nguyenbay
member
ID 61006
06/04/2010
|
T̀NH CŨ !
Vật vờ như cái xác không hồn, cô N.H. t́m đến tôi. Cô tâm sự: “Thời sinh viên tôi từng yêu một bạn cùng lớp. Nhưng v́ mặc cảm gia cảnh ở quê nghèo khó nên sau khi ra trường anh âm thầm chia tay tôi trở về quê lập nghiệp. Đau khổ, tuyệt vọng, tôi đến với anh M. - chồng tôi hiện nay - như t́m cái phao cứu sinh. Chồng tôi là nhà khoa học, anh chân thành độ lượng, có trách nhiệm nhưng hơi khô khan. Tôi rất quư chồng nhưng không yêu anh như đă yêu người cũ. Mười năm chung sống, khi gặp chuyện buồn tôi không chia sẻ được với chồng v́ anh cho rằng tôi hay nghiêm trọng hóa mọi chuyện.
Thế rồi một lần dự hội thảo ở Đà Lạt tôi gặp lại cố nhân, anh đă có gia đ́nh và khá thành đạt. Tôi vô cùng xúc động, t́nh xưa trỗi dậy, không kiềm chế được nên chúng tôi đă đi quá giới hạn... Tỉnh mộng, tôi xót xa ân hận trở về TP, đến bữa không nuốt nổi chén cơm, đêm trằn trọc không sao chợp mắt. Chồng tôi càng chăm sóc, tôi càng thấy có lỗi. Nếu thú nhận, dẫu chồng có tha thứ th́ tôi cũng không thể tha thứ cho ḿnh!
(SƯU TẦM)
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat