nhunglc
member
ID 64907
11/16/2010
|
....?
Chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, kể những ǵ và kết thúc như thế nào....
Có lẽ câu hát " đời không như là mơ " của 1 tác giả nào đó vô t́nh lại là hợp với những ǵ sẽ diễn ra sau đây nhất.
Đă có lú nó nghĩ nếu 20 năm trước nó không sinh ra th́ cuộc sống bây giờ thế nào ? thế chỗ vào nó trong gia đ́nh sẽ là ai? Những người yêu của nó sẽ yêu ai và những người nó căm gét có bị nh́n với ánh mắt thiếu thiện cảm 1 cách thường xuyên như hiện giờ không ???
Nghĩ lại thấy mọi chuyện thật vớ vẩn !!!
01h 01'
Nó giật ḿnh tỉnh giấc, một giấc mơ kinh khủng. Nó bị rượt đuổi bởi những người da đỏ không quen biết trong 1 thành phố xa lạ, trên người không 1 manh áo. Nó cứ chạy mải miết, mải miết qua những con phố trật hẹp không 1 bóng người. Phía đằng xa trên ban công rộng lớn của một lâu đài những người thân của nó đang cúi nh́n xuống với ánh mắt giận dữ và trách móc. Chẳng ai khả dĩ có ư muốn cứu nó ra khỏi hoàn cảnh khủng kiếp này. Nó vấp ngă và bật khóc....
Không biết chính xác giấc mơ kéo dài bao lâu trước khi nó tỉnh lại và nó đă khóc từ bao giờ, nhưng có 1 điều mà khi vừa tỉnh dậy nó có thể cảm nhận ngay được đó là cái gối ướt đẫm nước mắt dưới má và....da thịt nóng hổi của người đàn ông đang nằm bên cạnh - người xa lạ.
Cuốn vội chiếc khăn tắm trắng muốt lăn lóc trên giường, cơ thể đă ấm áp hơn đôi chút dưới cái lạnh se sắt của khu tiểu khí hậu nổi tiếng cả nước này. Nhón chân nhẹ nhàng trên giường, dưới ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ. Những móng chân xanh lét miết trên nền ga giường trắng xóa, một sự xâm nhập trắng trợn - một giấc mơ quái đảm.
Cơ thể to lớn dưới giường cựa nhẹ, nó giật ḿnh - Chẳng hiểu sao nó có cảm giác như 1 kẻ cắp sợ bị bắt quả tang ! Cúi nh́n khuôn mặt say ngủ thảnh thơi vừa ló ra sau lớp chăn, bất giác nó cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi hé mở như mời gọi - một đôi môi gợi t́nh. Cái cơ thể đàn ông to lớn ấy vẫn say nồng trong giấc ngủ, chẳng hề biết đến những ǵ vừa sảy ra, cũng chẳng quan tâm nó c̣n tồn tại trên cơi đời này hay không. Sau những hoan lạc cuồng nhiệt và những câu yêu gấp gáp vừa trải qua. Có lẽ nó đ̣i hỏi quá ít, có lẽ người đàn ông này quá thờ ơ .... dẫu sao hiện giờ tâm hồn nhạy cảm của nó cũng đang khẽ lên tiếng kêu than !!!
Chiếc cửa gỗ cầu ḱ của căn pḥng vừa hé mở, một làn sương mỏng ùa đến, phong tỏa mọi ánh nh́n, xâm chiếm khoảng không gian xung quanh, như một bàn tay tham lam mơn chớn vuốt ve cơ thể nó một cách vội vàng. Thả lỏng người, hít thở thật sâu, luồng không khí mát lạnh tràn vào làm đầy khắp nơi trong cơ thể như rót một thứ chất lỏng trong suốt vào một cái xác trống rỗng vô cảm. Nó bước ra cái ban công nhỏ phía trước, đưa mắt nh́n một lượt khung cảnh thiên nhiên ḱ ảo của Sapa từ trên tầng 2. Vùng đất quen thuộc đă nuôi dưỡng nó 1 thời gian dài - thân thương và dịu dàng vậy mà 2 ngày nay gặp ai nó cũng chối bỏ gốc gác của ḿnh.
Nó nghĩ mông lung và tự cười sự ngốc nghếch của bản thân. Tiếng cười bé nhỏ rụt rè nhanh chóng bị màn đêm nuốt chửng. Giờ nó mới nhận ra hoàn cảnh cô đơn của ḿnh, và cái nguyên nhân dẫn đến sự cô đơn đó....
Nó quen anh. Một sự t́nh cờ như bao sự t́nh cờ diễn ra trong cuộc đời này. Th́ anh cũng bảo nó vật vờ c̣n ǵ : đám hỏi, đám cưới, đám ma... ngay cả dịp xây mộ tổ cũng không thiếu mặt. Ừ th́ vật vờ, nhưng không phải nhờ sự vật vờ của nó - chính trong lần xây mộ tổ đó mà anh và nó quen nhau hay sao? Chẳng bít anh có hối hận không nữa - mà hối hận giờ có kịp hem nhỉ. haaaaaaaa
Thú thật, lúc đầu mới gặp : anh là cả một " bầu trời khó chịu" đối với nó. Để xem nào đẹp trai ư ? Dám cá nếu gặp anh bạn sẽ trả lời là " không hề " như nó. Lịch sự, ga lăng dễ thương ư? Nó chẳng quan tâm, mấy cái đó đâu phải gặp 1 lần là biết đặc biệt bây giờ bọn con trai " diễn" giỏi lắm. Giầu có? Biết chết liền. Xét cho cùng, với ngần ấy ấn tượng ban đầu, anh là một con số 0 to đùng trong mắt nó. Có điều, giờ nhớ lại có 1 dặc điểm làm nó "chiếu cố" nhớ về anh đó là cái tính " kiêu " kinh dị. Với lại được cái hắn cũng không lờ nó đi. Nó cũng kiêu chứ bộ, và kiêu có lư do hẳn hoi: Th́ anh chẳng " cảm" nó ngay từ đầu c̣n ǵ heeeeee.
Và cũng như bao chuyện t́nh cảm khác, như bao người khác, như bao nhiêu sự tiến triển khác. Sau 1 thời gian dài, cũng có nhiều chắc trở nó và anh trở thành người yêu của nhau. Ừ, là người yêu của nhau, c̣n có yêu nhau hay không th́ nó cũng không biết.
Anh và nó quen nhau là lúc nó vẫn đang sống trong t́nh yêu ngọt ngào của mối t́nh trước. Cái đó một thời gian dài sau nó mới bật mí. Đừng trách nó, nếu bạn là con gái ^.^ . Anh bảo : anh biết nhưng anh không quan tâm, đó là chuyện của nó, yêu nó là việc của anh. Haa khá khen cho bản lĩnh của anh nhưng nói thật, nó thất vọng kinh khủng, bỗng dưng anh ở đâu nhảy ra chứng minh " định lư " về sự ngắn ngủi trong khả năng quyến rũ của nó.
Quên anh đi !!!
Có lẽ là có duyên, có thể là 2 người nợ nần nhau ǵ đó : mối quan hệ mà ai cũng biết nhưng chẳng ai dám khẳng định là ǵ ấy vẫn cứ tiếp tục. Đứt đoạn - mờ nhạt - ngắn dài, vô định như thể những tín hiệu " móc ". Ờ dù sao vẫn có nghĩa là không hoàn toàn mất liên lạc...
- "Ừ, chúng ḿnh dừng lại tại đây"
Câu nói ấy đánh dấu sự đổ vỡ trong mối t́nh đầu của nó, người nó yêu tha thiết gần 3 năm trời ra đi. Nó hụt hẫng, mệt mỏi, nó bỏ quên hết tất cả, ch́m đắm trong nước mắt và nỗi đau khổ tưởng như không thể gượng dậy. Thời gian, bạn bè, gia đ́nh kéo nó ra khỏi cái hố đen mà nó tự tạo ra. Nó hồi phục và .... trưởng thành.
Sự đổ vỡ ấy dậy nó quá nhiều điều, bào ṃn của nó quá nhiều tự tin nhưng lại đưa anh đến gần nó hơn. Ừ, anh hơn nó 9 tuổi, có lẽ cái Tôi của nó mấy tháng trước quá trẻ và ngông cuồng so với anh. Nó gặp lại anh, và nó thay đổi trong con mắt của anh - ít ra th́ anh nói thế.
Cuối cùng, cái ǵ đến cũng đến. Nó ngả vào ṿng tay anh. Chấp nhận những cái ôm, những nụ hôn của anh. Và để cho anh khẳng định vị trí của anh trong cuộc đời nó. Cái đêm đầu tiên giữa men bia và nỗi đau ấy - có lẽ nó đă sai lầm. Có lẽ anh không biết, lúc đó nó mụ mị không phải v́ bia mà v́ sự trống trải và cô đơn. Chỉ có nó mới có thể cảm nhận được nó đă thèm khát như thế nào một đêm được nâng niu và yên ổn trong ṿng tay ai đó. Nó đốt cháy chính ḿnh và đặt anh vào "góc tối" của cuụoc đời nó. Cho đến giờ phút ấy anh vẫn luôn là một "vai phụ" trong cuốn tiểu thuyết nó dàn dựng về cuộc đời ḿnh !!!
