ndangsonfr
member
ID 65581
12/28/2010
|
THƯ TỪ NƠI XA
------------
Thứ Bảy. Giáng Sinh - Ngày nghỉ lễ. Trời nắng xanh. Đẹp !
Bé !
Sáng nay chú dậy muộn vì đêm qua thức rất khuya ở nhà cô em gái...
Như mọi năm vào tối 24, tất cả các gia đình anh em tụ tập lại ăn uống, sum vầy, ca hát và nhảy nhót đến 5 giờ sáng.
5 giờ sáng, trời đông đá lạnh trên kính xe...
5h45' sáng về nhà, chú sắp xếp máy móc, dây nhợ để sửa soạn đi ngủ với tiếng nhạc hòa tấu rất nhẹ, nhẹ nhàng. Chú yêu âm nhạc và thích ngủ mơ ngon với âm nhạc - Thứ nhạc loại blue, jazz rất êm của dương cầm hoặc kèn saxo...
Chú đã thấy thoải mái khi ngồi ở bàn tiệc của nhà em mình. Mấy xấp nhỏ ngồi chung một bàn. Người lớn ngồi một bàn khác... vì tuổi trẻ cỡ 20 - 23 có nhiều chuyện để nói, để cười đùa với nhau. Hãy để chúng tự nhiên như bao lần ...
Chú nghe các em nói chuyện trững giỡn với nhau. Chú lầm lì, ít nói ( không phải vì chú giận hờn ai ) nhưng vì chú muốn thưởng thức các món do các bà nội trợ khéo léo sắp xếp, dàn dựng, chú nói ít để rảnh tai nghe tiếng piano chạy dài trên những ngón thời gian... Thời gian đi vội lắm, nhanh lắm...
Đêm ''văn nghệ'' này do chú tổ chức dàn dựng vì chú mang theo đồ nghề như table Mixer và máy hát, micro… để tất cả có thể thả hồn theo tiếng hát và những tình khúc. Lũ trẻ nhảy nhót đùng đùng với rock, pop, madison, R&B và disco....
Giờ hát những bài tình ca của ''người lớn'' đến sau vì phải ưu tiên cho trẻ con, con cái...
Có lúc để hứng gió lạnh và ngắm đêm đông, chú ra vườn dạo vài bước và ngắm trăng đêm mờ, cóng... Trời lạnh xuống dưới 2 độ C. Chú yêu cái lạnh. Lạnh làm mình ấm áp nhớ lại những ngày cũ...
... Rồi chợt một thoáng, chú bống nghĩ đến những lời Bé viết trong mail lúc chiều 24/12... Bé nói chú rất ''Nhát Gan'' ! Chú bật cười.
Ừ... ừ.. và ừ. Chú không thấy xấu hổ khi người ta biết và ''khám phá'' cái Nhát Gan - Không Can Đảm của riêng mình.
...Theo chú, can đảm và nhát gan theo một nghĩa danh từ và của động từ..../ Tôi can đảm đương đầu với tình thế. Tôi biết tìm lối thoát / - Và mặt khác, tôi rất nhát gan khi tôi nghĩ mình sẽ làm người khác khổ tâm vì những điều lầm lỡ của mình. Lầm lỡ từ một câu nói, một hành động không phải và không đúng lúc !
Bé có thể đổ tội hoặc phê bình chú theo cái nhìn riêng của nội tâm mình ( chủ quan !? )
Đêm bên ngoài lạnh. Cái lạnh lúc nào cũng làm chú tỉnh táo. Trong những buổi tiệc, ít khi chú uống nhiều rượu, chỉ một hoặc hai ly vang nhỏ. Uống rất ít để có thể vui và tỉnh táo nghe người và nhạc nói cùng một lúc. Tỉnh táo để trí nhớ chạy đều và có thể ghi nhận những điều mình đã thấy và được nghe vào một câu, một đoạn của những bài viết đã sắp sẵn.
( Những lúc được ''một mình" như thế, chú thấy thoải mái. Cái lonely cố tình là điều chú thích từ ngày thanh niên ở Saigon yêu dấu.... Bé sẽ đọc thêm để hiểu về Chú ở : HÃY XEM NHƯ LÀ NHỮNG BỨC THƯ TÌNH - Kỷ Niệm cũ )
Bé hiểu chú để làm gì ? Có gì bí ẩn mà phải tìm hiểu ?! Có nhọc công lắm không ?
Khi Bé viết :
" … Không bao giờ em bị "ngã" đâu. Nếu có "thầm thương trộm nhớ" thì cũng vừa đủ để có "gì đó gọi là" mà lẽo đẽo theo anh để giúp anh cái này cái nọ chứ, phải không ...?!.
Em vì cái gì mà giúp anh hử...?! ( Ngoài ước muốn giúp anh thành công hơn với đống chữ nghĩa đã nhọc công trải lòng...?!). Thử lập luận một cách logique dùm em đi ha...?! Anh sách vở giáo điều quá trời, hèn chi nói cái gì cũng... sai. Hihihi! "
Bé cười như thế, sẽ nguy hiểm cho Bé.
Nếu bây giờ, ngồi trước mặt chú, nếu Bé đủ can đảm và ương ngạnh để nhìn sâu vào đôi mắt của chú, thì chỉ một vài phút ngắn ngủi, chú sẽ đọc được ý nghĩ sâu nhất, thầm nhất của Bé.
Sự trải đời và nói theo một cách khác theo lý do nghề nghiệp thì chú sẽ Décoder được tâm trạng của Bé, ( 65,5 % ). Vì theo một lập luận có tổ chức hệ thống và logique thì ..... ( Chú để Bé đoán và tự mình điền vào chỗ trống... Bé thông minh, nói ít, Bé có thể hiểu nhiều, và ít ra Bé phải hiểu đuợc Bé nghĩ gì trong đầu ! )
Để thử nghiệm nhé.
Đố Bé chú đang nghe nhạc gì khi vững trãi và thong thả viết những hàng chữ này ?
- ( ................. )
Và Chú biết được câu trả lời của Bé ! ( Dễ thôi, Bé đã biết được ý thích của chú từ khi Bé vào đọc Lời Tình Trong Quán Nhạc …)
Trong ý nghĩa của văn chương hoặc nói theo một cách khác về Văn Học... thì chữ '' Ngã '' khá quan trọng. Ngã té vì mình chưa đủ bản lãnh để trực diện sự thật qua chiều sâu của tư tưởng. Còn cái NGÃ của một Bản Ngã thì đã là đoạn viết trong Triết Học có câu : To be or not to be. - Ta là Ai ? Và ta nghĩ gì để ta vẫn còn là ta ?
Đến với một người lạ, sau những lần nói chuyện, tâm tình và tìm hiểu cởi mở, có khi ta bị ''Ngã'' mà ta không hay biết. Ta tưởng ta có thể đứng vững mà thật ra... ta đã ngã, ngã êm đềm - không thấy mình đau đớn - Cái đau chỉ đến rất muộn. Sự muộn màng đó là cái ngoài ý muốn....
Người Mỹ hoặc người Anh nói : I’m falling in love ( Je suis tombé amoureux ! ) Tôi ngã vào tình yêu hoặc vướng lưới tình. - Tôi phải làm gì, sẽ làm thế nào để thoát ra ?
Khi Bé viết câu như đùa, như giỡn : ... Nếu có "thầm thương trộm nhớ" thì cũng vừa đủ để có "gì đó gọi là" mà lẽo đẽo theo anh để giúp anh cái này cái nọ chứ... ( ? )
Chú thấy và chú nghĩ.....
Chú đang nghe nhạc. Ngoài khung cửa sổ của văn phòng, trời màu xanh báo hiệu cho những ngày rất lạnh sắp đến. Tiếng dương cầm thánh thót như những ngón tay chú đang âu yếm phím chữ.
Có những lúc chú tạm quên những giáo điều, mô phạm để khỏi cứng ngắc đạo lý và khuôn khổ.
Đã từ lâu, chú học đủ điều và đã đọc rất nhiều những chương sách về Thuật Tư Tưởng và Nghệ Thuật của sự Suy Nghĩ ( L'Art de Pensée ). Chú học để có thể đứng trước mặt các học trò, đứng thẳng và dùng cái nhìn rất thẳng để không bi ''ngã'' vì sự quyến rũ của sắc đẹp cũng như lòng nhục dục !
Để làm gì ? !
Để có thể giữ đủ chữ Bổn Phận - Trách Nhiệm và Lương Tâm nghề nghiệp.
Để có thể gọi mình là Người theo cái nghĩa: Người như thế nào ? Ai đi bằng hai chân cũng có thể gọi là Người ư ?!
Khi ra trường và tuyên thệ, chú đã thấm cái câu : Thành Tài hay Thành Người ?!
...
Suy nghĩ như thế, chú tự cho mình cái quyền hỏi mình và tự trả lời : "Tại sao ngươi viết ? Viết gì và Viết Để Làm Gì ?"
Chúc Bé vui và rất tử tế với những ý nghĩ của mình.
Trân Quý !
đăng sơn.fr
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Page
1
2
3
4
5
Xem tat ca
- Xem Tung trang
|
|
ndangsonfr
member
REF: 616928
11/01/2011
|
_____________________________________________________________________
LỜI NGUYỆN Ở MÙA THU
______________________________________________________________________
@ From : nđs.
To : Ông Trời < gmail.com
---
Thưa ông.
Lâu lắm rồi em không hỏi thăm ông.Có lẽ ông giận lắm ?
Nhưng vơí sự thông minh sẵn có của một đấng tối cao,ông hiểu tại sao mà.
Thú thật vơí ông,em hư lắm ! Em là một con người phàm tục và dĩ nhiên là em giống như bao kẻ trần gian khác :
- Ham chơi
- Ham sống ,ham yêu
- Mê ăn,mê ngủ
- Mê đàn đúm,mê sắc dục
- Dễ nổi giận khi gặp việc không vừa ý
- Tham lam,kèn cựa.....
Người ta có bao nhiêu cái xấu thì em cũng kèn cựa để không chịu thua kém.
Ông Trời biết không ? Dạo này em có vẻ hăng tiết vịt lắm,ngày nào em cũng lạng lên Net.Em đọc lung tung khi thấy có nhiều cái để đọc,muốn đọc cái gì thì cứ việc phang con chuột click vào cái đó.Em thấy ở Google - Gù Gờ - thì tiện vô cùng. Thí dụ như khi em click vào chữ Créateur de L'univers - đấng tạo hoá - thì Gù Gờ cho chạy ra một dọc chữ và các mối dây liên hệ chằng chịt để nói về ông.
Có bài viết nói ông là một người rất im lặng ( vì ông không biết nói ) .Có kẻ bảo là ông không có thật,có đứa nói ông có tài tàng hình... Còn em thì em tin là có sự hiện diện của ông nên em ngoáy cho ông vài chữ.
Ông nè ! Có lúc em cũng bất mãn vì sự thiếu công bằng của ông.
Tỉ dụ như :
Ông tạo ra làm chi nhân loại hả ông ? Trong nhân loại có nhiều kẻ xấu xí lắm,sau cái màn đánh đấm nhau hầm bà lằng để dành đất đai và chia biên giới,có đứa khùng điên chế ra bom đạn,súng ống để dễ dàng bắn giết nhau..
Sự bất công của ông nằm rõ ràng trên những mảnh đất cằn khô nứt nẻ hoặc bị ngập ứ lụt lội,có nước thì túng quá,nghèo quá,có nước giàu có thì quá phung phí ...
Mà ông nè ! Nói qua chuyện khác để thay đổi không khí nha ông . Hỏi ông câu này : Ông có biết tình yêu là cái gì không ? Và ông có biết rằng tình yêu đã đẻ ra bao thứ kỳ quái không ?
Con người gặp nhau,mết nhau rồi cũng lìa nhau như cơm bữa,ông ơi ! Vưà đây thôi nè : sau một vài bài viết của em trên mạng ảo,có một con nhỏ lạ lắm.Nó gửi cho em một cái thư.Trời ơi ! Đọc xong,em chỉ muốn bỏ nhà cửa,bỏ công ăn việc làm mà khăn gói quả mướp đi theo nó,dù chưa biết mặt mũi nó ra sao và vì thư nó viết ngọt hơn đường phèn.Trời mẹ ơi ! Em là đàn ông,em giống như loài ong bướm thích hoa thích mật dù em đã thuộc cái câu : " Ngọt Mật Chết Ruồi " ( Em không phải là con ruồi - em là đàn ông ) .Con nhỏ trong thư đã quậy mật khi nói là em mần thơ da diết lắm,rồi nó phang thêm một câu nghe muốn nổi da gà : " Anh nè ! Yêu ai cũng vậy,yêu đại em cho rồi "
Chúa phật ơi ! Trời đất ơi !
Em hãi lắm ! Em phải đọc kinh cầu nguyện để được tỉnh táo và giữ được lòng thanh tịnh khi viết.
Đọc xong thư này,ông Trời có nghĩ được cách gì để giúp em không ?
Thiện tai ! Thiện tai !
Chúc ông luôn vui khoẻ và ngoan !
đăng sơn.fr
|
|
ndangsonfr
member
REF: 618884
11/22/2011
|
..
VIẾT CHO BẠN.
____________________________________
Bạn !
Tôi không đề tên Bạn ở trên đầu lá thư,nhưng tôi nghĩ là khi đọc những hàng chữ này,bạn biết là tôi viết cho Bạn.
Dễ hiểu thôi vì chúng ta là bạn viết và đã biết nhau từ nhiều nơi chốn.
Tôi đã có nhiều dịp đọc những bài viết của Bạn kể về những kỷ niệm của thời áo trắng.Thành phố của Bạn có những con đường mưa,có những con dốc,có những hàng cây nghiêng nắng nghiêng mưa theo từng mùa.Thành phố nhỏ của tôi cũng thế.Bạn và tôi đã không học cùng trường,cùng lớp nhưng mình đã có một thời tập vở...
Đọc ở đây đó từng mẩu chuyện viết cho thầy cô,cho những người bạn cũ đã rời xa và mất dấu.Từ những dòng chữ của Bạn đã nhắc lại cho tôi từng chuỗi ngày rất đẹp ở cổng trường và cửa lớp.
Ngày ấy,tôi đã rất thích một câu viết,một cái tựa truyện mang tên : Mây Bay Ngang Đầu ( Trí nhớ của tôi đã không nhắc rõ cái tựa truyện ấy là của ai ! ) Mà có hề chi Bạn nhỉ ? Miễn là mình còn d
điều để nhớ.Có những điều mình đã lỡ quên và cũng có rất nhiều việc mà mình chẳng thể quên.
Làm sao quên được cái thời cặp vở cầm tay ? Làm sao quên được màu phấn trắng bảng đen và tiếng thầy cô lúc vui vẻ,lúc nghiêm nghị ? Và quên làm sao được những lúc ì ầm chọc phá bạn hữu ?
Người ta hay gán cho học trò cái câu : Nhất quỷ nhì ma,thứ ba học trò.Phải rồi.Tôi đã không đủ sức làm ma,làm quỷ nên tôi làm học trò.Có lúc học trò rất ngoan trong các buổi học khi gặp môn mình thích.Có lúc học trò ngổ ngáo hoặc thẩn thờ ngồi ngó ra cửa lớp,hồn ngơ ngẩn theo nhịp đập của trái tim để " mây bay ngang đầu ".
Tôi đã thấy một bầu trời xanh ngát ngoài cửa lớp.Giờ toán,giờ lý hóa khô khan làm đầu óc tôi quay cuồng và tôi đã bị những con số không trên bài kiểm khi dùng thì giờ để viết một bài thơ tình đầu tiên.
Thầy gầm gừ tôi,thầy nói :
- Em có thể nhịn đói để làm thơ và viết văn ?
Thằng nhóc lớp mười một ngổ ngáo trả lời :
- Thưa thầy,em còn nhỏ,còn đi học nên em còn mơ mộng.
Thầy lắc đầu hạ bút cho thêm hai quả trứng tròn xoe màu đỏ ( Cả thẩy là 4 trứng ).
Thằng nhỏ hậm hực vơí 4 quả trứng và nó đổ lì,ngồi viết thêm vài bài thơ tình ướt như mưa.Nó nghĩ đến đôi mắt chớp chớp của con nhỏ áo dài ở trường bên cạnh.Con nhỏ dễ thương đó sẽ đọc bài thơ tình của nó và sẽ không giống thầy để tặng trứng cho nó.
Con nhỏ cột tóc ngồi dươí tàng cây của quán nước và ngẩn ngơ hỏi nó :
- Làm thơ tình cho em hả ?
Thằng nhóc cũng chơm chớp mắt và dấu nhẹm cái chuyện bị thầy mắng vì tội dám làm thơ trong giờ toán .
Ôi ! Những bài toán làm sao đủ du dương,trầm bổng bằng những bài thơ của Nguyễn Công Trứ,Đoàn Thị Điểm hoặc của bà Huyện Thanh Quan ?
Thằng quỷ nhỏ học trò biết rõ rằng đời người là những con toán.Nó hiểu rõ câu : Thơ văn chỉ đủ tạm nuôi và làm đẹp tinh thần.Thơ văn không thể nào thay gạo nấu cơm.
Vậy mà những tờ bích báo cũng được ra đời trong sự tận tụy của ban báo chí lớp.Thật ra,cái nhóm làm báo tường ấy chỉ vỏn vẹn có 3 que : tay họa sĩ minh họa,trang trí,đứa kia lo sắp xếp bài vở,còn tôi thì lo hì hục tìm kiếm, thu nhận bài vở và phải tự biên,tự diễn theo kiểu múa may quay cuồng.
Đến ngày nộp bài lên trang báo thì hỡi ôi ! Những tay anh
chị " nhà văn,nhà thơ " lặn mất không lòi ra một chữ.Thế là thằng nhỏ đành thức đêm để sáng tác và nặn ra vài cái bút hiệu dỏm để viết,để trám cho đầy trang bích báo học trò.Điều khó khăn là phải viết như thế nào để người đọc không thể nhận ra những bài viết ấy không đến từ một người !
Bây giờ.Ra đời.Mòn nhẵn,mòn lơ vơí đời sống,thấy mình còn chút hơi sức và tinh thần để còn yêu được con chữ thì lại lai rai viết tiếp.
Viết về điều gì ? Và tại sao viết ?
Hỏi như thế là đã có câu trả lời từ những bài viết của những người bạn viết,trong đó có Bạn.
Tôi đã đọc và nhận ra cách viết của Bạn từ nhiều cái bút hiệu khác nhau như cách thay đổi quần áo.Bạn đã có nhiều lý do để thay đổi áo quần.Đó cũng là một cách làm mơí mình.
Bạn ơi ! Còn tôi.Tôi thấy mình vẫn cũ đó chứ.Ù lì,lê lết vơí những kiểu cách xưa xẫm của mình.Mây lúc nào cũng là mây.Những cơn mưa vẫn là những cơn mưa cho dù bất cứ ở đâu.
Bạn tôi ơi ! Tôi viết những hàng này từ một chốn cũ,từ một kỷ niệm trên trang chữ để gửi cho nhau.Xin chúc Bạn lúc nào cũng mơí lạ cho những bài viết về sau.
Và tôi,tôi ở lại vơí mây bay ngang đầu.
đăng sơn.fr
|
|
ndangsonfr
member
REF: 620996
12/11/2011
|
.
VIẾT CHO MỘT NGƯỜI EM RẤT THÂN
và rất xa....
_____________________
Em thân mến !
Thời gian trôi nhanh.Đã từ lâu,anh chẳng còn thấy bóng dáng và chữ viết của em trên các diễn đàn ở đây đó.
Thời gian vô tình như nước trôi dưới chân cầu nhưng trong anh,thời gian không hề có hiệu lực để làm mất đi trí nhớ và kỷ niệm khi em đến vơí anh qua những bài viết ,nhất là những lời góp ý chân thành của em.
Và từ đó,anh em mình hoá ra thân thiết vơí nhau.Ở em,anh có sự trân trọng.Vì có những điều thật tình đến từ em.
Từ những lá thư riêng em đã viết cho anh từ một nơí xa,nơi anh đã bùi ngùi bước chân đi để có một chủ đề mang tên : Chợt Nhiên Nhớ Nắng Saigon. Nắng Saigon gay gắt từ một sân trường thưở nhỏ,nắng Saigon đã làm anh say sẩm.
Trong những bài viết về xã hội,về tâm tình của em,anh nhận thức được giá trị của sự suy nghĩ và một niềm chân thành.Em đã không lợi dụng câu chữ hoa mỹ,em đã không ảo tính hoá cách viết của em theo một cái nghĩa nào đó của văn chương hoa dạng.
Chúng ta đã rất yêu thích những điều bình thường và rất bình dị.Câu viết của em đã nhắc anh đến những dòng sông,những đám lục bình trôi ở những buổi trưa hè ngày xưa.Qua những lời viết tâm sự,anh cảm thấy em rất sâu sắc khi kể về tình cha con,tình con cái vơí trách nhiệm và bổn phận.
Anh đã đọc rất kỹ và cảm nhận được nỗi băn khoăn của em trong khi chờ đợi cái tờ giấy xuất cảnh để sẽ sống ở xứ người như anh .Em đã hỏi anh về phong thổ ,về văn hoá và cách thức hội nhập vơí xứ người.Và có lúc em đã tâm tình vơí anh về những mối tình ảo ,về những kẻ không đủ tấm lòng chân thật để lợi dụng,vẽ vời hư ảo.
Ngày qua ngày,vì những bận rộn quá thể của đời sống riêng,chúng ta đã mất liên lạc vơí nhau.Cái địa chỉ email của em cũng đã bị thiêu huỷ sau bao lần anh bị trục trặc vì vi trùng tấn công máy để mất toàn bộ hồ sơ.Anh đã sơ hở không giữ lại địa chỉ của em và từ đó,mỗi người một phương.
Chiều hôm nay,ngồi mở lại những bài viết cũ,anh chạm mắt vào những bài viết,những lời góp ý của em trong những chủ đề cũ.Lòng bồi hồi và đã tự trách móc mình.
Em gái thân !
Anh nghĩ và hy vọng có một ngày rảnh rỗi,em lại trở về chỗ cũ,chỗ có những bài viết của chúng ta và bạn hữu ( những người bạn không ảo dạng,ảo hình để còn xứng đáng có cái tên gọi là Bạn ) ,em sẽ đọc những dòng chữ này và vào viết cho anh vài chữ. ( Chữ nghĩa chân thật có thể làm ấm lòng ) .
Ở cái thế giới Net này,anh đã có nhiều điều thất vọng đối vơí những người đã tự hào là mình biết viết,biết đọc và biết cảm nhận.Nhưng ôi thôi ! Anh có cái cảm giác về những điều họ viết là không thật.Viết để viết,để thử làm đẹp câu viết.Ôi !
Từ bao lâu nay,anh vẫn thầm phục cái thật - không Ảo - của em qua cái tên rất thuỷ chung mà em đã giữ dù viết trên bất cứ diễn đàn nào.Điều này chứng tỏ em có đủ bản lãnh để giữ em được là em và em hãnh diện vơí cái bút hiệu đã chọn.
Em gái !
Anh ngừng ở những dòng cuối.Vì nghĩ viết đến đây đã đủ.
Chúc em an mạnh trên bước đường đời và đường viết.Và chúc em mãi mãi là em.
đăng sơn.fr
( to Songngan )
|
|
ndangsonfr
member
REF: 621673
12/18/2011
|
..
VIẾT SAU CƠN BÃO CUỐI NĂM
_________________________________________
Em nhỏ.
Sáng nay,muà đông lạnh cóng đã thực sự trở về sau vài ngày giông bão.Lần này cơn bão đã không được đặt cho một cái tên của đàn bà như bao lần ( Người ta hay ví đàn bà giống như một cơn bão,cho dù là có những cái tên rất đẹp như Delphine,Lydie ,M@anh.... ) Cơn bão kỳ này mang một cái tên rất là đàn ông,con trai : Joachim ! ( Chữ Chim như thế thì hẳn nhiên là giống đực rồi - ta khỏi cần phải bàn cãi )
Joachim đã quất một chiếc tàu chở dầu tạt vào bãi và gây ra nạn ô nhiễm.Joachim đã làm ngã rạp cây cối và làm cúp điện cho khoảng hơn 200.000 gia đình và nó hung hăng càn quét một dọc chợ bày hàng noel trước khi phụ tay vơí cơn bão đồng minh kéo đến phía nam Phi Líp Pin để gây thiệt hại nặng nề.Nghe đâu nó đang kéo bạn bè sang bên Đức để ăn mừng những ngày cuối năm.Chẳng biết sau cơn thịnh nộ ấy,nó có hiền lành và biến mất không ?
Em nhỏ.
Nói về sự giận dữ và ưu phiền thì anh có đôi điều để kể,để nói.
Hẳn là em biết rằng anh là một kẻ rất yêu chữ nghĩa như yêu một người tình,nên anh thích dùng chử KỂ thay vì chữ NÓI .
Để kể một câu chuyện,người ta hay khơi lại một phần nào đó trong ký ức và điềm đạm khi trầm giọng kể chuyện.Để nói và diễn đạt ,đôi khi ta khó lòng mà tự chủ khi nói về những điều làm mình phiền lòng.Tốc độ nói có khi sẽ rất nhanh và có thể gây sự hiểu lầm giữa sự nghe và nhận.Vì thế,anh chọn cách viết để kể chuyện.Khi viết,những dòng chữ được dùng thì giờ để thong thả trôi theo ý nghĩ.
Vậy thì anh kể chuyện :
- Chuyện hôm nọ,em hỏi anh về tình hình của các diễn đàn Net và về những người quen biết.Đại khái là chuyện đọc và viết.
Chúng ta đọc được gì ?
Anh đã mầy mò đọc được một chủ đề đăng lại một bức thư của một cô gái được sinh trưởng tại Việt Nam và cô ta tỏ bày sự chống đối các ông chồng Việt Nam vì họ không đủ lịch sự và galant cũng như sự tử tế như những ông chồng da trắng ở nước ngoài.Trong thư,cái cô ấy viện ra những điều khá đau lòng của cảnh chồng chúa vợ tôi và để kết thúc lá thư,cô hô hào cổ vũ cho việc cô sẽ không bao giờ lấy chồng người Việt !
Đọc xong,anh ngẫm nghĩ và viết một đoạn góp ý ở chủ đề ấy như sau :
... " Cô nào đó viết :
Gửi các anh đàn ông!
Lâu lâu lại đọc được đề nghị nên có ngày tôn vinh đấng mày râu trên trang báo mạng, tôi thấy thú vị quá. Thú vị hơn nữa là lại thấy một số đàn ông so sánh rằng, đàn ông Tây còn có ngày của bố, còn đàn ông Ta thì chẳng có ngày gì để được tôn vinh. Uh, cũng đúng thôi, vì đàn ông Tây họ đàn ông ra đàn ông, còn đàn ông ta thì ông chả ra ông, mà bà chẳng ra bà thì tôn vinh cái gì? Giá như các anh đề nghị chúng tôi tôn vinh cái cỡ “xăng pha nhớt” thì Ok ngay, còn tôn vinh đàn ông thì hơi khó, vì các anh có phải đàn ông đâu mà tôn vinh. Các anh cũng làm sao mà so bì với đàn ông Tây được ?
và :
... "Chẳng nói ra chả sao. Nói ra đâm thêm coi thường đàn ông Việt Nam, chưa làm được gì đã muốn được tôn vinh. Mà tôn vinh cái gì, tôi rất thích comment của một độc giả nào đó nói, chẳng lẽ tôn vinh cái sự: Hôm nay 8.3, tôi giặt cho bà cái áo của tôi à? Không nên có ngày tôn vinh cho đàn ông Việt Nam vì các anh không xứng đáng được tôn vinh. "
----------
< Thưa cô.
Đáng lẽ tôi giữ im lặng.
Đã đọc lại lần nữa lá thư kiểu " sỉ vả " nặng nề của cô,tôi ức lắm.
Tôi biết có những thằng đàn ông rất khốn nạn . Nhưng thưa cô,không phải thằng nào cũng khốn nạn giống thằng nào.
Tôi cực lực phản đối chuyện vơ đũa cả nắm. Không phải ai cũng giống nhau.
ký tên :
Một gã đàn ông
-----------------------------------
Vậy đó. Anh thấy ta không nên vơ đũa cả nắm.Ai ở đâu cũng có cái này,người này người kia.Mọi sự lý luận kiểu nguỵ biện không thể nào đứng vững nếu chịu khó mở mắt,mở trí mà suy xét.
Ở Net,còn có những điều lạ lùng và quái dị để khi đọc,ta không khỏi nhăn mặt và chóng mặt.Có những bài viết,những chủ đề chẳng ăn nhập đâu vào đâu như những câu chuyện tán gẫu cho qua ngày đoạn tháng.
Mà thôi. Cơn bão đã qua đi. Chẳng lẽ anh lại gây bão tố thêm trên những dòng viết như thế này.
Cả một ngày dài vừa qua đi trong cơn lạnh lẽo.Bây giờ thì anh thấy oải lắm rồi.Đôi mắt bắt đầu ríu lại.Nếu lì lợm ngồi viết thêm vài hàng nữa,anh e rằng anh sẽ hứng thêm một " trận bão chữ " do người đọc khác mang lại sau khi đọc được những đoạn viết rất thẳng thừng của anh.
Người xưa nói : Lời nói không mất tiền mua.Liệu lời mà nói cho vừa lòng nhau.
Em nhỏ !
Anh thích tử tế để làm vừa lòng người khác.Để chứng tỏ sự tử tế này,anh ngừng viết ở dòng này để chúc em ngoan hiền và đừng bao giờ giống như một cơn bão ( dù vơí một cái tên rất đẹp )
đăng sơn.fr
|
|
ndangsonfr
member
REF: 622725
12/30/2011
|
.
THƯ
trả lời ở ngày cuối năm
___________________
" Lúc trước ,đã có lúc cháu thấy ghét và giận chú lắm. Bởi thấy chú vô duyên ,đa tình ,lãng mạn... "
* by : Mưa .
---
Trong một bức thư chúc lễ mà viết như thế thì người viết sẽ mắc tội.Vì cớ lẽ :
1. Vô Duyên :
Vô duyên thì tuỳ lúc,tuỳ khi,thường thì người viết hay có lắm cái cớ để làm người đối thoại vui khi hắn muốn khôi hài.
Trong những buổi tiệc đã tổ chức tại nhà,khi nào thoải mái trong lòng ,hắn đã nhù nhì làm vài người ngã té ghế.Kết quả vô cùng thiệt hại :
- Hai cái ghế nhựa ngoài vườn bị gẫy chân
- Vài người đẹp vì lỡ cười nên làm đổ chén bát lên bàn và có vài cái ly tách bị vỡ...
- Vài người bạn bị tức bụng và đau bụng khi toét miệng cười.
- Vài vở kịch đóng tuồng trên sân khấu ngày lễ đã khá có ít nhiều sự ủng hộ vì khán giả thấy thoải mái.
2. Đa Tình :
Cái này thì không và " Không " hề có.Hắn có bản tính rất lì và rất chung thủy,trung thành khi yêu ai.Và hắn rất sợ bị " hớ " nên không dám yêu quá nhiều. ( Vì yêu nhiều quá thì hay bị đứng tim và có hại cho sức khoẻ.Bác sĩ gia đình cấm !)
3. Lãng Mạn :
Điều này thì có thể có khoảng 79 %.Vì khi viết về một chuyện tình hoặc để có thể làm thơ tình,người ta cần phải quên đi một phần nào thực tế phũ phàng ở đời.
Lấy một thí dụ cụ thể :
Hai người yêu hẹn hò đi chơi vơí nhau.Chàng nôn nóng chờ nàng ở một góc nơi thành phố biển.Nàng đến muộn như chuyện thường kể trong những câu chuyện tình.Chàng quên cái nhăn nhó ,quên hờn giận để nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng và hôn lên đó.
Hai người yêu nắm tay nhau đi dọc theo bãi biển.Trời đất bỗng nhiên có đủ màu sắc trong đôi mắt họ.Giữa trời xanh,biển xanh đội cát vàng,hai người đủ mỏi chân để tìm một quán nước.
Khi nồng nàn,tình tứ nhìn nhau,chàng không thể nào nói những chuyện việc làm lục đục,đánh nhau,cắn nhau vơí nàng.Không lẽ chàng kể chuyện hầm hừ trục trặc vơí sở thuế, vơí bạn đồng nghiệp cho nàng nghe ? ( Thế thì vô duyên quá )
Chàng vuốt cái đầu mũi nho nhỏ của nàng để khen nàng xinh lắm.Chàng chìm giọng để nói dối là chàng đang chìm lĩm mình trong dòng mắt sâu của nàng và chàng có thể chết đuối vì không biết bơi ( ! )
Vưà nhâm nhi ngụm bia hoặc ngụm cà phê ngon,không lẽ cứ ba xạo tán hót nàng mãi,chàng thủ thỉ kể chuyện đời xưa cho nàng nghe.
Chàng ngồi xích lại,hôn lên tóc nàng,ngửi mùi hương tóc để kể :
" Il était une fois....
Ngày xưa nơi chốn cũ,anh đã có một thành phố rất nóng.Vì sợ cơn nóng nên anh hay chọn thời khắc của buổi chiều để phóng xe rất nhanh trên đường phố.Đằng sau lưng là một vòng ôm của một người đàn bà.Phải gọi người ấy là đàn bà vì cô đã có chồng và chồng đi học tập cải tạo mút chỉ cà sa.
Cô ấy hay mặc áo đầm màu hồng hoặc màu trắng.Cô có đôi mắt của một đứa trẻ con mà người pháp hay gọi là femme - enfant ( cô đàn bà - trẻ con ).Cô ấy tưởng tượng thằng con trai đang phóng xe vùn vụt là người yêu của mình khi hắn đảo xe khắp thành phố.
Thành phố ấy của họ có những quán nước rất đẹp và hai người chọn một cái quán tình nhất,yên nhất để có thể ngồi trước mặt nhau và lắng nghe những bản nhạc tình của thời Art Sullivan *,Lobo hoặc Carpenter's.
Hai người đã nói chuyện vơí nhau,bâng quơ bâng quơ.Ai ở ngoài nhìn họ thì cứ tưởng họ là hai người yêu nhau.
Chỉ vậy thôi.
Lãng mạn mà không phải là lãng mạn.Một tiếng nhạc mềm.Một nụ cười trong ánh mắt rồi thôi. Ngày tháng cứ trôi.Rồi chẳng ai còn gặp lại ai .
...
Nghe xong câu chuyện sơ sơ như thế,nàng người yêu nói :
- Thật là một câu chuyện vô duyên và nhạt nhẽo .
Chàng lại lợi dụng,nắm lấy bàn tay nàng :
- Vì anh đã để dành một chỗ lớn trong trái tim mình cho em khi gặp em.
Nàng người yêu tròn xoe con mắt tỏ vẻ kinh ngạc :
- Anh vừa xạo,vừa vô duyên ! Sao anh biết anh sẽ gặp em để yêu ?
Chàng vẽ lên lòng bàn tay nàng,ở chỗ có đường chỉ tay tình duyên :
- Anh biết là như thế,vì em đã đợi anh.
Để làm say ngất nàng,chàng định kéo vai nàng để rù rì bên tai một màn sáu câu vọng cổ,nhưng chàng chợt nhớ lại là mình chẳng thuộc được câu tân cổ giao duyên nào ( ngày xưa,chàng chỉ yêu nhạc ngoại quốc ) .Đành thế.
Chả hát hò,chẳng cần có chất giọng quyến rũ của Michael Bublé hoặc của Barry Gib,chàng biết rõ là nàng vẫn mê chàng như điếu đổ.
( Vì những lý do rất dễ hiểu : Khi tán tỉnh nàng,hãy nói thật rõ,thật chậm rãi.Hãy biết cách nói cho nàng hiểu là nàng rất duyên dáng ,xinh đẹp và mềm dịu trong mắt mình.Hãy biết lúc nào cần nói chữ " Không " để không chiều chuộng nàng một cách quá đáng, vì đàn bà giống như một đứa trẻ dễ hư.Đàn bà thích loại đàn ông có đầy đủ nam tính.Nếu mà hiền lành quá,họ sẽ rất chán mình khi đã leo được lên đến vai mình để nắm quyền sinh sát - )
Vô duyên hay có duyên không còn là điều đáng lo ngại khi cần viết.Miễn là mình có đủ một chút dịu dàng,một góc thảnh thơi của tâm hồn và một niềm hy vọng vào sự đẹp đẽ nhất còn sót lại từ tình người và tình yêu.
Thiết tưởng,dần rồi người ta sẽ bớt đi được phần nào cái ý nghĩ xấu về
sự " lãng mạn ".
Vài hàng để viết như bản tường trình thống kê cuối năm.
Hy vọng,chúng ta, người viết có một chút vô duyên + thêm một tí duyên dáng và có khoảng 60 % sự lãng mạn để viết,để mong làm dịu lại phần nào năm tháng đang trôi qua.
đăng sơn.fr
*.... Ensemble
Ensemble
Sous le même soleil
Au cœur du même ciel
Ensemble
Ensemble
Nous reviendrons
Un jour nous reviendrons
* * art sullivan
|
|
ndangsonfr
member
REF: 623357
01/04/2012
|
.
THƯ
trả lời ở những ngày đầu năm .
__________________________
... " Anh đúng thiệt là dzô dziên đó nha , nhưng mà là thứ đặc biệt dễ thương , anh làm ML buồn cười quá nè. Trời ơi ! Tán gái ở ngoài đời mà như anh là bể ngay. Vì giống phong cách Hoài Linh quá trời. "
* by Mộng Liên - Cô nhà thơ ( Vntq ).
------------------
Tán tỉnh ai đó là một việc rất đáng ngại vì phải cần đến sự can đảm ( & dũng cảm ).Trời sinh ra cho mỗi người một cách thức nói chuyện rất khác nhau.
Người ta có thể luyện thanh,luyện giọng,luyện cách thức đứng trước mặt công chúng để diễn giải,trình thuyết nhưng lại chẳng có quyển sách nào ra đời để chỉ dẫn cách tán tỉnh.
Trong sự tán tỉnh có một ý nghĩa ngầm là chinh phục,thuyết phục ( séduction ) .Làm cách nào để người ta biết là mình thích người ta và dụ khị để rinh được trái tim của người ?
Điều này không phải là dễ.
Tôi còn nhớ có lần ngồi trong một quán nước khá đông.Nhạc hay,cà phê ngon,khung cảnh tình tứ trang nhã.Các bạn tôi ngồi quay quần bên nhau vừa nam,vừa nữ.Bỗng từ ngoài cửa quán có một chàng trai bước vào.Anh chàng có vầng trán khôi ngô, hình dáng cao dong dỏng,chàng mặc chemise trắng,quần đen.Đặc biệt là chàng có nụ cười rất đẹp vơí ánh mắt ngạo nghễ tự tin,chàng đưa mắt nhìn cả quán với nụ cười quyến rũ quá đẹp.Thế là chợt nhiên cả cái quán nhạc im bặt...
Tất cả những cặp mắt nam nữ đều đổ dồn về phía chàng đứng.Làm như có điện giật.Làm như đang có một cơn chấn động nhỏ.Các cô bạn của tôi ngơ ngẩn trong vòng vài giây ,trừng mắt ngó.Riêng tôi,tôi cũng bị điện giật và hơi ức vì cái sắc đẹp bồng bềnh của anh chàng ấy. ( Người đâu mà trang nhã và đẹp như thế.Hỡi ơi ! )
Thời ấy,tôi có cái tật xấu,tính rất xấu vì cứ tưởng bở mình là một trong những gã kiểng trai nhất nhì của thành phố.Thời ấy,cô giáo tôi,bạn bè của tôi đã nâng bi,đã nhiều lần ví tôi vơí một Alain Delon của Việt Nam. Ông bà,cha mẹ tôi ơi ! Tôi cứ tưởng bở với những lời khen ngọt mật chết ruồi như thế.
Cả buổi tối hôm ấy,tôi thừ người im thin thít khi nghe mấy cô bạn huyên thuyên ca tụng cái nhan sắc của anh chàng ấy.Tôi bỗng thấy mình thừa thãi và vô duyên một cách kỳ lạ.Và sự tự ti mặc cảm đã kéo đến làm xoá đi sự háo thắng vô bổ của tôi.
Tôi đã thấy rõ cái yếu kém của mình khi lỡ yêu ai và đã không biết làm cách nào để tỏ tình.Bình thường không có tình ý gì thì tôi đã ngon lành,bảnh tỏn và " hung hăng con bọ xít " lắm.Tôi quàng vai các cô bạn gái,tôi chọc cười họ và biết chiều họ để làm họ vui.Dĩ nhiên là họ rất vui khi nói chuyện với một kẻ thích khôi hài,dí dỏm.Còn yêu thì chưa chắc.
Càng ngày thì tôi càng thấy mình bị " thiệt thòi " trước những tên bạn của mình.Chúng xấu xí hơn tôi,thấp hơn tôi nhưng được cái rất galant và mạnh miệng khi cần tán tỉnh các cô. Và khi thấy chúng thành công,hí hửng cặp bồ dạo phố thì tôi tức vô cùng.
Lúc ấy mấy ông nhạc sĩ chưa sáng tác được bài " Người yêu cô đơn " - ( Đời tôi vô duyên nên yêu ai cũng ..vô duyên ! )
Có một lần kia,tôi ngồi tán gẫu khi tụ tập với mấy đứa bạn học.Chúng muốn thử gan,trêu ghẹo tôi nên cá vơí nhau là sẽ cử một tên bạn đến cửa hàng của cô bạn tôi để rủ nàng đi chơi riêng.Vì sự tự tin hơi quá độ,tôi đã vênh váo chấp nhận lời cá cuộc.
Thằng bạn thân của tôi gật đầu, nhảy phóc lên chiếc xe đạp kiểu đàn ông thành ngang không có ghế ngồi ở phía sau.Nửa giờ sau,chúng tôi thấy nó đèo cô bạn tóc dài,răng khểnh xinh đẹp của tôi trở lại quán.Cô ấy ngồi gọn lõn ở cái thành ngang xe đạp.Hai đứa cười nói với nhau rất tươi,rất tình trước đôi mắt tròn xoe của tôi.
Ôi ! Trời Saigon dưới hàng me quán nước đang nóng mà tôi thấy tôi lạnh run.Tôi đau bụng.Đau vì thua cuộc và phải trả tất cả tiền uống nước cá độ.Vì tính xấu và cọc,vì ức và xấu hổ khi thua cuộc ,tôi đâm ra lầm lì giận thằng bạn và giận cả " đĩa mứt gừng " có giọng nói bắc kỳ.
Cả buổi chiều hôm ấy,tôi lang thang,lủi thủi và bắt đầu thử làm thơ tình sau khi bỏ bữa ăn tối.
Thằng bạn trời đánh của tôi phóng xe máy đến nhà.Nhăn nhở cười trừ và rủ tôi ra quán.Hắn khều tay tôi :
- Ê ! Đừng trẻ con như thế.Tớ cho cái hẹn với con nhỏ tối nay để thử lòng nó.Tớ chọn cậu và cho con bé leo cây rồi.Giữa tình bạn của mình và con gái,tớ chọn cậu.
Tôi tỏn tè,tôi cảm động và tôi thấy thằng bạn của mình đẹp hơn bình thường.Hắn đã dạy cho tôi bài học vỡ lòng về sự tán tỉnh.
- Mày ơi ! Không phải cô nào cũng thích cái âm thầm,lãng mạn thơ phú cả đâu.Tuỳ.Cái nắm tay,giọng nói mùi mẫn còn hay hơn tất cả mớ chữ thư tình lẩm cẩm không giống ai của mày.Tỉnh dậy đi mày ơi.Cái đẹp trai mà ởm ờ,lúng túng thì bán đi mà ăn .Con ơi !
Bài học của bạn bè tặng là bài học để đó mà suy ngẫm.Còn sự thực tập để áp dụng cho đến lúc thành công hay không lại là chuyện khác. Tôi vẫn hằng biết,với cái bản tính e dè nhút nhát của mình thì chẳng bao giờ tôi tán tỉnh được ai. Xem vậy mà được yên thân.
Tôi nghĩ : Cái ông Hoài Linh xem không được đẹp trai cho lắm như thế mà lại biết đâu chừng rất đắt đào.
Và để tạm dứt lá thư kiểu xưng tội này,tôi xin ngả nón để chào những anh chàng biết cách tán tỉnh và biết làm đẹp lòng quý vị phái nữ.
Tôi chỉ xin cho mình được hai chữ " bình an ".Nàng nhà của tôi cũng sẽ được an bình vì sự nhút nhát và hãm mình của tôi.Và nàng có thể yên chí ngủ ngon.
Amen.
đăng sơn.fr
|
|
ndangsonfr
member
REF: 623558
01/06/2012
|
..
NHỚ LẠI BỨC THƯ TÌNH ĐẦU TIÊN THỜI ẤY
________________________________________________________
Mười bảy tuổi rưỡi ngày đó.
Tôi tưởng là tôi đã thành người lớn.Người lớn để từ giã những tờ tạp chí dành cho thiếu nhi.Từ giã tờ nguyệt san Tuổi Hoa thời Duyên Anh ,Từ Kế Tường.Tôi bắt đầu đọc truyện du đãng của Nguyễn Thuỵ Long,đọc Z 28 loại điệp vụ,đọc Quỳnh giao... và tôi bắt đầu ăn diện theo thời trang,tóc dài chạm cổ áo, xe cộ chùi bóng loáng...
Tôi để ý cái cô nhỏ trường Trưng Vương hàng xóm.Cô có màu da bánh mật,khi cô cười thì thấy có hai đốm duyên ở má.Chữ viết của cô rất đẹp,tròn,no đầy.Cô có mái tóc loà xoà xoã vai tròn.Mỗi lần cô mặc áo dài đến trường thì tôi thấy tê tái và nhịp tim mình đập rộn rã.
Cô ở cạnh sát nhà tôi.Hai đứa chơi chung với nhau từ bé.Chơi nhảy lò cò,nhảy dây,chơi banh đũa,chơi ú tìm nhắm mắt tìm nhau ,chơi đủ thứ trò con gái mà tôi học hỏi để có thể làm bạn vơí cô.
Hai đứa thân lắm,cứ mày tao chi tớ như con trai.Và hai đứa cùng đuổi nhau để lớn lên theo năm tháng.Cho đến ngày hai đứa vào trung học.Cô hay nhờ tôi kèm bài vở,nhất là môn sinh ngữ và môn văn hoặc môn sử địa.Tôi rất chiều cô bạn hàng xóm khi cô hay nhờ tôi vẽ bản đồ vì cô vẽ rất xấu. Mỗi lần như thế,cô trả công tôi bằng một món chè buổi tối.
Có một ngày kia,tôi biết mình có triệu chứng yếu tim. Yếu khi thấy cô càng lúc càng lớn, càng có duyên,nhất là khi cô cười và mè nheo với tôi bằng ánh mắt và sự cào cấu trên vai khi tôi trở chứng trêu ghẹo cô.
Yếu tim là cái bịnh của con trai khi để ý con gái.Càng ngày thì càng nặng.Bệnh suy tim vì ngây ngất rất khó chữa.Chỉ còn một cách duy nhất là thú tội để thấy mình được thanh thãn cõi lòng.
Sau vài đêm trằn trọc,tôi đánh bạo viết một bức thư tình thứ nhất trong việc tập tành vớ vẩn yêu đương.Tôi nắn nót viết và hẹn cô đứng ở bờ hành lang trên lầu để trao thơ tình.
Tôi run như con cầy sấy,tưởng mình sắp ngất xỉu.Run như thế,tôi đã hít một hơi dài và đưa mẩu giấy thơ tình nhỏ xíu cho cô.
Cô bé mở ngay ra để đọc và mắt cô chạm phải ba chữ ngắn cụt ngủn của tôi : " Anh yêu em "
Cô chạy vào nhà và cứ thế cô giữ sự im lặng trong vòng vài ngày.Tôi sốt ruột lắm vì hồi hộp.Vài ngày sau nữa,chạm mặt nhau,cô bẻn lẽn đưa cho tôi một mẩu giấy trắng có vài chữ cụt ngủn : " Chỉ xem như là bạn " .Rồi cô biến mất bỏ mặc tôi méo xệch,tối tăm mặt mũi vì quá thất vọng.
Tôi nổi cơn tự ái,tôi cáu kỉnh và làm mặt quạu đeo .Tôi tỏ vẻ đau khổ,thất tình để làm thơ thất tình gửi báo.Bài thơ đầu tiên lúc 16 tuổi là một bài thơ về thời niên thiếu đăng ở nguyệt san Thiếu Nhi,còn mấy bài thơ từ khi bị cự tuyệt là những bài thơ dấm dớ thất tình kêu rêu.
Với sự thất vọng não lòng như thế,tôi thề sẽ khép cửa trái tim.Tôi trở thành lạnh lùng với bất cứ cô gái bạn học khác.Và chỉ cần một thời gian ngắn sau,tôi lại để ý đến một cô bé khác.Cô bé này có khuôn mặt và hình dáng hơi giống ca sĩ Thanh Lan của bản nhạc Con đường tình tôi đi.Buổi chiều tan học,tôi lẽo đẽo theo chân tà áo dài của cô từ bên kia đường.Ngày nào tôi cũng thấy mình nhung nhớ cô để tập cách trồng cây si đến mỏi cả chân.
Thấy việc trồng cây si như thế chả có ích lợi gì,một hôm,tôi ghé ngang nhà cô lúc cô vừa mở cổng,tôi đánh bạo làm quen vơí những lời lẽ rất ngượng ngùng ấp úng thì cô bé nhỏ nhẹ trả lời : - Không được đâu,mẹ em khó lắm !
Tôi nghe chữ " Mẹ em khó lắm ! " đành hải hùng gài số de và tập cách lãng quên. Từ đó về sau,tôi không viết thư tình,không tán tỉnh ai nữa.
Và chuyện gì đến phải đến.
Tôi xin tạm ngừng câu chuyện nơi đây như một cách viết phim bộ kiểu phim Hongkong,Hàn quốc.
Nghĩ lại thời ấy,thấy vui vui .
đăng sơn.fr
_______________
|
|
ndangsonfr
member
REF: 624369
01/14/2012
|
.
@ - Viết
Ở MỘT BUỔI TỐI ĐẶC SƯƠNG LẠNH.
___________________________________
Em biết đó.Anh thích đọc và mê say với những điều mình đã đọc.Đọc vì cần thâu thập và biết mình sẽ có điều để viết. Và đôi khi,anh cũng chẳng có điều gì để viết sau một ngày dài rời chỗ làm việc, khi trở về nhà,loay hoay ngó cái vườn lơ thơ cây lá giữa trời đông.
Ăn uống để nhét vào bụng một chút gì đó,anh mở máy đọc vài hàng chữ ở đây đó.Có khi nhận được một vài cái điện thư của bạn bè của chỗ này,chỗ kia .Đọc xong thì trả lời.Khi cần trả lời một lá thư thì anh luôn chọn một cách viết rất nhẹ và dịu vì tình thân. Và anh luôn trả lời thư một cách nhanh chóng cho dù bận bịu cách mấy.Đặt mình vào chỗ đứng của người khác thì mình có thể hiểu được niềm vui hoặc nỗi thất vọng khi chờ thư trả lời.
Chữ nghĩa luôn được mang một trọng trách là diễn đạt và chữ nghĩa tạo tình thân để kéo con người lại gần với nhau.
Và lắm khi,anh cũng thấy người dùng chữ nghĩa để viết lên những điều không hơp tình,hợp cảnh qua phong cách diễn đạt rất ấm ớ hội tề.Dĩ nhiên là ta hiểu rằng : không phải ai cũng biết cách ăn nói và viết lách theo kiểu cách khéo léo để không chạm lòng và làm mích lòng người khác.
Khi viết và đọc,lúc nào ta cũng cần sự nhẹ nhàng,tỉnh táo để phân định được điều mình đọc và viết.Vậy mà,mấy ngày nay,anh nhận được một vài bức thư mail của một người viết.Người này xem anh ( hoặc có thể ) là một người thân trong lãnh vực viết- và lắm lúc cách viết thư của đương sự có lắm sự mơ hồ lủng củng trong cách thức trình bày tư tưởng.Có vài lần ,người bạn viết này cũng vào viết góp ý trong các chủ đề thơ văn của anh,lời lẽ của cô ta làm anh phải nhăn mặt và phiền lòng.
Ở ngoài đời thì anh ít khi dịu dàng khi gặp chuyện không vừa ý,anh suy nghĩ rất nhanh để lên đạn và " húc ".Nói về nghệ thuật nổi doá để Húc thì mình có nhiều phương pháp.Còn ở trên mặt chữ viết thì anh chọn giải pháp hiền lành hơn.Anh tỏ ý không hài lòng bằng câu viết.Đủ nhẹ nhàng.Đủ thấm.
Sự phản ứng thì người chủ nhân của lá thư ấy là không bằng lòng và thông báo sẽ chấm dứt " mối tình thân của chữ nghĩa " sau khi gửi lời chào goodbye.
- Vậy đó - Cũng đủ cho một vài điều vui buồn khi viết và sinh hoạt ở diễn đàn.Khi viết,ta có thể có bạn hoặc không có bạn.Và danh từ " bạn viết " là một điều cần đặt ra như một sụ kết nạp, hoà đồng hoặc tách rời để giữ mình nguyên vẹn.
Thế giới của chữ viết là một đầy ấp tiếng động âm thầm và rạo rực đến từ tim óc.
Người đi vào thế giới chữ cần gì để không làm kinh động sự hài hoà của nếp suy nghĩ cần chuẩn mực ? Đó chỉ là một trong những điều cần thiết trước khi đặt mình ngồi trước trang giấy hoặc màn hình để có thể viết.Viết trong sự tự chủ và tự trọng. Đó là điều anh mong mỏi khi may mắn tìm được một người viết để cùng chia sẻ và diễn đạt.
Em nhỏ !
Anh nghĩ là em có thể nhức đầu,nhức mình nhức mẩy vơí những hàng tâm tình như trên của anh.Và cũng có thể em nghĩ là anh bị hơi " méo mó nghề nghiệp " ( ! ) - . . . - Anh để một khoảng trống cách hàng như thế để em có thể bắt kịp cái ý nghĩ của em < Ngừng lại - Khi đọc.
Vừa rồi thì em nhắc anh như một lời đòi nợ.Những câu hỏi của em từ phone,từ thư mail làm anh phì cười và có thể không muốn trả lời.Nghe và thấy dễ mà không phải dễ :
- Sao lâu quá ,không thấy anh trở lại viết ở chủ đề này,chủ đề kia ?
- Sao anh không trả lời cái thiệp chúc tết từ Paris của em ?
- Sao ? Sao ?....
Anh có cảm tưởng mình đang bị hỏi cung và phải trả nợ về những điều đã viết và chưa tiện viết.Lẩm cẩm mà nghĩ ngợi thì cái gì có nhiều quá ở đời này cũng sẽ trở thành thừa thãi.Từ sự văn minh vật chất đến sự dễ dãi chấp nhận không thể gạn lọc được điều cần giữ lại trong tâm trí cũng là điều thừa.Những viên sỏi đầy trên đường không thể nào hiếm quý bằng những hạt kim cương .
Anh cũng vừa nói như thế về sự hiếm và quý với một người bạn.Anh ta than phiền là không tìm được người hợp tính để yêu sau khi đã có vài mối tình tan vỡ.Ở anh ấy,anh bắt gặp những mùa đông rất băng đá đang ngự trị.Cái tảng băng ở trong tâm hồn ấy chỉ chờ một hơi ấm của mùa xuân để chảy tan đi.Hơi ấm mùa xuân ấy sẽ đến từ một người mà anh mong đợi.Anh hy vọng cho anh bạn ấy như thế khi ngồi nghe anh rủ rỉ thở than.
Những câu chuyện tình yêu thì lúc nào cũng đẹp.Đẹp vì có những cái vấn vương và gút mắt.Khi người ta không gỡ được những cái gút mắt thì tình rời gót và vẫy tay ra đi.Đó cũng là một đề tài cho các người viết văn.
Anh không phải là một nhà văn để viết về tình yêu và những điều không đơn giản của nó.Anh cảm thấy thừa thãi và lúng túng khi viết về một câu chuyện tình.
Đã có một lúc,anh nổi điên,nổi hứng viết thử một truyện ngắn mang tên : " Trong vòng tay người dưng ".Truyện kể về một cuộc tình khá ngang trái của người đàn ông và người đàn bà.Cô ấy đã có gia đình và gặp chàng để yêu chàng,chàng cảm thấy ray rức trước tình cảnh bỏ thì thương mà vương thì tội.
Thế nào là vương và thế nào là tội ? Anh thấy viết đến một chương đoạn có thể rất gây cấn thì lòi ra cái " bí " của mình.Bí không có nghĩa là bí tắt vì khi đã dùng thì giờ để viết và dựng truyện thì người viết phải có một cách thức giải phương trình ( ? ) .
Em cũng là một độc giả " thử nghiệm " của anh và nhớ có lần em nói như một sự yêu cầu,mặc cả :
- Anh nè.Anh đừng ác độc để cho hai người trong vai chính chết hoặc biến mất nha anh ?
Anh lấy làm lạ.Chẳng lẽ anh phải viết theo cái đơn " đặt hàng " của em ? Anh thấy buồn cười vì cái tính có vẻ " nhân hậu " của em. ( Chúng nó đã có gan góc để yêu nhau thì có dính dáng gì đến mình khi đọc ? Chuyện tình nào rồi cũng phải có cái kết cuộc của nó.Nụ cười hay nước mắt là những điều cần thiết khi người ta có tâm hồn tình cảm )
Chẳng biết cái bà Quỳnh Giao hay La Lan của Trung Quốc có bị ai đặt hàng và chuyển hoá câu chuyện tình khi họ dựng truyện để viết hay không ? Và họ làm thế nào để có thể kiên trì mà viết ?
Hỏi để mà hỏi vậy mà thôi.Anh không phải là họ,là nhà văn.Và vì thế,anh biết mình sẽ chẳng bao giờ thành công trong việc viết cho xong một truyện dài về tình yêu.Một đề tài muôn thưở của loài người.
Anh tìm cách an ủi mình.Viết đôi điều lẩm cẩm như thế này,chắc cũng đủ làm mình vui.Vui một thoáng,một chốc.
Cũng mong em cũng có chút gì đó vui vui khi đọc những hàng này.Và ở đây,đến đoạn sắp hết của chương trình tạp lục linh tinh này,em hãy đừng tìm một lời chúc xuân nào đến từ anh.Anh không biết chúc và không có cái thói quen chúc tụng .
Để thay thế những lời chúc đã cũ mòn,anh gửi đến em một tiếng nhạc nhẹ,những tiếng gõ phím như mưa từ bàn viết và một ánh đèn ấm từ góc viết muộn để chấm dứt một buổi tối rất lạnh nơi anh.
Hãy thấy mình ấm và vui.Em !
đăng sơn.fr
( Chợt Nhiên - Thư Từ Nơi Xa )
|
|
ndangsonfr
member
REF: 624607
01/16/2012
|
..
... Xanh ở muà XUÂN ĐẾN SỚM
___________________________________
Muà đông chưa hạ màn.Lạnh vẫn cong cóng.Vậy mà trong vườn đã bắt đầu nở rộ vài thứ hoa.Thế là lũ ong lại bị nhầm mùa vì thời tiết và phải bắt đầu làm việc.
Em và anh - Chúng ta cũng bù tắt mặt mày.Những ngày của anh không giống nhau ở đầu này đầu kia.Những giấy tờ,sổ sách,những cái hẹn phải đúng giờ..nhưng anh cố gắng để mình không bị biến thành người máy.Làm người máy thì khổ sở lắm ! Người máy không cảm nhận được nỗi vui,sự buồn rầu...Người máy không bao giờ biết cười đùa...
Anh nhớ có dạo đại công ty Sony đã tung ra một chú chó người máy màu đen thui.Con chó này biết lúc lắc ngoắc đuôi khi chủ về nhà ( miễn là mình phải progamme nó cho đúng giờ ) .Khi vui mừng thì đôi mắt nó có đèn màu xanh,khi giận thì mắt đổi sang màu đỏ.Nhưng hỡi ôi ,chú chó Sony này lại bị ế sau một thời gian ngắn được quảng cáo rầm rộ.
Anh đang ở tình trạng có đôi mắt bật đèn màu XANH vì anh đang vui. Vui khi sáng ngủ dậy nhận được vài chữ nhỏ nhắn của em và tấm ảnh có nụ hoa mai rực rỡ trong vườn nhà .Có phải ý em muốn nói là mùa xuân đang đến ?
Em nhỏ !
Anh ít khi để muà màng thời tiết ảnh hưởng đến mình.Lạnh thì mặc áo ấm.Nóng thì ăn mặc phong phanh và sexy....
Cái đầu của anh luôn biết điều khiển thân nhiệt ấm áp.Lạnh quá thì anh tìm người có nhiều nét khôi hài,vui vẻ để trững giỡn...Và anh thì lại khoái trời lành lạnh.Trời lạnh làm anh lãng mạn hơn một chút xíu.
Anh viết khi đang nghe một bản nhạc kiểu Blue.Blue là màu xanh không buồn bã.Blue là màu xanh rất tình tứ như hôm nào chúng mình đã dự một buổi tiệc có khiêu vũ.Bước chân quay chậm trên piste,nhạc dập dìu và em đã cười rất vui,rất êm....
Cám ơn nụ hoa mai em gửi qua dòng chữ
Cám ơn luôn sự vui vẻ của anh đến nơi em.
Hãy có một ngày vui - em nhé.Cứ như thế mà vui.
đăng sơn.fr
|
|
ndangsonfr
member
REF: 624743
01/18/2012
|
.
@ - CHUYỆN CỔ TÍCH LOẠI TÂN THỜI.
__________________________________________________ ______
Chào em nhỏ !
Dĩ nhiên là vui khi đọc những gì đến từ một tình thân.Theo anh biết thì tình thân không phải là điều trả nợ.Em chẳng nợ nần gì với anh.
Em chỉ phải tốn tí thì giờ với tấm carte chúc giáng sinh đã được sáng chế từ bên Anh Quốc từ thời một ngàn tám trăm lâu lắm mà thôi.
Anh kể cho em nghe một câu chuyện cổ tích :
" Ngày ấy,khi gặp anh,em đã kên anh vì anh đụng phải em với đôi mắt nhắm mở khi ra khỏi nhà thờ.Chúa ơi ! Anh chưa thấy ai dữ hơn em.
Em trợn mắt ngó anh và hỏi :
- Nè ông ! Sao không nghe ông xin lỗi tôi ?
- Tôi..Tôi chưa kịp xin lỗi cô mà...
- Bây giờ thì xin lỗi đi .
Anh bỗng nổi chứng cà giật ,ba trợn.Tính anh rất cạu khi bị đàn bà con gái bắt nạt,nếu họ bắt nạt anh,anh đổ lì .
Và anh nói :
- Rồi.Coi như tôi đã xin lỗi cô.Mới đi lễ ra mà đã dữ rồi ?! Người gì mà...
- Mà sao,ông ?
- Tôi còn trẻ.Xin hãy gọi tôi bằng anh
Anh thấy hai con mắt em tròn vo,buồn cười lắm :
- Mắc gì mà gọi bằng anh ?
- Cô đi lễ với ai ? Gia đình há ?
- Mắc chứng gì mà ông hỏi ?
Và như thế - em đã làm anh nổi giận.Mặt anh biết sưng trù ụ.Và như thế,em và anh quen nhau.
Em làm anh kinh hãi lắm khi anh biết em đã có một thời viết văn ở cái Web site của trường cũ.Tính anh ghét có đối thủ và có sự cạnh tranh vì một lẽ : Em viết văn rất khá ( Có thể cho 15/20 ) - Và em còn biết làm thơ kiểu đường luật cổ lổ sỉ - ( anh hay ghét những người làm thơ ! )
Chúng ta đã có rất nhiều điều khác nhau.Giả dụ như : Anh tu hành và có vẻ hiền lành hơn em dù không có đủ bằng chứng trong việc ngoan đạo và năng đi lễ.
Em đọc nhanh hơn anh và viết chữ đẹp hơn anh ( điều này có bằng chứng )
và em ngổ ngáo hơn anh theo kiểu garçon manqué .Lắm lúc em lại hay cãi cọ trêu tức anh ( điều này thì anh rất kỵ ! )
Vậy mà.......... "
Khỏi cần phải công bố các tội trạng của em ở giữa đường,anh biết rõ các phong cách " lì " của em để có thể chịu đựng em ( Vì trời đã sinh em như thế )
Nói về chuyện đọc sách và cách đọc,anh chẳng bao giờ đọc ngấu nghiến như cái kiểu của em.Khi vác về một quyển sách,anh luôn đọc ở phần Index - Mục Lục.Kể cả khi mua một tờ tạp chí.Với một quyển sách,anh có cái háo hức khám phá như tìm tòi cho mình một thế giới riêng của chữ nghĩa.Và anh đọc rất chậm như khi anh ăn uống.Vì ăn nhanh quá sẽ có hại cho bao tử và không ăn được nhiều.
Viết vài hàng để giả vờ lịch sự với em theo cung cách có qua có lại.
Lần này ,anh muốn phá lệ để cố gắng lòi ra một lời chúc :
- Chúc em có nhiều thứ để vui.Chúc em luôn tử tế với anh trong năm mới.
Nếu lời chúc ấy ứng nghiệm thì khi nào lên trời chầu trời,anh sẽ tử tế hơn vơí em,anh sẽ dạy em khiêu vũ theo vũ điệu Bossa nova.Với bossa nova,anh có thể đệm đàn cho em hát bài Belle tình tứ của chàng Christophe ngày xưa.
Từ lời lẽ của bài hát Belle này,em sẽ hiểu câu chuyện cổ tích kiểu tân thời.Em nhé.
.... Tu es bien trop belle
Pour entre vraie trop belle
Bien trop belle pour moi
Et pourtant tu dors près de moi
Tu es bien trop belle
Pour être vraie - trop belle
Bien trop belle pour moi... " *
(Belle - Christophe )
đăng sơn.fr
( to m@anh - Paris )
|
|
ndangsonfr
member
REF: 625303
01/23/2012
|
.
THƯ MỚI TỪ NHỮNG NGÀY ĐẦU XUÂN.
__________________________________________________
Thật là hú hồn.Tưởng bộ chữ VPSKeys chạy trốn mất.Tưởng một góc của buổi sáng ngày nghỉ tiêu đường nhà ma rồi !
Phải tắt máy pc đi và mở lại.Viết chữ mẹ đẻ mà không có dấu thì cũng như ăn một món ăn không hành tỏi,tiêu muối.Chán lắm !
Vps chạy lại ngon lành rồi thì bây giờ viết.Viết để kể chuyện vì có nhiều thứ để kể.Kể một câu chuyện thì nên có đầu có đuôi cho ra trò.
1. Lễ Hội Mừng Xuân.
Nghe chữ Xuân,chữ Tết thì ai cũng náo nức.Tụi nhỏ trong chi hội sinh viên mượn được một cái hội trường ngon lành bảnh tỏn lắm.Khuôn viên rộng,đèn đuốc sáng trưng để tiếp đón hơn 500 người đến mừng xuân và ăn uống vui chơi văn nghệ.Màn múa lân dưới mưa lất phất coi được lắm.Máy ảnh,máy quay phim nhấp nháy trong tiếng pháo đì đùng.
Dãy bàn dài có đầy đủ các món ăn được bà con vừa Việt vừa Tây tấn công một cách hùng dũng.Bánh chưng,bánh tét,cơm chiên,chả giò,đồ xào đầy đủ dù không được tuyệt hảo lắm ( Học trò xúm nhau nấu nướng làm bếp mà - Tội ! )
Xong cái màn ẩm thực thì đến màn văn nghệ kiểu tài tử,cây nhà lá vườn.Ông bạn ghé tai anh để nhăn nhó :
- Ông nè.Ngó kìa.Ngứa mắt thật! Tụi trẻ bây giờ bạo gan và quậy như Tây.Đứng giữa đường ôm xà nẹo để hôn hít nhau.Kỳ cục !
Anh chẳng nói gì .Tụi nhỏ yêu nhau thì kệ chúng.Chúng hôn nhau bao nhiêu thì cũng chả sao.Cái ấm,cái nóng bỏng của tuổi trẻ có bao nhiêu đó,thời gian chạy nhanh hơn ngựa chạy.Không lẽ chờ đến nửa đời như mình để nắm tay nàng và nhắm mắt ngưởng cổ hôn nàng ư ? Muộn rồi bạn ơi.Thông cảm đi mà.
Anh chàng MC hướng dẫn chương trình rất dẻo mồm,dẻo miệng,anh ta có dáng điệu bộ rất thục nữ nheo nhéo nhưng có duyên vơí cách giới thiệu và làm trò cười.Anh thấy cậu bé ấy có duyên vơí những mẫu chuyện kể khôi hài , hay hơn cái thời anh cầm micro dẫn chương trình văn nghệ thời ấy.
Thời ấy,anh không bao giờ biết cách kể chuyện cười.Có lần gã tây lo phần âm thanh léo nhéo nói là anh đang viết văn khi giới thiệu chương trình.
Thời ấy qua rồi.Bây giờ thì anh được hưởng thụ để nghe hát hò,xem trình diễn những màn múa vũ tha thướt của các em nhỏ.Chúng vô tư trong sự nhiệt tình.Chúng ngượng nghịu trong những câu hát không được tròn trịa,chúng không biết đứng đâu,đi đâu khi ban nhạc dạo khúc mở đầu hoặc chơi khúc giữa cho bản nhạc.
Có hề gì đâu,tụi nhỏ lên sân khấy không phải để trở thành dân đóng kịch hoặc dân ca sĩ chuyên nghiệp và sẽ " Chảnh " kiểu Sao người mẫu,tài tử.Cái đẹp của chúng là nhiệt thành và cố gắng trong những tiết mục có ít nhiều sáng tạo.
Những tràng pháo tay,những tiếng cười là những điều khích lệ.Sau màn rút thăm sổ số là 10 phút nghỉ giải lao.Thiên hạ lục tục kéo nhau ra bàn nước,bắt chân,bắt tay chào hỏi và chúc tết.
Đang quay phim và bắt mấy tấm ảnh thì gặp cô em dâu.Hỏi em :
- Chú ấy đâu,em ?
Nhìn theo ngón tay thì thấy cậu em.Cậu ngồi trên dãy ghế cao sát lưng hội trường.Thằng anh phóng mấy bậc thang leo lên chào thằng em.Thằng em mặt thản nhiên,ngồi yên tại chỗ,không lộ sắc vui mừng.
Ngồi xuống cạnh thằng em.Chẳng ai biết nói gì hơn ngoài nhưng câu hỏi thừa thãi :
- Em đến lúc nào ? Ăn gì chưa ?
Thằng em trả lời qua loa và nói vài câu về chương trình nhạc xuân vừa xem.Hình như những người đàn ông ít khi biết diễn đạt điều uẩn khúc giữ trong lòng.Hình như đàn ông không biết cách nhìn nhau và nói với nhau điều gì khác hơn là chuyện hỏi thăm thường thức ,chuyện thời tiết mưa gió....
Thằng anh bước trở lại những bậc thang trải thảm dầy để trở về chỗ ngồI.Trong lòng thằng anh đang nghĩ đến một mùa đông sẽ còn rất dài trong lòng thằng em.Cuộc đời này còn dài hay ngắn là điều không cần phải nghĩ đến.Chuyện quan trọng là chúng ta sẽ dùng thời gian ra sao để có thể hiểu nhau và đến gần với nhau qua bao điều đã xảy ra ?
Đang ngồi rủ rỉ ngắm thiên hạ với nàng nhà thì nghe tiếng gọi có vẻ hồ hởi từ đằng sau lưng.Đó là bạn đàn ông người Pháp đã từng đến nhà tâm tình nhiều lần và cũng đã im lặng để biến mất.Anh ta bắt tay,hôn hít và chúc tết.
Nàng nhà của anh cũng chúc tết lại và đọc bài diễn văn kiểu " lên đạn " :
- Này cậu ! Cậu biến mất nhanh chóng quá ! Khi vượt qua được cái ngã quành khó khăn của tình cảm rồi thì cậu biến.Không một lời chào,một cú điện thoại.Bạn kiểu gì vậy ?
Thấy Nàng nổi khùng mở hoả lực,thằng bạn cười ,cười giả lả phân bua.Anh giữ sự yên lặng,ra hiệu bằng mắt cho nàng nhà thu hồi lực lượng lại vì có nhiều người chung quanh đang nghe.Thằng bạn người Tây hiểu như thế,Hắn bóp vai anh và cúi lưng biến.
- Bébé nè.Tối nay là ngày tết.Đừng nóng ...
- Em không nóng nhưng phải nói cho hắn biết là mình không hài lòng cái kiểu chơi vơí bạn của hắn....Anh không nói thì em nói...
Nói gì hơn ? Tình đời có tình bạn.Trong tình bạn có tình đời và những cái gút mắc riêng.
Mà thôi.Đêm văn nghệ lại được tiếp tục.
2. Đêm Giao Thừa.
Sau đêm văn nghệ tết kéo dài đến hơn 1 giờ sáng thì là giấc ngủ muộn và quá ngon.Ngon đến nỗi anh đã không nghe tiếng đồng hồ báo thức để dậy đi làm.Bừng con mắt dậy thì thấy hai cây kim đồng hồ quay quay.
Muộn thì khỏi và miễn tập phần thể dục như bao buổi sớm.Miễn cho màn lục tục ăn sáng.Nhưng ly cà phê sữa thì không miễn được.Chụp cái điện thoại báo là sẽ di làm trễ.Ực ly cà phê sữa dở ẹt vì pha dở,xách cặp nhảy lên xe.
Thế là đi làm.Trời mưa vẫn mưa lất phất.Đường xá vắng teo.
Zen ! Zen là điều cần thiết để lái xe và dùng thì giờ để cẩn thận,để khỏi lủi xe xuống hố.Chuyện đâu còn đó.Làm việc là làm việc,cứ thư thả mà sắp xếp rồi thế nào cũng xong.
Sáng nay,anh không mở radio để nghe tin tức nữa.Những bản tin xấu dồn dập về kinh tế,về nhà băng,hãng xưởng đuổi người mỗi ngày vẫn như thế.Nghe thêm sẽ mệt tai và bận rộn trí não.Anh nhét cái cd vào máy nghe Sadé hát blue và jazz êm êm.Con đường dài trước mặt được thu ngắn bằng những vòng bánh xe quay.Quay....
Thế là cũng hết một ngày làm việc.Về nhà nghỉ ngơi,ăn uống nói chuyện với con cái.Sau đó bò vào văn phòng viết lách một vài điều.
Nàng nhà gõ cửa phòng nói là có bạn thân rủ đến đón giao thừa.Đi thì đi,trước khi đi thì viết vài hàng ngắn cho thằng bạn làm linh mục và vì tối tay hắn làm lễ mừng xuân ở nhà thờ.Nghĩ trong bụng là thằng bạn linh mục sẽ hiểu những gì trong tim của một thằng bạn cần nói.Nói để hiểu nhau.
Đến nhà bạn.Bóng tối ngập đầy khu vườn ẩm mưa.Chỉ có cặp vợ chồng bạn cộng với vợ chồng khách là 4 mạng.Vắng teo.Hai nàng bám vào nhau hồ hởi kể chuyện tết nhất,chuyện món ăn bếp núc và tâm tình về một chuyện tình vừa nghe kể....
Hai thằng đàn ông ngồi nhâm nhi ly rượu vang. Đủ nồng và đậm và nói vơí nhau về tình bạn. Đàn ông nói với nhau chỉ tí xíu là hết chuyện nói.Mỗi người chúi vào một góc đọc sách hoặc đọc đôi điều ở net.
Ở thế giới net có những điều quái dị,anh vừa đọc được một bài nói về chuyện phỏng vấn và kiểu cách làm " Chảnh " của một ả ca sĩ đang về chiều.Ả tự hào là mình còn đẹp,còn ăn khách và ả khó tính khi nhận lời trình diễn đứng chung trên sân khấu với nghệ sĩ khác.Nhìn cái ảnh chụp khuôn mặt diêm dúa sửa sang tân trang và bộ ngực hở áo vĩ đại của ả ca sĩ ấy,anh thấy ơn ớn,nổi gai ốc.
Khi sợ thì tắt máy,không đọc nữa.Anh ra ngoài sân vườn điện thoại chúc tết thằng bạn linh mục.Lời nói của hắn ấm ở máy nhắn .
Không gặp,anh nói trong máy : Nè ! Cố nhân đây.Bonne année cậu.Gặp lại sau hoặc gọi lại cho tôi nhé.
----------
Đêm qua nhanh.Đêm đang về sáng.Tự nhiên thấy nhớ cái không khí đón giao thừa bên mình ngày ấy.Ngày ấy đã ngây ngất,thảng thốt khi nghe bài hát mang
tên : Em đến thăm anh đêm ba mươi.
Ôi chao ! Ngày ấy ơi ! Đêm nay là giao thừa.Thêm một giao thừa nơi xứ người.
đăng sơn.fr
|
|
ndangsonfr
member
REF: 625549
01/25/2012
|
.
NGỌT ( KHÔNG BỎ ĐƯỜNG )
__________________________________________
. Thử viết cho một người em xa.
Em !
Anh đã có một buổi chiều hôm qua quá tải.Có nghĩa là quá sức.Đã có một ngày dài như sự co dãn của cây kẹo kéo.Vòng kim đồng hồ quay tròn.Anh đã mặc kệ nó.Anh nán và nán làm cho xong những việc phải làm.
Con đường đi làm về đã không kẹt xe cộ.Anh được thong dong vừa lái xe vừa nghe nhạc cổ điển ở radio Fif FM.Về đến nhà,vẫn có cái thú ngồi một chốc lát ở vườn sau nhà,nghe chim chíp chíp gọi nhau từ bụi cây mai.Muà này mà lại ấm áp,cây cối trở giấc chào xuân đến sớm.Chưa thấy tuyết như năm rồi.
Anh mở cửa phòng đọc sách,thấy mấy cái tựa sách,tự dưng cảm thấy lười đọc.Chữ nghĩa nhiều quá có khi lại làm mình nhức đầu.Người ta có thể sống vài ngày chỉ để chơi bời và hú hí,người ta không đọc cũng chả sao.Cái đầu sẽ được nhẹ nhàng đi.Ba cái mớ chữ nghĩa lý thuyết có khi chỉ làm khổ mình.
Mở pc thì anh thấy có cái thư của em.Em viết :
" Tự nhiên thắc mắc, anh còn cưng em nữa hông?
Sao lâu quá không thấy ngọt ngào gì nữa hết?... "
Trời mẹ ơi ! Sao kỳ vậy em ? Mắc cái chi mà phải cưng em ? Em là cái gì mà anh phải nựng,phải cưng ?
Mắc chứng gì mà anh phải ngọt ngào vơí em ?
Có lẽ là em có nhiều lý do để viết và hỏi anh như thế.Bình thường anh vẫn ngọt ngào,nhẹ nhàng mà viết.Và anh có nhiều cách thức để viết.
Khi cần lý luận về một tiêu đề nào đó thì anh suy nghĩ,dùng thì giờ để phân tích và viết gọn,lạnh,khuôn khổ.Văn lý luận không cần đặt tình cảm ướt át.Khi nào làm thơ hoặc viết một bài văn xuôi tâm tình thì khác,anh cần sự mềm mỏng,anh có thể pha một tí mưa,một tí gió để làm nhẹ câu chuyện ( kể cả lúc anh muốn nổi cáu ..)
Gần đây,anh lại sáng chế ra được một môn võ Húc.Húc như một con bò rừng trước những bất công,những cái phi lý ở đời.Anh húc cả những kẻ dùng thế giới ảo như một món vũ khí hoặc trò chơi để tung hoả mù hãm hại tinh thần người khác.
Bây giờ thì anh sẽ thử ngọt ngào với em sau một đêm đã ngủ quá say và ngon.Khi viết những dòng này,anh nhâm nhi ly cà phê sữa ít bỏ đường và anh để dành đường để pha vào chữ viết gửi em.
Vậy đó.Đủ lãng mạn chưa em ? Đủ tình chưa em ?
Anh có nhiều lý do để biện hộ cho khoảng thời gian mà anh đã không thư từ cho em : - Bởi,tại,vì.....
Bởi vì anh lười.
Tại vì anh oải sau ngày làm việc.
Vì em không phải là người yêu của anh.
Ngọt ngào để làm gì,em ? Ngọt bằng chữ có nuôi mình mập béo ra tí nào không ?
Con người không dùng chữ để ăn.Con người dùng chữ để nuôi đời sống tinh
thần ( Phải vậy không ? )
Vài hàng gửi em như một cách tử tế để trả lời.Hãy tự bỏ thêm đường vào ly cà phê của em.Tự bỏ mình ên.
Hãy tha thướt vơí những ý nghĩ thiện lành trong một ngày và thỉnh thoảng nhớ viết thư cho anh.Đừng bỏ đường ngọt như nấu chè vào lá thư từ xa ( anh ít khi ăn chè )
Nếu em tử tế hỏi thăm anh thì anh cũng sẽ biết tử tế trở lại.Cái gì cũng thế vì không phải mà " chợt nhiên "
Chúc em gái luôn " ngọt " và vui.
đăng sơn.fr
|
|
ndangsonfr
member
REF: 625773
01/29/2012
|
..
THƯ CHO NGỌT thị LỊM .
________________________
@ - Lịm và Ngọt nè...
Cái tên mới mà anh đặt cho em rất lạ.
Lạ ở chỗ rất ngọt ngào và lịm ngay....
Ngọt từ giọng nói nhỏ nhẹ và du dương như một câu hò trên sông có đám lục bình.
Và lịm như một chén chè bắp có nước dừa.
Là một người đàn ông,anh thích cà phê ít đường buổi sáng - Sáng
tinh mơ,nếu ngồi ở một cái quán có cửa kính nhìn ra ngoài đường đầy
sương mù,ngồi đọc lai rai tờ báo có những cái gì đó để đọc và có lúc
ngước lên nhìn cái màn ảnh TV đang nhả bảng dự báo thời tiết,thấy ghi
nhiệt độ hàn thử biểu tuột xuống những con số - 5 / - 7 ° C....
Trời chưa đổ tuyết mặc dù có lúc rưng rưng.Lạnh như thế để sẽ qua
một mùa đông khá dài.Ở vài ngả đường của một khu phố làng mạc,người ta
vẫn còn thấy lấp lánh những dây đèn đủ màu của mùa giáng sinh còn để
lại.
Ngọt biết không ? Anh vẫn cứ yêu thích cái gây gây lạnh của buổi
sáng trời đông.Đi nhanh giữa vài cơn gió gắt hơi mù lạnh ẩm,kéo cao cổ
áo,anh đếm bước chân và nghĩ đến một điều gì đó.Có khi rõ rệt và có
khi mơ lung trong đầu.
Nghĩ đến những câu nói ngọt mật - kiểu ngọt quá chết ruồi.Anh chẳng
bao giờ là một con ruồi để chết vì mật.Có những ngày,anh đã nghe nhiều
người nói ngọt lắm.Họ lìm lịm tâng bốc nhau và sau câu nói ngọt là
những toan tính không thể lường.
Những người tình thì lúc đầu hay ngọt lìm lịm vơí nhau - chỉ một
thời gian sau thì họ đắng nghét vơí nhau và họ bắt đầu rên rỉ ,than
khóc khi lấy được nhau.
Còn em thì sao ? Em như thế nào khi yêu ai ?
Em ngọt ngào đến cỡ nào,em ?
Và khi cần cạu cọ,than trách một điều gì đó,em ra sao,em ? Em nhăn nhó
ghê lắm phải không ? Em có biết đăng đắng chút đỉnh không ?
Vài hàng chữ ngắn - Vài ý nghĩ ngắn để hỏi thăm em.
Và anh nghĩ,em sẽ lìm lịm ngòn ngọt khi đọc những hàng chữ này.
Chúc em ngọt,dịu và ngoan.Đừng uống ngọt và ăn đường nhiều quá.
* anh ở xa.
đăng sơn.fr
( ChợtNhiên )
|
|
ndangsonfr
member
REF: 625782
01/30/2012
|
.
- Chẳng có gì mà CHỢT NHIÊN
______________________________________
Những ngày lễ hội vẫn còn đầy ấp bên này.Cái gì chứ dân Mít mình thì ăn chơi là số 1.Dân tây chơi ngày noel,ngày mùng một đầu năm.Người mình cày nhiều,cày thê thảm nên lúc chơi thì cũng chơi khá nhiều.
Anh là mít nên anh cũng được kéo theo để chơi.Chơi đến lã cả người.
Sau ngày tết tây là tết ta - Anh ghé thăm nhà ông bà bạn.Chồng Lào vợ Mít lai tàu.Nhà họ ở cách anh mấy con đường mà thôi.Cây lá tiêu điều ngó thấy thảm thê giữa trời đông.Chủ nhà ôm chầm lấy ,làm cho vài màn hôn hít y hệt người Pháp.Thế là chúc tụng nhau.Chẳng thấy ai chúc nhau yêu nhiều nhiều.
Màn trà nước,cà phê,cà pháo rượu chè bắt đầu.Ông chồng nói tiếng việt hơi rành ,câu nào ông bí thì ông quay sang pha nửa tiếng anh,nửa tiếng tây và 15 % tiếng Lào làm anh nghe và tự phiên dịch kiểu mình ên muốn đứt hơi.Bà vợ xinh đẹp của ông thì thỉnh thoảng ra oai sai ông chồng đi lăng xăng vào bếp để lấy cái này cái kia.
Thấy chàng ta ngoan lắm ,vì phải ngoan như thế để nàng nhà được dịp trả thù cái tội hoang đàng ngày xưa đã hú hí vơí biết bao nhiêu là người đẹp ở khắp chỗ trên quả địa cầu.Nghe nói đã có vài cô tự tử hụt vì quá yêu chàng và không lấy được chàng vì chàng đã vướng vợ con đùm đề.
Bây giờ thì về hưu rồi nên chàng phải ngoan.Đi đâu cũng cặp kè sát nàng.Ở chỗ nào cũng thấy nựng và hôn nàng.Âu yếm lắm ! Tình lắm !
Anh nực cười trêu hai vợ chồng :
- Chị thấy chưa ? Hồi đó mà nổi khùng lên để bỏ ông ấy thì bây giờ lấy ai nựng mình ?
Hai người nhìn nhau.Tình yêu vợ chồng đầy ấp trong mắt họ.Bà vợ thủ thỉ kể chuyện cậu con lớn đang mang bệnh hiểm nghèo và đang có cái may mắn thoát bệnh ....Ai nấy đều có những câu chuyện riêng để kể.Ai cũng là một tài tử trong cuốn phim chính của cuộc đời mình.
Ăn uống xong vơí nhau.Trời còn sớm.Cả bọn lại rủ rê nhau kéo đến một nhà khác.Nhà này cũng có một cặp rất yêu nhau.Chồng là người Tàu,vợ người Việt.
Đi thì đi - Vòng xe bon bon chạy ra xa lộ.
Nhà bạn nằm trên đỉnh cao.Bóng tối mùa đông ngập đầy khu vườn.Con chó đen thui cồng kềnh chạy ra đón khách và chẳng sủa câu nào.Nó biết là khách mang niềm vui đến cho chủ nhà.
Chủ nhà toét miệng cười thấy mà thương.Vợ chủ nhà vặn nhạc um xùm ở cái TV và dàn máy.Cả bọn hôn chào nhau,quay nhau giữa piste vơí điệu rumba dòn tan của bài hát And I love her. Bánh trái,đèn đuốc,tiếng cười dòn,ấm,thân....
Anh chàng Tàu này có thời là ký giả của một tờ báo hoa ngữ bên Saigon.Anh chơi guitar và bass khá cừ.Mỗi lần gặp nhau là không thiếu màn ca hát nhảy nhót.Chỉ cần cho anh uống nhâm nhi vài ly rượu nhỏ là anh hăng hái vui vẻ hát hò và kể chuyện khôi hài.Và sau khi đùa bỡn xong thì anh quay sang nịnh hót và tán tỉnh vợ anh.Nàng thích chí cười híp mắt thấy mà thương.
Nói về chữ thương thì anh thấy nên mở một cái ngoặc kép nho nhỏ : ( Anh có một ông bạn bác sĩ về hưu,ông ta hào hoa kinh khủng và hay đua đòi thương đại vợ của bạn bè.Người ta bảo ông ấy là kẻ rất trăng hoa ) - Anh mặc kệ.Ai muốn nói về bạn anh như thế nào cứ nói.Miễn là anh ấy đừng thương đại " bà nhà " của anh là được rồi.
Tiếng cười,âm nhạc trong nhà của bạn anh kéo dài đến hơn 1 giờ sáng.Anh nghe nhạc,thảy mấy cái đĩa cd vào máy nghe một dọc các bài hát mà mình yêu thích.
Giọng ca của chàng Françis Cabrel đêm nay rất nồng nàn.Chàng hát :
C'est rien que du ciel ordinaire
Du bleu comme on en voit partout
Mais j'y ai mis tout mon savoir-faire
Et toute notre histoire en-dessous
Nghe xong bài hát về mẫu chuyện bình thường ấy,anh mở cửa bước ra vườn.Bầu trời lạnh có đầy ánh sao báo hiệu trời đẹp cho buổi sáng hôm sau.Đêm sâu đang trôi.Đêm về sáng.
Chợt nhiên anh nhớ lại một đêm về sáng ở chốn cũ.Đêm lúc nào cũng đẹp.
đăng sơn.fr
|
|
ndangsonfr
member
REF: 626623
02/10/2012
|
-
Ở Một Góc Phố Mưa.
_______________________________________________
Em !
Có lẽ là ta sẽ có nhiều chuyện để kể cho nhau nghe.Ngồi trước mặt nhau ở quán nước nơi góc phố,giữ chút yên lặng để lòng trùng xuống , ngắm cơn mưa vừa ùa xuống thành phố.
Chẳng hiểu vì sao anh lại yêu những cơn mưa ,nhất là mưa trên những khu phố cổ. - ( Chẳng phải vì một câu hát trong nhạc của họ Trịnh với bài Diễm Xưa - Ca từ đó buồn bã quá ! )
.. mưa vẫn mưa bay qua thành phố nhỏ...
Anh đã đi qua những thành phố,đã nhìn ngắm chúng qua từng góc cạnh và thu nhập những hình ảnh vào ống kính : những quán cà phê đìu hiu của quán café lộ thiên của một Toulouse được mang cái tên gọi là thành phố Hồng,những hàng cây đầm đìa nước trước dãy cầu thang gỗ dẫn lên con dốc để nhìn xuống khu phố biển Arcachon với cái tên Thành phố muà đông ( Ville d'hiver ) hoặc có khi anh có dịp vào cái quán nước trước sân ga St Jean của một Marseille lừng lững gió.
Ngồi một mình nhìn người qua kẻ lại cũng là một cái thú.Ngắm những chiếc dù đủ màu sắc.Có khi dưới một chiếc dù đẫm nước là bàn tay nắm lấy bàn tay, là một vòng ôm choàng lấy một vòng ôm thắm thiết của một cặp tình nhân làm anh nghĩ đến một vài điều.
Nếu ngồi trước mặt em,ngắm em sì sụp nhăn nhăn đầu mũi trước ly trà Lypton hoặc ly cà phê đang bốc khói,anh nghĩ là sẽ kể thêm cho em nghe một vài điều.
Khi kể xong,anh sẽ biết giữ im lặng nghe em nói.
Em nói gì ? Kể gì ?
Kể chuyện tóc dài thời đi học.Kể chuyện bài thơ đầu tiên của thưở vụng dại thơ ngây.Kể lời tỏ tình đầu tiên đã làm em đứng tim vì sửng sốt ?
Thời ấy - Lời tỏ tình đầu tiên rất khó nói.Thời ấy ,người ta chưa có internet để viết thư tình bằng email và từ những ngón tay gõ chữ nhanh như tên bắn.Nếu vì ngượng ngập không dám nói,chàng thử nắn nót viết lá thư tình bằng tay và tìm cách kẹp lá thư ấy vào một quyển sách để giả vờ cho nàng mượn.
Nàng có vài cách để nhận lấy hoặc từ chối.Sự ưng thuận của nàng được trả lại bằng một cách na ná như thế.Lá thư trả lời sẽ nằm gọn trong quyển sách gửi trả lại chàng.
Nếu lắc đầu từ chối thì nàng có thể viện cớ là không thấy lá thư nhút nhát kẹp trong sách.Còn một cách khác nữa là nàng viết vài chữ ngắn gọn với một vài chữ : Không. Không 1 - Không 2 - và Không ......
Thế đó em - Ta có nhiều chuyện để kể cho nhau nghe.Chuyện tình,chuyện đời,chuyện về nhuũng cơn mưa của những người yêu nhau được gần nhau và xa nhau......
Mưa đang rơi.Rơi trên thành phố.
Chữ của anh viết cũng đang rơi - Em !
đăng sơn.fr
|
|
ndangsonfr
member
REF: 627342
02/21/2012
|
-
Thư từ
Buổi sáng lạnh cóng.
____________________________________
* @nguyênhạ !
Nhận được mấy chữ ngăn ngắn của em,thấy vui và ấm !
Ấm áp sau một ngày ở ngoài trời cong cóng với hơi lạnh đầy đặc của
trời đông,và nhất là khi tìm lại được hơi ấm từ máy sưởi.Ngồi ở góc
bếp,anh thích ném cái nhìn ra ngoài vườn nhìn ngắm hàng cây lơ thơ lá.
Trời lạnh lúc nào cũng có một cái gì đó riêng biệt.Riêng của một sự
trầm mặc.Riêng của những ý nghĩ rời.
Mùa đông của chúng mình còn dài theo những cơn gió buốt gây gây ở buổi sáng.
Pha một ly cà phê ấm,thơm,đọc vài hàng chữ ở đây đó,tìm những điều
vui mà đọc sau những bản tin không lấy gì là sáng sủa,anh thử tạm quên
loạt phóng sự nói về những thảm cảnh của người vô gia cư đã xem tối
qua.Thử tạm quên con số của những vụ tàn sát biến động ở một xứ sở có
nhiều điều bất an khi con người muốn trổi dậy đòi quyền sống trong sự
dân chủ.
Ở đời này đã có những điều không được vui lắm,và tinh thần của mình
cũng có khi chỉ như những sợi tơ mỏng manh của con nhện giăng ở góc
tường.Trên đường tơ dệt như thế,có điều gì vướng vào ? Điều gì cần giữ
lại và điều gì cần tháo bỏ ?
Đọc lại những dòng chữ thăm hỏi ngắn gọn của em,anh tìm lại được
một hơi ấm.Ấm như bài thơ của em mà anh vừa chuyển đi .Ở cái tên của
em,để phân biệt với những cái tên có thể trùng hợp ở đâu đó trên thế
giới của tỷ tỷ rừng chữ - anh đã thêm một chữ @ - ( A là mẫu tự đầu
tiên của bảng chữ,và có lẽ người ta sợ nó bị lẻ loi giữa trời đông
lạnh giá,họ thêm vào cái vòng tròn a còng để giữ ấm ! )
LỜIBIỂNRU
Hãy để em là biển
Hát ru sóng trong anh
Khi kể chuyện chúng mình
Hãy để em làm gió
Khi nghe giọng nói êm
Ở những ngày biết yêu
Ở bàn tay em mềm
Hãy để em ru anh
Hãy để em trong anh
Từ giọng nói anh ấm
Từ mặt trời nơi cửa mắt
Biển vẫn hoài ru tiếng
Từ lời hẹn ở chốn cũ
Từ bức thư tình dấu trong túi chưa kịp gửi
Từ nụ hôn êm nhung lẫn vào gió cuốn
Biển êm ,biển xanh trong giấc ngủ
Muôn đời là như thế
Em làm biển trong anh...
@nguyênhạ
------------------------------------------
Anh tạm ngừng thư để chúc em lúc nào cũng dịu hiền và ngoan như bài
thơ của em.
đăng sơn.fr
|
|
ndangsonfr
member
REF: 627438
02/23/2012
|
.
VIẾT CHO MỘT NGÀY ĐANG TRÔI.
______________________________________________
@ - Em nhỏ .
Ngày tháng qua nhanh thật !
Lắm khi tưởng như mình nằm mơ,thoắt cái là đã từ sáng đến chiều.Và hễ
mà ánh sáng chênh chếch bò về phía nam là thấy gần cạn buổi chiều để
bóng tối trờ xuống .Cứ thế - cứ thế...
Hãy nói về buổi sáng có nhiều ánh nắng trời xanh - Anh cũng đã có
những buổi sáng hây hây lạnh và khá đẹp đó chứ.Gặp được một số người
có những nụ cười tươi tắn ở ánh nhìn vui đùa rạng rỡ.
Có lẽ em cũng đã thấy những mẫu người tươi tắn như thế.Tươi ở một
mẫu chuyện khôi hài dí dỏm,nhiều người có biệt tài kể chuyện,những câu
chuyện ngắn của họ khiến ta thấy nhẹ nhỏm yêu đời.Sự khả ái của mỗi
người nằm rõ trên những cử chỉ dáng điệu.Ở họ,ta không thấy thời gian
qua nhanh.
Anh vừa gặp một anh chàng trẻ tuổi như thế.Anh ta nói chuyện nhỏ
nhẹ và trên môi luôn điểm một nụ cười.Cách nói chuyện và cách lắng
nghe chuyện của anh ta làm người khác dễ mến.
Tính anh thì hay thích trêu để đùa - Anh nói :
- Bạn có biết một người đồng phái chinh phục nhau ra sao không ?
Anh chàng giả vờ thảng thốt và lùi lại một bước :
- Úi trời,trời ! Bạn đừng làm tôi phải sợ hãi ...
- Tôi đoán bạn đang nghĩ gì ? Đừng lo,may cho bạn vì tôi là
một đàn ông chính cống
- Nếu không thì sao ?
- Thì tôi sẽ " cua " bạn vì tôi yêu nét khả ái quyến rũ vô cùng của bạn.
Mấy cô bạn đúng cạnh phá ra cười vì họ biết anh sửa soạn diễn
tuồng ái nam,ái nữ để thử sức anh chàng kia.
Một cô bạn khều anh,vẻ tinh nghịch bậm trợn :
- Nè ! Nghe người ta đang đồn là bạn đang có chiều hướng đổi hệ ?
Anh gật bừa - Thì sao ? Gặp đàn ông đẹp thì tôi thích ngắm và khen
tặng họ.Đàn ông cũng biết thưởng thức cái đẹp,cái duyên dáng ở một
người đàn ông khác chứ há ?
Thế là cái đề tài Séduction quyến rũ được cả đám xúm lại bàn
bạc.Trong cuộc nói chuyện,anh kín đáo quan sát anh chàng khả ái ấy thì
biết rõ anh ta là một người rất thu hút phái nữ.Bây giờ thì đã yên bề
gia thất và mới có một đứa con nhỏ,anh đang tập sự hiền lành để tu
tỉnh.
Khi cả bọn phải chia tay nhau để ai nấy về chỗ làm việc nấy thì anh thấy
một người thanh niên trẻ đang hì hục với chiếc xe hơi đang trở chứng
mất điện không đề máy được ở bãi đậu xe.
Sẵn cái trớn đang vui vẻ,anh nổi cơn từ bi bất tử, đứng lại để ngỏ ý :
- Xe ông mất điện ? Nếu cần thì tôi có dây cáp để câu bình điện giúp ông ?
Gã thanh niên lắc đầu - Mặt lạnh như tiền khi quay đi và không có
lấy một lời cám ơn.
Cũng chẳng sao,anh đã quen với những thái độ như thế ở những người
dưng rất dưng.Họ sống và suy nghĩ theo cách riêng và ha ytỏ thái độ
bất cần ,lạnh lùng trong cái thế giới rất lạnh và riêng biệt của
họ.Anh đã từng đứng lại giữ cánh cửa cho một bà cụ đầm khi rời một cửa
tiệm,thay vì ngỏ ý cám ơn hoặc bằng một nụ cười thân thiện,bà ta ngó
anh trừng trừng như đang bị làm phiền.
Đời sống và con người là muôn hình muôn mặt.Biết làm sao mà
lường.Thôi thì,đời trôi cứ trôi,người xoay chuyển thì cứ thế mà xoay.
Buổi sáng qua đi.Buổi trưa kéo đến.Cứ vậy mà bóng thời gian trôi - Trôi....
Bây giờ là buổi chiều.Cơn uể oải đang kéo đến xâm chiếm anh.Anh
đang thử đấu với nó trên những dòng chữ này để gửi đến em như lời thăm
hỏi.
Buổi sáng ,buổi chiều và chiều tối cộng lại thành một ngày.Một ngày
mới của em ra sao ?
đăng sơn.fr
|
|
ndangsonfr
member
REF: 628534
03/11/2012
|
-
NHỮNG ĐIỀU ĐỂ VUI....
_____________________________________
* Khi Nào Ta Vui -
Ở khúc ruột của một ngày tháng nào đó,ngoài những nỗi buồn hoặc lo lắng,chúng ta có vài điều để vui.
Vui khi gặp lại nhau,tay bắt mặt mừng.
Ta tìm chỗ ngồi xuống cạnh nhau và bắt đầu cho từng câu chuyện kể.Kể thật hết cho nhau nghe về một khoảng đời sống của mình.Mình đã sống nơi đâu ? Gặp những ai và làm gì ?
Nếu đang đi dạo phố và tìm góc cạnh ánh sáng để bắt hình ảnh nhốt vào ống kính mà gặp bạn,tôi biết mình vui lắm,tôi sẽ rủ bạn chọn một cái hàng quán lộ thiên để ngồi vơí nhau.
Bạn yên tâm.Mùa này bên tôi trời đẹp lắm.Mây trắng lơ lững ở khoảng trời rất xanh.Màu xanh luôn làm nhẹ ánh mắt.
Nói về ánh mắt ư ? Đã có một thời ấy,thời xách cọ,viết chì và tập giấy đi học vẽ.Ông thầy hoạ sĩ vẽ chân dung của tôi là một người có tật và có tài.Ông còn trẻ - khoảng 30 tuổi.Cặp mắt ông có những điểm contraste của một thứ ánh sáng rất buồn bã mà tôi không tài nào hiểu được tại sao.Học viên đến xưỡng vẽ của ông không phải để hỏi về đời tư của ông.Họ cắm cúi ,chăm chỉ ngồi trước giá vẽ.Chỉ vơí một cánh tay phải còn lại,ông thầy đã dạy chúng tôi phác hoạ những nét cơ bản đầu tiên của một khuôn mặt.
Điều khó nhất trong cách vẽ chân dung đen trắng bằng bút chì là cách diễn đạt từ tia nhìn của cặp mắt.Trước tấm ảnh chân dung của anh ca sĩ Claude François thời Salut Les Copains lúc ấy,tôi đã lúng túng để không có cách nào vẽ cho ra hồn đôi mắt.
Ông thầy lại gần và nói :
- Đôi mắt của cách em không biết nói chuyện.
Giữa tiếng nhạc của bài hát Comme d'habitude - My way,tôi ngừng bút,nhìn thầy.Bàn tay mặt còn lại của ông đã cầm cái cọ gắn đầu tẩy để sửalại và tạo nên những điểm sáng lung linh trong đôi mắt người mẫu.
Ông cười nhẹ.Tôi thấy thầy mình đã đẹp và " sống " hơn đôi mắt người mẫu nạn nhân của mình.Và ông thầy hỏi tôi :
- Em thấy sao ? Ánh mắt người trong tranh nói gì ?
- Một niềm kỳ vọng vì có chất xanh trong tia nhìn...
Ông lại cười nhè nhẹ,chỉ thoáng một cái,ông dùng viết chì tôi đậm thêm cái quầng mắt bên trái của người mẫu,dùng tẩy quẹt nhẹ để làm mờ bớt vài điểm sáng trong tia nhìn,ông lại hỏi :
- Em nghĩ gì ?
Tôi nói điều tôi nghĩ.Có nghĩa là chỉ cần bắt được hoặc tẩy xoá đi một vài đường nét là ta có thể hoán chuyển được điều buồn vui trên một gương mặt người.
Những ngày lao đầu vào cọ và viết như thế đã qua đi,tôi lững thững rời xưỡng vẽ trên đường đến trường điện tử để theo khoá học ráp máy móc radio.Thành thật mà nói,tôi thấy thoải mái hơn khi ngồi vẽ,viết hoặc bấm accord trên phím cây đàn thùng hơn là ngồi đo,hàn,cắt,ráp những cái transitors ....Ngồi trước phím chữ cuả cái máy đánh chữ trong khoá học đánh máy và tốc ký,tôi thích thú nghe tiếng 10 đầu ngón tay chạy trên phím.Từ những hàng chữ hiện dần trên giấy,tôi nghĩ đến tiếng nhạc và những giọt mưa rơi.
Thế là thế.Vậy đó.Những ngày như thế của tôi đã trôi qua theo một tốc độ không thể ngừng của đời sống.Cho dến ngày tôi phải quay lưng lại với nơi có rất nhiều kỷ niệm của mình.
Có đôi lúc nhớ lại, chợt thấy mình thèm có lại những ngày cũ.Ngày cũ có bóng mát dưới tàng cây to toả bóng và đầy ấp bàn ghế của một quán ven đường,tôi đã có bạn bè thời áo trắng rời trường để xúm xít vây quanh nhau .
