capheden
member
ID 57848
12/23/2009
|
Chốn cũ t́m về
Chốn cũ t́m về
SGTT - Cuối xuân, trời đầy sương khói, tôi ngồi uống trà với thầy giáo Phan ở một quán trà chén ven đường. Thầy Phan dạy tiếng Việt ở Đức, hơn bốn mươi năm mới về thăm nhà. Ông hỏi về nhà máy diêm cũ, sau này là nhà máy cơ khí Trần Hưng Đạo, nằm ở cuối phố Bà Triệu. Toà nhà Vincom nay đă cắt nhà máy diêm ra làm hai toà nhà cao ngất. Bên kia phố Lê Đại Hành là góc chợ Đuổi cũ. Trong mắt thầy giáo Phan, chợ Đuổi ngày xưa là một bà lăo bán bỏng nếp và kẹo bột, là một bà Ba Tần bán gạo hay vốc thêm cho khách một nắm – chắc họ đă về với cát bụi. Chợ Đuổi không c̣n nữa. Ánh nh́n đượm buồn của thầy giáo Phan như muốn vặn ngược kim đồng hồ. Chốn cũ, nơi mẹ đi chợ mua cho thầy cái bánh khoai sọ, vài củ ấu đen, và chùm hồng b́ mồ hóng. Quà của mẹ mùa nào thức nấy. Bây giờ chợ Đuổi là toà nhà cao ngất, chỉ có kư ức th́ măi xanh non trong tâm trí thầy Phan khi trở về.
Dù thầy Phan đă đi nhiều chợ trên thế giới, nhưng thầy chỉ nhớ có chợ Đuổi của tuổi thơ. Ông nhờ tôi đưa ông đến chợ Đuổi, xem lại nhà máy diêm xưa. Ở tuổi tri thiên mệnh, thầy dành dụm tiền t́m về chỉ để nh́n lại ngày xưa. Thầy nói: “Chị có tin không th́ tuỳ, càng có tuổi càng nhớ mẹ, càng sâu sắc từng trải càng nhớ mẹ, không có mẹ chắc tôi khó mà trở về nơi này”.
Hoàng Việt Hằng
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat