Cuốn phim mang cái tên ''Để lên thiên đường, ta phải chết'' có cốt chuyện quá buồn làm em ngơ ngẩn như người đi lạc. Buổi chiều xuống nhanh trên ṿm cây truớc rạp. Con đường dài gần tắt nắng rủ em thả bộ, quán kem vắng người kéo em vào. Ngồi một ḿnh với những mẫu đối thoại loay hoay, ngày đó, trong cuốn phim You and Me-Saigon. Hăy tạm gọi là :
HĂY XEM NHƯ LÀ NHỮNG BỨC THƯ T̀NH
- Đi đâu... Cà phê ? Xem phim ?
Em liếc anh, đuôi mắt chắc dài như ḍng đường thẳng dưới cánh dù lá rậm mát:
- Bộ ông cũng biết xi nê là cái chi hả ?
- Con nhỏ này lạ. Xem chớp bóng, ai không biết ?
- Anh ngồi cạnh em mà có bao giờ coi cho hết cuốn phim. Giả bộ hoài .
- Coi chi cho mất th́ giờ, nhỏ ?
- Vậy rủ người ta vô rạp làm chi ?
Anh lúc lắc hai cái vé, dí vào cánh mũi em :
- Để em xem phim.
- C̣n anh ? Làm ǵ ?
- Xem em. Ngắm đôi mắt em trong bóng tối và được hôn em một cách tự do.
Em nhéo hông anh. Chắc đau lắm phải không ? Thấy anh nhăn nhó, suưt soa vặn ḿnh thấy thương. Vậy mà em cũng nghe lời dụ khị của anh. Bàn tay nắm chặt, kéo em vào rạp hát, làm như sợ ai chạy tới bắt cóc em. Ai mà thèm.
- Ê, Ê! Ngoan ngoăn với anh nghe. Không anh giận .
- Biết rồi ông tướng. Lúc giận hờn, cái mặt ỗng xấu như con khỉ trong sở thú.
Đèn trong rạp tắt ngúm với phần phóng sự linh tinh. Bàn tay anh gh́ sát vai và nụ hôn làm em nghẹt thở. Tay cứ phải đẩy mặt anh.
- Kỳ ! Người ta nh́n ḱa.
- Ai đâu ? Chỉ có nơi này, chỗ công cộng, anh mới được tự nhiên hôn em. Phải chi Saigon được biến thành thủ đô Ba Lê ngập ánh đèn trên sông Seine, anh sẽ tha hồ hôn em ngoài đường.
- C̣n cái vi phạm thuần phong mỹ tục ?
- Khi yêu, ngưuời ta thành ngu dốt và không biết luật.
- C̣n anh ? Tỉnh hay ngu ?
Anh cười, ghé răng cắn vào vành môi em đau điếng.
- Anh ngu hơn tất cả những người ngu.
- Kỳ vậy ?
Bàn tay anh không trả lời v́ bận bịu với một thứ ngôn ngữ khác, những ngón tay thong thả đi t́m những chỗ êm ả, mềm mại nhất nơi em. Cái miệng tham lam, cái mũi hăm hở như tên cướp sợ chết đói. Anh kỳ cục, anh phản nghệ thuật để trái ngược cái nghiêm chỉnh thường ngày.
Những lúc như thế, em ghét và cùng lúc, yêu cái đắm say của anh vô cùng. Phim chiếu thường dài đến một tiếng rưỡi. Đèn bật sáng để lần nào anh cũng tiếc nuối. Lần sau, ḿnh sẽ chọn một phim dài đến 3 tiếng. Càng dài, càng tốt. Đi ra ngoài ăn kem nghe nhỏ ?
Em nh́n vào đồng hồ tay, lắc đầu ngoày nguậy dể thấy đôi mắt anh thở dài.
- Em phải về. Sợ muộn. Bà via cạo đầu.
- Lớn rồi mà. Để anh xin lỗi mẹ cho. Yên tâm đi. Bà biết anh chẳng nở ăn thịt em trước khi cưới.
- Đồ khỉ. Ai mà biết tâm địa con heo của anh.
- Anh không phải là con heo. Là người yêu. Chỉ muốn vậy. Hiểu không ?
Nếu không hiểu, anh sẽ gả em cho bạn của anh. Thiếu ǵ cách.
Anh kỳ cục với cách nói chuyện không giống ai. Vậy mà em yêu anh. Đồ khỉ ơi !
Hai ly kem không được thấy em và anh. V́ những ṿng giờ phút chạy nhanh hơn đôi chân của chúng ḿnh. Anh phóng xe như bay trên con đường về để làu nhàu:
- Anh muốn tháo hết những cái đồng hồ của thành phố. Đập vỡ luôn cái đồng hồ đeo tay của em, nhỏ ơi, anh ghét thời gian vô cùng!
Nhỏ ơi của anh đang ṿng tay ôm eo anh thật chặt. Mắt ngước lên cao nh́n hai cọng kim nơi đồng hồ của bưu điện. Tượng đức mẹ hiền ḥa nh́n xuống hàng lá me đang chực chờ đón cơn mưa buổi tối.
Em biết em sẽ làm ǵ sau bữa ăn tối với gia đ́nh. Mùa thi đă xong, em sẽ rảnh rang đầu óc, mở cửa ra ban công lộng mùi mưa và th́ thầm nhắc... nhớ anh, chịu không ?
Không nghe tiếng anh trả lời. Cali có nhiều buổi chiều lâm râm tối như thế này. Cali có tiếng nói âm thầm bám víu em, và những chặng đường về từ một nơi chốn thăm thẳm trong em. Về đâu, đi đâu cho hết một đời cách xa ?
------------
MỘT NGÀY XA - MỘT NỬA ĐỜI XA
Đây có lẽ là một cái đám tang lạ kỳ nhất mà tôi đi dự. Buổi sáng Cali, trời xanh ngắt lùa những vạt nắng dài đuổi nhau đến cửa ngôi thánh đường, chúng ngừng lại ở bên ngoài v́ không được mời vào. Bên trong, vị linh mục đọc vài lời giảng, làm dấu phép và ra hiệu cho di chuyển quan tài đến pḥng hỏa táng. Không một tiếng sụt sùi, không một lời từ giă của người thân quyến. Chúng tôi, gia đ́nh và người dự, chỉ vỏn vẹn 15 người. Uyên, cô bạn gái thân nhất của tôi, mắt ráo hoảnh quay nh́n thoáng mọi người, nhỏ giọng.
- Đi thôi, Thụy. Vậy cũng xong cho một kiếp người.
Những tiếng chân lục đục kéo nhau rời hàng ghế. Một vài người ở lại th́ thầm vài câu với vị linh mục, chỉ thấy ông gật gù với cái bắt tay không được vui lắm. Bước theo chân nhỏ bạn, tôi giật nẩy người với cái ư nghĩ kỳ cục của ḿnh :
- Nhà ngươi có khùng không vậy ? Đám tang mà có ai vui bao giờ ? Đây không phải là chuyện ông chồng có bà mẹ vợ quái ác từ giă sân si chầu trời, và ông ta cảm thấy nhẹ nhơm thoát nợ. Đây là ngày thân xác trở về tro bụi của mẹ bạn ḿnh. Ḿnh đă chia buồn với nó ra sao nhỉ ?
Uyên bất giác nắm chặt tay tôi :
- Thụy ơi. Đang nghĩ đến ngày nào đó cũng chỉ vỏn vẹn chừng chục người đưa đám ḿnh. Buồn chết. Ngày đó trong số người dự, không biết có Thụy không ?
- Con khỉ gió ! Suy nghĩ vẩn vơ kỳ cục. Mấy hôm nay bận rộn chưa đủ sao mà c̣n nghĩ bậy cho nặng đầu ?
- Ḿnh nghĩ bậy bạ hằng chục năm nay rồi. Thêm mắm muối chút nữa vào cái đầu cũng chẳng chết ai. Mẹ ra đi, đỡ khổ cho bà. Ba đứa con và dâu rể cũng được giải thoát.
Tôi hơi rùng ḿnh với chữ giải thoát khi h́nh dung đến cảnh khổ ải của những đứa con v́ tính t́nh của người đă khuất. Ngày mẹ ĺa đời. Không khóc lóc vật vă, không nấn níu như những cảnh tượng chia ĺa tôi đă từng gặp. Ư nghĩ ‘’không kèn, không trống ‘’ kéo tôi về thực tại khi Uyên vuốt má tôi và nói :
- Ta dọt trước, có hẹn đưa khách đi xem nhà đất. Tối nay gặp. Đi ăn cơm với nhau nghe. Sẽ điện cho bạn.
Đôi chân thon dài và cái váy đen biến mất sau hàng cây lùa đùa gió bỏ tôi trơ trọi, lững thững bước, mắt dơi theo những cánh chim, tai nghe đầy tiếng chim ríu rít và đầu óc lênh đênh….
Nghĩa trang là dăy công viên rộng lớn nằm ǵữa những tàng cây cổ thụ và được trồng đủ thứ hoa dọc theo các lối đi. Tôi thuộc gần như nằm ḷng v́ đă đến nhiều lần dù ḷng chẳng bao giờ muốn tham dự vào cuộc ĺa xa.
Đến đầu con đường lớn nằm ẩn ḿnh sau những bụi hoa trắng là ngơ chính dẫn ra cửa lớn và băi đậu xe, tôi bước chậm hơn, bẻ lái ư nghĩ về chàng khi bắt gặp đôi t́nh nhân ngừng lại ở một góc quành ẩn lá thấp, họ ôm choàng lấy nhau và t́m môi hôn đắm đuối. Từ những đoạn phim rời của quá khứ ,tôi và chàng không có cảnh hôn nhau trong nghĩa trang. Chàng chỉ bất ngờ đến thăm tôi ở một góc thư viện, nhẹ nhàng ngồi xuống bàn bên cạnh để làm vẻ như không hề quen biết.
Cho đến khi tôi giật ḿnh rời sách vở v́ mẫu giấy nhỏ từ đâu đáp xuống bàn : ’’Cô siêng học lắm phải không ? Muốn đi chơi tí không ?’’ Tuồng chữ quen thuộc và nụ cười hằng ngày có sức mạnh bắt tôi bỏ việc đang làm để theo chàng .
- Đi đâu ? Biết gần ngày thi, người ta bận lắm không ? Phá không à ?
- Chiều anh, làm anh vui th́ anh sẽ thương nhỏ dài dài.
- Có chuyện thương ngăn ngắn nữa hay sao ?
Chàng quàng vai tôi, giọng tỉnh bơ, phè phỡn làm như đời này không có chuyện ǵ quan trọng hơn là mối t́nh chúng tôi :
- Có kẻ cua gái và chỉ biết yêu độ dăm ngày. Sau đó, hắn chạy trốn t́m mối khác. Vui hơn !
- Kẻ đó có phải là anh ?
- Ui da ! Con gái ǵ như bà chằng ! Coi chừng anh bỏ chạy, sẽ ế dài dài. Ở đó mà đặt câu hỏi .
Ngoan ngoăn nghe lời khi đi sát vào người chàng, hai đứa bắt chước đàn chim sẻ ríu rít đùa bỡn bên nhau làm tôi tạm quên đi bài vở cho kỳ thi sắp tới.
- Thụy ơi ! Em biết anh đang nghĩ ǵ, muốn ǵ không ?
- Ai mà biết ? Em không phải là thầy bói.
- Nhắm mắt lại, em sẽ thấy.
Tôi lắc đầu, cưỡng lại để thấy ánh mắt chàng đọng trên môi ḿnh với hơi thở mềm mại gần. Chàng th́ thầm ‘’ Anh muốn t́m một nơi vắng vẻ nhất để được hôn em cho hết buổi sáng ''.
Chỉ c̣n cách chọn cái nghĩa trang gần đây. Tôi giẩy nẩy từ chối v́ sợ ma…. và chàng đă mua hai cái vé ciné để chẳng ai nh́n thấy hai người chạy trốn trần gian.
Cali đẩy mặt trời lên giữa đỉnh đầu hung hăng kéo tôi về thực tại. Hai người yêu nhau đă rời nghĩa trang từ một lúc nào. Tự dưng tôi thương và ghét cay đắng họ v́ nụ hôn đó đă làm tôi nhớ về chàng. Giờ anh làm ǵ bên ấy ? Có c̣n chút ư nghĩ nào về em ?
---------------
* LẼ RA, C̉N NHIỀU ĐIỀU ĐỂ NHỚ...
Thời gian bay như chân ngựa chạy ! Viết ǵ thêm cho nhau ở những trang giấy trắng ? Viết về nhau hay chỉ viết riêng về điều ḿnh nghĩ đến trong nhung nhớ ?
Chẳng biết nữa. Mà thôi, ta hăy cứ để nỗi nhớ nhung tạm yên nghỉ ở đầu góc một bến bờ nào đó xa xôi.
Thế đi. Sẽ trở lại để viết. Và em muốn nói thầm th́ :
''Chúc anh ở xa vui mạnh, thỉnh thoảng nhớ.....''
--------------
Đọc một đoạn ở Net. Đoạn ấy như sau :
Gương mặt chàng đúng là nghiêm nghị, đôi mắt sáng tinh anh, trong suốt tới đáy, luôn toát ra một cái uy khiến người e dè kiêng nể. Không biết có bao người dám nh́n thẳng tới đáy như nàng đă nh́n không. Nàng có cảm tưởng rằng chưa có ai nh́n chàng bằng cái nh́n đó. Cái nh́n của nàng là cái nh́n quan sát, cái nh́n muốn học hỏi, cái nh́n muốn t́m hiểu và cái nh́n giống như chàng đă từng nh́n nàng hai năm nay nhưng nàng chưa bao giờ nh́n lại. Lần này, là nàng nh́n nó bằng con mắt danh chánh ngôn thuận, nh́n để t́m hiểu một người nàng bắt đầu coi như bạn.
Nàng nh́n chàng, không cười, mặt rất nghiêm khiến chàng hơi nao núng. Nhưng lần này đôi mắt của nàng không thờ ơ lănh đạm như trước nữa mà chứa đầy sự hiền lành và ân cần. Chàng cảm được cái nh́n đó và ư nghĩa của nó nên chỉ một giây khựng lại chàng cũng nh́n trả lại nàng. Nàng thoáng thấy sự tinh nghịch và thích thú của chàng với tṛ chơi đọ sức này. Who are you and what do you want? Ông là ai và ông muốn ǵ?. * (Ngân Hà 1 )
° ° ° °
... Anh !
Đoạn viết ấy làm em lại nhớ anh, nhớ ngày ấy của chúng ḿnh.
Ngày ấy khi ngồi vớí nhau ở quán nước, có khi giữ im lặng rất lâu, có khi nói đùa ríu rít như chim non. Em hay kể cho anh nghe chuyện con gái ganh ghét nhau trong trường học, chuyện trề môi quạnh khóe nhau.
Anh cười ra cái điều thản nhiên :
- Nghe làm chi cho mệt ?
- Khi bị người nói xấu, anh làm sao ?
- Anh chẳng biết ai là ai và ai đă nói hành, nói tỏi ḿnh.
Em bực dọc cấu mạnh vào cánh tay anh. Cấu thật lâu, thật hung hăng. Em thấy anh nhăn nhăn rồi cái mặt trở lại tỉnh queo, lạnh như tiền. Em ghét anh !
Những người yêu nhau hay đoán được ư nghĩ của nhau. Anh cũng không ngoại lệ :
- Nè Nhỏ ! Anh biết nhỏ đang ghét anh!
Em im lặng, cái mặt sưng sưng giả vờ điếc và ngậm cái ống hút nước dừa. Em làm như anh không có bên cạnh. Em biết anh ghét cái mặt sưng của con gái. Xấu xí !
Kệ anh.
- Nè, nè Nhỏ !
- Tui không phải là nhỏ của anh, tui là người lớn
Anh phá ra cười :
- Ha ha, coi cái mặt ḱa. Với anh, em chỉ là con nhỏ cứng đầu hay giận hờn lôi thôi...
- Sao không ngon bỏ tui đi ? Tui rảnh nợ.
Không để anh kịp trả lời, em bật dậy phóng xe đi. Xe chạy qua bờ hồ phun nước, em thấy anh vẫn ù ĺ ngồi lại. Bực ghê ! Cái thằng cha ĺ lợm và cù lần ! Sao không rượt theo ngựi ta để năn nỉ hở trời ?! Chỉ cần lèo nhèo mấy câu là tui sẽ hết hờn giận anh. Anh ǵ mà ngu quá là ngu.....
** Bây giờ đă ở xa nhau, nghĩ lại thấy tội nghiệp anh.Phải chi em đừng hay giận hờn vô cớ như thế th́ chúng ḿnh có th́ giờ yêu nhau lâu hơn anh nhi ?
Bây giờ trở về hiện tại với một đời sống khác. Có khi nghĩ đến anh, có khi không .
Thôi cứ như vậy đi. Cũng là một cách gửi (và giữ) chút hạnh phúc cho nhau
" Khi tôi vẫn c̣n nhớ em " .Đó không phải là một cái tựa của một t́nh khúc do cái ông nhạc sĩ lẩm cẩm nào đó đă viết.Đó chỉ là một ư nghĩ ngắn gọn khi anh thức dậy.
Buổi sáng không đẹp lắm sau những ngày nóng nực hạn hán.Thời tiết đang thay đổi như đài khí tưọng đă loan báo.Mà có hề ǵ đâu,nắng quá th́ sẽ phải mưa thôi chứ.Mưa để mặt đất cằn khô này c̣n có cái để mọc,để con ngựi c̣n có cái để ăn,để uống.
Chờ những giọt cà phê chậm răi chảy xuống,anh mở cửa ra vườn để tập thể dục và hít thở mùi sương mới của sự bắt đầu cho buổi sáng.Bóng tối vẫn c̣n bao trùm trên vạn vật.Tiếng chim khe khẽ hót đầu ngày.Chiếc xe tram điện sóm nhất đă đi ngang,có tiếng chó sủa nghêu ngao ở đây đó...Tất cả những điều anh nghe thấy,nh́n thấy đều mới.Tinh sương.
Chỉ có bài hát từ cái radio là cũ kỹ mà thôi khi anh kéo ghế ngồi vào bàn ăn.Người ca sĩ đang hát " Si tu savais combien je t'aime ..." ( Phải chi em biết được t́nh yêu của anh ).Lời bài hát rũ rượi quá ! Bài hát kể về một t́nh yêu chẳng toàn vẹn ,khi xa người trong bao sự tiếc nuối để rồi phải nói lời than van :...Phải chi em biết..Phải chi em đừng xa tôi...
Em biết không ? Trong t́nh yêu,anh rất ghét chữ phải chi,phải chi...Ghét thêm cụm từ " Thà đừng,thà đừng quen nhau,yêu nhau để làm chi ?..".Ôi !
Ôi thôi ! Nghe thấy khá cải lưong,hát bội và hồ quảng.( Anh chẳng có ư ǵ để chỉ trích bộ môn cải lương mùi mẫn đâu dù không phải là cái' gout ' của riêng anh )..Anh đă từng nghe,từng nếm phải những lời lẽ của những bản nhạc tân tḥi có những cái tên khủng khiếp hơn nhiều.( Chẳng hạn như bài " Không yêu nữa th́ thôi " hoặc là : " Yêu một ngựi,sống với một người ).Chẳng hiểu cái văn vẻ của văn chương để đâu khi người ta viết và đạt tên cho những bài hát kiểu thưong mại,kiểu ḿ gói ăn liền như thế ? Có những t́nh khúc vẫn măi măi ở lại với thời gian và cũng có rất nhiều bản nhạc bá láp để chỉ nghe thoáng qua một lần rồi buông ch́m vào đáy vực của quên lăng.
À ! Nhắc đến chữ " Quên Lăng " thường thức ấy th́ anh lại nhớ rằng : anh đang nhớ em.Nhớ quay quắt.
Chẳng biết nhớ để làm ǵ ? Cái nhớ như thế có ích lợi ǵ không ? Hay tại ḿnh nhớ để bộ nhớ của ḿnh c̣n có cái để làm việc ? Tḥi gian trôi và bụi thời gian có sức tàn phá mănh liệt lắm.Có những ngựi sẵn sàng quên nhau,tàn bạo mà quên khi vừa mới nói lời yêu nhau.Có người vẫn giữ đưọc cho ḿnh một trí nhớ bền vững qua bao tháng ngày.
Anh phải liệt kê anh vào hạng người thứ hai đó.Có nghĩa là anh chẳng quên điều ǵ cả.Không quên là ḿnh đă có những tháng ngày rất êm đềm,từ một lá thư t́nh lần đầu tiên ngoài cửa lớp ngày ấy.Từ một góc môi hẹn ḥ với môi mắt và ḷi ấp úng,vụng dại.Cảm giác yêu thương và đuợc yêu ấy vẫn bám theo anh cho đến bây giờ.( Trong đó,và chỗ ấy có em ! )
Em !
Khi em đọc những ḍng chữ này,anh nghĩ rằng em chẳng có ǵ ngạc nhiên phải không ? Th́ vậy đó.Vẫn là anh.Anh vẫn thế như lúc bàn tay nhỏ nhắn của em nằm gọn lơn trong bàn tay của anh.Hơi ấm của một cái cảm giác gần gũi thân quen...Thành phố ấy đă có những cơn gió bụi,những cơn nắng ,những hàng mưa bay,bàn tay của chúng ḿnh đă có đầy đủ những mưa,những nắng.Bàn tay có hơi ấm của t́nh yêu tự nó đă nói lên những điều cần nói.( Mà cho dù bàn tay anh đă không đủ một ngôn từ để nói với em th́ em cũng đủ sức để hiểu anh.Anh biết nói bằng ánh mắt khi anh nh́n em,khi anh đi t́m ánh mắt và môi hôn nồng nàn từ em.. .. )
Vậy đó,em !
Anh ngừng viết cho em ở những hàng chữ mềm nhớ nhung như thế này để sửa soạn viết tiếp cho cuốn truyện dài vừa đặt cho một cái tựa: " Ṿng Tay Người Dưng ".
Em có hiểu thế nào là danh từ " Ngựi Dưng " và " Cựu Ngựi Dưng " không ? Dễ lắm ! Ngựi dưng là một kẻ rất xa lạ.Để khi quen biết nhau rồi,ngựi ấy trở thành một " cựu ngựi dưng " như một câu hát từ xưa : Ngựi dưng khác họ đem ḷng mến thương.
Anh đă đem ḷng mến thương và đậm hơn nữa,thật thà hơn nữa là anh đă yêu thương em.Để phải nhớ đến em.Từng ngày,từng ngày.Em ác quá ,ngựi dưng ơi !
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 602553
06/05/2011
MỘT BUổI CHIỀU GẦN MƯA.
Nhẹ lắm ! Buổi chiều sắp tàn rồi đó.
Nhẹ lắm,trời đang có đầy mây xám như mưa đang chờ rơi xuống.Một ngày làm việc của anh đă xong.Đă có những điều để vui ,để cười với bạn bè,thoải mái mà cười khi nào ḿnh có thể cười được.Đời vui đuợc mấy chốc th́ cứ vui.Phải vậy không em ?
Anh c̣n ngồi nán lại ở văn pḥng,nghĩ đến một điều ǵ đó nhẹ nhàng,mông lung.Bản nhạc nhẹ đang được nhả ra từ cái đĩa hát.Tự dưng như một điều bất chợt,anh nghĩ đến em...
Và anh muốn viết cho em một vài điều :
PHẢI CHI...
ta có vài điều để nhớ
nhớ ngày vui ấy khi bên nhau
nhớ con đường ngập nắng và mùi hoa sữa bên lề quán
nhớ tiếng cười học tṛ ngây ngô quá
nhớ vài ḍng chữ có mực tím trên tập vở
ta có một đôi điều để chẳng quên
quên làm sao được ánh mắt người
làm như đuôi mắt người có dính nụ cười
làm như bánh kẹo ngọt thơm nồng hơn nữa
làm như cả trái đất này chỉ c̣n lại đôi ta
thời gian có đôi cánh để bay
ngày chạy vội theo ngày
em biến thân vào không khí loăng
ta biến ḿnh thành hơi thở của những mùa mưa
không khí làm ǵ biết buồn và biết vui
không khí như sương trắng ở một mùa đông lạnh giá
mưa chập chùng rơi xuống đất
có bao giờ mưa t́m được và thấy không khí đă mang tên em ?
ta làm hơi thở,ta đứng một chỗ ẩm hơi,ta khóc
ta nhớ ngày cũ quá ngày cũ ơi
phải chi ta xin đuợc về ở ngày xưa ấy
đằng ấy có lẽ chẳng bỏ đi
phải chi ta có quyền bắt thời gian đứng khựng lại
ta sẽ ṿng tay ôm bầu khí quyển đă là em
phải chi.phải chi.......
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 607494
07/28/2011
MỘT BUỔI SÁNG - NẮNG.
Một ngày có nắng đấy chứ,nắng thức dậy trên đoạn đường đi làm.Sớm.Vào mùa hạ,xe cộ thưa thớt hơn v́ đă có nhiều người đi nghỉ hè.
Bản nhạc trong xe đang nhả bài Angie của Rolling Stone ,đài Fm có một cái tên đẹp và dễ thương : Chéri FM ! Tiếng đàn và giọng hát nhừa nhựa của Mick .J làm anh nhớ lại những ngày cũ...
Không cũ quá nhưng cũng không mới lắm.Cứ lưng chừng như những giọt cà phê đang nhỏ xuống tách từng giọt,từng giọt....
Buổi sớm mai ngồi ở một cái quán vỉa hè dưới tàng cây phong ,lặng thinh ngắm đường xá cũng là một cái thú.Cái thú của thời Saigon chật chội.Lúc ấy,tuổi trẻ thấy bó chân ,bó cẳng trong cái thành phố của ḿnh.
Tuổi trẻ hay tụ nhau,rủ nhau trốn cơn nắng gắt gao ở trong những quán nước có để nhạc.Thời ấy được nghe những đĩa nhạc mới nhất được gửi về từ nước ngoài là một sự thú vị,diễm phúc ! Ngồi bên nhau,rủ rỉ nghe nhạc.Ngồi bên nhau rủ rỉ ngó mưa.
Mưa th́ mưa.Có ǵ phải ngó ? Có những ngày mưa rỉ rả liên tục từ sáng đến chiều thấy mà tội.Tội cho cô học tṛ ngấy nước đi học dưới mưa,cặp sách ướt làm cho ánh mắt cũng ướt.Từ cái ướt đó,cậu học tṛ đâm ra mê mẩn bài hát " Em Hiền Như Ma soeur " được phổ nhạc từ thơ của Nguyễn Tất Nhiên...
Duy Quang hát,giọng nồng nàn :" Đưa em về dưới mưa
Nói chi cũng bằng thừa
Và ....Em hiền như Ma soeur,.Hăy ru tên vô đạo.Hăy ru tên khờ khạo....."
Nghĩ lại thấy lạ.Khờ khạo th́ có mà vô đạo th́ không .Bởi v́ một lẽ là cậu trẻ hay vào nhà thờ để đọc kinh.Cậu hay cầu khẩn cho t́nh yêu nhỏ xíu xiu của ḿnh.Cầu cho ḿnh và người biết thương nhau.Cậu nhỏ chỉ khờ khạo trong đôi mắt người yêu của cậu mà thôi.
Trong ánh mắt người yêu,có những điểm tối và sáng.Khi nàng buồn th́ những điểm tối chiếm chỗ đẩy ánh sáng ra ngoài cửa tim.Nàng buồn khi trời mưa ,khi bị thầy cô mắng v́ không thuộc bài hoặc v́ lười làm việc nhà hoặc v́...v́ những lư do nào đó mà cậu trai khờ khạo không thể nào hiểu được.
Thành phố chật chội nhỏ xíu đă c̣n có những chỗ để cậu nhỏ đưa người yêu đi dạo những buổi tối.Gió xào xạt trên những đỉnh cây.Mùi dạ lư đâu đó thoang thoảng.Cậu nhỏ không biết mùi hoa chanh,mùi hoa ngọc lan ra sao.Cậu chỉ nghe nói và cậu thử t́m những mùi hương đó trên mái tóc của nàng nho nhỏ.
- Anh kỳ ! Cứ chúi mũi vô tóc người ta hoài.T́m cái chi vậy ha ?
- Anh đi t́m mùi em.
- Học cái lăng xẹt ấy ở đâu vậy ?
- Th́ chớp đại trong mấy quyển truyện t́nh yêu ấy mà.
- Bắt chước để làm ǵ ?
- Để được yêu em.
Những mẩu đối thoại như thế dài hay ngắn c̣n tùy theo những quăng đường về nhà.Về nhà để rồi vẫn thấy nhớ nhau ( H́nh như những người yêu nhau là những người có thể sách chế ra một thứ keo dán tốt nhất thế giới.Cứ thế mà dính )
Chàng nhỏ lại cảm thấy cô đơn từ lúc nàng rời nụ hôn phớt nhẹ trên má ḿnh ở câu từ giă - Về nha .Ngủ ngon !
Ngủ ngon làm sao được ? Đêm c̣n dài như con đường đầy bóng tối- Chàng nhỏ lấy giấy bút ra viết cho người :
" Em !
Anh đă rất ghét những lúc ḿnh chia tay,anh đâm ra ghét những ṿng kim của chiếc đồng hồ.Nói cho anh biết đi : Ở đâu là giới hạn của buổi ngày và buổi đêm ? Ở đâu là hạn định cho nổi nhớ từ anh đến em...
Em....
Em...
....
Cứ thế.ngày qua ngày.Đêm chạy theo đêm.
Cứ thế.Cho đến ngày ta xa nhau.
....
Sáng nay.Sớm ở đây ! Một chặng đường xe chạy nối nhau.Thêm một ṿng đời chen vào nhịp thời gian.Nghe lại bài hát cũ trong xe.Anh lại nhớ đến em.
Em !
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 607515
07/28/2011
KHI NGƯỜI TA BIẾT YÊU NHAU
Viết cũng là một cách nhắc nhở.Khi đă yêu và đang yêu,người ta có thể viết :
Marie – La Mer
Chuyện phim cho Biển.
Tự hỏi ḿnh,một ḿnh
Ḿnh đang muốn ǵ ? Nghĩ ǵ ?
Muốn ?! Không phải muốn mà được.
Nghĩ ǵ ? Đă bao lần căi nhau với ư nghĩ
Ḿnh là Ai giữa cuộc đời đang ở trọ ?
Ḿnh làm ǵ giữa ngày tháng chơ vơ ?
< Không lẽ cứ sống để mà sống ?
Sáng sớm,mở mắt thức dậy
Ngọ nguyậy bật máy pha cà phê…
Bữa quà sáng trong thinh lặng
Lát bánh ḿ và mảng bơ béo ngậy
Rồi mở cánh cổng
Leo lên xe, đề máy
Trời chợt mưa,mưa rồi nắng
Ḿnh nghĩ ǵ trên đoạn đường xe chạy ?
Cũng từng ấy những nẻo đường nghẽn xe
Chỉ chừng ấy mấy ṿng quay của giờ giấc
°°°
Cánh cửa văn pḥng mở toang
ngổn ngang giấy tờ,chữ và số
Chẳng có chữ nào trên bảng kế toán mang tên Em
Chẳng có con số nào ghi ngày Sinh Nhật của em !
Chợt bắt quả tang ḿnh đang nhớ
Nhớ ǵ nhỉ ? - Để thử nhớ xem sao…
‘’… Nhớ ánh mắt nâu của em qua khung cửa sổ
Ở một ngày nắng rất đẹp
Ta dắt nhau đi dạo
Ta th́ thầm điều ǵ đó với nhau
Chuyện trời trăng,mây gió
Bàn tay em đă ấm
Bờ tóc em loà x̣a ngang vai áo
Tiếng cười em khúc khích như tiếng sóng biển
Vỗ ŕ rào trên ghềnh đá và băi cát
Hai đứa cởi bỏ giầy dép
Nô đùa như trẻ nít
Ánh mắt em nhí nhảnh ( như trẻ nhỏ ! )
Làm tôi quên ḿnh đă là người lớn
Để tôi cũng trở thành trẻ con
Em nằm dài,lưng trần trên băi cát
Tôi ngu ngơ hát nho nhỏ :
…“ Marie – la mer
Au creux d’une vague,je t’ai trouvé étrange et belle
Comme un oiseau de mer
Marie – la mer… ’’
Em bật dậy hỏi tôi,nhỏ nhẹ :
- Có nghĩa là ǵ,hở anh ?!
- Tại sao Marie - và biển cả
Mà bài hát của Adamo không mang tên em và Biển
hoặc tên em và anh ?
Tôi nhăn mặt,làu nhàu :
(đă xấu trai,khi nhăn càng thêm xấu ! )
- Hỏi chi kỳ lạ - Cứ biết thế là đủ rồi.
Marie – La mer là bài hát kỷ niệm
Thời áo trắng bỏ trốn giảng đường
Có khi bỏ cả buổi lễ ngày chủ nhật
Dắt ‘’ người ấy ‘’ vào quán nước quen
Chỗ Hẹn Cũ của Nắng Saigon
Để nh́n sâu vào mắt người Thêm Một Lần Nữa
Để biết phải Nói ǵ Với Nhau
Để hôn một cách riêng tư bằng mắt
( Thời ấy,dễ ǵ được hôn nhau
trong bóng tối dù rất vắng của quán nước
hoặc muốn hôn khi đứng trước một cửa tiệm )
Hôn nhau bằng mắt
Bằng những ngón tay chạm nhau
Ở ṿng tṛn của ly nước
Là cũng đủ lắm rồi !
Thời ấy,thời ấy…..
Mà thôi Em !
Đừng khơi sóng dậy ở ngày cũ
Dĩ văng đă là dĩ văng
< Ta đang nằm bên nhau
Băi cát xơa tóc trên ngực em
Biển buổi sáng hay biển buổi chiều
chỉ là tên gọi của nỗi rạo rực…
Tôi thèm hôn em
Gục đầu vào rừng tóc
Ngửi thấy mùi da thịt
của một Eva rất đàn bà
Tôi bảo em ‘’ Hăy nhắm mắt ‘’
- Nhắm mắt để làm ǵ ?! ( Em khẽ hỏi )
Tôi nghe tiếng em thở,run rẫy
Tôi biết em giả vờ ngây thơ (... cụ )
Nhắm Mắt để tôi dùng ngón tay làm cây bút
Vẽ chữ ‘’ love ‘’ trên đầu ngực em
Cái cảm giác rung rợn đê mê ấy
Là chữ kư của riêng tôi
Những chữ viết trên khoảng ngực đầy
Là nét chữ của đàn ông
Có nhiều cách làm Đàn ông để yêu Đàn bà
Như bài hát rất quen :
‘’ When a man loves a woman ‘’
Em biết tại sao tôi miên man viết không ?
Bỏi v́ em đă hết là Người Dưng
Em thuộc về tôi từ ngày tôi nói yêu
với cách riêng của một Façon d’être ( Thể Cách )
Tôi làm bùa bằng những ve vuốt
Trên những phân vuông trên da thịt
Tôi tạo khoảng khắc của thời gian
gồm ngày đêm, ánh sáng,bóng tối
Ở chỗ thầm khí nhất trong sự tưởng tượng của M
Nếu mai này,lỡ em xa tôi
sống một ḿnh với một đời sống khác
Mỗi lần em thay quần áo
Mỗi lần em son phấn ra đường
và… mỗi lần em trở về nhà
Vào pḥng tắm,thoát bỏ xiêm y
Nh́n bầu ngực ḿnh trắng hồng
và những ngấn thịt trên da cổ
Là Em nghĩ đến tôi
…. Nghĩ đến và nhớ lại
chữ viết bằng đầu ngón tay
ngón tay biết viết và biết nói
bằng ngôn từ riêng
giữa Em và tôi
đă một lần in sâu trên da thịt…
Những lần nhung nhớ như thế
( hay thỉnh thoảng cũng được )
Là em biết tôi đang nghĩ ǵ
Nói ǵ và nghe ǵ….
…Tôi đang nghĩ về em
Tôi nghe lại bản nhạc cũ :
… ‘’ Ở nơi đây,mùa đông mưa rơi
Buồn hiu hắt…
Giờ em làm ǵ bên ấy ….. ‘’ *
Bản nhạc buồn bă như thế
Không phải do tôi viết
Bản nhạc buồn và duy nhất
Mà tôi viết, là điều em đang đọc
.. Tôi đă tiêu xài hết nhiều năm tháng
Để khi rời xa em
Ngồi ở đây,bàn giấy và mớ sách báo
Màn h́nh vi tính đứng im trước mặt…
Tôi xưng tôi là Ḿnh
Ḿnh đang làm ǵ ? Nghĩ ǵ ?
< Em biết rồi đó <
Tôi click vào word windows 7
T́m bộ chữ Vps key bỏ dấu tiếng việt
để có thể viết ‘’ Marie la mer 2 '' và ‘’ Giờ Em đang làm ǵ bên ấy? ‘’*
… Chỉ vậy thôi.
đăng sơn.fr
( viết cho chủ đề Marie – la mer và Yên Lặng Giả Vờ Quên )
* Nhạc và lời của Đức Huy - Đỗ Quỳnh Hương *
ndangsonfr
member
REF: 609299
08/17/2011
HĂY ĐỂ ANH KỂ MỘT CÂU CHUYỆN T̀NH.
1.
Chiều đang rơi mưa và rơi gió.
Trời đang buồn hơn lúc sáng.Anh đang viết vài hàng chữ như một cách đi dạo với những ngón tay của ḿnh.Máy đang nhả bản Love Story xưa lơ,xưa lắc....Em biết không ? Ngày xưa,có một thời bản nhạc này nổi đ́nh nổi đám lắm ở Saigon.Đám trẻ kéo đi xem phim ấy nườm nượp.Trong đám ấy không có anh.V́ anh lúc nào cũng là một kẻ chậm chạp. Chậm chạp khi suy nghĩ và chậm chạp cả khi yêu.H́nh như trời đất và cha mẹ anh sinh ra anh để mà chậm chạp..Đi học ngày đầu th́ cũng chậm chạp và lăn ra đất khóc ầm ỉ.Miệng đă mếu máo gọi Mẹ ơi..Mẹ ơi !
Lớn tí nữa th́ đi Hưóng Đạo ở trường,anh cũng bị bỏ rơi khi đạp xe chạy theo chúng bạn... Tất cả đều như thế.Anh cũng đă rất chậm chạp khi muốn tán tỉnh ai.Và cứ thế,có nhiều cô bạn nhỏ đi học chung trường ,chung lớp cũng đă bỏ rơi anh khi gặp những thằng con trai khác nhanh nhẩu hơn.
Đám bạn của anh tán nhanh,tán mạnh và quên th́ cũng rất mau chóng. Lắm lúc anh có cảm tưởng ḿnh là một ḍng sông lững lờ dưới chân cầu
Đời sống cũng là một ḍng sông.Em biết không ? Anh đă yêu h́nh ảnh của một ḍng sông yên ả vô cùng. Trên ḍng sông ấy có những con đ̣ lấp lánh dưới nắng và bồng bềnh ở những ngày mưa .Tuổi nhỏ của anh đă có một ḍng sông.Êm - Rất êm. Anh đă theo cha anh đi câu cá,anh đă chạy nhảy nô đùa vơí chúng bạn để bắt bướm,rượt theo những con châu chấu,thuồng luồng để có khi về trễ bữa cơm chiều.Và anh đă chầm chậm,lấm lét đi vào nhà dưới cặp mắt nổi giận của bố mẹ.Có khi bị ăn đ̣n sưng đít để chầm chậm khóc.Thằng bé biết thút thít ỉ ôi...Thằng bé vẫn chứng nào tật ấy.Ham chơi và cứ chầm chậm để vui...
Thằng bé lớn như thổi.Đi học - Vào đời,nó vẫn cứ chầm chậm.Đă có bao nhiêu mối t́nh đă qua đời nó.Chầm chậm mà ra đi. Lắm lúc -Hắn - Cái thằng bé ấy chẳng hiểu ǵ cả.Chẳng hiểu tại sao t́nh đến và tại sao t́nh bỏ đi ?
Mà thôi mà ! Cái ǵ cũng phải có đoạn đầu và một đoạn cuối.Nói đúng ra th́ Hắn chỉ thích cái Đoạn Giữa .Đoạn mà những người yêu nhau tha thiết yêu nhau. Họ nhớ nhung nhau để viết thư t́nh cho nhau.Họ hẹn ḥ vơí những ngôn từ dấu ái trên những ḍng thư và họ nghiễm nhiên trở thành những nhà văn. Những nhà văn chẳng bao giờ có một đầu sách để có nhiều người đọc và được nổi tiếng..
Em biết không ? Cơn giông đang kéo đến.Cả chiều nay,đêm nay rồi sẽ mưa liên tục.Bản nhạc tên Chuyện T́nh vừa dứt.Như đă nói,anh vẫn thích nghe đi nghe lại một t́nh khúc cũ kỹ khi có cái ǵ trong đầu để viết.
Để có thể viết,anh hay t́m đọc những trang viết của người khác.Và đến một lúc,mắt anh ngừng lại ở một đoạn viết.Bài viết kể về một chuyện t́nh .Cô bé có cái tên rất lạ : Gấu Usa. Cô kể chuyện t́nh của cô và một anh chàng ngộ nghĩnh... Họ thích viết thư cho nhau hơn là nói.
Anh thấy vui và có hứng để dọc.Chầm chậm để đọc và anh biết anh sẽ có cái để kể cho em nghe...
Kể để thấy ḿnh c̣n điều để viết cho em..Viết như những bức thư t́nh dài nhất thế giới.
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 610660
09/01/2011
NHỮNG CÁNH CỬA KHÉP.
-----------------------------------------------
Thêm một vài điều để kể cho em nghe.
Anh có vài người bạn.Mỗi người có một cách lạ.Lạ v́ sự suy nghĩ,v́ cách thức sống cũng như cách giao tiếp của họ.Trong những lần gặp gỡ,trong những buổi tiệc họp mặt ăn uống,anh thích lẳng lặng ngồi yên ngắm nghía họ.Họ im ĺm hoặc cười nói để anh được chia sẻ hoặc có khi lây cái vui buồn của họ.
Khi về nhà.Một hai ngày sau,anh có cái để nghĩ ,để viết về họ.Họ là những thế giới riêng biệt.
Có một ông bạn,chẳng biết ông ta đọc cái ǵ anh viết và đọc ở chỗ nào.Ông ta gọi phone cho anh và nói :
- Tớ thấy cậu rất cô đơn khi viết.H́nh như ít có ai hiểu cậu.
- V́ sao ?
Bạn anh cười rồi nói tại sao. Có lắm lúc anh chán nói về anh.Nói về anh để làm ǵ ? Ngày nào cũng chừng đó.Cái mặt cũ mèm.Công việc cũng cũ mèm...Chỉ có những nụ cười của hàng ngày là mới mà thôi.
Em biết không ? Có những nụ cười rất thân t́nh và cảm động .Chẳng hạn như khi anh nghe câu :
- Tôi sinh ở Việt Nam ...
Anh đă nh́n người đàn bà Pháp mới quen.Con mắt anh tṛn xoe - Kinh ngạc.
Bà đầm mở h́nh ở cái phone di động cho anh xem ảnh của một cậu bé người việt.bà nói,giọng rưng rưng :
- Con trai tôi là người việt.Tôi đón nó ở cô nhi viện khi nó mới 2 tuổi...
Anh thấy cay ở mắt.Anh đă muốn khóc.Và anh cám ơn bà mẹ nhân từ ấy.Thấy bà mẹ Pháp ấy đẹp vô cùng ! Đẹp như một bà tiên trong chuyện cổ tích khi bà say sưa kể về thằng bé và bà vẫn giữ nguyên cái tên tiếng việt của nó.
Hai người ở lại nói chuyện với nhau cả gần một góc buổi sáng.Người mẹ ấy nói về nghệ thuật vẽ tranh và về những chuyến đi xa khắp nơi của bà...Về những tấm ảnh phong cảnh,những chiều sâu của những mẫu chuyện của đời sống.Theo bà th́ chuyến du hành kỳ thú nhất là sự đi sâu vào tâm hồn của những con người...Sau những chuyến đi như thế th́ bà ngồi vào bàn viết.
- Tôi sẽ viết về bạn.Được chứ ?
- Bà cười.Tươi hơn hoa.Đẹp hơn những đám mây đen đang hăm doạ trên bầu trời.
Em thấy đó.
Anh đang viết.Và ở trên những ḍng chữ này,anh không cô đơn như bạn anh đă nghĩ.
Ai ở đời cũng sợ chữ cô đơn - Đơn độc.Anh cũng thế.Anh đă nếm,đă biết cô đơn là cái ǵ...Anh đă có những đêm khuya quạnh vắng.Trời mùa đông . Sâu ! Lạnh ! Đă đi qua khắp con đường ở phố nơi xứ người.Thỉnh thoảng ngước mắt nh́n lên những khung cửa sổ c̣n thắp đèn để thèm một hơi ấm.Anh đă h́nh dung đến một cảnh ấm áp của một mái gia đ́nh quay quần..
Những cánh cửa khép chặt.Những bóng tối mở rộng theo từng bước chân dêm của anh.Anh vẫn nghe tiếng tim ḿnh đập.Lặng.Tĩnh.
Và với những lần như thế,anh vẫn thấy những cánh cửa khép.Một đời sống cũ của anh ở nơi ấy đă khép lại.Khi quay lưng,thỉnh thoảng anh vẫn nhớ về những cánh cửa như thế. Sau cánh cửa - anh đă có em.....
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 621787
12/19/2011
..
C̉N LẠI NHỮNG NGÀY CUỐI NĂM
______________________________
Mỗi năm đều như thế,những ánh đèn lung linh giăng mắc khắp nơi,những màu đỏ,trắng,hồng vẽ h́nh quà cáp giáng sinh nhắc lại cho anh biết là sắp hết những ngày cuối năm...
Muà đông đến nơi anh ở.Những bước chân của nó là hơi lạnh ẩm bám trên cành cây đang trơ lá,những hơi thở của nó làm ẩm ướt trời đất từ sáng sớm đục sương mù.Có ngày trời cóng đông đá,có ngày trời buông mưa rồi nắng bất chợt...
Cứ như thế,ngày tháng trôi.Người ta bảo rằng mùa đông rất chậm chạp lê thê v́ nó hay buồn bă,xám đục,anh th́ không nghĩ như thế.Một ngày chỉ vỏn vẹn có 24 giờ,những cây kim đồng hồ trên những con số cứ lần lượt trôi như ḍng sông.Có đôi lúc,t́nh cờ nghe lại bài hát cũ mang tên " Xin thời gian qua mau ",anh lại thầm trách tác giả đặt tên cho bài hát như thế cho dù anh chỉ lỏm bơm lúc nhớ,lúc quên là ai đă hát và hát ǵ ? H́nh như bài ấy do cô Hoàng Oanh hát trong một cuốn băng nhựa,anh đă rụng rời,thấm thía khi nghe để ḷng trùng xuống trong cái nhà hàng nhỏ khi anh làm công việc chạy bàn vào những ngày xưa lúc mơí rời quê nhà.
Lúc ấy,cũng vào những ngày cuối năm,trời băng giá bên ngoài và trong tâm hồn,anh cũng đă bị giá băng.Cái lạnh bên trong hoặc từ bên ngoài chỉ là một cảm giác;cái cảm giác ấy có chữ " trống vắng " .Trống v́ một khoảng cách dài khi ta xa nhau và vắng v́ không c̣n thấy nhau.
Lúc ấy,có những buổi chiều sau khi nhà hàng đóng cửa nghỉ,anh đă thả bộ lang thang trên những con đường nhộn nhịp người mua bán,nh́n cửa hàng lộng lẫy hàng hóa,nh́n những người yêu nhau,mặt mày hớn hở,anh lại ngẫm nghĩ đến đôi chữ trống và vắng.
Trống không có nghĩa là âm thanh của tiếng trống đang dập d́u theo nhịp bass của điệu nhạc disco thời anh em Beegees hát Tragedy vang dồn từ một cửa tiệm bán đĩa nhạc.Chữ vắng không nằm trên từng bước chân của khách qua đường. Chữ Trống Vắng nằm trên mặt bàn của quán café khi anh im ĺm ngồi nh́n thành phố cổ qua khung cửa kính.
Những buổi chiều mùa đông như thế đă thả bóng tối xuống rất nhanh trên ngă phố - những buổi chiều đều giống nhau - Để đi đi,về về.Đi từ một cánh cửa và về để chui vào một cánh cửa của việc làm...
Có những đêm khuya,sau khi nhà hàng đóng cửa,anh lại ră rời lê bước chân lên từng bậc thang lạnh lẽo để ngán ngẩm ngó căn pḥng trọ.Nghĩ đến em,anh lại thắp đèn,lôi cuốn tập dầy cộm giấy trắng ngồi viết.Mực màu xanh trải đầy trên giấy trắng.
Màu trắng là màu tà áo dài ở những ngày áo trắng của em,của anh.Ngày ấy đă đẹp và thơ mộng.Những ngă đường buổi trưa,buổi chiều ươm nắng loà xoà dưới hàng cây,ta đă nh́n nhau,cười nói vơí nhau ở từng hàng hiên quán nước,ta đă nói vơí nhau những điều b́nh thường nhất của một người yêu cho người yêu....
Tháng ngày như thế đă trôi đi.Vùn vụt !
Em !
Bây giờ là những ngày cuối năm.Rồi người ta sẽ tụ nhau ăn uống,đàn hát,nhảy múa,người ta sẽ cùng nhau chờ cái đồng hồ điểm đúng 12 tiếng boong boong,thế là hết một năm, nút champagne nổ tung,nào ly,nào tách từ những lời chúc tụng nhau cho một năm mơí đến và sẽ qua đi. H́nh như anh không thích những lời chúc tụng.H́nh như anh thấy trong những lời chúc ấy có cái ǵ không được tự nhiên như h́nh dáng của sự kiểu cách,làm điệu.
Em !
Anh viết những ḍng này khi đêm đang trôi về sáng.Một ngày mơí được bắt đầu và chẳng khi nào chúng ta biết được điểm nào là sự giới hạn giữa ngày và đêm.
Đêm đang về sáng,anh không pha đường vào ly rượu vang đang uống khi viết,viết giữa sự khuya khắt và nỗi lặng thinh.Đây không phải là một bức thư t́nh viết cho một người t́nh.T́nh yêu ấy đă được gói kín trong một cái hộp kẹo hay thuốc tây,trên b́a hộp đựng có ghi ngày sử dụng và ngày hết hạn.
Khi t́nh yêu mất đi,cái hạn định của thời gian ấy cũng chỉ c̣n là những con số và chữ để giữ lại như một kỷ niệm.
Ừ,th́ là kỷ niệm.Kỷ niệm trôi vào giấc ngủ.Ngủ ngon,em.
Ngủ ngon.
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 623081
01/01/2012
.
KINH SỚM.
_________________________
Em !
Chả biết là giờ bên em khác bên anh là bao nhiêu giờ ?
Bây giờ là buổi sớm bên anh.Thứ hai là ngày nghỉ của anh ( anh nghỉ ngơi vào thứ hai và thứ sáu trong tuần )
Như em biết - anh vẫn có cái thú dậy rất sớm.Mùa nào cũng như thế.Dậy sớm để có một ngày dài và cảm thấy ḿnh được là chủ nhân của những ṿng quay thời gian. Em thấy anh kiêu ngạo ghê không ?
Trong những điều răn của thiên chúa,có điều nào cáo buột và cấm kỵ khi nói về sự kiêu ngạo không em ?
Đă lâu,anh chỉ quanh quẩn vơí vài câu kinh cổ xưa.H́nh như từ lúc anh dở chứng thích làm thơ là từ lúc anh chế biến những câu kinh cho riêng anh.
Tỷ như :
" Con đang đi dạo và đọc kinh
Con thử đọc kinh theo kiểu của ḿnh.Con xem trời đất,xem thượng đế như người bạn đồng hành của ḿnh. Con muốn than văn,muốn rên rỉ khi thấy những điều chướng tai gai mắt,khi thấy sự bất công,khi thấy điều tệ bạc từ con người đưa đến cho con người....
Chúa ơi !
Con đă vào nhà thờ vào những lúc vắng vẻ nhất.T́m một chỗ quỳ dưới những ánh nến lung linh.Con th́ thầm như một kiểu nói chuyện.Có đôi khi ngứa tay chân,con lại muốn đánh đấm với cuộc đời.
Đôi lúc,con lại thấy mệt mỏi,con không thích đánh nhau nữa.Con lôi trong cặp táp ra cuốn bloc note có ghi chằng chịt những hàng chữ mà chỉ có ḿnh con đọc và có thể hiểu ḿnh đă viết ǵ.
Có đôi lúc,đọc lại,con đă thấy ḿnh rất dịu dàng..Dịu như một mảnh trời xanh,dịu và êm như một ḍng suối ngọt.Đó là những khi con ngồi ở hàng ghế cuối nhà thờ,lắng nghe một đoạn nhạc thánh ca và thấy tâm ḿnh tịnh - Rất tịnh.
Con đốt thêm nến,nh́n ánh lửa lung linh và con hí hoáy viết vài hàng bằng tiếng mẹ đẻ và cả bằng pháp ngữ.
Con viết :
" Chúa nè.Chúa cứ giữ sự im lặng.Con thích sự im lặng như thế.Trong nỗi lặng thinh,chúa đă lắng nghe lời con nói và viết cho một người t́nh đă xa xăm - Con đă viết cho nàng :
" Em yêu !
Bây giờ là thêm một ngày,một tháng vào tờ lịch.Thêm một khoảng cách xa rất xa giữa chúng ḿnh.Dù bao năm tháng trôi đi,cái trí nhớ của anh vẫn c̣n đầy đủ dù có khi tưởng đă sứt mẻ.Và anh nghĩ về em.
Em đang làm ǵ ? Đang nghĩ ǵ ? Em buồn hay vui - em ?
Hạnh phúc chứ,phải không ? Ừ - người ta cần sự hạnh phúc vẽ vời nào đó để sống,để vui.X̣e bàn tay nhỏ ra dưới ánh mặt trời,thổi vào đó một hơi ấm và cảm nhận.Đó là hạnh phúc.Đơn giản chỉ như thế.
Đơn giản như lúc ta ngồi cạnh nhau,bàn tay ở yên trong bàn tay,đôi mắt ngoan ngoăn nh́n nhau để nói và không nói.
Nói để hỏi :
- Nè.Nghĩ ǵ ? Yêu không nè ?
- Hỏi kỳ.Biết rồi mà c̣n hỏi ?
Em và anh - chúng ḿnh đều biết những kẻ yêu nhau là những người lẩm cẩm nhất trần gian.
Để chứng tỏ điều này,anh đă hỏi em :
- Bé nè ! Yêu để làm ǵ và tại sao lại yêu ?
Em đă trố mắt nh́n anh,làm như anh là một kẻ từ hành tinh nào rơi xuống.Trong cái nh́n từ đôi mắt đẹp của người yêu,anh hiểu thế nào là một t́nh yêu.Và để giữ được t́nh yêu,anh đă làm ǵ ? Và em ? Em làm ǵ ?
Có nhiều câu hỏi làm người ta không thể nào trả lời được - nhất là khi người ta xa nhau.Vĩnh viễn !
----------------------
Em !
Viết xong những ḍng chữ như trên,anh gấp làm tư,bỏ vào cái hộp đựng tiền dưới chân tượng đức mẹ. ( Anh biết sẽ có người mở ra đọc và người ấy không phải là em .Có hề ǵ đâu ! T́nh yêu của anh đă tan vào không khí để trôi về phía em )
Đây không phải là một bức thư t́nh.
Chỉ là một lời nguyện thế cho câu kinh buổi sớm.Từ câu kinh trong tiếng nhạc và nhịp tim,anh gửi về em.
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 623108
01/02/2012
.
CỨ NHƯ THẾ MÀ CHỢT NHIÊN.
_____________________________
* Cô Passenger đă viết :
" Có nhẽ...sang năm mới...tôi phải chạy đi học từ cái ông nhà văn kia cách viết " những lá thư t́nh dài nhất thế kỷ "...Để dành ! "
(hmm, chỉ mong cụ ông của tôi thọ đến lúc đó!)
Và xem như chưa hả cơn,cô in lại một đoạn nguyên văn như sau :
** Passenger là tên của một nữ phái ư ?
Mà nếu là phái nữ th́ cách viết " Những bức thư t́nh dài nhất thế kỷ " sẽ rất khác cách viết của đàn ông. Điều này e rằng hơi khó v́ đàn ông và đàn bà yêu rất khác nhau. ( nđs )
* Khác như thế nào ạ ?
(hmm, có thể ở chỗ "chợt nhiên" chăng?)
** Passenger
____________________________________
Thử trả lời để khỏi Chợt Nhiên :
Thường th́ có nhiều cách để viết một lá thư t́nh ( miễn là ḿnh thấy ḿnh rung động và yêu thật sự )
Nhớ có lần xưa,tôi bị một cậu bạn nhờ vă để viết một bức thư t́nh bằng pháp ngữ để hắn tán tỉnh một nàng người đầm. Tôi thấy khó chịu và vô duyên lắm.Dĩ nhiên là tôi bắt bẻ và tra tấn gă bạn ấy để xem hắn " yêu " nàng ra sao mà có thể viết.
Sau khi nghe hắn x́ xèo ca vọng cổ nói về sự nhung nhớ năo nề th́ tôi thảo cho hắn một lá thư.Đó là một lá thư t́nh " dở nhất thế giới " mà tôi đă viết cho dù có đầy đủ lời lẽ thương yêu nồng nàn.Dở v́ lời viết ấy không đến thẳng từ trái tim của ḿnh.Từ đó,tôi thề là sẽ không bao giờ viết thư t́nh kiểu khóc thuê,gào mướn nữa.
Bây giờ,tôi xin đề cập đến chuyện viết thư t́nh kiểu của giống đực - đàn ông.
Trước khi viết th́ ta xem xét các điều ắt có và đủ để xem đối tượng của ḿnh thuộc diện nào.
Giả tỷ , cô ấy thuộc type người có tâm hồn ăn uống và thích hưởng thụ th́ tôi sẽ viết như sau trên một trang giấy có kèm cái menu thực đơn :
" Em thương !
Anh đang thấy thiếu em và nhớ em.
Để biết cái độ nhớ ấy ra sao th́ em chỉ việc nhịn ăn thử một ngày, nghe tiếng bao tử,dạ dầy sôi sùng sục th́ em sẽ biết là cơn nhớ của anh cho em cũng như thế.Để có thể say sưa yêu nhau,anh hẹn em ở trước cửa nhà hàng tên...... ( địa chỉ rơ ràng... )
Anh hy vọng lá thư này sẽ làm giảm cơn đói khát từ t́nh anh trao em.
Cũng may,trong đời t́nh ái phẳng ĺ của ḿnh,tôi đă chưa bao giờ viết một lá thư sặc mùi đồ ăn như thế.V́ thích văn chương nên tôi hay ngă vào khung trời thơ văn của nàng khi nàng biết viết văn ( kiểu vui vẻ,dễ thương ,t́nh tứ như style của Ntth chẳng hạn).
Và khi viết th́ dĩ nhiên,tôi rất nhẹ nhàng và t́nh.
Để kiểm chứng điều này,xin các bạn chạy sang đề mục mang tên : " Như những bức thư t́nh dài nhất thế kỷ " th́ sẽ rơ.
------
C̣n nói về việc và cách viết thư t́nh kiểu phụ nữ th́ tôi chưa bao giờ thử ở cái thế giới ảo hoặc phố ảo này.
Tôi cũng muốn thử lắm và tôi có một ư kiến.
Giả thử ḿnh là một cô hành khách ngồi trên một chuyến xe lửa.Để làm ngắn đi thời gian th́ tôi viết theo style của
cô Passenger :
"...Now just be gone..."
On the train.
Chao ơi !
Những bức thư t́nh đẹp nhất là những bức thư ngắn và gọn.Ta tiết kiệm được th́ giờ để có thể yêu nhau dài lâu.
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 623747
01/09/2012
.
MỖI NGÀY
có một chút dịu dàng.
_______________________________
Những ngày mới toanh vừa vùn vụt qua đi.Mùa đông vẫn c̣n lang thang ,lăng đảng.Lang thang v́ những đợt sương mờ có lúc ẩn lúc hiện trên mỗi chặng đường buổi sáng anh đi ngang.Lăng đăng v́ thời tiết lúc mưa,lúc nắng và không lạnh lắm.
Người ta bảo năm nay thời tiết bị ngược mùa v́ cây cối trong vườn đă đâm chồi nhẩy lá.Cây hoa hồng vàng của anh vừa vươn ḿnh thức dậy để nhả ra hai đoá vàng rực,những phiến lá cũng bắt đầu chen nhau xúm xít.Thời tiết muà màng của trái đất bị trở trời v́ ô nhiễm,v́ thán khí kỹ nghệ của loài người tân tiến. ( Và người ta đă ,đang kháo nhau là ngày tận thế sắp đến cho năm 2012 này )
Nói một tí về chữ tận thế th́ anh chẳng màng đến.Khi nào tận th́ cứ tận,loài người tha hồ mà chết chung vơí nhau.Ở một cơi mênh mông nào đó,hồn bay vất vưởng,gặp lại nhau chắc người ta mừng lắm,nhất là với người thân và bạn bè.
Chữ Tận Thế được một nhà làm phim khai thác triệt để khi cho ra đời cuốn phim mang tên 2012.Chẳng biết họ lũ lượt sắp hàng đi xem ra sao ? Chẳng biết thiên hạ có cái ǵ để lo ngại,để sợ hay không ? Khoảng hơn 6 tháng sau,cuốn phim này được sản xuất qua ấn bản vidéo và anh được một cậu bạn tặng cho cuốn vidéo này.
Thấy h́nh ảnh quảng cáo trên cái b́a th́ rùng rợn,mê ly lắm nhưng khi những thước phim chạy dài trên màn ảnh th́ anh chán lắm.Truyện phim ( theo ư anh ) th́ nhạt phèo, lời lẽ đối thoại chẳng ra đâu vào đâu ngoài những xảo thuật điện ảnh rầm rộ theo cảnh nhà xập,biển trào đất nứt mà thôi.Thấy cảnh thiên hạ chạy nhốn nháo như vịt,anh vớ cái remote tắt máy và nhắm mắt.
Giấc ngủ lúc nào cũng đến vơí anh một cách dễ dàng.Trước khi đi ngủ,anh hay cà giật mặc cả ,kỳ kèo,trả giá để mong có những giấc mơ đẹp và đầy màu sắc kỳ ảo cho dù là biết ḿnh sẽ được xem những đoạn phim không đầu không đuôi.
Cũng như tất cả những người mơ ngủ,khi thức dậy th́ anh đă quên hầu hết những điều ḿnh nằm mơ.Khi tỉnh giấc,những giấc mơ đáng chú ư nhất là cảnh ḿnh bị rượt chạy trong một cái phân đoạn ác mộng.
Có lần,anh nằm mơ thấy được gặp lại em,hai đứa ḿnh nói vơí nhau bằng một ngôn ngữ rất kỳ lạ,và dĩ nhiên là mạnh ai nấy hiểu hoặc chẳng ai hiểu được điều ǵ.Chỉ có một điều là ta đă lại sát gần nhau,nh́n sâu vào mắt nhau và có khi nói với nhau bằng một ư nghĩ : " Tại sao ta xa nhau ? "
Em và anh đă quay đi.Chẳng ai có cho ḿnh câu trả lời.Chữ tại sao,tại sao ấy rơi vương văi vào một khoảng không.
Bây giờ.
Trở lại với thực tế,anh chẳng c̣n hỏi câu hỏi ấy nữa.Chuyện ǵ xong th́ đă xong.Đời sống này luôn có những biến chuyển của sự đổi thay.Có những người đến vơí nhau,ở lại với nhau một thoáng để nghĩ là họ đang yêu nhau.Rồi bất chợt,giữa một đoạn đời có cái tên gọi là tháng năm,họ quay lưng,ngoảnh mặt và quên lăng.Họ có lần nói với anh : " T́nh yêu cũng là một sự trừu tượng,có nghĩa là t́nh đến rồi đi.Đi và tan loăng để có thể những mối t́nh khác sẽ ập đến.Và sẽ đi.Ra đi " .
Em !
Anh không thích cái lối lư luận mơ hồ như thế.
Anh vẫn thế.Cũ kỹ.
Cũ trên ḍng chữ của một buổi sớm.Khi anh nghe nhạc,mở máy ngồi viết.Và anh nghĩ về em.
Vậy thôi.
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 624434
01/15/2012
CHO ĐỦ MỘT NGÀY.
_____________________________
Em !
Cái thú buổi sáng Chủ Nhật là được rănh rỗi,ngủ muộn khi trời lạnh.
Thức dậy trong thứ không khí yên tĩnh mới tinh.Dường như ở buổi sáng,mọi thứ đều mới và đẹp.Đẹp từ cái nh́n ra khu vườn tinh mơ.Mơí như một bầu trời đầy sương lạnh hay sẽ trong vắt.
Đường xá bừng tỉnh giấc.Những chú chim trong vườn cũng đă thức dậy để cất tiếng chim chíp.Em làm ǵ khi đứng dựa vào khung của sổ ? Có lẽ em c̣n ngái ngủ khi nhớ lại một đoạn phim nào đó có đủ màu sắc trong giấc mơ đêm qua ?
Làm sao anh có thể đoán được em đă nằm mơ thấy ǵ ?
Có lần em nói với anh : - Em thích ngủ mơ thấy ḿnh đi dạo bên nhau ở lưng chừng một con dốc trên phố núi hoặc trên một băi biển vắng người.Em muốn thấy em được mè nheo với anh và em sẽ tra khảo anh về những chuyện rất xưa của anh.
Em !
Anh đă ngẩn người trước cái ư muốn kỳ hoặc của em.Làm ǵ có sự tra khải,khẩu cung trong một giấc mơ ? Và có ai điều khiển được giấc mơ của ḿnh ?
Kỳ lạ quá với điều ước muốn trong mơ của em.Dĩ văng đă là dĩ văng. Anh đang ở bên em th́ đừng nghĩ ngợi đến một giấc mơ nào khác.Hăy sống đầy đủ vơí hiện tại.Khi trời mưa th́ hăy bằng ḷng với trời mưa. Hiện tại là điều thực thể và hiện hữu.Một ánh mắt nh́n,một tiếng cười vui của ngày hôm nay là ngày hôm nay.Ngày mai là một ngày khác.
Khi sống,ai lại không nghĩ đến tương lai.Nhưng ta đă sống như thế nào,ta nghĩ ǵ,làm ǵ được cho trọn một ngày hôm nay ?
Hôm nay.Anh viết vài hàng chữ cho em để đánh dấu một buổi sáng,một buổi chiều.Và ngày hôm nay,anh biết anh đang yêu em.Thuần nhất.Trọn vẹn.
Thế thôi.Đă thức dậy th́ hăy vui trọn vẹn cho đủ một ngày . Em yêu !
đăng sơn.fr
mai77
member
REF: 624442
01/15/2012
Nghe mấy bản nhạc,đọc những bức thư t́nh của anh ĐS...h́...M tự nhiên lại thifhk ai đó viết thư t́nh cho ḿnh mới chết dở chứ...hihi
Chúc anh vui nhé!
ndangsonfr
member
REF: 624540
01/16/2012
.
* Thế Giới Của Chữ
và những hẹn ḥ -
________________
Anh có cái thú nhỏ ở nhà bạn ḿnh khi mọi người đang tụ tập nghe nhạc,đấu hót và hát ḥ là dấu anh vào một chỗ riêng.
Bạn anh có một cái góc nhỏ làm bàn giấy sát khung cửa sổ,ấm cúng và dịu.Ở đó - anh có một chỗ ngồi,vừa nghe bạn hát những bài nhạc t́nh vừa nhâm nhi ly rượu ấm,ngón tay anh biết t́m cái phím và con chuột của máy vi tính.Anh hay mở lại nhũng trang viết,thoải mái đọc lại những điều ḿnh đă viết.
Vừa mở trang chữ của phố chữ,anh thấy có cái tin nhắn ở ô
cửa - Ngắn - Gọn :
" Bạn có một thư - Có muốn đọc bây giờ không ? "
Dĩ nhiên là muốn.
Em viết :
" Nè anh.Chào anh.Em thấy tên anh.Chúc anh vui "
Có lúc nào mà anh không vui - em ? Anh thấy vui khi đến nhà bè bạn.Thấy vui với những cung cách ấm cúng khi tán chuyện rù ŕ với bạn bè.Những tiếng cười,nói,những tiếng động của chén bát ly tách.Từ những bản nhạc rộn ră phát ra từ dàn máy,anh luôn thích những bản nhạc có âm điệu pop rock và h́nh như anh hay sợ những bản nhạc lê thê buồn bă.
Em biết không ? Bây giờ cô ca sĩ có một bộ ngực được tân trang kiểu vĩ đại và kiểu đại hạ giá đang rên rỉ bản nhạc có tên : " Anh c̣n nợ em "
Cô ngân nga,cô híp mắt ,ch́a môi đ̣i nợ t́nh.Chuyện kể t́nh yêu nằm dài trên băng đá công viên vào một buổi chiều ẩm ướt và t́nh yêu than văn đ̣i cho bằng được một món nợ t́nh.
Chao ơi !
Chao ơi ! Rồi làm như chưa hài ḷng với bản nhạc ướt quá cỡ ấy,bà bạn của anh lại phang thêm một bài khác mang tên : Trả nợ t́nh xa.
Có một điều anh không hiểu là tại sao lại phải trả nợ t́nh xa ? Một khi t́nh đă vỗ cánh bay đi,những nụ hôn,những quấn quưt ḥ hẹn đă rời xa th́ sự lăng quên đau nhức uà đến rồi tan,tan theo mây khói của năm tháng...Người ta c̣n ǵ để trả nợ và đ̣i nợ nhau ?
Câu hỏi lẩm cẩm như thế vẫn c̣n nguyên ở trong đầu anh.Liếc mắt nh́n ra ngoài khung cửa,anh thấy một màu trắng của băng giá đông lạnh.Muà đông nơi chúng ḿnh c̣n đang dài,cái lạnh có thể làm người ta ray rức khi nhớ nhau.
Riêng anh.Anh vẫn c̣n đủ trí nhớ để biết ḿnh nhớ ǵ,nghĩ ǵ ?
Nhớ một con đường đă nghiêng nắng,nhớ một góc phố có hàng chè đậu đỏ ngày ấy tan học và hẹn ḥ nhau.Nhớ một ư nghĩ rất mơ hồ về tương lai trên thành phố cũ có tuổi trẻ của ḿnh.
Nhớ để mà nhớ.
Cũng may,những con chữ đă giúp anh ghi lại những điều cần giữ khi mà thời gian giống như một lớp bụi làm nhạt nhoà kỷ niệm...
Cũng may là từ hàng chữ ngắn ngủi của em để cho anh biết ḿnh vẫn c̣n một t́nh thân.Biết ḿnh c̣n những điều vui,rất nhỏ,rất nhẹ nhàng để giữ ǵn và trân quư.
Em !
Buổi tối trên góc bàn viết của anh đang trôi qua.Đêm ở ngoài đường lạnh cóng đang xuống sâu và nhanh như ṿng đồ hồ có những cây kim quay đều.
Em !
Khuya rồi đó.Trong anh,vẫn thao thức trên ḍng chữ viết.Giờ này,có lẽ em đă lên giường với chăn ấm.
Ngủ ngon - em !
đăng sơn.fr
_____________________
@ - Cám ơn M.Mai đă ghé thăm và đọc thư t́nh.
Vui nhé em !
nđs.
ndangsonfr
member
REF: 624648
01/17/2012
.
... Vui và ấm .
________________________
Em.
Tại sao thấy vui và ấm ở mùa đông ?
Trời tím lạnh cả buổi sáng ! Mùa đông vẫn c̣n dài.Lạnh vừa vừa phải...Anh đă làm việc khá nhiều.Vẫn có nụ cười để tặng cho ḿnh một sắc xanh của đời.
Niềm vui như người ta hay nói là sự tự tạo.Muốn có niềm vui,phải tự thấy ḿnh vui trước - Vui ở trong đầu óc,vui từ ư nghĩ thoát ra nụ cười.Thế th́ nụ cười sẽ tự nhiên và đẹp.
Nếu em hỏi anh : - Thế nào là đẹp ? Thế nào là tự nhiên ?
Th́ anh trả lời em :
- Đẹp là một phần của sự tự nhiên.Khi người ta thấy đẹp th́ là đẹp.Một người đẹp là một người ngủ dậy thấy ḿnh trong gương và nhẹ nhàng cười nhẹ với ḿnh.Vưà chải đầu vừa ngắm ḿnh cười và chẳng cần trang điểm.Sự tự nhiên như một hơi ấm của mùa xuân phà hơi thở trên cây cỏ.
Một buổi sáng đẹp có nắng trải nghiêng từ sáng sớm.Nắng trên cỏ nhung,nắng trên vỉa hè phố.Từ một băi đậu xe là một cái hàng hiên của quán nước,vào quán,gọi ly cà phê thơm,ngồi nh́n ra ngoài khung cửa kính nh́n ngắm ánh nắng xanh - Thế là đẹp.
Nếu trong quán có để nhạc,gặp một bản nhạc mà ḿnh hằng yêu thích th́ c̣n đẹp hơn nữa.Nhâm nhi ly cà phê của buổi sớm,hí hoáy viết những hàng chữ cho người ḿnh yêu thương trên mặt giấy trắng và viết rất chậm những điều ḿnh suy nghĩ để trải ḷng - Thế là đẹp.
Ở một đoạn viết,ḿnh có thể ngừng lại để nhớ...
.. Nhớ tiếng nói dịu dàng giữa tiếng cười khúc khích và kể câu chuyện.
Chuyện kể rằng :
" Ngày xưa,chàng thấy nàng trên một đoạn đường và chàng t́m cách làm quen.Để làm quen một người lạ th́ ta không thiếu ǵ cách.Tỷ như giả vờ lạc đường để hỏi đường.Cứ bịa ra một cái tên đường quen thuộc để hỏi nàng.Nàng ú ớ chỉ chỏ,chàng chỉ việc câu giờ và ngắm đôi mắt có màu biển của nàng.Chàng ầm ừ lắng nghe tiếng nói nhỏ nhẹ như chim hót ấy - Để say.
Khi say,người ta trở nên bạo dạn và quen nhau dễ dàng hơn ngày thường.Cơn say ấy mời nàng uống một ly nước ở cái quán t́nh t́nh.Nàng không từ chối trước câu mời lịch sự của người dưng.Thế là quen,quen đơn giản như một câu chào nhau buổi sáng.
Khi quen rồi th́ dùng thời gian t́m hiểu để có thể thấy nhớ và thấy ḿnh phóng đại nỗi nhớ nhung bằng lời nói yêu.Khi ḿnh tỏ t́nh th́ ḿnh sợ nhất là chuyện người ta khước từ ḿnh.
Kể ra cũng may.Nàng không khước từ. Thế là...
Thế là,mỗi ngày,chàng viết một lá thư t́nh,dù cho bận rộn " .
Em ! Đẹp là như thế.Ấm là như vậy - Em !
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 625482
01/24/2012
---
NHANH - GỌN - NGẮN ...
_______________________________
Em !
Người ta hay nói : " Đời người giống như một cuốn phim " hoặc là một vở bi hài kịch.
Anh biết là như thế.Đă từ lâu,anh không c̣n cái thú đi xem phim ở rạp hát.Ngày xưa th́ khác,ngày ấy ,lúc c̣n bé,mỗi lần được bố dắt đi xem phim th́ thích lắm,thằng bé mắt nháo nhác nh́n một dọc các tấm ảnh của cảnh tài tử đóng phim,chưa vào rạp th́ đă thấy hồi hộp gây cấn rồi.
Nhớ có lần bé tí ti,được cả nhà dắt đi xem một cuốn phim chưởng loại kiếm hiệp của Tàu,thằng bé thấy đánh nhau,sợ quá thụp người trốn sau lưng cái ghế ngồi đằng trước và nó nhắm chặt mắt lại. Lần khác ,được xem một phim về quỷ hút máu Dracula,thằng bé teo quá,co hai chân lên ghế nệm và thu người lại nhỏ tí ti....
Bây giờ,cái thú đi xem phim mất rồi.Anh cũng bỏ luôn cái thú xem phim ở TV.Anh đọc truyện phim mơí ra hàng tuần và đọc sự phê b́nh phim ở báo chí.Thế cũng là một cách xem phim.ngắn và gọn.
Trở lại cái chuyện nói về đời người là một chuyện phim th́ anh có cách xem phim kiểu riêng.Anh xem những vai chính trong những mẫu chuyện đời xảy ra hằng ngày.
Thí dụ :
Ở ngoài chợ một buổi sáng,có hai mẹ con dắt nhau đi mua bán. Người mẹ già lụm khụm khi móc tiền trong ví để trả,người con là một mụ đàn bà có khuôn h́nh tṛn trịa,mặt mày dữ tợn hắc ám luôn mở miệng làu nhàu mẹ của ḿnh vơí những lời lẽ cọc cằn hung tợn.Anh hay ra chợ và thỉnh thoảng gặp lại hai mẹ con.Mụ đàn bà lúc nào cũng ra vẻ vội vă và bắt nạt mẹ ḿnh.
Đoạn phim đời như thế làm anh thấy bất nhẫn.Không vui.
Màn ảnh đời lại chiếu cho anh những cảnh tượng khác.Lạ lùng ! Ngộ nghĩnh.Có khi cười mà cười không được trọn vẹn.
Bây giờ th́ đến chuyện đóng phim của anh và vài nhân vật khác :
Một ngày nọ anh được mời dự một cái đám cưới.V́ việc làm ,anh đến muộn.Mọi người đă ăn uống xong phần buổi trưa và đang khiêu vũ tưng bừng chờ đến màn ăn nhậu sau đó vào buổi tối.Ai cũng tưng bừng náo nhiệt trừ bà giáo dạy khiêu vũ của anh.Bà đầm tên là Maryse.
Anh ghé lại chào bà và ngồi xuống bên cạnh :
- Nè .Maryse ! Sao không ra nhảy nhót như mọi khi ?
Maryse nhăn nhăn,vẻ ngượng ngập ,luống cuống :
- Tôi thích lắm nhưng đang bị tai nạn.
Anh nh́n cánh tay phải cuả bà bị băng bột v́ ngă găy tay vừa rồi :
- Bạn nhảy bằng chân chứ đâu phải bằng cánh tay ?
Bà đầm lại nhăn :
- Trời ui ! Khó nói lắm.Tôi....Tôi đang bị ướt quần
- Th́ thay quần.Có sao đâu ?
Maryse kéo vai anh,rủ rỉ :
- Nè.Nói nhỏ cho nghe nè. Với cánh tay bị bó bột như vầy không mở được khuy quần,tớ không chạy kịp vào toilette để tè và tớ đă pipi ướt nhẹp cái quần rồi.
Anh bảo bà nhấc cái mông tṛn trịa lên và lấy một mớ khăn ăn đặt xuống nệm ghế cho bà ngồi lên.
Maryse cảm động và khi thấy cái mặt tỉnh bơ của anh,bà lại rỉ tai :
- Bạn có cười nhạo tôi không ? Tôi xấu hổ lắm !
- Có ǵ mà xấu hổ.Ai cũng có thể bị như vậy.Ngồi tí xíu cho tạm khô rồi tôi đưa bà về nhà thay quần.Hăy chọn một cái váy rộng để dễ chạy đi pipi.
Maryse gật đầu ,cảm động thêm lần nữa và hôn lên má của anh . Chuyện có ǵ mà ầm ĩ đâu.
Đó chỉ là một đoạn phim bộ .Ngắn - Gọn - Đơn giản.Khi cần đóng kịch,đóng phim th́ ḿnh cứ tự nhiên.
Tự nhiên như lúc anh nhớ đến em với những ḍng chữ như thế này.Kỳ sau,anh sẽ đóng phim kiểu khác và sẽ kể cho em nghe.Rất ngắn và gọn !
Thương yêu .
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 625985
02/01/2012
-
KHÔNG HẲN LÀ NHƯ THẾ.
_________________________________________
She's all my life là tên bài hát trên mặt đĩa có 11 bản.Đứng ở một góc hàng bán đĩa nhạc,anh úp headphone vào tai nghe cho hết bản nhạc buồn -
Chuyện kể về một anh chàng mồ côi cha mẹ từ bé,khi lớn lên,anh có một người yêu lớn hơn anh 15 tuổi,cô làm nghề cô giáo và là nhà nho giáo.Gia đ́nh cô không chấp nhận mối t́nh chênh lệch ấy và làm đủ cách ly gián hai người.Cuối cùng,cô ấy bỏ anh và anh khóc lóc với câu : Em là tất cả đời anh.
Nghe xong bài hát ấy,anh chẳng vui tí nào cả.Bài hát nhắc anh nhớ lại những h́nh ảnh của cuốn film mang tên L'été 42 và phim kể một chuyện t́nh cũng trái ngang.T́nh cảnh trái ngang cũng làm anh nhớ đến câu chuyện về mối t́nh của thằng bé học tṛ 14 tuổi với cô giáo đă có gia đ́nh và con cái,cô giáo mang tội dụ dỗ trẻ vị thành niên,phải ngồi tù....
Người ta hay nói là t́nh yêu chỉ đẹp khi bị dang dở,chia lià.
Tại sao thế em ? Đẹp v́ đă để lại nhiều đau xót ,nhớ nhung ? Đẹp v́ đă đường chia hai lối ?
Anh thấy những t́nh yêu như thế chẳng đẹp chút nào.Những nỗi buồn làm ǵ có đầy đủ màu sắc ngoài một màu xám xịt ? Những cơn mưa lẻ loi chỉ làm lạnh hơn kẻ độc hành.Những đường phố,những sông biển,đồi núi chỉ là những cảnh trí trơ trọi trong một tấm ảnh bạc phếch cũ xưa...
Vừa rồi,bạn anh tâm sự là đă chia tay với người t́nh.Nàng ấy đă yêu chàng với một t́nh cảnh không có ǵ gọi là thoải mái thong dong.Nàng yêu v́ cảm thấy bị lẻ loi buồn chán trong một căn nhà rộng lớn và người chồng hay vắng xa.Nỗi cô đơn nào đó hay làm người ta xích lại gần nhau và đến một lúc nào đó phải xa rời nhau.
Như thế - Người ta rất tiếc nuối để có thể viết thêm cả trăm bản nhạc có cùng một câu quen thuộc : She ( he ) is my life.
Không hẳn là như thế ( ? )
đăng sơn.fr
thanhvan4177
member
REF: 626049
02/02/2012
Thanh Vân đôi lúc đă phải tập là khép cánh cửa quá khứ lại, nhưng đôi lúc gió lại mở toang cánh cửa đó ra và TV lại ngồi đọc lại nó, xem lại nó, những thước phim kư ức ...
Đôi lúc nghĩ ḿnh nên im lặng, nhưng cũng có lúc muốn viết tất cả những niềm khát khao, đau thương đă trải qua, nhưng rồi lại im lặng để yên lại trong quá khứ.
Muốn viết, muốn chia sẻ nhưng lại muốn để nó ngủ yên, thật là phức tạp quá.
Đầu năm chúc anh thật nhiều niềm vui, có nhiều sức khỏe và viết thật nhiều văn thơ .
Mến chúc tất cả quí quan khách trong nhà một năm an vui và thành đạt.
ndangsonfr
member
REF: 626057
02/02/2012
.
@ _
Thanh Vân viết :
" Thanh Vân đôi lúc đă phải tập là khép cánh cửa quá khứ lại, nhưng đôi lúc gió lại mở toang cánh cửa đó ra và TV lại ngồi đọc lại nó, xem lại nó, những thước phim kư ức ...
Đôi lúc nghĩ ḿnh nên im lặng, nhưng cũng có lúc muốn viết tất cả những niềm khát khao, đau thương đă trải qua, nhưng rồi lại im lặng để yên lại trong quá khứ.
Muốn viết, muốn chia sẻ nhưng lại muốn để nó ngủ yên, thật là phức tạp quá. "
_________
@ - Có rất nhiều cánh cửa đời.Để đi về phía trước,người ta cần phải qua nhiều cánh cửa ( chặng đời ) . Sau lưng ḿnh,đă là những khung cửa được khép lại.
Đời sống trước mặt là những khám phá không ngừng - Đời sống đằng sau lưng đă là những kinh nghiệm sống.
Hiện tại là một ngày có đầy đủ nắng,gió,mưa,có những ánh sáng và những bóng tối.Giữa phần sáng và tối ấy ,chúng ta có sự hiện thân của nhũng suy nghĩ muốn thành h́nh ,và ta sống...
Có đôi khi,kỷ niệm ấp ùa trở lại để như một cách thức níu lại thời gian,và trong ư niệm của thời gian,ta có nỗi thinh lặng của riêng ḿnh .
Thanh Vân !
Khi nào cần,em cứ viết - Thảnh thơi mà viết như một cách trải ḷng.Để khi đọc lại,ḿnh có thể t́m thấy ḿnh.
Chúc Thanh Vân luôn có những ngày vui từ những cánh cửa đời ở đằng trước.
Thân ái.
nđs.
___________________
ndangsonfr
member
REF: 627689
02/26/2012
_
. Ở MỘT TUỔI NÀO.
____________________________________
Có lần em hỏi tôi :
- Chú bao nhiêu tuổi ? Chú già hay c̣n trẻ ?
Tôi sững người và áy náy lắm khi bất chợt có ai hỏi tuổi ḿnh.Thật ra,tôi c̣n trẻ lắm,tôi vẫn thấy trong ngôi vườn nhỏ của ḿnh có đầy những muà xuân.
Trong ngôi vườn xinh xắn của tôi,có một cội thông già để khi nào tôi thấy ḿnh không được thanh thản sau những điều buồn phiền,tôi bắc ghế ngồi xuống,đọc vài trang sách xưa để thấy ḿnh được dịu đi.Trên những trang sách cổ,tôi t́m lại những câu tục ngữ,những bài học về cách xử thế của tiền nhân.
Có những buổi sáng mát trời,nhất là vào mùa xuân hoặc muà hạ,tôi ra trước vườn nhà,ngồi phơi ḿnh dưới nắng để đón lấy tiếng chim hót ríu rít.Từng luồng ánh sáng lẳng lơ màu xanh cho tôi thấy và đếm được biết bao hy vọng trong từng ư nghĩ,tôi thấy ḿnh yêu đời,yêu từng cụm hoa phơi phới đang phơi ḿnh trong cơn gió thoảng nhẹ.Và ở một thời khắc nhẹ nhàng trong một góc sáng rănh rỗi,tôi thấy ḿnh yêu thiên nhiên hơn bao giờ hết.Và cùng một lúc,tôi bắt gặp một cậu con trai vừa mới lớn trong tôi.Cậu ta rất vui ở buổi sáng chủ nhật.Có khi cậu ta lười đi lễ ngày chủ nhật.Cậu đọc vội vàng vài câu kinh thầm thầm trong đầu như một lời trả giá để phiên phiến cái mặc cảm phạm tội.
Cậu hẹn cô người yêu ở một quán cà phê để nhạc pháp.Hai đứa ngoan ngoăn ngồi bên nhau nhâm nhi ly cà phê sữa rất đậm.Đậm có khi làm tim muốn ngừng đập.
Người ta nói :" Rượu ngon phải có bạn hiền " - Buổi sáng ở quán cà phê c̣n vắng người như thế,câu nói ấy không c̣n đúng nữa v́ chẳng có ai ngồi nhậu với người yêu.Kỳ cục lắm ! Vô duyên lắm !
Cậu con trai không biết nhậu và chẳng bao giờ thích nhậu.Chữ " Nhậu " ấy chỉ dành riêng cho những tay bợm nhậu.
Nếu ở buổi sáng đẹp như mơ ấy mà phải dùng chữ Nhậu th́ cậu trai trẻ nói như sau :
" Em !
Em đang làm anh say.Say ở ánh mắt nhưng.Say ở môi em cười.Không phải v́ mùi cà phê làm anh say.Chỉ có màu môi em dính trên thành cốc bằng xứ trắng làm anh ngă quỵ mà thôi.Nhạc của Pháp có những lời lẽ bất thường :
.... Y a plusieurs mètres d'eau dans les rues de ma peine
Plusieurs tonnes de boue dans le flot de mes veines
La rivière charrie les fils du téléphone avec encore dedans mes appels qui resonnent
La pluie a délavé tous les mots que j'invente
Les oiseaux ont criéent pour pas que tu m'entendes
< Nước đă ngập đầy trên những con đường buồn bă của anh
Đă có nhiều tấn bùn lầy trong mạch máu của anh
Ḍng sông đă cuốn đi của anh những lời gọi điện thoại
Mưa đă làm mờ đi những lời anh viết
Đàn chim rầm rĩ để em khỏi nghe tiếng anh gọi...
Anh đă dịch cho em nghe như thế.Có buồn bă lắm không khi một người yêu tả oán với một người yêu như thế ?
Thời gian trôi nhanh.Cậu trẻ lớn thêm chút nữa để vào đời như vào một trận chiến.Những vết chém của đời là những nết nhăn ưu tư trên vầng trán.
Thời gian cũng là một phương cách,một liều thuốc để ḿnh quên đi những điều phải quên để sống.
Người đàn ông thấm thía những câu chuyện trái ngang ở đời để vững vàng hơn.Hắn có lúc chán đời,có lúc tuyệt vọng.Hắn vươn lên như một nhánh cây để chịu đựng nghịch cảnh và tranh đấu với nghịch cảnh để sống.
Cứ như thế - đôi lúc - ở một buổi chiều mưa,ngồi thẩn thờ ngẫm nghĩ lại để nhớ lại một thời quá khứ,hắn thấy có bao điều tiếc nuối.
Ḍng sông tuổi nhỏ qua đi.Những ngày vui cũng trôi theo ḍng đời ra cửa biển.Những hợp tan tuần tự.
Cứ thế.Có những lúc đêm về.Hắn ngồi im trước trang giấy trắng,lắng nghe một bản nhạc cũ thời ấy.Trong đó có câu hát ngày xưa :
Bao lần ta đă hai mươi tuổi
Xin thêm một ngày ,một tháng,một năm
Để thấy ḿnh c̣n 20 tuổi trong trái tim....
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 628118
03/04/2012
ĐỂ LÀ MƯA CHỖ EM Ở -
________________________________________________
Sẽ chừng vài tuần nữa là mùa xuân trở lại.Sẽ không c̣n tuyết rơi.Sẽ qua hết những ngày giá lạnh.Nh́n lên trời xanh ngát từng buổi sáng,đă có biết bao nhiêu đàn chim kéo nhau lũ lượt trở về.
Thành phố và những công viên chỗ anh ở đă có điều ấm áp.Những cô gái trẻ đă khoe những màu áo quần rực rỡ nhẹ nhàng.Có những buổi chiều anh tan sở,đi dạo trên phố,ngắm nh́n quang cảnh dập d́u của phố xá.Đôi lúc,đứng ở một góc đường,thấy một khoảng vai ,một bờ tóc xoă,nỗi nhớ nào đó lại hiện về....
Trí nhớ là điều cần thiết để làm việc và đôi khi cái trí nhớ cũng làm phiền ḿnh không ít.Có những điều tự thời gian làm quên lăng.Và cũng có rất nhiều thứ chẳng thể nào quên.
Có một cuốn truyện kể rằng : Anh chàng nọ bị ngă xuống đường hầm của métro,đă bất tỉnh và được cứu sống,anh ta đă quên tất cả những điều cần giữ lại trong bộ óc.Không biết ḿnh tên ǵ,bao nhiêu tuổi và từ đâu đến.
Bằng cách nào người ta giúp anh ta khôi phục lại trí nhớ ?
Sau một khoảng thời gian dài,đôi lúc người ta nghe anh ta lẩm bẩm nhắc đến một cái tên của một người con gái.Và họ đoán là tên người yêu của anh.
Chuyện c̣n dài.
Anh sẽ kể thêm cho em nghe nếu trí nhớ anh c̣n tốt ở một ngày sắp đến.
Trong khi chờ đợi chuyện sẽ kể ,anh thử làm mưa rơi trên khu phố nơi em ở.Biết đâu nh́n mưa như thế - Em sẽ nhớ lại một ngày nào ta đă đứng cạnh nhau cùng ngắm mưa.
Và em đă nói : " Nếu lỡ ngày nào phải xa nhau - Em sẽ c̣n nhớ đến anh "
Bây giờ - Đă xa - Xa lắm ! Em vẫn c̣n trí nhớ chứ ?
C̣n anh th́ vẫn nh́n những cơn mưa ở một nơi chốn lạ. Vẫn thử làm mưa đến nơi có em.
... Lắng nghe tiếng chim hót giữa bầu trời ngát xanh.Nàng thử t́m một màu xanh đậm hơn ở trong mắt chàng.Cặp mắt nâu vẫn lặng tĩnh.Không nghe tiếng sóng nhỏ nào ŕ rào.Không nghe tiếng gió reo kẻo kịt ở những nhánh cây bắt đầu ra lá sau những ngày đă thật lạnh giá trong á nh mắt.
Chỉ nghe tiếng chàng hỏi :
- Em có đoán được ư nghĩ nào của anh không ?
Nàng t́m câu trả lời sau câu nói để có thể đoán.Điều khó nhất là đoán được ư nghĩ của người đối diện.
- Em nghĩ rằng anh sẽ nói là sai nếu khi đoán đúng.Anh hay đóng kịch.
- Sao vậy ?
Nàng dùng những ngón tay để vân vê lọn tóc đang cuống quưt trên bờ vai.Nhạc trong quán để bài Fellings rất nhẹ.Ở một chập sau ,cuối bản nhạc,chàng nói nhỏ :
- Sao ? Đoán được chưa ? Chờ lâu quá rồi
- Đoán là anh đang thích đi dạo trên băi cát biển ngoài kia.V́ anh mê biển
- Đi vơí ai ?
- Hỏi khùng thật há ? Chả lẽ đi với một con ma tóc dài ?
Chàng bật cười.Nắng rạng rỡ trên nụ cười ngập mắt.Nàng bắt chước cười theo.Người ta nói nụ cười giống như một căn bệnh dễ lây.
Ngắm cách chụm môi uống nước của nàng,chàng nói :
- Uổng thật.Không mang theo máy chụp ảnh để chụp nụ em cười.
- Bộ người ta cười đẹp lắm sao ? Mà này anh ! Có cách nào giữ lại những nụ cười không anh ?
- Th́... th́ thử vẽ h́nh
- Anh vẽ đi.
Trong vài hơi thở nhẹ,chàng vẽ nụ cười của nàng theo một cách riêng của ḿnh.Và chỉ có nàng mới biết cách ngắm nụ cười riêng rất riêng ấy mà thôi.
Điều ǵ khó viết nhất khi kể về những câu chuyện t́nh ?
Ở cả triệu quyển sách,các nhà văn đă nh́n cuộc đời và những hoàn cảnh éo le để viết truyện t́nh.Ở truyện của họ có những cuộc gặp gỡ,những mẫu đối thoại,những tia mắt và nụ cười,họ đă pha vào những màu sắc của sự nhớ nhung vừa đậm vừa nhạt.Họ cho những nhân vật đánh đấm,cấu xe,ghen tương vơí nhau.
Những chuyện t́nh đều có thể giống nhau ở một mức độ nào đó.
Những người viết cũng tuỳ theo cái cảm quan riêng của ḿnh để sáng chế nhân vật và cho nhân vật đóng phim.
C̣n anh ? Anh viết ǵ ? Viết ra sao để làm khác họ khi kể về những câu chuyện t́nh ? Khi nói về những giọt nước mắt khi hai người t́nh xa nhau ,anh phải viết như thế nào để những giọt lệ lăn tṛn trên má người đàn bà không giống những người khác trong từng mẫu chuyện đă đọc ?
Người đàn ông nhân vật chính của anh sẽ làm ǵ,nghĩ ǵ khi chia tay với người yêu để không bao giờ quay trở lại ?
Anh không muốn lập đi,lập lại những điều đă đọc ở những ngày tháng cũ.Lập lại như một bài hát đă nhại lời của một bài hát thịnh hành theo kiểu cách thương mại.
Người ta có nhiều ngàn cách để nói về chuyện t́nh.Và người ta vẫn bắt chước nhau khi viết dù không muốn.T́nh yêu là một đề tài muôn thưở v́ t́nh yêu luôn có gai để làm chảy máu.Những bài hát vẫn có câu : " thà đừng quen nhau,yêu nhau làm chi ? " - Kỳ cục ! Ai chả biết như thế.Nói theo kiểu huề vốn th́ ai cũng nói được.
Viết xong những hàng trên th́ anh phải thú thật với em một điều : - Anh đang viết về một chuyện t́nh có cái tên là : " Chữ Nhập " và khi viết xong cái chương mở đầu th́ anh cảm thấy ḿnh đang bí.Bí một cách kỳ lạ !
Thường th́ từ xưa đến nay,những nhân vật trong truyện của anh luôn có sự dí dỏm dễ thương,họ hay dắt nhau đi quán nước.Chàng nắm tay,nàng th́ thầm và họ chết ngộp trong mắt nhau.Những câu nói chuyện của họ luôn là một sự đuà giỡn đuổi bắt nhau.
Hai nhân vật ấy mang nhau về nhà,vặn nhạc khẽ,ôm nhau hôn và yêu nhau.Nhẹ nhàng mà hôn khi âu yếm.Truyện của anh chưa hề có những màn ân ái cụp lạc như mưa băo ,sấm chớp.Truyện không có tiếng thở mạnh ngất ngưỡng của đàn ông trên khuôn ngực đầy của đàn bà như trong những cuốn phim về sex loại rất cực độ.
Thú thật là anh đang bí trong cách dẫn chuyện : Họ - hai kẻ người dưng sau khi đọc văn của nhau xong để đến với nhau bằng cách nào ? Họ nghĩ ǵ ? Làm ǵ ? Họ lư luận về t́nh yêu và sẽ gạt qua những lư luận khuôn khổ của sách vở để bắt lấy nỗi rung cảm như thế nào ? Trong t́nh yêu của họ,sẽ có những giọt lệ và những nụ cười ra sao ?
Làm sao để tạo những biến động - action - để họ phải ngây ngất say sưa khi hôn nhau ,và cả khi muốn quay đi để ĺa nhau ? Điều ǵ sẽ xảy ra ?
Anh sợ nhất là trong khi viết,cái máu du đăng trở lại với anh để anh nghiến răng,bậm môi giết quách một trong những nhân vật trong truyện của ḿnh.Anh ghét sự uỷ mị quá đáng khi viết.Ở ngoài đời thật,đă có nhiều lần anh được chứng kiến cái tâm thiện của những gă du đăng.Chúng anh hùng hơn những thằng hiếp dâm và làm hại con nít,chúng " lương thiện " hơn những kẻ đội lớp thầy tu mà làm bậy.Chả thà tấn công và đi cướp nhà băng c̣n hơn làm hại người cô thế và nói giọng giả nhân giả nghĩa.
Anh nghĩ anh có th́ giờ để ngẫm nghĩ và dịu đi để tử tế với cái chuyện t́nh đang viết dở dang của ḿnh.
Mong là như thế,để thấm thía một t́nh yêu,ta nên tử tế.Nhất là khi viết.
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 628716
03/15/2012
'
ĐÊM NGHE TIẾNG NHAU
_________________________________
Em !
Có một cô nhỏ rănh rỗi quá .Chắc hắn không có chuyện ǵ hay ho để làm bèn hỏi anh :
- Nè ! Trong đời anh,anh yêu đă bao lần và yêu người nào nhất ?
Đây là một câu hỏi kỳ quặc và thậm tệ nhất.Giống y hệt một cuộc khẩu cung của cảnh sát cuộc.Ai là thủ phạm và ai là nạn nhân ?
Đă thấy rất khó mà trả lời thế nào cho ổn.Ổn có nghĩa là xuôi chèo mát máy.Người ta nghĩ ǵ về t́nh yêu sau khi đă máy mó đầu óc tay chân và chạy ṿng ṿng để rượt đuổi theo nó ? Nó là một cái bóng và nó cũng là một món đồ chơi kiểu rất khó chơi.Tinh yêu không bao giờ có một quy luật nhất định.T́nh ái không phải là con đường cho xe chạy nên không có luật lệ hẳn ḥi.
Biết là như thế nên anh đă t́m cách ởm ờ,hoăn binh để khỏi trả lời.Cô nhỏ người viết ấy có tính ĺ và rất cứng đầu nên lại vặn hỏi anh ( Làm như hắn chưa bao giờ bị món t́nh ái rượt chạy nên cắc cớ như thế ?! )
Đă như thế th́ anh trả lời .Kiểu ngắn ,gọn :
Có đại loại 3 thứ t́nh :
1. Người yêu đầu tiên = Kỷ niệm.Cảm giác đầu đời.
2. Người phối ngẫu = T́nh cảm + Sự ưng thuận - Hợp tác chia sẻ nguồn sống gia đ́nh
3 .Người T́nh = Sự rung cảm để giết chết nỗi cô đơn và lấy lại tiềm năng của thời tuổi trẻ.
Conclusion : Ba thứ t́nh không bao giờ giống nhau
Xin đừng thắc mắc nữa - Vô ích.
Đă là như thế,hắn lại xảnh xẹ hỏi tiếp câu hỏi đă đặt ra như cái tiêu đề :
- Thế th́ anh yêu ai nhất ?
__________
Em !
Thế th́ anh lại nổi cơn cáu và nhăn nhó .Trời ạ ! Hỏi chi mà kỹ càng,soi mói và khó khăn như thế để làm ǵ ?
Làm ǵ có t́nh nào giống t́nh nào ? Làm ǵ có bảng thứ hạng và có bảng ghi thành tích cho t́nh yêu.
Yêu là cái ǵ vậy ,em ?
Có phải là lúc anh mở điện thoại gọi em :
- Anh nè,nhỏ !
- Trời ui ! Ai dè gặp anh
- Bộ không vui sao khi anh gọi ?
- Vui chứ.Bộ nhớ em há ? Hihihihi
Nghe tiếng cười là đă lộn ruột gan rồi.Khi có nhau để yêu nhau th́ ai đó cũng trở thành lẩm cẩm và có lúc trở thành trẻ con.
Bé nít như tiếng cười và giọng em hỏi :
- Sao anh im ru ? Sao không nói ǵ ?
- Tại anh đang run
- Xời ! Xạo ác ha.Anh cũng biết run nữa há anh ? Em tưởng anh ch́ lắm mà
Vậy đó.Nhẹ nhàng trững giỡn như một lọn gió đầu mùa của trời vào xuân.Xanh ở đôi mắt nh́n ngắm trời mây.Đêm đậm ở bước chân đi dạo của anh trên con đường ŕ rào lá
- Anh đang làm ǵ ? Chưa đi ngủ há anh ?
Em đă có nhiều câu hỏi cho anh.Anh nói là anh đang thèm có em ngồi trước mặt,thèm có hơi ấm ngồ ngộ ở bàn tay em mềm mại.Trong mắt em có tiếng cười của một loài chim đêm trong thành phố.Ở những đầu tàng cây có tiếng ríu rít,chim chóc ở phố hay bị những ánh đèn đường lừa bẫy phá giấc ngủ của chúng và chúng nhảy nhót để biết hót líu lo như giọng em reo lên khi anh gọi em.
Anh lắng nghe tiếng tim ḿnh đập nhè nhẹ trong giọng nói của em.Có một cái ǵ đó rất trẻ con nhí nhảnh.Có một chút ǵ đó rất đàn bà ,rất huyền thoại ,rất nhung nhung từ mùi hoa ngọc lan quyến rũ.Em nói ǵ- em ? Và anh nói ǵ,em ?
H́nh như chúng ḿnh đang kể về một chuyện t́nh.
đăng sơn.fr
ndangsonfr
member
REF: 629051
03/22/2012
-
Ở QUÁN NƯớC
có tên là Eve.
_______________________________
Cả hai chúng ta,ai cũng thích ngồi trong quán nh́n mưa.Người ta nói mưa buồn lắm v́ trời đất ảm đạm,những cây dù dưới mưa buồn hiu,những cánh cửa trên từng dăy nhà cao ốc buồn hỉu hiu.Cả những bản nhạc của những người yêu nhau cũng thỉu thiu ẩm ướt.
Vậy mà....
Ḿnh chẳng có ǵ để buồn khi ngồi bên nhau.Em chúm môi khi quậy cái muỗng nhỏ để làm hoà tan viên đường trắng.Anh thích nh́n những ngón tay em cầm chiếc muỗng để h́nh dung anh đang là nó.Em đang cầm anh để quậy anh và anh bị chóng mặt.
Em có cách nh́n của em.
Em biết nói vơí anh bàng ánh mắt khi em im lặng.Em biết để th́ giờ cho anh nói chuyện với nỗi im lặng như thế.
Anh nói ǵ - em ?
Những t́nh khúc trong quán nước đă nói hết phần của anh rồi.Những lời yêu thương nếu cứ lập đi,lập lại sẽ nghe nhàm chán.
Hẳn biết là như thế,anh đành viết tàm tạm những bài thơ,anh thử dùng chữ để thay thế thứ ngôn ngữ rất vụng về hàng ngày của anh.
Và em thừa sức để biết rơ một điều : Những cơn mưa rơi trên phố màu hồng hay màu tím sẽ không bao giờ đủ sức làm anh phải buồn bă,v́ anh có em.
Có em để có thể viết những bài thơ của mưa.
Mưa đang rất đẹp ngoài quán nước mang tên : " Quán của Eva "
đăng sơn.fr
* ( Như những bức thư t́nh dài nhất thế kỷ )
T̀NHKHÚCMỚI
của Adam & Eva
____________________________
đăng sơn.fr
Anh vẫn thế - Vẫn làm thơ lăng mạn *
Lỡ có mưa ngoài cửa quán cũng thế thôi
Phố hồng ấy,có giọt mưa lăng đăng
Cũ một lần khi mệt mỏi,nghỉ chân
Em chừng ấy,ngồi yên trong quán nước
Quyển sách cũ trăm trang giấy ngày xưa
Ở một trang có ḍng chữ anh viết
Từ phố núi,mưa lên tiếng gọi mưa
Ḿnh vẫn thế,lời t́nh là duyên nợ
Những mùa đông rồi cứ vậy trôi mau
Bờ mắt em t́nh với anh nỗi nhớ
Nụ môi xanh vẫn muốn nói ngọt ngào
Ta vẫn thế để biết yêu muà mưa đến
Lời t́nh khúc mềm mại nằm trong quán
Một Adam vẫn cứ say như thế
Một Eva măi măi chỉ là em......
___________
* Chữ của NguyênĐỗ
ndangsonfr
member
REF: 630194
04/11/2012
.
GHÉ THĂM t́nhyêu.
___________________đăng sơn.fr
* Em !
Ở tủ sách của anh có một quyển truyện xưa rất xưa tên là " Tṛ Chơi Của Người T́nh " của tác giả có cái tên lạ lùng lắm : Nguyễn Yêu.
Đó là tựa truyện mà anh đă đọc từ thời áo trắng ở Saigon cũ. Thời ấy,anh hay lạng xe trên phố chiều,anh thích vào một quán nước quen ngồi ngó thiên hạ qua lại.Có những cái quán để nhạc rất hay ( nhạc của pháp thời đó lăng mạn như h́nh ảnh của một quả táo hây hây mũm mĩm ) và anh ngồi đọc " Tṛ chơi của Người T́nh " .
Nguyễn Yêu thời đó mê bản Let It Be của the Beatles qua giọng hát của Paul Mc Carney,anh chàng nhà văn có nhiều sức tưởng tượng đó đă kể những câu chuyện giữa những cặp t́nh nhân bên nhau.
Truyện đơn giản thôi nhưng chàng ta đă viết rất phóng,rất thoát theo kiểu người tây phương.Có nghĩa là nàng và chàng hẹn ḥ nhau,lạng xe qua phố,vào rạp ciné xem cuốn phim t́nh của Pháp.Đến đoạn tài tử nam hôn tài tử nữ,chàng cũng ḍ dẫm t́m bàn tay người yêu trong bóng tối,chàng hôn lên những ngón tay của nàng và tưởng tượng đến mười con thiên nga đang bơi lội.Nụ hôn có mùi kẹo cao su đang nhai và nàng nuốt phải cái kẹo của chàng từ môi.
Chàng nói như nhạo nàng :
- Eve ! Coi chừng em sẽ mang bầu khi nuốt kẹo.
Eva quay sang,cắn chàng bằng mắt - H́nh như ánh mắt của Eve biết cười th́ phải :
- Thây kệ ! Miễn là thằng bé tí cũng tên là Adam giống anh.Nó cũng sẽ có nụ cười kiểu của anh.
Ui ! Ui ! T́nh như thế.Lém lĩnh như thế th́ có lẻ cả triệu năm sau nữa,Adam chỉ vẫn là Adam của một Eve.
Như thế,anh đă đọc đi đọc lại những trang viết như xem một khúc phim t́nh.
Thời gian trôi đi.Trôi như ḍng sông có tiếng hát của một người ca sĩ vừa chơi đàn piano vừa hát Cry Me A River ( mà sau này,từ một cảm hứng, Đức Huy của Việtnam đă viết bài " Khóc Một Ḍng Sông " - Dĩ nhiên là lời lẽ chẳng ăn nhập ǵ với cái tên bài hát mà anh vừa kể ..Cry Me... )
Thời gian trôi- Khi sang bên này,có lần ghé một tiệm sách trong khu Phúc Lộc Thọ ở Cali,anh t́m lại được quyển Tṛ Chơi của Người T́nh. Và anh lại t́m chỗ ngồi đọc ngay tại một quán nước có tên là Dĩ Văng. Cái quán nước này đă làm phiền anh không ít v́ h́nh ảnh của những cô chiêu đăi viên mặc quần áo kiểu người đảo - có nghĩa là thiếu vải và trông khiêu gợi một cách mất thẩm mỹ.
Trong khi đọc để như t́m lại một phần đời cũ trên những trang sách th́ anh nghe tiếng những người bàn bên cạnh,họ xúm nhau đánh cờ tướng và la lối ỏm tỏi y như các hàng quán b́nh dân bên ḿnh.Ở trên những bức tường của quán th́ có những màn h́nh Tv đang chiếu những cái clips video nhả nhạc âm ĩ.Thế là mất sự t́nh tứ,mất sự lăng mạn cần thiết để đọc một bản văn t́nh. ( Đúng là lăng xẹt ! )
Lang thang như thế và không t́m được cái quán nào có kiểu trang hoàng như bên xứ tây cổ điển,anh chờ ngày lên máy bay để về lại Âu Châu.Khi trở về Pháp,đi lại trên những đường phố ,t́m lại được cho ḿnh những cảm giác thân quen,ngồi yên ả đọc lại trang sách cũ của anh chàng lăng mạn Nguyễn Yêu ấy,anh lại thấy ḿnh có lại ḿnh - nhất là khi vừa đọc vừa nghe tiếng dương cầm thánh thót chạy notes nhạc như mưa.
Ở cái góc phố của anh,anh đă và đang có em.
Anh không phải là một Nguyễn Yêu để đi t́m một tṛ chơi của người t́nh.Với anh,đơn thuần mà nghĩ : T́nh yêu không bao giờ là một tṛ chơi.Ai nói ǵ th́ nói.T́nh yêu là một món quà dù có lắm lúc cũng là một h́nh phạt.
Chẳng biết rằng người ta có thể chọn cái tên mang ư nghĩa h́nh phạt hay là phần thưởng khi nói về t́nh yêu ?
Có lẽ ở điều này,tác giả của quyển truyện xưa ấy cũng không khi nào có cho ḿnh một lời giải đáp.Anh nghĩ như thế và sẽ không thắc mắc về chữ T́nh Yêu nữa.
T́nh yêu ra sao th́ ra.Mặc kệ nó.Cứ yêu là yêu.Vậy thôi.