capheden
member
ID 64551
10/29/2010
|
T́nh yêu
Người đàn ông không c̣n trẻ nhưng chưa già cứ ngồi như gắn chặt lấy chiếc ghế trên bờ biển. Trước mặt anh ta, biển vỗ sóng tung bọt trắng xoá vào bờ cát, từng hạt nước li ti đậu lên mặt, lên tóc anh ta. Gần chỗ anh ngồi, có một ông già đang câu quăng. Cần câu vung vít trên không, chốc chốc lại vảy lên trời chiều một dấu phẩy to tướng. Lưỡi câu vút đi. Hai cánh tay ông già thoăn thoắt thoăn thoắt cuộn dây… Sóng cứ dịu dàng liếm lên chân ông già câu cá.
Câu măi, câu măi vẫn chả được con cá nào, nhưng ông già cứ b́nh thản quăng cần, tung chùm lưỡi câu rồi kéo chúng về phía ḿnh. Động tác b́nh thản, thuần thục, say sưa.
Người đàn ông ngồi im ĺm trên bờ biển như là một dấu chấm bị văng ra khỏi cái góc không gian biển chiều xao động. Nếu đến gần anh ta, có thể nh́n thấy gương mặt buồn bă, cái nh́n sầu thảm của một pho tượng đá. Ông già câu cá không đứng yên một chỗ, ông chuyển động dọc theo mép nước, đến gần chỗ anh chàng mặt buồn lúc nào không biết.
Ông già thoáng ngoái lại, nhưng các giác quan vẫn chăm chú vào công việc, đôi tay vẫn thoăn thoắt.
“T́nh yêu không xứng phải buồn thế?”- Ông già câu cá bỗng nói.
“Sao bác biết?”- Anh chàng buồn bỗng ngạc nhiên, chợt tỉnh khỏi cơi hoá đá.
Ông già không nói ǵ, cứ câu.
Anh chàng kia bèn nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên tôi không có cô ấy. Tôi đă nói với cô ấy: Anh không yêu em, anh không có t́nh cảm với em nữa, đúng ư em nhé”
“Anh thật ngu ngốc”- Ông già thốt lên.
“Th́ cô ấy luôn luôn bảo không yêu tôi. Tôi đă quá mệt mỏi. Tôi tưởng tôi đă từng trải, nhưng hoá ra tôi không hiểu đàn bà”
“Anh nói đúng, quả là anh không hiểu đàn bà. Anh cũng không hiểu chính anh muốn cái ǵ?”
“Tôi ư? Tôi biết chứ. Tôi và cô ấy đă từng yêu nhau nồng nàn, say đắm. Nhưng rồi cô ấy rất nhanh chóng bảo phải cancel”
“Là ǵ?”
“À, đó là ngôn ngữ máy tính, đó là từ bỏ lệnh yêu, không làm như thế nữa”
“Rồi anh cũng bảo không yêu nữa, như ư cô ấy chứ ǵ?”
“Vâng… Thực ra tôi mệt mỏi. Tôi đă yêu hết ḿnh, nhưng cô ấy th́ không. Bác có biết v́ sao đàn bà ngày nay lại dễ dàng bỏ người t́nh như thế không?”
“Tôi thấy anh mới là người dễ bỏ”
“Tôi ư? Tôi dễ bỏ sao lại buồn thế này?”
Ông già vẫn mải miết quăng cần câu, cười lên rất sảng khoái:
“Ôi ôi… Các anh chỉ câu cá trên máy tính, có bao giờ biết câu cá trên biển là thế nào đâu”
Anh chàng buồn gục xuống ră rời, mắt cụp xuống rất tội nghiệp.
Ông già nói tiếp: “Cô người yêu của anh ấy mà, cô ấy cũng tưởng ḿnh là con cá trong máy tính”
Ông già lại vung lên không trung một dấu phẩy lớn nữa.
Anh chàng buồn kể: “Tôi đă sai, phải không bác? Đáng lẽ sau tận hưởng say đắm, tôi phải là người bỏ cô ta chứ, nhưng tôi đă bày tỏ t́nh yêu thái quá, yêu đương nồng thắm quá. Tôi là trường hợp khác hẳn người đời, nên cô ấy không tin t́nh cảm của tôi là thật, phải không bác?”
“Nhưng khi anh nói anh không yêu cô ấy, cô ấy sẽ tin là thật”
Anh chàng thất t́nh thở dài: “Cuộc đời đáng chán ở chỗ đó”
Ông già quay lại nh́n anh ta trong một phần mười giây, nói: “Không, cuộc đời không đáng chán ở chỗ đó. Nếu cô ấy tin là thật, th́ anh buồn làm ǵ?”
“Tôi buồn là tôi đă sai. Và hôm nay là ngày đầu tiên tôi không có cô ấy nữa, tôi buồn quá…”
“Hừ… hừ…” -Ông già hắng giọng- “Trước khi yêu cô ấy, anh có cô ấy không?”
“Tất nhiên không”
“Anh có vui sống không?”
“Có chứ”
“Thế tức là bây giờ anh vẫn có cô ấy, c̣n trước kia th́ không?”
Ông già bước nhanh qua chỗ anh chàng thất t́nh ngồi, ông vung thật mạnh cái cần, phát ra tiếng quất vào gió “vút” một cái.
Anh kia bối rối: “Thế là thế nào? Sao không được cá mà bác cứ câu thế?”
“Sao anh biết tôi không câu được cá? Anh sai rồi”
“Tôi phải làm ǵ bây giờ?”- Anh chàng gọi to.
“Anh có làm ǵ đâu”- Ông già cũng nói to.
Anh chàng có vẻ không bằng ḷng, nhưng như nhớ ra điều ǵ, đứng lên đi nhanh về phía khu nhà bên kia băi biển.
Khi anh chàng mặt buồn khuất sau hàng phi lao xanh, th́ ông già giật lên từ biển một con cá lớn.
Xuân Hưng
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|