thuctu
member
ID 58435
01/23/2010
|
Đời đại học trong đôi mắt em
Chuyện ngắn nhưng nh́n vào lại thấy dài…!
Người ta thường nói “trời xanh mây trắng,” nhưng hôm nay chỉ có thấy trời xanh, từng tia nắng chiếu rọi óng ánh những giọt sương đông, rung rinh ngọn cành cây trụi lá, trên lối đi theo từng cơn gió buốt lạnh, rên xiết đi qua. Thứ bảy, đại học lưa thưa người, trên vai vác của nợ là cái ba-lô, co ro xiết chặt chiếc áo khoác vào người mong t́m thêm một tí hơi ấm. Chưa đến giờ giảng bài, mùi quen thuộc từ pḥng ăn “cafeteria” lôi cuốn tôi sếp hàng mua ly càfê. Tôi nh́n quanh t́m chỗ ngồi kia đă bị chiếm mất, bước lên tầng lầu trên t́m một góc khác yên tĩnh và ấm áp hơn.
Con đường dài vắng bóng với một màu trắng xoá không thấy cuối chân khu phố nhỏ. Tôi gọi là phố nhỏ, nhưng thật ra nó không có nhỏ chút nào hết. Người ta gọi nó là “phố đại học University City” rộng lớn như những khu đại học Oxford, Paris, Tokyo, Harvard, hoặc Yale University. Trên con đường phố hàng hàng lớp lớp nhà cửa xát vách xát tường với nhau, gần trường, gần chợ, gần trạm xe buưt, gần taxi, gần rạp cinê, công viên, sông, hồ, dễ dàng đi bộ đến các nơi mua sắm, tiệm quần áo, tiệm dày, tiệm cho thuê phim, mướn xe gắn máy Honda, Vespa, Yamaha, xe đạp, tiệm ăn sang cũng có mà b́nh dân cũng không thiếu, văn pḥng dịch vụ linh tinh, thu hút du khách cuối tuần lẫn sinh viên thuê ăn ở học.
Tôi thuê được một căn pḥng “độc thân studio” kha khá rộng răi với cái giá cắt cổ thị trường kinh tế tỉnh thành ‘học đại,’ tôi vui mừng như trúng máy kéo “slot” ba số 7 bởi v́ thấy chán nếp sống “se” pḥng là chia sẻ pḥng với người ta quá. C̣n nhớ năm xửa năm xưa là hai năm trước đó, khu phố nhỏ không c̣n pḥng cho thuê nên tôi “share pḥng” với cái anh chàng tôi cứ tưởng là đàn ông…như tôi, nhưng ai dè anh ta lại là “nàng gây” ngoan hiền hơn vợ thằng đẩu nào đó tôi cũng không biết có thật hay không, mà chỉ có biết một lần nghe bà hàng xóm ca đôi ba câu vọng cổ với thằng con:”mày có lấy ai th́ lấy chứ mày đừng có lấy con nào như vợ thằng đẩu th́ tao đêm nằm ngủ nhắm mắt cũng yên giấc.”
Đời sinh viên thi đua nhau học ngày đêm đến chết bỏ. (Phần đông chọn các môn khó trôi, khó nuốt, khó thực hành v́ hy vọng tốt nghiệp được mời đi cày liền. Làm việc chừng 1-2-3 năm th́ vỡ nợ trả hết số tiền học phí). Bị bệnh cũng ráng ḅ lê ḅ lết vào lớp. Mấy cô bạn học thấy tội nghiệp nhưng không thương, cung cấp cho thứ thuốc nước biệt danh quốc tế trị cảm cúm “chích cần súp” gà Âu trắng, gà tây Mỹ, gà ác “chicken soup made in phố Tàu,” gà vàng châu Á, ăn vào không thấy đỡ lâu lành lại. Hay tại v́ ăn tùm lum tùm la vào bao tử thành ra cơ thể bị tẩu hoả nhập phong hàn ǵ đó hay chăng? Nhưng muốn nằm dài ở gác trọ cũng không yên. Không hiểu làm sao các cô t́m ra số điện thoại để gọi ‘xeo môbi môphôn” hỏi thăm sức khoẻ tôi? Đầu tiên các cô ngọt ngào như nước mía hỏi han: “khoẻ lại chưa anh”… đến giữa chừng: “bài ấy khó quá đi thôi anh giúp em nhé…em sẽ…chờ.” Và sau cùng chia tay bằng câu “xi-u” là see you chứ không có “bái bai” đừng gọi, đừng hẹn, đừng có gặp tôi th́ hay biết mấy.
Đấy, đời đại học nhiều chuyện và phức tạp thế ấy. Đôi khi tôi muốn dọn đi chỗ khác cho rồi, song lại sợ thả mồi th́ vớ phải một chỗ c̣n tệ hơn. Em chợt quay sang nói với tôi: “phố đại học này nhiều bụi bặm, thế nhưng em biết nếu anh bỏ nó đi th́ lại tiếc, thấy thương, thấy nhớ.” Ḷng người khó ḍ khó hiểu vô cùng.
Tôi nh́n xung quanh khu phố nhỏ. Con đường dài tận chân mây tuyết trắng. Tôi thèm một điếu thuốc, nhưng chỉ ngậm ở vành môi, không châm. Em lẳng lặng nh́n không nói. Tôi chợt nhớ đến khu phố nhỏ và con đường xưa tôi đă đi qua.
ThucTu
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat