ, chưa nói ǵ, th́ ông đă khoát tay, nói, "nó ngồi ngoài xe" -nó đây là con vợ Miên của ông -, rồi ông băng băng bỏ đi ra khỏi tiệm. Ông không biết tiếng Miên, cô vợ Miên không biết tiếng Việt, khi căi lộn, hai người dùng tiếng Mỹ -broken English - và tay chân mà căi. Chén bát mua sắm bao nhiêu th́ đập bể bấy nhiêu. Gặp bạn bè, người quen, ông than ông buồn quá, sống không có lối thoát! Ông cứ phân bua mà chẳng ai thấy ông tội nghiệp cả. Họ nghe ông hoài, bắt chán.

Ở bao lâu mà ông vẫn không ăn được đồ ăn Miên. Mà cô vợ Miên lại chỉ nấu toàn đồ ăn Miên. "Hai mẹ con nó ăn đồ ăn Miên và nói tiếng Miên với nhau". Hai mẹ con nó là cô vợ Miên và đứa con gái nhỏ của ông, cái bào thai mà năm nào đă đưa ông vào thế bị kẹt. Thế là ông đói, đói dài dài, giờ ăn trưa, ông lén về nhà một trong hai bà kia để xin cơm Việt mà ăn!

Mới đầu khi bí mật bị lộ ra là ông dính với một con Miên, bà hai cũng ghen, tru tréo làm dữ, ông nổi sùng lên, bộ tính làm xấu chồng hả, ông đấm cho mấy cái vô mặt bà, làm mắt mũi bà bầm tím, sưng vù. Bà con cộng đồng đến thăm, ông cấm bà ra tiếp khách, nói với khách là bà đang đau, xin được nghỉ ngơi. Có mấy bà cũng giận lắm, giận dùm cho bà, định đến làm quân sư cho bà, nhưng có muốn bày cho mà chính bà không dám nhận, th́ cũng đành thôi. Họ cố ư ngồi lỳ chờ xem bà có ra không. Nhưng bà vẫn trốn miết trong pḥng, họ biết vậy, có đau ốm ǵ đâu.

Họ ra về hậm hực:

-Kêu cảnh sát cho họ đến c̣ng tay chả đi, cho chả vô tù, ở Mỹ này đâu có thứ đàn ông đánh vợ như vậy!

Ngày nào họ chê bà nhỏ thuộc thành phần không ra ǵ không chơi, bây giờ thấy cũng là phe đàn bà yếu đuối với nhau mà bị bắt nạt nên họ xóa bỏ giai cấp, ra mặt bênh bà.

Bà hai than với bà cả:

-Thời buổi này làm ǵ c̣n có chuyện ngải bùa mà sợ nó thư.

Ngày trước bà Liên hùm hổ bao nhiêu th́ giờ cũng bó tay thôi,

Rồi một ngày Ba Trạm lăn đùng bất tỉnh ở chỗ làm. Người ta làm hô hấp nhân tạo cho ông thật lâu mà tim ông chẳng chịu đập lại. Rồi nghe tiếng c̣i hụ inh ỏi mỗi lúc mỗi gần, rồi xe cấp cứu tới. Nhân viên cấp cứu cũng làm hô hấp cho ông mà không sao cứu ông được. Họ lắc đầu.

Ông ra đi một ḿnh, không có bà vợ nào ở bên cạnh. Rơ ràng là lúc ông chết, ông fair với mấy bả hơn là lúc ông c̣n sống. Ông không thiên vị bà nào. Không yêu bà nào nhiều hơn, mà cũng không ghét bỏ bà nào nhiều hơn.

Ông là Ba Trạm nên ông có 3 vợ, chứ Bốn Trạm, Năm Trạm th́ ông đă có 4 vợ, 5 vợ rồi! Ông nằm xuống nhẹ nhàng, khuôn mặt ông b́nh thản.

Bà mẹ vẫn c̣n sống. Bà vẫn ôm chặt túi vàng.

LINH VANG (Tacoma)




Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network