Những nụ cười,những màu nâu xám hoặc xanh lơ ở cửa mắt bạn bè đã cho tôi biết một điều duy nhất :
" Ta không thể nào vẽ được cái bóng của thời gian "
---
* Im Để Lắng Nghe -
Kể chuyện nhỏ cho bạn nghe rồi.Bây giờ thì tôi ngồi im để lắng nghe tiếng bạn nói.Hãy kể chuyện trường cũ tình xưa của bạn.Và khi kể chuyện,đừng rời khỏi ánh mắt tôi đang nhìn bạn.Hãy yên tâm ! Tôi đang muốn vẽ thứ ánh sáng từ tia mắt của bạn.Tôi biết tôi dùng màu gì để vẽ tấm chân dung có linh hồn của bạn.
Hãy vui khi ngồi bên nhau.
đăng sơn.fr
|
|
ndangsonfr
member
REF: 629574
04/01/2012
|
-
THƯ TỪ XA đến MỘT NGƯỜI BẠN VIẾT -
_____________________________________________
Thưa cô !
Có lẽ khi đọc thư này,cô sẽ có 60 % sự ngạc nhiên vì nhiều lẽ.
Chữ ngôi thứ " Cô " mà tôi dùng có lẽ rất xa lạ và đáng ngại.Vì tôi có một cách thức giữ khoảng cách an toàn theo kiểu riêng - rất riêng của tôi.
Ít khi tôi dùng chữ EM một cách hồ đồ và hồ hỡi nếu không thân mật và người viết ấy không xưng Em với tôi.
Đã cùng là những người viết cùng trên một diễn đàn ở đây đó,cô và tôi đều là độc giả của nhau từ một khoảng cách.
Có lần Cô đã viết vài hàng góp ý vào chủ đề mang tên : Thư Từ Nơi Xa của tôi .Và cô đã tự tiện gọi tôi là Chú và xưng là " Cháu " một cách ngọt lìm lịm,ngọt xớt dù cô chẳng biết tôi là ai,tôi bao nhiêu tuổi.Tôi đã lấy làm ngạc nhiên khi có người cả gan gọi mình bằng " Chú " như thế - ( Tôi cảm thấy mình bị già đi với câu gọi bằng Chú - Lẽ ra,chẳng ai thích bị gọi bằng chú dù cho thời gian có trôi rất nhanh và đã có những sợi tóc bạc trên mái tóc - Ôi ! )
Và từ đó,thỉnh thoảng tôi thấy chữ của cô vào góp ý ở những chủ đề khác của tôi.Có lúc cô gọi tôi bằng Anh và có lúc bằng Chú.Cô đã làm tôi chóng mặt với cách xưng hô như thế.Tôi thử hình dung đến một cô gái lóc chóc,tinh nghịch hay đùa giỡn và dĩ nhiên tôi làm nghiêm.Nghiêm để cái cô lóc chóc ấy không giỡn mặt vơí tôi.
Tôi rõ ràng để biết mình là ai.Muốn gì,hiểu gì khi viết từ lúc còn trẻ dại,tôi đã viết từ lúc tôi mới 15,16 tuổi.Và đã rất biết mình viết gì để diễn đạt theo một phong cách riêng.
Từ đó,tôi đọc những bài thơ,những bài văn của Cô.Có lúc,tôi bật cười vui vẻ vì sự ngô nghê,ngộ nghĩnh ở câu chữ của cô.Có lúc tôi trầm mình để suy nghĩ và thấy cô,hiểu cô rõ hơn trong một vài bài tuỳ bút hay đoản văn.
Cứ thế,có vài lần cô đã làm tôi nổi cáu,giận dữ vì cách diễn đạt không được nghiêm túc lắm sau những bài viết của tôi ( ở những câu thơ,ở những bài văn và sự góp ý của cô )
Gần đây,cô đã cả gan đổi tên tác giả một bài thơ của tôi và dĩ nhiên là tôi nổi trận cuồng phong để viết một bài phản kháng để tỏ thái độ.Khi tôi cáu,thì trời đất này chỉ là những trận thuỷ triều và tôi sẵn sàng lên đạn,đặt bom để khai pháo.Hoả lực của tôi có thừa để sửa soạn một cuộc chiến tranh cho dù là bút chiến.
May thay,cô đã đọc bài để hiểu thế nào là một trận chiến về " Luật Bản Quyền " và thế đứng của một người viết có lương tâm.Cô đã gửi cho tôi một cái mail ngắn để tỏ ý xin lỗi và hối tiếc.Cô đã trách cứ tôi về cái tội nóng như hoả diệm sơn.
Tôi im lặng không trả lời cô và để ý thấy cô đã nhanh nhẹn thu hồi lại bài thơ cũ của tôi ở chủ đề như một thiện chí của sự hiểu biết.
Gần đây,tôi đọc được một bài viết mơí của cô tên là Hè Muộn.Ở bài viết này,cô viết về tình cảm cô đã đặt để cho người bạn đời của cô. Lời lẽ rất cảm động và mộc mạc như một lời an ủi ,vỗ về.
Đọc đi,đọc lại - Tôi cảm thấy thích thú.Và tôi ước gì cũng có một ngày đẹp trời nào đó,bà nhà tôi cũng viết cho tôi na ná như thế ( Nàng nhà tôi viết chữ rất đẹp.Nàng viết văn rất hay và tình cảm,ngắn gọn như ngôn ngữ hàng ngày của nàng.Nhưng kể từ khi chiếm đoạt được cuộc đời đàn ông quý giá của tôi,nàng không hề viết thư tình cho tôi như ngày xưa nữa.Nàng viện cớ là quá bận rộn vơí việc nội trợ,vườn tược và... )
Tôi hiểu như thế.Và tôi cũng không còn viết thư tình cho nàng như ngày nào nữa.Thỉnh thoảng để ra vẻ màu mè lãng mạn,tôi ghi vào một mẩu giấy nhỏ xíu ba chữ : " anh yêu em " . Ký tên Papa - và để lại cho nàng trên bàn bếp.Chẳng biết nàng có hiểu để cảm động hay không ? Chẳng nghe nàng nói gì cả .Ôi ! Ôi !
Tôi biết tôi có nhiều tự ái,có thêm cái tội rất cao ngạo trong tình yêu.Ngày xưa,tôi chả bao giờ quỵ luỵ con gái,đàn bà vì tôi nghĩ tôi là một trong những thằng đẹp trai ,có nhan sắc nhất xứ Việt Nam. Ôi ! Loạng quạng làm mất lòng tôi là tôi sưng mặt,ngoe nguẩy bỏ đi và tôi làm mọi cách để không bao giờ quay lại.
Nhiều nữ nhi,đàn bà nói là tôi là một kẻ đáng ghét nhất xứ.Một kẻ không biết điều và không biết mù quáng khi yêu.Họ nói tôi yêu bằng lý trí và quá khuôn khổ.
Đành thế. Ai cũng có một cách yêu riêng của mình.Còn tôi ? Tôi chỉ là tôi,quê mùa chất phát .Khi cần lãng mạn thì tôi lãng mạn.Nếu quá quắc thì tôi trở mặt ngay lập tức.Tôi hằn học đưa móng vuốt và sẵn sàng dội bom như Mỹ oanh tạc bọn Irak.Như Do Thái sẵn sàng trả đũa khi bị khủng bố.Cái bản tính khốc liệt này đã làm hư bột ,hư đường biết bao nhiêu mối tình thời trẻ của tôi.
Bây giờ thì sao ? Tôi già đi,chững chạc hơn ( nhất là khi mỏi lưng ngồi viết ) .Nhưng tôi biết rõ rằng : trong kho đạn dược của tôi vẫn còn dự trữ đầy đủ đạn dược để có thể Húc.Húc như một con trâu 10 tuổi trước những điều bất công.Húc như một con voi đến giọt máu cuối cùng trước những sự khiêu khích và thiếu công bằng.Vì những cái húc như thế,đã có lần tôi đã mất cái nền nhà đang xây dở dang khi đã nổi cơn khùng tố cáo bọn ăn cắp,ăn trộm từ cấp trên ở một cái hãng đang làm việc.Thời ấy,tôi không học kịp chữ Nhẫn và cách khòm lưng để an phận thủ thường;tôi đã không biết nịnh nọt để được thăng tiến và làm đẹp lòng chủ nhân.
Bây giờ nghĩ lại .Thấy bao nhiêu điều đáng lẽ phải ngậm miệng ,phải nhịn nhục vì một lẽ đời.Tôi đã biết lùi lại để nhịn,để giữ việc làm.Tôi đã dằn biết bao nhiêu sự nóng giận để khỏi đốt xe,đốt nhà...và đánh đấm
Vài hàng tâm tình cùng cô - Người bạn viết - từ một nơi xa xăm.
Tiện đây để trả lời và rất sòng phẳng với một câu thắc mắc của cô khi cô hỏi trong một cái mail : " - Chú là ai ? Cháu chưa biết mặt chú ? Có thể nào ..... "
Tôi buồn cười lắm ! Cô bạn người viết muốn biết mặt tôi để làm gì ? Có ích lợi gì cho Cô ?
Tôi rất xấu trai ở trong hình nhưng tôi rất đẹp ở ngoài đời.Nụ cười của tôi có đôi điều vui vẻ và quyến rũ.Ánh mắt của tôi nhìn rất thẳng.Vậy đó.
( Nếu cô bạn viết không nhịn được sự tò mò thì cứ vào một chủ đề mang tên" Hình ảnh và ánh sáng của Âm Thanh " ở phố cũ 3 hay phố cũ 2 bên Đt.Net thì có thể nhìn thấy tôi vơí những hình ảnh tôi lưu lại từ những chuyến đi xa )
Vài hàng để chào hỏi và tâm tình.
Tôi xin chúc Cô vui và khoẻ viết.Nhất là dịu dàng hơn khi viết.
đăng sơn.fr
|
|
ndangsonfr
member
REF: 630245
04/12/2012
|
.
TÌNH Ở QUÁN MƠ
___________________________________
Có vài người nói - lẩm cẩm :
- Chẳng hiểu người ta ra quán nước nghe nhạc để làm gì ? Ở nhà cũng có đầy đủ cà phê ngon,đèn màu,nhạc cả tủ,cả đống .Vậy mà....
Câu nói ấy đã được nghe nhiều lần.Nhất là ngày xưa,khi anh ngồi với bạn hữu ở trong những cái quán vặn nhạc.Bạn bè hay kéo nhau tụ ở những quán có chủ chiều khách khi để nhạc.Anh có thằng bạn mê nhạc Trịnh,mê áo dài tím và mê Huế.Hắn hay rủ anh ngồi phì phà ở cái quán có dân thích nghe Diễm Xưa,Mưa Hồng.
Chiều lòng hắn,anh đi theo nhưng thật tình mà nói,anh không mê nhạc Trịnh.Những Hạ Trắng,những Biển Nhớ làm anh hay buồn và tím người.Thời ấy,anh còn trẻ quá,còn đang sung sức với những tình khúc của tây phương và anh ít nghe nhạc Việt. ( Người ta bảo là anh bị mất gốc ) - Và ai nói gì,phán gì cứ phán.Mình biết mình thích gì là được rồi.
Thế là đám anh la lết ở gần hết những cái quán nổi tiếng ở Saigon và khu lân cận.Mỗi quán nước có một khung cảnh theo sự bài trí mỹ thuật riêng.Có quán trang hoàng kiểu nhà lá lơ tơ thơ,có quán bày biện y hệt kiểu Pháp khi chơi toàn nhạc Pháp.Có quán rất thu hút khách vì cô chủ quán đẹp mê hồn.Khách vào chỉ để ngơ ngẩn ngắm hình bóng cô.Và có cả những gã si tình hay lui tới,tốn kém khá nhiều để làm bảnh và tặng hoa.
Anh cũng có mấy thằng bạn tiêu tiền như thế.Chúng đến quán có người đẹp không phải để nghe nhạc mới.Và ngồi giữa chúng,anh cảm thấy lạc lỏng.Đôi mắt của tiên nga,tóc dài ấy chẳng có gì làm anh rung động ( vả lại,anh tự lượng sức mình : Người đẹp quá,hoa khôi quá sẽ không bao giờ đến lượt mình khi có bao kẻ vây quanh để si dại. Như thế,anh bỏ tiền ra chỉ để nghe nhạc,tìm không khí và nhâm nhi ly cà phê ngon.Vậy ,thế thôi )
Có những ngôi quán thì anh chỉ đi một mình khi cần yên tĩnh.Quán càng đìu hiu càng vắng thì càng tốt.Ngồi ở những chỗ ấy,anh có thể thấm và ướt vơí những khúc nhạc tình.
Có những cái quán,anh chỉ ngồi với cô bạn gái.Nhất là khi tinh ý để biết cô đang để ý và ngã lòng vì mình.Trái tim của anh có cái chià khoá - anh biết như thế - Cô chỉ việc ngồi yên để cùng nghe nhạc với anh.Khi nào cần nói chuyện thì nói,nhưng đến bản nhạc nào quá hay thì phải im lặng.nếu không cái mặt anh sẽ sưng lên ,trông xấu xi lắm.
Cứ như thế - Cứ như thế.
Một buổi tối kia,anh chở một nàng tóc dài ,phóng vùn vụt đến một ngôi quán mơí mở trông ngon lành lắm.Quán nằm sâu trên một khu vườn lắm cây cối.Bàn ghế lịch sự dưới ánh đèn hồng nhạt dịu êm như những ánh mắt của từng cặp tình nhân.Nhạc để rất êm cho họ nói chuyện ,rủ rỉ thì thầm...
Anh chọn cái chỗ ngồi khá cao ở giữa quán ,chỗ có thể ngó xuống ngôi vườn tình tứ.Nàng buông cánh tay anh khi ngồi xuống ghế.
Nàng cười bằng mắt khi nói .Giọng ướt :
- Ai cũng ngó mình.Tưởng mình là một đôi tình nhân.
Anh chỉ biết cười :
- Tình làm sao được.Thím là thím của cháu mà.
- Tối nay thì quên cái chuyện Thím đi ,được không ?
- No no no !
- Bộ sợ bị ai ghen há ?
- No no no
Chữ " no - no " " như thế kéo dài cho hết buổi tối có nhạc tình lả lướt.Ai nhìn mình thì kệ họ.Mỗi người có một chỗ đứng,chỗ ngồi.Có những cái ranh giới không thể nào vượt và không nên vượt qua.Ngồi với nhau như thế,chia một góc ngày,nghe những khúc nhạc.Đó là một thú hạnh phúc nhỏ.Vậy thôi.
------
Rồi anh sẽ kể cho em nghe thêm về những mẫu chuyện nhỏ trong quán nước.Ở đây,anh đã có thêm một cái quán mới tên là Quán Mơ.Quán nhỏ,để nhạc tình.Và ngồi trong quán,anh biết anh sẽ kể cho em nghe về chuyện của em.Trong ánh mắt và nụ cười êm,đã có một khúc nhạc tình.
Hẹn em sau.
đăng sơn.fr
|
|
ndangsonfr
member
REF: 637483
08/19/2012
|
.
BIỆT DẠNG ( --------------- )
_________________________________________________
Bé !
Người ta - có đôi khi - hay làm mất trí nhớ của mình.Bé biết vậy và rõ ràng là như thế.
Đã bao lâu rồi,bé bặt tin ? Bé ra sao ? Bé thế nào ? Làm sao chú biết được ? Chú có lúc nghĩ tí ti về Bé .Thấy Bé kỳ lạ như người hành tinh.Thấy Bé đáng tội và đáng bị đòn.Cũng may là chú không giống như Bé.Trí nhớ của chú vẫn còn tốt như một chiếc xe đời 1900 lâu lắm ( ! )
Trí nhớ nhắc chú gọi Bé ,ở sáng nay,trời tươi,xinh,xanh lơ :
- Nhỏ nè .Bé còn sống chứ hả ?
Nghe Bé trả lời.Giọng nhỏ xíu xiu và rụt rè .... Ah ! Ah !
Ai làm gì à a a á á như thế ? Và chú bỗng chứng nổi khùng muốn trách Bé.Chú trách thì trách nhưng chú dịu lại khi nghe Bé viện cớ để nói xạo vơí Chú : - Ah ! Ah ! Tại bé bị mất mật khẩu ở Mail nên không viết thư...
Làm sao Bé qua mặt chú được hở Bé.? Bé là kẻ thông minh,học ít hiểu nhiều.Bé dư sức làm lại cái mật mã để viết thư cho chú.Để kể về Bé.Kể về những ngày thơ thẩn ở quê nhà.....vân vân và.... v...v..
Mà thôi,Bé ơi ! Trách cứ làm gì ? Bé là Bé.Chú là chú.Vẫn thế.Bé còn ngáp ngáp,còn sống là chú vui mừng rồi.Bé nói vơí chú là Bé vừa nằm bệnh viện.Chú ừ.Chú biết bé thoát nạn và Bé còn sống. Sống vơí đầy đủ đức tin và vài niềm thương yêu làm của cải vơí đời.
Chú cười nhẹ ở máy nói.Hỏi Bé :
- Bé đi lấy chồng chưa, bé ?
Bé nói là chưa.Ừ ,thì chưa nhưng sẽ.Sẽ như thế nào,Bé ? Sẽ mỗi trưa ,mỗi chiều hai bữa cơm đầm ấm.Sẽ vui mà cười và khóc xịt sùi khi buồn há ? Nhìn cái mặt Bé là chú biết bé rất hiền lành ( bởi thế nên chú chưa quên bé trong bộ nhớ của mình )
Và chú năn nỉ Bé.Nhỏ nhẹ mà nài nỉ như khi trả giá một món hàng :
- Bé à ! Thỉnh thoảng nhớ viết cho chú vài chữ để chú biết Bé còn sống...
Bé cười hi hihi như tiếng con chuột nhỏ.Chú cũng cười hi hihih dù trong lòng vẫn còn muốn oanh tạc Bé vì những chuyện Bé dễ quên.
Vậy đi Bé .Cứ vậy mà vậy.Chú ngừng máy để làm việc.Chuyện việc làm,chuyện đời đang vật chú.
Trước khi ngừng máy,Bé hỏi :
- Chừng nào chú về quê há chú ?
- Không dám về đâu.Sợ !
- Sợ cái gì há ? Thử đi chú .
Đã nói là không rồi mà. Bạn chú,anh chú về thăm nhà rồi bị " dính " - Bé biết " dính " cái gì không ,bé ?
Dính lời ngọt ngào,dính những ánh mắt có pha đường phèn và.....
Chú nhạy cảm,ngồi ở bàn hàng quán.Chú sợ dính đôi mắt xinh như mộng.Sợ dính những ngón tay nho nhỏ và sợ mắc mưa khi ngồi bên nhau.Trời mưa liu riu tình lắm ai ơi .Làm sao mà nỡ dứt nhau ?
Chú ngừng viết ở hàng này.Chúc Bé vui.
đăng sơn.fr
_____________________________
CHÚNG MÌNH
|
|
ndangsonfr
member
REF: 675508
04/27/2014
|
.
Thư gửi Một NGÓN TAY ÚT.....
.
Để dịu dàng thì anh viết như sau :
Nói và Viết cho Ngón Tay Út .
Em !
Có những lúc, để làm dịu đi đời sống, anh thèm viết rất nhẹ nhàng, thèm viết rất ngọt như thế này - Em uống cái gì đi, rồi thong thả đọc, em nhé :
" ...
Ở một bàn tay,anh thích nhất là ngón tay út vì hình ảnh xíu xiu, nhỏ nhắn .
Ngón út của hai bàn tay rất vô tội và không bao giờ dữ dằn , khốc liệt như ngón tay trỏ và ngón cái ( Hai ngón ấy dữ dội khi cầm bút để viết và có khi buông ra những lời chua cay hung hiểm ... )
..
Anh đã sống, đã đi rất nhiều chặng đường đời và đường viết .
Cũng như Em - Anh đã nhìn thấy và gặp nhiều hạng người giả dạng khi ẩn nấp dưới một bóng dáng, một màu sắc nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, họ lộ nguyên hình qua một phong thái khi cầm bút hoặc dùng ngón tay bạo tàn gõ phím chữ .
Ảo dạng và ảo hình ở đâu cũng có . Công thức của nó như sau :
- Dùng một chỗ đứng làm vị thế của quyền lực ( Cho mình cái quyền hạn để được
tung hô và thỏa mãn sự tự ái cá nhân rất quan trọng )
Sự nhầm lẫn là đã pha trộn mớ học thức và mớ nguyên tắc theo một cung cách để tạm chứng tỏ quyền lực sau khi được ca ngợi !
Qua những hình ảnh có chất khoe khoang, tự sướng của họ, anh thấy buồn cười và quay đi cho dù ở gần họ vẫn còn một vài người đã làm anh quý mến qua cách giao tế của sự tế nhị
....
Nhưng thôi - Khi ta hiểu thì ta không nên giữ lại hình ảnh đầy ảo hình của họ, cho dù họ có là tài tử, là bà hoàng đi nữa thì cũng thế mà thôi ( Khi những ánh đèn tắt ngúm đi, thì cái bóng ảo cũng sẽ biến mất vào bóng đêm của tận cùng hoang tưởng )
Vì thế, anh tìm ngón tay Út của em để dịu đi những chua cay , những thứ quyền lực không tưởng và phù du ấy .
Út ơi !
Út hiểu mà . Khi viết,anh viết bằng một thứ cảm giác an lành dưới ngọn đèn tỏa ánh sáng dịu và êm lắm .
Ở những notes nhạc thênh thang, anh dùng ngón tay út của em để vẽ lên hình ảnh của sự cảm nhận khi ở bên cạnh nhau .
Ngón tay Út của em sẽ không bao giờ biết bè phái, phe đảng là gì ?
Ngón út không cần được ca tụng để hả hê phút chốc .
Khi cầm tay lái để lái xe trên một con đường ngập ánh sáng, những ngón tay của hai bàn tay ấy nằm cạnh nhau, hai ngón út nhẹ nhàng ở cách nhau bằng một khỏang rất ngắn, đủ chỗ để anh xen vào giữa với tất cả nỗi dịu êm cần thiết nơi em, nơi anh .
Bất cứ ở đâu . Nếu mỗi lần em nghĩ đến anh, anh hiện diện - Chỉ vì một lý do duy nhất mà thôi - Anh để cho em đoán ở trong cái ngoặc đóng mở dưới đây :
( ...... )
Và anh nghĩ là em có thể dùng 2 ngón út đẹp xíu xiu của em để mở ra và xem anh viết gì ?
Út ơi ơi !
Chỉ mình Út hiểu mà thôi .
...
đăng sơn.fr
dangsonfr.blogspot.com
|
|
ndangsonfr
member
REF: 686222
10/11/2014
|
.
°° RA KHỎI KHOẢNG TRỜI của MÌNH -
.
( Những câu tạm trả lời )
< Buổi sáng , ghé vào trang viết của Nhỏ , thấy bài viết mới mang tựa đề :
" Sự trở lại của Ếch Nhỏ "
Cái tên Ếch nhỏ này là từ một bài viết ngày xưa , khi mà đã than thở ỉ ôi xong thì nhỏ đã tự động ví von Nhỏ chỉ là một con ếch ngồi thu mình ở đáy giếng để thấy một mảnh trời cao .
Chú đã đi ngang , nghe tiếng kêu rên của ếch nên hóa mình thành con ếch lớn để đưa tay kéo Nhỏ lên mặt giếng , nghe nhỏ tiếp tục rên rên với ánh mắt buồn hiu, hiu .
Không phải lúc nào bầu trời cũng xám xịt như những ngày mưa rơi - trời xấu - Vẫn có những khoảng trời màu xanh ( miễn là mình học thuộc câu : Sau cơn mưa, trời lại đẹp )
Tuổi thơ ấu đẹp ở một dòng sông quê nhà với biết bao kỷ niệm .
Tuổi trẻ cũng rất đẹp như những tập vở ngày đến trường và có những mối tình thơ rưng rưng ở cửa mắt ....
Ngưỡng cửa của đời sống khi mình trưởng thành có những điều rất xấu xí như lúc nhìn thấy những bất công , những khói lửa bom đạn , những quyền uy đàn áp .....
Ở bài viết trở lại này, chú thấy một buổi sáng thứ sáu, thứ bảy của Nhỏ . Nhỏ viết :
" ... Rất , rất nhiều lần , Nhỏ tự hỏi sự thật là gì ? Chiến tranh là gì ? Cuộc sống của ông bà cha ông ở thời xa xưa ấy như thế nào ? Nó có lãng mạn như trong nhạc , có mơ mộng như trong văn và có khắc nghiệt như những câu chuyện kể ? Ở thời đó, người ta ra đường có vượt đèn đỏ ? Đàn ông có đánh đàn bà ? Những bản tin thì ....... ? "
...
Nhỏ đặt câu hỏi nhiều quá ? Chẳng có bầu trời xám xịt hay xanh lơ nào có thể trả lời bằng ấy câu hỏi đã chạy chữ trên toàn thể bài viết . Những câu hỏi ấy có thể làm mình thêm hoang mang .
Khi chúng ta leo lên ngồi ở cái thành giếng thì chú có thể nhỏ nhẹ để thử trả lời :
Tất cả những điều Nhỏ thắc mắc đều là Có và Có .
Ta hãy đơn giản hóa vấn đề để có những câu trả lời .
Sự thật là gì ?
Là cách nhìn vào vấn đề và tìm kiếm những sự vật có thể hiện hữu hoặc là tưởng tượng theo vị trí đứng ngồi của mình . Người ta có thể nói dối nhưng cho đó là ' sự thật '
Chiến tranh ư ?
Là chèn ép, là bất công , là xâm chiếm , là đạp đổ sự yên lành . Chiến tranh nằm sẵn ở những bộ óc hung hãn bạo tàn để có những mưu đồ sẽ phát ra trên nòng súng và bom đạn , là xác người gục ngã , là điêu tàn ......
Cuộc sống của thời ông bà xa xưa ư ?
Họ đếm tuổi tác , thời gian trên những cơ cực khi mà phương tiện văn minh chưa có đủ để gọi là có tiện nghi , vật chất .
Khi họ yêu nhau, họ có lãng mạn hay không là chuyện riêng tự biết của họ . Lãng mạn ở một trong những cảnh nàng làm dâu trăm họ , nàng ăn cơm ở góc bếp và sống âm thầm ở cái gọi là nam trọng nữ khinh của thời quân chủ ư ?
Đã có rất nhiều đổi thay để người ta có thể sung sướng hơn với những câu gọi bình đẳng giói tính .
Khi yêu nhau, người ta cần lãng mạn để yêu . Khi hục hặc, muốn đánh đấm nhau, người ta quên chuyện hẹn hò, quên tình tứ lãng mạn trên thơ văn và đàn ông đánh đàn bà, đàn bà - nếu nổi điên lên - cũng đánh đàn ông ( chúng mình, đàn bà, đàn ông đánh nhau chảy máu và rời nhau .... )
Nhỏ đừng thắc mắc . Đừng hỏi nữa . Chú không thể nào trả lời hộ Nhỏ .
Ngồi bên thành giếng, hãy cùng ngước mắt ngắm một bầu trời cao vòi vọi .
Nếu hôm nay, trời mưa . Biết đâu ngày mai trời lại đẹp .
đăng sơn.fr
dangsonfr.blogspot.com
.
|
|
ndangsonfr
member
REF: 692712
03/06/2015
|
.
TiểuThư với Tháng 3
BÓNG
TỐI
ở
Khung Cửa
... Là một người viết, chú muốn kể cho bé nghe một câu chuyện nho nhỏ để bé có thể vui khi tháng ba về :
Sáng nay , chú xem lại tấm ảnh của đôi mắt bé , chú thấy đầy sương mù như bóng trời thu .
Bên này đang là tháng ba . Có vài ngày mưa ngùn ngụt và cũng có những buổi sáng trời nắng như hôm nay . Nắng như thế , rồi những hoa lá muà xuân sẽ nở rộ , khi trời ấm nắng , người ta thích ra đường ngắm cây cối và đi dạo .
Còn bé thì sao ?
Vẫn mờ sương như thế ở ánh mắt đẹp nhưng có nhiều chất xám u buồn ? Có phải là nhìn vào ống kính như thế, bé đã nghĩ đến những điều buồn bã để làm cho mình đẹp và có vẻ mơ mộng hơn không ?
( Chú không thể nào trả lời dùm bé ) Vì lẽ : Chúng ta là 2 người rất khác nhau . Chú là một người sáng tác ,đã viết từ rất lâu ,từ cái thành phố ấy lúc bé chưa ra đời kia kià .
Và lẽ khác nữa là chú biết sáng tác những điều vui , cho dẫu là có khi ngoảnh đi, ngoảnh lại thấy không có gì để hớn hở , để nhẩy cỡn lên như con ngựa chứng .
Trí nhớ đã nhắc nhở cho chú là ngày xưa , lúc ' gặp ' chú ở cái diễn đàn phải gió kia, bé đã viết góp ý với những lời lẽ rất vui, rất nhộn nhịp . Bé như đứa trẻ lên 10 , chạy lũng đũng theo chú qua một vài diễn đàn khác ( với nhiều cái tên khác ) Vậy mà chú vẫn nhận ra bé là ' Bé ' . Chú tinh ý mà và vì chú đã là người lớn .
Thời gian trôi như nước chảy xưôi ngược như cuộc đời và có một lúc dài thẫm, bé biến mất . Bé biến thành một cánh chim soãi cánh lang thang và vô định .
Sau đó , với thêm một cái tên khác, chú lại gặp bé ở một lời bé nhắn . Chú thấy buồn cười . Cũng có khi bực bội khi đọc những lời lẽ chán chường quá cỡ của bé ở một vài bài viết như tùy bút .
Vài người bạn đọc đã có lòng ủ an bé, kể cả chú , chú muốn dựng bé dậy với sự mạnh mẽ hơn khi nhìn thẳng vào cuộc đời .
Ta thích gì ? Muốn gì ? Và ta làm gì để có được những điều mong ước cũng như cách thức thay đổi cuộc sống ngày lại ngày của chính mình .
Lắm lúc, chú bó tay, thua cuộc vì bé là con bé cứng đầu .
Có lúc, chú ví bé như một dòng sông bị cạn nước ( nguồn sống ) và chú đã viết bài viết mang tên " Tiểu Thư Áo Vàng "
Màu vàng tượng trưng cho điều gì - Bé ?
Rực rỡ , óng ánh hay là ảm đạm như màu lá chiều thu ?
Bây giờ là mùa xuân . Cây cối bừng bừng thức dậy rồi đó . Bé thức dậy buổi sáng . Bé sẽ làm gì ?
Bé có thích chọn quần áo đẹp và thả những bước chân đi bộ không ? Bé có giữ cho mình những nụ cười tươi nhất đẻ so sánh mình với trời xuân tươi không ?
Viết xong những đoạn cho bài viết này, nhìn lại ánh mắt trong ảnh của bé một lần nữa, sao chú vẫn thấy một thứ bóng tối .
Có phải vậy không ?
đăng sơn.fr
( to NhưThảo - Xứ Nắng)
dangsonfr.blogspot.com
|
|
ndangsonfr
member
REF: 692744
03/07/2015
|
.
( ** ) Être Une Femme .
dangson.fr
...
Chẳng biết ai đó đã nghĩ cái trò khỉ để sáng tác ra ngày ' Journée de Femme - Ngày của đàn bà ( 8.03 ... )
Người ấy muốn gì khi chế ra cái ngày ấy ? !
Đàn bà là gì ?
Một sinh vật lạ lùng, có mái tóc, có cặp mắt, có hai tay, hai cái chân ?
( Hứ ! Ai mà chả biết là như thế , chứ ? ! )
Đàn bà có giọng nói rất êm - đa số - để làm ngã đàn ông.
Mỗi khi họ trang điểm thì họ xinh đẹp lắm !
Mỗi khi họ ỏn ẻn thì có khối thằng gục ngã vì cái ngọt ....
Biết là như thế .
Trưa hôm nay, trời quá đẹp - Ấm áp .
Ấm từ 9 giờ 30 sáng . Ấm trên bàn làm việc .
2. pm , tôi sắp hàng trả tiền ở siêu thị .
Phụ nữ đứng đằng trước có nụ cười và ánh mắt vui, mềm, dáng vóc khả ái, sang trọng . Khi bà trả tiền xong, cô thâu ngân đưa cho bà cánh hoa hồng rất xinh .
Bà ngạc nhiên, tròn mắt đẹp :
- Tại sao ?
- Ngày mai là ngày của phụ nữ nên hãng tặng hoa cho phụ nữ .
Tôi buột miệng, thắc mắc :
- Thế chúng tôi, đàn ông thì có được tặng hoa như thế không ?
Cô thâu ngân nói KHÔNG với cái lắc đầu ngo ngoe .
Mọi người cười ồ vui vẻ khi thấy tôi chép miệng nhăn nhó với thân phận lỡ làm đàn ông .
Thật là đáng đời cho mình . mình biết mà .
Nghĩ thấy tủi thân .
Ngày hôm qua, tải ở blog một bài viết mang tên : " Tiểu Thư của tháng 3 " .
Chỉ chừng 10 phút sau, tiểu thư đương sự bắn cho cái thư , giọng hằn học kiểu thóa mạ .
Vì Tiểu Thư bắt gặp hình ảnh kèm theo bài viết có cặp mắt u hoài của tiểu thư . Tiểu Thư không bằng lòng nên hạ dao, hạ kiếm .
Chiều lòng cô vì sợ cô lăn quay ra đất kiểu ăn vạ và hằn học thì mất đẹp, mất duyên - Và tôi chiều lòng xóa ánh mắt cô .
Cô lại rình, rình .
Độ 5 phút sau, cô hạ hỏa viết cái thư khác với lời lẽ nhẹ nhàng và lịch sự hơn .
Tôi không trả lời Tiểu Thư .
Tôi im lặng và hạ hỏa .
..
Kể cũng may .
Phải là ngày xưa, tôi mà bốp chát lại thì sẽ đau lắm .
Bây giờ, tôi tu nên tập dịu tính .
Nếu là ngày xưa, tôi sẽ viết , như sau :
...'' Thưa Tiểu Thư .
Sự giáo dục là căn bản của người mực thước .
Chữ Liêm Sỉ , nếu cần dùng đến thì nên thận trọng .
Không phải tất cả định nghĩa của chữ ' Liêm Sĩ ' nào cũng giống như nhau và có giá trị như nhau .
Tôi biết có những kẻ có ăn học và rất nhẫn tâm khi đã tải lên vài diễn đàn những hình ảnh, những thư từ riêng tư thầm kín ( kể cả chuyện nói về phòng the với người trong cuộc ) .
Và tôi đã tình cờ đọc và đã phản kháng .
Tôi hạ hỏa và giữ yên lặng với ý nghĩ : " Đây là lần cuối cùng tôi viết về Tiểu Thư . Tôi không rảnh hơi đâu, cô ! '
Sorry -
2.
Bây giờ qua chuyện khác - Thoải mái, nhẹ nhàng hơn .
( Anh gửi thư hỏi thăm em vì em nói là em đang bị cúm, em đang muốn nhõng nhẽo ... )
OK -
May mà còn lại em để anh còn nhớ đến ngày 8 tháng 3 của phụ nữ .
Đàn bà là cái gì vậy em ?
Ngọt - Dịu - hay là rất chua, rất cay ?
Có phải ai cũng giống ai ?
đăng sơn.fr
.....
< tiểu thư ÁoVàng
dangsonfr.blogspot.com
|
Page
1
2
3
4
5
Xem tat ca
- Xem Tung trang
|
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đã đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ý kiến |
|
|
|
|