Không dàng buộc, không trách nghiệm, không cả sự ân cần - nhưng sự "đ̣i hỏi" th́ đă khác. Nó chấp nhận để anh bước vào cuộc đời nó c̣n anh phải trả giá về việc đó. Nó nghĩ thế nhưng nó biết nó không thể - bởi nó không nắm giữ t́nh yêu của anh. Nó cũng chỉ là một nhân vật phụ trong cuộc đời 30 năm anh tồn tại. Lần thứ 2 nó biết đau khổ v́ 1 người đàn ông !!!
Điều đó không giống - nhưng lại chính là nó !!!
Nếu bạn, t́nh cờ gé thăm blog của tôi và đọc được đến những ḍng này của bài viết. Có lẽ bạn sẽ thấy tôi buồn bă và lan man. Đúng vậy - tôi có 1 tật xấu đó là không biết cách để kết thúc bất ḱ điều ǵ. Tôi bắt đầu và đơn dản là mọi thứ cứ diễn ra, trượt ra khỏi sự kiểm soát của tôi. Có lẽ sau này tôi sẽ là 1 người mẹ rất tồi trong việc dậy con !!!
Cũng như bài viết này, chuyện giữa tôi và anh đang trượt ra ngóa sự kiểm soát của tôi.
Bắt đầu là chuyến đi không có mục đích v́ anh, tiếp đến là những lời nói dối, sau nữa là sự dâng hiến cả về thể xác và tâm hồn. Kết thúc .......... ước ǵ tôi biết được nó sẽ là ǵ. Bây giờ tôi sẽ rút lui để các bạn theo dơi tiếp câu chuyện nếu bạn muốn !!!
Một cơn gió lạnh lẽo ào qua, nó rùng ḿnh bứt khỏi quá khứ. Hít một hơi thật sâu, chậm chạp nh́n quanh 1 lượt. Nó nhẹ nhành gạt tay thoát khỏi chiếc khăn tắm - dường như tất cả những sự điên rồ của nó trong 21 năm qua hội tụ chỉ trong giây phút này. Hai bàn tay mỏng manh vươn ra che trở cơ thể, chẳng được là bao - chút ấm áp trong cả một biển trời lạnh lẽo. Để mặc cho những cơn gió vô t́nh đùa dỡn với cơ thể : ánh mắt tê dại, khuôn ngược trắng ngần, bờ vai, ṿng eo yếu ớt và đôi tay bất lực. Chẳng lẽ chỉ có một ḿnh nó trên cơi đời này ???
Hơn lúc nào hết, nó muốn bước vào căn pḥng xa lạ kia phá vỡ giấc ngủ của anh bắt anh phải an ủi vỗ về nó. Nhưng đôi chân vô dụng chẳng hề nhúc nhích, nó không thể v́ nó sợ mất anh - đó là t́nh yêu ???
Anh à ....
Chiếc khăn trắng dưới chân kiên nhẫn chờ đợi. Nó cúi xuống, khoác hờ lên ḿnh. Uể oải ngáp dài 1 cái - bước thẳng vào pḥng...
Anh vẫn ngủ - đối với anh có thể nó chỉ là 1 giấc mơ. Một cơn gió lạnh tràn qua mùa hè như thời tiết nơi này đối với cái nóng mà anh đang phải chịu đựng ở quê hương anh. Nó từng hỏi anh 1 cách vu vơ về thương lai - anh lấp lửng - nó cũng không bắt anh hứa hẹn - riêng về điểm này th́ hoàn hoàn không phải là nó. Anh đă làm nó thay đổi hay cuộc sống bắt nó từ bỏ thói quen chắc chắn và rơ ràng mọi khi?
Đặt 1 nụ hôn lên trán anh - Anh 30 tuổi - một giọt nước nóng hổi mặn chát rơi vào khóe miệng đang hé mở của anh. Nụ hôn của nỗi đau, nó gạt nước mắt thích thú với định nghĩa ḿnh vừa t́m ra...
Trườn vào trong chăn, với tay dặt bàn tay anh lên cơ thể - ấm áp...
Nó ch́m sâu vào trong giấc ngủ !!!
Ngày mai tỉnh giấc - anh sẽ ở đâu ???
Dành cho anh - Người em đă chót yêu !!!
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat