thuctu
member
ID 60141
04/16/2010
|
Người đi ngoài phố
Mùa hoa anh đào không bao giờ đến trong lặng lẽ, thường nó bắt đầu bằng những ngày dài chợt lành lạnh, thoảng sương mong manh, thoảng mưa phùn, thoảng nắng. Và khi những bông hoa đào chum nở bên bờ hồ “Xuân-Hồng” nhuộm lấm tấm hồng thả bóng trên ḍng nước êm ru, muôn loài như đang khao khát chờ đợi tự bao giờ. Sẽ có một buổi sáng Thứ bảy b́nh minh ấm dịu, người ta bỗng thấy con đường phố ḿnh đi sao hoa anh đào ngợp lối đi.
Thật ly kỳ, ở cái thành phố hơn mười hai triệu dân này, người xa lạ dễ ǵ gặp nhau. Tưởng nó hẹn chơi, không ngờ rồi lại gặp nhau thật, mà cứ gặp hoài như mắc nợ nhau từ kiếp nào. Cứ mỗi buổi chiều tôi đi ngang qua bờ hồ, thấy nó không giống như những đứa trẻ khác, chúng líu lo ríu rít như chim non gọi mẹ, tung tăng nhảy nhót giữa bao người vây quanh…. Nó ngồi đó lặng lẽ một ḿnh, trong bộ áo quần cũ kỹ, con búp bê hồng bạc màu nằm ngủ trong tay. Giữa lúc ấy ánh mắt nó bắt gặp tôi, đôi mắt đen mở dịu dàng, trong một phút giây gần gũi ấy tôi bỗng nghĩ nó là một đứa bé Việt Nam.
Cô giáo dơng dạc gọi tên từng đứa. Bọn trẻ luống cuống chia tay những người thân, có đứa lại c̣n khóc thút thít, cứ như cô giáo sẽ giữ luôn không c̣n được về nhà nữa. Cô giáo gọi tên cô bé. Cô bé mang cái tên Nhật bước vội vă vào hàng, không có ai để mà nũng nịu chia tay. Tôi cứ mong nó nh́n ḿnh một lần để mỉm cười với nó, để chia xẻ cảm giác cô đơn với một đứa bé xa lạ nhưng cùng chủng tộc, lẻ loi giữa ḍng người. Tôi đă nghe nó gọi thầm “mẹ ơi, mẹ” Cái giọng Việt Nam rơ ràng êm ái mới dễ thương làm sao, nó chợt làm tôi sao xuyến trong một ngày trên đường phố.
….
Tôi có yêu nàng không? Tôi yêu nàng như yêu tất cả những ǵ đẹp và mong manh ở cơi đời này. Nàng đẹp nhưng bướng bỉnh. Khi nàng gơ cửa pḥng tôi lần đầu tiên, tôi đă tự nhủ rằng thế là số phận đă đưa nàng đến. Thế nhưng, tôi không mê hoặc nàng, không dụ dỗ nàng. Nàng đă tự đến v́ t́nh yêu, khao khát t́nh yêu. Lần cuối cùng gặp tôi nàng nói: “Em chẳng c̣n ǵ để cho anh!” Tôi đă an ủi nàng: “Anh c̣n cần ǵ hơn nữa?” Nàng khóc: “Em đi măi đi măi mà vẫn không đến được với anh. Tôi ôm lấy nàng: “Em sẽ ở bên anh măi măi!”
Giờ đây! Nắng Sài G̣n óng ả bên hiên nhà, những âm thanh xôn xao quen thuộc của thành phố vọng vào lăng đăng. Cuối tuần sẽ thoảng mưa thoảng nắng, nhưng sẽ oi bức nóng nực ḷng người. Ngày chuẩn bị ra đi, ngoài nỗi buồn chia tay người thân, bạn bè, nỗi buồn xa thành phố. Bước chân đi mà ḷng bịn rịn: “Quê hương là nơi ḿnh chôn dấu những kỷ niệm yêu thương.”
Thuctu
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|