nguyenbay
member
ID 59187
03/03/2010
|
NHỮNG BÀI HỌC TRONG CUỘC ĐỜI - BÀI HỌC SỐ 2.
SỰ GIÚP ĐỠ.
Trong một đêm mưa băo bất thường trên đường phố Alabama vắng vẻ, lúc đó đă 11h30 khuya, có một bà lăo da đen vẫn cứ mặc cho những ngọn roi mưa quất liên hồi vào mặt, cố hết sức vẫy vẫy cánh tay để xin đi nhờ xe.
Một chiếc xe chạy vút qua, rồi thêm một chiếc xe nữa, không ai để ư đến cánh tay dường như đă tê cứng v́ lạnh cóng. Mặc dù vậy, bà lăo vẫn hy vọng và vẫy chiếc xe kế tiếp. Một chàng trai da trắng đă cho bà lên xe. (Mặc cho cuộc xung đột sắc tộc 1960). Bà lăo trông có vẻ rất vội vă, nhưng cũng không quên cám ơn và ghi lại địa chỉ của chàng trai.
Bảy ngày trôi qua, cánh cửa nhà chàng trai tốt bụng vang lên tiếng gơ cửa. Chàng trai ngạc nhiên hết sức khi thấy một cái tivi khổng lồ ngay trước cửa nhà ḿnh. Một lá thư được đính kèm, trong đó viết: "Cảm ơn cháu v́ đă cho bà đi nhờ xe vào cái đêm mưa hôm ấy. Cơn mưa không những đă làm ướt sũng quần áo mà nó c̣n làm lạnh buốt trái tim và tinh thần của bà nữa. Rồi th́ lúc đó cháu đă xuất hiện như một thiên thần. Nhờ có cháu, bà đă được gặp người chồng tội nghiệp của ḿnh trước khi ông ấy trút hơi thở cuối cùng. Một lần nữa bà muốn cảm ơn cháu đă không nề hà khi giúp đỡ bà."
Cuối thư là ḍng chữ: “Chân thành - Bà Nat King Cole”.
(Theo Inspiration and Friendship)
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
thanhvan08
member
REF: 525788
03/09/2010
|
TRUYỆN NGẮN -
CON THẰN LẰN:
Đây là một câu chuyện có thật ở Nhật Bản.
Một người Nhật muốn sửa lại ngôi nhà đôi chút, nên đă phá bức tường đi.
Nhà ở Nhật thường có một khoảng rỗng nhỏ giữa các bức tường gỗ. Khi phá những bức tường, người đó nh́n thấy một con thằn lằn bị mắc kẹt v́ có chiếc đinh từ phía ngoài đóng dính vào chân nó. Người ấy nh́n thấy vậy, thế nên rất thương cảm, nhưng cũng hết sức ṭ ṃ v́ khi kiểm tra chiếc đinh, anh thấy nó được đóng từ khi mới xây, tức là từ 10 năm nay rồi. Chuyện ǵ đă xẩy ra vậy? Con thằn lằn sống như thế ở một khoảng trống trong tường trong suốt 10 năm không hề xê dịch. Một điều tưởng chừng như quá dị thường, thậm chí là không thể. Và anh ta đă tự hỏi làm sao con thằn lằn sống suốt 10 năm mà không hề đi một bước nào v́ chân nó đă bị đóng đinh. Anh ta tạm ngừng làm việc, ngồi một góc quan sát con thằn lằn, xem nó làm ǵ và có ǵ để ăn..
Một lúc sau không biết từ đâu xuất hiện một con thằn lằn khác, miệng ngậm thức ăn, ḅ về phía con thằn lằn mắc kẹt. Không biết con thằn lằn mang thức ăn tới có họ hàng ǵ với con thằn lằn mắc kẹt hay chúng cùng một gia đ́nh? Nhưng nó đă mang thức ăn tới trong suốt 10 năm. Không mệt mỏi, không từ bỏ hy vọng.
Và nếu như người Nhật kia không phá bức tường th́ không biết sự yêu thương
này c̣n tiếp tục đến bao giờ?
Trong một xă hội đầy đủ những tiến bộ về công nghệ thông tin, sự tiếp cận của chúng ta đối với thông tin ngày càng nhanh hơn, liên lạc ngày càng dễ hơn. Nhưng khoảng cách giữa con người với nhau... dường như mỗi ngày một xa hơn.
(st)
Mong rằng anh cũng thích bài nầy ..
Thăm anh,
ThanhVan08
|
|
nguyenbay
member
REF: 525881
03/10/2010
|
Chào em Thanhvan08!
Anh thật sự xúc động qua truyện của em post và anh thật vui khi em viết:
Trong một xă hội đầy đủ những tiến bộ về công nghệ thông tin, sự tiếp cận của chúng ta đối với thông tin ngày càng nhanh hơn, liên lạc ngày càng dễ hơn. Nhưng khoảng cách giữa con người với nhau... dường như mỗi ngày một xa hơn.
Một nhận xét thật đời thường nhưng thật sâu sắc! Anh rất thích truyện và cả lời nhận xét ấy!
Chúc em vui, khỏe và có nhiều mẫu chuyện hay!
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|